Chương 15: Trở về vương đô arateros

Thời gian cứ như thế trôi, thắm thoát cũng đã qua một tuần, toàn bộ số người được cứu ra giờ cũng đã phục hồi trạng thái sức khỏe, thế nên ngày hôm nay mọi người cũng chính thức nói lời từ biệt với dân làng, sau đó rời đi, bọn họ đi tìm lại quê hương, tìm lại gia đình và người thân của mình.

một đoàn người cứ như thế nối đuôi nhau rời đi, chỉ còn lại đây dân trong làng và nhóm của Kear, bọn họ lưu lại nơi này bởi vì Milim vẫn chưa tỉnh lại.

tiễn đoàn người rời đi xong, dân làng lại quay trở về làm việc, còn asoka, yumie, kear, hanna và kray lại quay vào trong phòng, sau đó bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

mọi người tính bao giờ rời đi, quay về vương đô arateros hay lại đi đâu nữa. Kray đảo mắt nhìn một lượt sau đó lên tiếng hỏi.

có lẽ chúng tôi sẽ quay trở về vương đô, nhưng trước hết phải đợi Milim tỉnh lại đã. Asoka đáp.

đám người cứ thế ngồi nói chuyện với nhau, chẳng biết đã qua bao lâu nhưng lúc này bên ngoài mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.

ánh nắng gắt gao chiếu vào trong phòng qua khe cửa sổ, hàng mi của milim lúc này cũng bắt đầu mấp máy cử động như muốn mở ra.

Rimuru.

một tiếng hét vang lên khiến cả đám kear giật mình, bọn họ quay lại nhìn thì thấy Milim đang ngồi trên giường, khuôn mặt cô hoảng hốt, sợ hãi… trên người mồ hôi đã chảy ra như tắm.

Milim, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi. Kear là người đầu tiên chạy đến bên cạnh milim, tiếp sau đó là Asoka, yumie, hanna và cuối cùng là kray.

Rimuru đâu, cậu ấy quay lại chưa. Milim gấp gáp hỏi. nhưng cuối cùng nhận lại cũng chỉ lạ một những cái lắc đầu, tâm trạng của Milim cũng từ lúc này mà trầm xuống, cô không nói thêm một lời nào cả, cứ thế yên lặng rồi từ từ đứng dậy đi về phía cửa sổ, cho dù ai có hỏi gì cô cũng không nói, bởi vì ngay vào thời điểm này, tâm của cô dường như đã chết, cô chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh.

Sự biến mất đột ngột của Rimuru đã khiến Milim trở nên như thế, mọi người cũng chẳng biết làm cách nào để phục hồi tâm trạng cho Milim, giờ đây mọi người đều nghĩ rằng, chỉ khi Rimuru quay trở lại thì mới có thể làm cho Milim vui vẻ trở lại.

Milim, cô tỉnh lại rồi… chúng tôi quyết định ngày hôm nay sẽ rời khỏi ngôi làng này sau đó quay trở về vương đô Arateros. Asoka đi đến gần Milim sau đó chạm nhẹ vào vai của cô ấy.

Milim vẫn không nói, cô vẫn hướng ánh mắt nhìn lên trời cao.

Biết là sẽ không lay động được Milim, thế nên Asoka, Yumie và Kear đều không nói thêm gì nữa, bọn họ chỉ lặng lẽ thu dọn lại căn phòng trả lại dáng vẻ ban đầu của nó.

Sau khi xong xuôi, cả 3 người đều đi đến và cảm ơn sự giúp đỡ của kray và hanna, tiếp sau đó là đến cảm ơn lão già làng và toàn bộ người dân của ngôi làng này.

kết thúc mọi chuyện, cả 3 người dần bước ra khỏi ngôi làng, từng bước từng bước chậm dãi, thỉnh thoảng lại quay đầu hướng ánh mắt nhìn về chỗ Milim, cô ấy cũng không đáp, nhưng  lại có chút hành động.

Milim cũng từng bước từng bước đi theo nhóm người Kear.

4 bóng hình dần khuất khỏi ngôi làng, sau đó cứ hướng nơi xa mà đi đến.

Thời gian một tháng sau, cuối cùng cả nhóm 4 người đã về đến vương đô Arateros.

đứng trước cổng vương đô, tâm trạng của asoka cũng buông lỏng. mặc dù mới rời khỏi vương đô cách đâu không lâu, nhưng trải qua bao nhiêu sự việc khiến cô cảm thấy được sự bình an khi trở về trốn cũ.

2 người lính gác thấy hình dáng quen thuộc của cô công chúa thì cũng chạy đến và chào hỏi, cả 2 đều không ngờ tình trạng của cô công chúa này lại trở nên thê thảm như thế, mặc dù những vết thương đã lành lại, nhưng những vết thương đó đã thành những vết sẹo lớn nhỏ.

chào hỏi xong, 2 người lính gác này cũng báo cáo với đội trưởng, sau đó quay trở lại thực hiện nhiệm vụ, còn người đội trưởng kia thì trực tiếp lấy xe ngựa đưa asoka và nhóm kear trở về vương phủ.

Nghe tin cô công chúa bé nhỏ của mình quay trở về, Quốc vương cũng đích thân ra đến cửa vương phủ để đón.

Nhưng khi Asoka bước xuống xe, ánh mắt của Quốc vương lại tối sầm xuống.

Asoka, con… con gái bé bỏng của ta, đã xảy ra chuyện gì với con thế này. Quốc vương hốt hoảng khi thấy trên cơ thể của Asoka xuất hiện rất nhiều những vết thương lớn nhỏ khác nhau, thế nên ông liền chạy đến và ôm cô công chúa bé nhỏ này vào lòng.

Phụ vương, con không sao… chẳng phải con đã quay trở về bên phụ vương rồi sao. Asoka  vui vẻ nói nhưng khóe mắt của cô cũng đã bắt đầu cay cay, những giọt nước mắt cũng đang chậm dãi xuất hiện và lăn dài trên má.

Thực sự những gì mà Asoka đã phải trải qua đó chính là ác mộng đối với cô.

Ôm cô công chúa bé nhỏ trong lòng, quốc vương cũng không thể kìm nổi những giọt nước mắt của mình, mặc kệ xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, vì ngay vào này chẳng có điều gì có thể lớn hơn tình phụ tử.

Tối ngày hôm đó, khi tâm sự với Asoka xong thì quốc vương cũng hạ lệnh mở một buổi tiệc đề chúc mừng cô công chú bé nhỏ của mình bình an trở về, và cũng cảm ơn những người bạn đã luôn bảo vệ asoka trong suốt quãng thời gian qua.

Quốc vương đã biết tất cả mọi chuyện, từ việc nhóm asoka đi đến 1 thị trấn kì lạ, sau đó bị đám người bí ẩn bắt, bị bọn chúng tra tấn, rồi đến việc Rimuru biến mất, cùng với ác Long.

sự việc ác long biến mất quả thực Quốc vương đã biết cách đây một tháng, khi tin tức từ ngôi làng kia truyền đi, đến bây giờ người dân trên toàn bộ thế giới này đều vẫn chưa thoát khỏi sự vui mừng đó, nhưng quốc vương cũng không ngờ rằng, chính Rimuru cũng xuất hiện trong sực việc lần đó và cùng với con ác long kia biến mất.

Ngồi trước bàn tiệc thịnh soạn, quốc vương cũng không ngừng hỏi thăm về Kear, Yumie, nhưng khi hỏi đến Milim thì cô ấy lại không nói gì.

Quốc vương cũng đã nghe về tình trạng của Milim thế nên ông cũng không nói gì thêm nữa.

ánh mắt như người mất hồn của milim cứ thế nhìn vào đống thức ăn trước mắt, nhưng cô lại không hề động vào nó.

nếu như mọi lần, thì cái đống thức ăn này đã bị Milim quét sạch sẽ từ lâu rồi.

Lúc này, mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Milim bỗng nhiên đứng dậy, cô cứ thế lặng lẽ bước dần ra khỏi nơi này.

Milim, cô đi đâu thế. Asoka là người đâu tiên hô lên, sau đó là những người có mặt ở nơi này, nhưng đáp lại vẫn là một sự im lặng.

Bước ra ngoài, Milim hướng ánh mắt về nơi xa, sau đó trực tiếp bay lên.

Ánh trăng chiếu rọi, một bóng người bé nhỏ đang  bước đi chậm dãi.  và bóng dáng đó chẳng phải ai khác ngoài Milim.

cô đi đến một đoạn đường mà đoạn đường này chính là nơi mà cô lần đầu thổ lộ với Rimuru.

những hình ảnh, những ký ức đẹp của cô và Rimuru cũng cứ thế mà hiện ra trong tâm trí, trong vô thức mà nước mắt của cô lại rơi, cô chẳng thể ngờ được cô và Rimuru cứ như thế mà xa cách.

Rimuru… cậu cứ như thế mà bỏ tớ ở lại đây một mình sao, chẳng phải cậu luôn miệng nói rằng cậu sẽ chăm sóc cho tớ sao.

Lời hứa của cậu, cậu cứ như thế mà quên sao. Milim đã không chịu nổi nỗi đau này nữa rồi, cô gục đầu xuống và bắt đầu khóc, nhưng lần này chẳng có ai đến dỗ dành cô cả, với lại cô cũng chẳng muốn như thế, cô muốn khóc, khóc một trận thật lớn cho lòng nhẹ đi, nhưng cuối cùng cô càng khóc nỗi nhớ về Rimuru lại càng nhiều.

mang theo những giọt nước mắt, Milim lại bay về phía ngọn đồi, nơi mà cô cùng với Rimuru đã nằm bên cạnh nhau, cùng nhau ngắm trăng sáng.

ngả lưng nằm trên đám cỏ, Milim đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời, bàn tay của cô vô thứ dơ lên như muốn nắm lấy một thứ gì đó.

không phải, đó là những hình ảnh của Rimuru, cô muốn nắm chặt lấy nó… cô không muốn nó cứ như thế mà rời đi giống Rimuru.

Thời gian cứ thế trôi, Milim cũng đã ngủ quên lúc nào chẳng hay.

lúc này, trong vương phủ, Asoka cùng với mọi người đang nháo nhác đi tìm Milim, bọn họ đã đi đến từng ngóc ngách trong vương đô nhưng cuối cùng đều không tìm thấy hình dáng của milim, bọn họ sợ rằng Milim sẽ làm điều gì đó dại dột, chính vì thế mà phạm vi tìm kiếm cũng đã được mở rộng ra bên ngoài thị trấn, phạm vi là 30 ki lô mét.

Cuối cùng, sự nỗ lục của mọi người cũng đã thành công, khi một đám lính vô tình nhìn thấy một cô gái đang nằm ngủ say trên ngọn đồi cách thị trấn này 10 ki lô mét.

Một lúc sau, Asoka, yumie và kear cũng đã đến nơi. cả 3 lặng lẽ tiến lại gần sau đó ngôi bên cạnh Milim. 

Milim… đừng như thế nữa, cô làm thế Rimuru sẽ rất đau lòng đấy. Asoka nhẹ nhàng lấy tay sờ lên khuôn mặt của Milim.

cả 3 người cũng chẳng vội gọi Milim dậy, sau đó nhìn nhau rồi nằm xuống bên cạnh Milim rồi hướng ánh mắt nhìn lên trời cao.

đừng ai nói rằng bọn họ không nhớ đến Rimuru, quả thực nỗi nhớ về Rimuru của 3 người cũng không hề kém Milim là mấy, chẳng qua bọn họ không thê thể hiện nó ra ngoài mà thôi.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.