Chương 14: Cơn Ác Mộng Chấm Dứt


Bất ngờ trước câu hỏi từ cậu trai trước mặt, Asoka cùng với Milim đều ngơ ngác, ngỡ ngàng, cả 2 đều không nói gì sau đó quay ra nhìn nhau, giường như 2 người đã nhận ra được điều gì đó, thế nên cả 2 cùng quay lại nhìn cậu trai kia và gật đầu.

Đúng vậy, là chúng tôi đây.  Cậu là Kray đúng không. Asoka lên tiếng.

Đúng thế, tôi là kray… mới gặp nhau cách đây không lâu mà có vẻ như đã quên tôi rồi thì phải, còn nữa… cô Yumie này, tại sao lại làm vẻ mặt đó, cô còn thiếu tôi một trấn đấu đấy nha.

Cậu trai này tên là Kray, thời gian trước đó đã được Rimuru giúp đỡ và đã có 1 lần cậu chạm mặt Asoka, khi đó cậu chạy đến  nhà trọ nơi mà Rimuru đang ở đề nhờ một việc thì đã vô tình gặp gỡ Asoka.

Còn yumie, chính thức là trước đó cậu đã cùng Yumie có một trận quyết đấu để tranh giải thưởng, tuy nhiên cậu đã thất bại trước Yumie.

tại sao cậu lại ở đây vậy. Yumie cũng ngạc nhiên lên tiếng.

Bộ tôi không được ở đây à, cô cấm tôi sao yumie. Thái độ của Kray với Yumie khác hẳn với Asoka.

Mà phải rồi, sao 2 người lại có mặt ở đây vậy, hơn nữa tại sao 2 người lại thê thảm như thế. Kray thắc mắc nhìn những vết thương trên người của Asoka và Yumie.

Chuyện này kể ra thì dài lắm, nhưng tóm tắt lại là chúng tôi đã bị con Ác long bắt và tra tấn, rất may mắn là có Rimuru, Milim và cô gái này giúp đỡ và cứu ra. 

Rimuru… Milim, Kray nghe thấy tên 2 người này thì cũng liếc mắt để nhìn xem bọn họ đang ở đâu, nhưng khi ánh mắt dừng lại thì chỉ thấy mỗi Milim đang bất tỉnh và được Kear cõng trên lưng. 

Milim, cô ấy bị sao thế. Rimuru… cậu ấy đâu. cậu ấy không đi với mấy người sao. Kray bất ngờ khi không nhìn thấy Rimuru đâu.

nhưng cũng vào lúc này, lão già làng đã không để cậu kịp bất ngờ, lão nhanh chóng bảo Kray đi tìm hiểu thông tin ở địa bàn của ác long, hay còn được gọi là Long đế.

Kray, mau đi tìm hiểu chi tiết nơi đó, nhớ là phải về trước khi trời khuya.

Da, con biết rồi ạ. kray hơi cúi đầu để nhận lệnh.

2 người đợi tôi, tôi đi một lát rồi sẽ quay về. Kray nhìn asoka và yumie xong, sau đó chạy ra khỏi làng, cậu cứ thế hướng thẳng địa bàn của long đế mà chạy đến.

Sau khi kray rời đi, asoka cũng để mắt đến một cô bé đang đứng cạnh lão gia làng. bất ngờ thay, đây chính là em gái của kray, cô cũng đã gặp cô bé này một lần tại nhà trọ.

Hanna, em cũng ở đây sao. sức khỏe của em thế nào rồi. Asoka tiến lại gần hanna sau đó hỏi thăm.

Em… em khỏe ạ. Chị… có biêt anh Rimuru ở đâu không ạ. Đáp lại lời hỏi thăm của asoka, Hanna cũng ngay lập tức hỏi thông tin về Rimuru.

nhưng ngay vào lúc này, cô bé nhận thấy được sắc mặt của Asoka bỗng trầm xuống.

Rimuru… Cậu ấy không có ở đây.

Anh ấy đi đâu rồi, tại sao anh ấy lại không ở cùng mọi người thế. Hanna dồn dập hỏi, nhưng lúc này Asoka lại chọn cách im lặng, cô bé cũng đưa mắt nhìn về mấy người kia, nhưng đáp lại cô cũng chỉ là một mảnh tĩnh lặng đó.

Trong thâm tâm của Hanna lúc này, cô bé biết… rimuru đang gặp phải vấn đề gì đó, thế nên mọi người mới có biểu hiện như thế, cô bé cũng chẳng hỏi thêm bất cứ điều gì cả, nhưng trong lòng của cô bé lại cảm thấy rất rất khó chịu.

Lão già làng và người dân ở ngôi làng này thấy mấy người có vẻ thân thiết với Kray và Hanna, thế nên bức tường phòng vệ cuối cùng cũng vỡ ra, bọn họ lộ ra vẻ mặt vui vẻ không có căng thẳng như lúc đoàn người của Kear mới đến đây.

Nếu mấy người đã quen nhau, thì chúng ta cũng không có gì mà nghi ngờ. lão già làng mỉm cười.

Lão già làng, con sắp xếp chỗ ở tạm thời cho bọn họ nha, trong họ có vẻ mệt mỏi lắm rồi đó. Hanna nắm tay lão già làng, sau đó năn nỉ với khuông mặt đáng yêu.

Được rồi được rồi, nếu đã là bạn của con thì con cứ quyết đi, lão cũng không cản. Lão già làng nói xong thì cũng quay đầu đi vời trong nhà.

những người dân ở ngôi làng này cũng quay trở về làm công việc của mình.

Được rồi, mọi người đi theo em. Hanna nói xong thì quay đầu rời đi, đoàn người của kear cũng đi theo.

sau một vài tiếng chuẩn bị chỗ ở cho mọi người thì lúc này Hanna mới có thể ngồi xuống và nghỉ ngơi, bởi vì sắp xếp chỗ ở cho vài trăm người như này cũng rất là mệt mỏi. Cô cũng đã giới thiệu bản thân với mọi người để cho dễ xưng hô, và mọi người cũng như thế.

ngồi trong một căn phòng, Hanna chăm chú nhìn Milim đang nằm trên giường, kear thì đang lấy khăn ướt lau người cho Milim, asoka và yumie thì cũng nằm trên giường để nghỉ ngơi.

Lúc này hanna mới quyết định tiến lại gần chỗ Kear.

à ưm. Hanna lấy ngón tay chọc nhẹ vào vai của Kear.

Có chuyện gì thế Hanna. Kear hơi giật mình.

Về chuyện của anh Rimuru, cậu có biết anh ấy đi đâu không. trong đầu của Hanna lúc này đã xuất hiện rất nhiều những khung cảnh khác nhau về Rimuru, mặc dù rất sợ  nhưng cô nhất định phải hỏi… hỏi để cho nỗi sợ trong lòng của cô cũng từ đó mà vơi đi.

Rimuru… cậu ấy mất tích rồi. Thanh âm của kear hơi trầm xuống.

Hả… mất tích, tại sao lại như thế. Cả thế giới trong lòng Hanna bỗng nhiên sụp xuống, chân tay của cô bỗng run lên sau đó trong vô thức cô ngã xuống dười sàn.

 

Hanna, Cậu không sao chứ. Kear vội vàng đỡ Hanna ngồi dậy, nhưng hiện tại hanna như kiểu người mất hồn.

Kear cũng không ngờ là Hanna lại có phản ứng dữ dội như thế, bởi vì cô không biết được rằng, Rimuru đã từng cứu Hanna 1 mạng.

Cũng cùng lúc này, phía Milim cũng đã có chút động tĩnh, tay của Milim đã có chút cử động, nhưng cô vẫn chưa thể tỉnh nổi.

Rimuru… cậu ở đâu, đừng có bỏ lại tớ ở đây. Cậu đi rồi, tớ biết phải làm sao đây. Milim lúc này cũng đã xuất hiện tình trạng nói mơ.

Đừng… Đừng mang Rimuru của tôi đi, trả cậu ấy lại đậy. Trả cậu ấy lại đây. những giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt bé nhỏ của Milim.

Kear cũng đã tiến lại gần và lau đi những giọt nước mắt ấy,  chưa bao giờ cô cảm thấy không gian nơi này lại u sầu và ảm đạm đến thế.

Ở bên phía Kray, Rời khỏi ngôi làng cũng khá lâu, cuối cùng cậu cũng chạy đến địa bàn của long đế, đập vào mắt của cậu là sự hoang tàn và tĩnh lặng.

Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, kẻ nào lại có thể khiến cho nơi này xảy ra như thế.

Cẩn thận đi sâu vào bên trong, Kray vẫn chưa hề cảm nhận thấy có sự sống xuất hiện ở nơi này, thậm chí… khi cậu tiến vào trong tòa lâu đài cũng chẳng có gì xuất hiện cả.

Quả thực nơi này hoàn toàn đúng với những gì đoàn người của Kear đã nói.

Toàn bộ thuộc hạ của long đế đã chết, Long đế thì biến mất không rõ tung tích, bởi vì cậu không tìm thấy xác của hắn.

Rimuru… cậu làm ra được sự tình này sao. Rốt cuộc cậu có bao nhiêu sự mạnh mẽ. Kray không ngừng cảm thán sự vĩ đại của Rimuru, tuy nhiên lúc này sắc mặt của cậu cũng trầm lại, bởi vì  khi trước gặp asoka và yumie, cậu cũng không thấy Rimuru xuất hiện.

Có rất nhiều suy đoán diễn ra trong đầu của Kray, ví dụ như, sau khi đánh bại Long đế thì Rimuru đã bị thương, cậu không muốn nhóm của Asoka, Yumie và Milim phải lo lắng thế nên tạm tránh một thời gian.

Cũng có thể, cậu đã đồng quy vu tận với long đế. nhưng suy đoán này vừa ra thì Kray đã lắc đầu phủ nhận, cậu không muốn nghĩ đến nó nữa.

Rimuru… cậu ấy nhất định vẫn còn sống… cậu ấy chắc chắn sẽ quay trở lại. Tự an ủi bản thân xong, Kray quyết định đi thêm một vòng trong tòa lâu đài để kiểm tra lại lần cuối sau đó sẽ về báo với lão già làng.

Kết thúc chuyến đi, Kray đã chính thức xác nhận, Long đế và thuộc hạ của hắn đã không còn có thể gây nguy hại đến cho thế giới này, vì thế cậu cũng rời khỏi tòa lâu đài sau đó chạy về phía ngôi làng.

Đến giữa đêm, cuối cùng Kray cũng về đến ngôi làng kia.

đi đến trước của nhà lão già làng, Kray nhẹ giọng gọi.

Ông Hyrao, cháu về rồi ạ. Kray nhẹ gõ tay lên cửa, một lúc sau thì lão già làng cũng bước ra và mở của cho cậu.

Ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà, Kray cũng kể lại toàn bộ sự tình và những gì cậu đã nhìn thấy, sự hoang tàn… sự tĩnh lặng ở địa bàn của Long đế.

Nghe được những lời xác nhận của Kray,  lão già làng lúc này mới có thể thở dài nhẹ nhõm… lão biết rằng, cơn ác mộng của thế giới này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Kray… cháu làm tốt lắm, giờ thì về nghỉ ngơi đi, sáng mai triệu tập dân làng đến   bãi đất trống, ta sẽ tuyên bố sự chấm dứt của cơn ác mộng này.

Dạ, cháu về đây, ông Hyrao. cúi đầu chào lão già làng, Kray cũng từng bước từng bước đi về nhà của mình, trên đường đi cậu không ngừng nghĩ đến Rimuru và viễn cảnh khi Rimuru quay trở lại, tuy nhiên đây chỉ là viễn cảnh mà cậu nghĩ ra, còn thực tế như nào thì cậu cũng chẳng thể biết được.

Sáng ngày hôm sau, tất cả dân làng đã tập trung tại bãi đất trống nằm ở phía tây ngôi làng.

Lão già làng cũng lật đà lật đật bước lên phía trước mọi người, sau đó thanh âm vui sướng của ông cũng vang lên.

Hôm nay lão gọi mọi người ra đây chính là có chuyện quan trọng muốn thông báo.

Nghe thấy lời này từ già làng, người dân nơi này không ngừng bàn tán xôn xao, bọn họ không biết sắp tới sẽ được nghe những gì, nhưng có vẻ như đây là việc hết sức quan trọng.

Được rồi được rồi, trật tự nào.  Hôm nay ta chính thức tuyên bố, Cơn ác mộng của chúng ta, của toàn bộ con người trên thế giới này đã chính thức chấm dứt. Những ngày sau chúng ta sẽ được sống trong hạnh phúc, vui vẻ và không phải lo sợ nữa. Lão già làng dơ tay lên sau đó tuyên bố.

Nghe những lời này, những người dân còn tưởng mình nghe lầm, nhưng khi Lão già làng nói lại một lần nữa thì cảm xúc của mọi người đã vỡ òa, những giọt nước mắt hạnh phúc của mọi người cũng rơi xuống, cơn ác mộng mà họ nơm nớp lo sợ bấy lâu nay cuối cùng cũng đã kết thúc. 

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.