Chương 16: bên trong học viện kiếm và ma thuật

Đã hơn 1 tháng kể từ lúc chia tay Rimuru và Milim, chị em nhà Eiama cùng với Shiraki vẫn đang nỗ lực học hỏi kiến thức và kỹ năng chiến đấu ở học viện kiếm và ma thuật.

Tuy mới nhập học nhưng khả năng thích nghi của 3 người này thật là khiến trò người ta trầm trồ, tài năng của họ cũng là thuộc top trong học viên này.

Tuy nhiên đây chỉ là bước khởi đầu,  và những gì bọn họ mới học cũng chỉ là sơ cấp, vì thế nếu muốn  chứng minh cho ban giám hiệu nhà trường công nhận tài năng của mình thì cả 3 người sẽ phải cố gắng và nỗ lực hơn nữa.

Hôm nay, cũng là buổi sáng như bao ngày, gió mát mây trôi ánh nắng vàng, Hiana, Eiama và Shiraki cùng nhau bước ra khỏi phòng, sau đó dạo mộ vòng quanh sân của học viện, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nhắc đến Rimuru và Milim.

nè nè, chị Eiama… Không biết Anh Rimuru với Chị Milim  bây giờ ra sao rồi nhỉ. Hiana vừa đi vừa hỏi.

Em hỏi chị thì chị cũng đâu có biết, chúng ta luôn ở cùng nhau mà. Eiama lấy tay xoa nhẹ đầu cô em gái bé bỏng của mình. Còn Shiraki thì lại làm vẻ mặt không mấy quan tâm, nhưng thực ra trong đầu cô không có lúc nào không nghĩ đến Rimuru,  đó là yêu hay là cảm kích vì rimuru đã từng cứu mình 1 mạng, Shiraki cũng chẳng rõ nữa, cô không biết phải phân biệt 2 luồng cảm giác ấy như nào.

Đi một hồi lâu thì cả 3 người đều quay trở lại phòng, sau đó đi đến lớp học. Lúc này khi cả 3 đều đứng trước lớp học thì cũng là lúc tiếng chuông thông báo buổi học bắt đầu cũng vang lên.

Vì hôm nay là ngày học tổng hớp 2 bộ môn kiếm thuật và ma thuật, thế nên tất cả học sinh khóa mới đều được tập trung đến một chỗ.

bầu không khí nào nhiệt xen lẫn  lo lắng, mọi người lo lắng vì không biết hôm nay là thầy nào, cô nào sẽ đảm nhiệm việc dạy này.

Vì trong mắt của tất cả học viên nơi này, đều có một mối lo, đó chính là gặp phải giảng viên Akane Hymitshu, một người phụ nữ nghiêm khắc,  không thích lắng nghe giải thích, làm trái ý của cô ấy thì xác định cả một đời học viên sẽ khổ, và đúng như những gì mọi người sợ, thì bước vào bên trong giảng đường đó chính là giảng viên Akane Hymitshu.

Khi Akane Hymitshu bước vào, toàn bộ học viên đều im lặng, có một số ít trên chán đã chảy ra rất nhiều mồ hôi.

đưa mắt nhìn một lượt quanh hội trường Akane Hymitshu thầm gật nhẹ đầu. vốn dĩ cô làm như thế bởi vì đám học viên này đã  tuân theo nhưng gì mà cô đặt ra, vì thế cô cũng chẳng có lý do gì mà hạnh họe cái đám học viên này cả.

Cạch cạch. cô Akane Hymitshu cầm cây thước gỗ và gõ xuống bàn.

Các học viên nghe đây, hôm nay  có một thông báo từ bên phía giám hiệu học viện gửi xuống và phân công cho tôi đến đây để thông báo cho các em nghe, thông báo này khá là quan trọng, vì thế các em phải chú ý lắng nghe cho thật kỹ.

Cầm tờ thông báo trên tay, Akane Hymitshu bắt đầu đọc, cô cứ thế đọc liên miên chẳng có giây phút nào ngừng nghỉ cho đến khi đọc hết cả tờ thông báo.

lúc này cô mới đưa mắt nhìn xuống dưới và lên tiếng hỏi.

Vừa nãy tôi đọc, các em đã nghe kỹ chưa, còn có gì thắc mắc không.

Ở bên dưới, khi nghe thấy giảng viên Akane Hymitshu hỏi thì cũng không có động tĩnh gì, nhưng ngay vào lúc này… một cô bé bỗng nhiên đứng dậy, và cô bé này chẳng phải ai khác ngoài Hiana.

Thưa giảng viên, em có điều muốn hỏi ạ.

Được, em có điều gì muốn hỏi thì mau hỏi đi. Akane Hymitshu từ từ bước xuống tính đi đến chỗ của hiana nhưng nghĩ sao lại thôi, cô quay trở về sau đó ngồi xuống ghế.

Dạ, nếu như thông báo của nhà trường là chính xác, vậy em muốn hỏi là ai có đủ khả năng có thể đánh bại con ác Long đó, chẳng phải  chúng ta chưa từng có ai có thể động chạm đến con ác long đó sao ạ. Hiana  bình tĩnh hỏi không một chút run sợ.

Hừm, cậu hỏi này cũng khá thú vị.

Nếu em đã thắc mắc thì tôi cũng  nên nói cho em biết. Thông tin con ác long biến mất là chính xác, bên ban giám hiệu đã cử người đi xác nhận, và đúng là nơi đó không còn dấu vết của con ác long. giờ đây nơi đó chẳng khác gì một bãi phế tích.

Còn ai là người đã khiến ác Long biến mất thì theo như những thông tin mà học viện thu thập được từ khắp các nơi, thì người đó hình như có tên là Rimuru, mặc dù đây là thông tin chưa được xác minh, nhưng các em hãy cứ tin là như vậy đi.

Rimuru. nghe cái tên này, Hiana bỗng nhiên ngây người, cô bé còn chẳng biết phải hỏi gì tiếp theo.

sao rồi, không còn gì muốn hỏi nữa thì ngồi xuống đi, chúng ta chuẩn bị vào học. Akane Hymitshu nhìn hiana sau đó   bảo cô bé ngồi xuống.

lúc này âm thanh bàn tán về cái tên Rimuru người được cho rằng đã  khiến Ác long biến mất cũng liên tục vang lên.

Duy nhất chỉ có Eiama, Hiana và Shiraki là biết cái tên đó có thật, và sức mạnh của người đó cũng  không thể không nhắc đến, nhưng mà đối đầu được với Ác long thì cả 3 đều đã rất hoài nghi.

Bọn họ chưa từng nghĩ rằng Rimuru có thể đối đầu với con ác long đó. Nhưng những suy nghĩ này quả thật cũng rất đúng, bởi vì bọn họ chưa từng được chứng kiến sức mạnh của Rimuru.

Mang theo sự hoài nghi của chính bản thân, cả 3 cô nàng đã lâm vào trầm tư, và cũng chính lúc này âm thanh quen thuộc của giảng viên Akane Hymitshu cũng vang lên. cô thông báo kết thúc buổi học.

được rồi, buổi học hôm nay kết thúc, các em hãy về ôn lại thật kỹ, đây là những kiến thức quan trọng để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp của các em đấy. Akane Hymitshu nói xong thì đứng dậy rời đi.

Còn Eiama, Hiana và Shiraki lúc này mới bừng tỉnh. 

Hả… xong rồi sao. cả 3 cô nàng mắt chữ O miệng chữ A.

Đứng nói là mấy cậu nãy giờ không nghe gì nha. Một cô nàng tóc tím dáng người hơi nhỏ  vừa cười vừa nhìn nhóm 3 người Eiama và nói.

À thì… cả 3 đang đang định nói gì đó thì cô nàng tóc tím kia lại  ngăn lại.

thôi được rồi, tôi cho 3 cậu mượn vở về chép, mai gửi lại tôi là được. nói xong cô nàng tóc tim đặt quyển vở trên bàn rồi mỉm cười rời đi.

Cảm ơn cậu, Meain. Shiraki nói lớn, vì đây là cô nàng học cùng lớp Ma thuật với cô.

haha, may mà có người giúp đấy, nếu không chúng ta biết phải làm sao. Eiama cười cười rồi kéo Hiana, cùng với Shiraki rời khỏi giảng đường, cả 3 cùng nhau quay trở về phòng của mình.

ngồi trên giường, cả 3 đều đưa mắt nhìn nhau dường như muốn nói gì đó. nhưng đợi mãi chẳng ai lên tiếng.

Lúc này Eiama mới chủ động nói, và điều cô muốn nói đó chính là về Rimuru, chuyện cậu ấy có liên quan đến con Ác Long kia.

Hmm, mấy người có thật sự nghĩ là Rimuru đã làm điều đó không.

Nghĩ một hồi, Shiraki cũng lên tiếng.

Tôi thực sự không giám nghĩ là cậu ấy, bởi vì tôi cũng chưa từng thấy được sức mạnh của Rimuru, nhưng nếu như đã có rất nhiều nơi đồn thổi đến cái tên của cậu ấy thì tôi thấy điều này tương đối chính xác.

Theo em, để biết chính xác hơn về những gì giảng viên Akane Hymitshu cùng với học viện thông báo, thì chỉ có thể đợi người trong cuộc lên tiếng. Hiana nhìn Eiama và Shiraki sau đó đưa ra suy nghĩ của mình.

Nhưng mà chúng ta làm cách nào để liên hệ đây, với lại chúng ta cũng đâu biết Rimuru và Milim hiện tại đang ở đâu.

Nếu như những gì Rimuru đã nói với chúng ta, thì có khi đến lúc chúng ta tốt nghiệp mới có thể gặp lại luôn ấy. Eiama thở dài.

Mọi việc đã dừng lại ở việc  nửa tin nửa nghi, chẳng ai biết phải làm như nào tiếp theo, thế nên việc quan trọng ngay lúc này là chép lại bài học hôm này mà giảng viên Akane Hymitshu đã dạy, vì theo như lời cô ấy nói thì bài học ngày hôm nay có liên quân đến việc thi tốt nghiệp của những học viên ngồi ở giảng đường.

Cả 3  bắt đầu điên cuồng chép bài, bài hôm nay cũng khá là dài thế nên cả 3 chép đến gần tối mới xong.

Ngả lưng xuống giường, 3 cô nàng bắt đầu thư giãn gân cốt và liên tưởng đến ngày thi thốt nghiệp và khung cảnh gặp lại Rimuru. Nghĩ đến đây cả 3 cô nàng bỗng cảm thấy vui vẻ và trong vô thức đều lộ ra một nụ cười.

Quay trở về Vương Phủ.

  Trong một căn phòng rộng rãi, Milim đang ngồi bên cạnh cửa sổ và luôn hướng ánh mắt về nơi xa, chẳng biết cô đã ngồi bao lâu, nhưng theo như những gì mấy đội lính gác nói, thì cô luôn ngồi từ lúc quay trở về từ ngọn đồi kia đến bây giờ.

Asoka cùng với mọi người đều rất lo lắng cho tình trạng của Milim, nhưng bọn họ chẳng biết phải làm thế nào.  bọn họ chỉ có thể cầu nguyện rằng, Rimuru sẽ không xảy ra chuyện gì và sớm quay trở lại.

Milim, Rimuru sẽ không sao, cậu ấy chắc chắc sẽ quay trở về, cậu ấy chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy cô trở thành bộ dạng như bây giờ, tôi biết… cô thương cậu ấy, nhưng cô cũng phải thương chính bản thân của mình, nếu như một ngày cô không chịu nổi nữa… vậy lúc mà Rimuru quay trở lại, cậu ấy sẽ phải làm sao, chẳng nhẽ cô muốn cậu ấy cũng sẽ lại đau khổ giống như cô bây giờ hả. Nghe tôi, tỉnh táo lại đi Milim… tôi biết cô làm được, và chắc chắc cô sẽ làm được, cô là cô gái mạnh mẽ mà. Asoka, đứng bên ngoài, sau đó nói ra suy nghĩ của mình vời Milim, nhưng Milim cũng chẳng đáp lại.

Được rồi, Mọi quyết định tùy thuộc vào cô đấy Milim. Asoka nói câu cuối rồi cũng lặng lẽ rời đi.

Bên trong phòng, Milim cũng đã có một chút động khi nghe Asoka nói thế, nhưng cuối cùng cô cũng lại buông xuôi, vì bây giờ… không có Rimuru bên cạnh, cô cũng chẳng muốn cố gắng, chẳng muốn nghĩ và làm gì nữa cả.

Ánh mắt vô hồn của Milim cứ thế cứ thế đắm chìm vào những hình ảnh của Rimuru không thể nào buông.

 

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.