Chương 13: Rimuru Cậu Đâu Rồi

Sau khi đánh bại 4 tên thuộc hạ của Long đế, Milim đã cấp tốc bay đến tòa lâu đài của hắn ta để hỗ trợ Rimuru, nhưng khi đến nơi, cô chẳng nhìn thấy gì cả ngoại cảnh hoang tàn đổ nát, Long đế không có ở đây, và Rimuru cũng thế.

Milim thấy khá bất ngờ, nhưng sau cùng cô quyết định lên tiếng.

Rimuru, cậu đâu rồi… cậu đánh bại hắn ta rồi tại sao còn không xuất hiện thế hả. lần gọi đầu tiên Milim có biểu hiện rất vui vẻ.

cô đứng đợi rimuru một lúc nhưng cuối cùng Rimuru vẫn chẳng chịu ra thế nên cô gọi lần thứ 2, thứ 3, càng gọi thanh âm của cô càng trầm xuống, sau cùng trở thành tuyệt vọng bởi vì chính vào giây phút này, cô đã không thể cảm nhận được khí tức của Rimuru nữa.

Rimuru… cậu đâu rồi, cậu không xảy ra chuyện gì chứ. Khóe mắt của Milim cũng đã bắt đầu cay dần, cô không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, cô cứ thế điên cuồng gọi tên rimuru trong vô thức, đến lúc này… những giọt nước mắt của cô cũng từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Rimuru, cậu ở đâu… mau trả lời tớ đi.  đừng có bỏ tớ ở nơi này một mình như vậy chứ.  mau trả lời tớ đi Rimuru, tớ… tớ hứa sẽ không trẻ con, sẽ không làm nũng cậu, sẽ không bắt nạt cậu mỗi ngày nữa, mau trả lời tớ đi Rimuru.

đồ khốn, mau trả lời tớ đi… Rimuru. Rimuru… Rimuru.

Ri… mu… ru, Ri… mu… ru, trả lời tớ đi mà… xin cậu đấy.

Tiếng hét của Milim càng ngày càng trở nên bi thảm, ngay vào lúc này… cô chẳng biết phải làm gì cả, chẳng biết rimuru ở nơi nào… giờ đây, muốn đi tìm cậu cũng chẳng được.

Một thời gian sau, dưới sự đau khổ khi Rimuru đã không còn xuất hiện ở nơi này, Milim cũng đã ngất đi vì kiệt sức, chẳng biết cô đã gào thét bao lâu… nhưng đối với một Ma vương mạnh mẽ như cô mà cũng ngất đi thì cũng đủ hiểu rằng đối với sự việc lần này cô đau khổ đến nhường nào.

Một người bạn, người thân… thậm chí giờ đây cô đã coi Rimuru là người trong lòng của mình ấy thế mà người đó lại biến mất không có tung tích, điều này đã làm cô chạm đến tột cùng của sự khổ đau.

Ở bên ngoài, kear sau khi chăm sóc và sắp xếp chỗ nghĩ ngơi cho những người bị long đế bắt thì cũng hơi lo lắng, cô thấy Milim cùng với Rimuru đã đi rất lâu rồi mà mãi chưa trở về.

đứng dậy, cô ngoảnh mặt lại nhìn những người đang nằm dài dưới đất với sự lo lắng, nhưng điều quan trọng nhất lúc này đó chính là đi xem Milim và Rimuru rốt cuộc gặp phải vấn đề gì.

quyết định xong, cô một mạch chạy về hướng lâu đài của long đế, Vì hiện tại cô không có sức mạnh, và thể chất của cô cũng rất yếu khi phải chăm sóc rất nhiều người, thế nên cứ chạy một đoạn cô lại phải dừng lại nghỉ ngơi vài phút, cứ thế lặp đi lặp lại quá trình này và mãi đến tối cô mới có thể chạy đến tòa lâu đài kia.

bước vào bên trong, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ hiện lên, một vài ngọn đuối vẫn đnag cháy, ánh sáng lập lòe chiếu sáng một vài vùng. càng đi sâu vào bên trong, cô lại càng cảm thấy nơi này âm u và đáng sợ hơn bao giờ hết.

đi bên trong một hồi, cuối cùng cô cũng tìm thấy sảnh chính của tòa lâu đài, nhưng đạp vào trước mắt cô cũng là một mảnh tĩnh lặng, cùng những đống  đất đá rơi vãi trên sàn.

Kear lia ánh mắt khắp nơi để xem xét, bất ngờ ánh mắt của cô dừng lại, một thân hình bé nhỏ đang nằm dưới đất không cử động, kear cảm thấy rất quen thuộc nhưng để chắc chắn và không nguy hiểm, cô quyết định từ từ tiến lại gần.

Mi… Milim, cô  bị sao vậy. Kear bất ngờ hét lên khi thấy Milim nằm dài dưới đất.

Milim… dậy đi… dậy đi nào. kear liên tục lay người của Milim nhưng cô ấy vẫn không có động tĩnh.

Rimuru đâu, long đế đâu… tại sao Milim lại nằm đây. Kear  đỡ Milim dậy sau đó đặt milim ngồi dựa vào tường, còn cô thì tiếp tục tìm tung tích của rimuru và long đế, nhưng một lâu cô cũng chẳng tìm thấy gì, thế nên cô đành phải rời đi. 

Cõng Milim trên lưng, cô từng bước từng bước rời khỏi tòa lâu đài nhưng cô cũng không ngừng suy nghĩ.

Cô thật không thể hiểu nổi, tại sao nơi đó lại trở nên như thế, tĩnh lặng đến lạ thường, thậm chí cả Rimuru và Long đế cũng đã biến mất, điều này đối với cô thật khó lý giải, hiện tại, chỉ có cách duy nhất, đó chính là đợi Milim tỉnh lại và hỏi rõ ngọn ngành.

 Trở về nơi tập kết, lúc này những người được milim và cô cứu ra cũng đã tỉnh lại, tuy nhiên  cơ thể vẫn còn rất yếu, Asoka và yumie cũng thế, nhưng khi nhìn thấy Kear cõng Milim trên lưng thì 2 người lại rất lo lắng, cả 2 mặc kệ bản thân đang rất yếu và cứ thế cố gắng lết về chỗ Kear.

Mi… Milim, cô ấy bị sao thế, những thanh âm yếu ớt của Asoka và Yumie, nhưng đối diện với câu hỏi ấy kear cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.

đặt milim dựa vào một gốc cây, Kear cũng tranh thủ nghỉ ngơi một lúc sau khi trải qua một quãng đường vất vả. asoka và yumie thì ngồi bên cạnh Milim.

Ngày hôm sau, khi bình minh vừa lên cũng là lúc mọi người tỉnh giấc, duy nhất chỉ có Milim là không, cố ấy vẫn cứ thể bất tỉnh.

lúc này mọi người biết rằng nếu ở lại đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, thế nên tất cả đều quyết định rời khỏi khu rừng này và tìm kiếm một thị trấn, một ngôi làng nào đó nghỉ tạm và tiếp thêm lương thực.

cõng Milim trên lưng, Kear không ngừng thở dài.

Milim, rốt cuộc cô bị sao thế, tại sao đến giờ còn chưa chịu tỉnh.

đi phía sau, Asoka và Yumie cũng nhìn Milim với ánh mắt man mát buồn. đây là lần đầu tiên họ thấy Milim như thế, chẳng nhẽ vì cứu bọn họ mà Milim mới trở nên như vậy.

thậm chí, đến cả những lời hỏi thăm về Rimuru 2 người họ cũng chẳng dám hỏi Kear, bởi vì 2 người họ đều sợ rằng sẽ phải nghe tin xấu.

cất giấu những thắc mắc, những lo sợ lại ở trong lòng, asoka và yumie cùng với kear và một đoàn người dài đằng đẵng vẫn tiếp tục bước đi.

đi cũng hơn nửa ngày, đoàn người này cuối cùng cũng đã tìm thấy một ngôi làng, nó trông có vẻ hoang sơ và tồi tàn, bởi vì nơi này cách địa bàn của Long đế cũng không xa, chắc có lẽ nơi này đã từng bị Long đế tàn phá nên mới trở thành như vậy.

Đoàn người bước vào trong ngôi làng, những ánh mắt của người dân nơi này cứ thế chằm chằm nhìn vào bọn họ.

bọn họ không phải lo sợ, không phải kinh hãi mà chính là không hiểu đoàn người này từ đâu đến và tại sao lại trở thành bộ dạng như thế.

Đứng lại. một thanh âm già nua vang lên khiến đoàn người của Kear khựng lại.

một ông già cũng từ bên trong ngôi nhà cũ nát bước ra.

trưởng làng, ngài không ở trong nghỉ ngơi, ngài ra đây làm gì vậy ạ. những người dân thấy ông lão này bước ra thì cũng cung kính hỏi thăm.

khụ khụ, ông lão ho lên 2 tiếng sau đó tiếp tục chất vấn đoàn người của Asoka.

mấy người từ đâu đến, tại sao lại đến nơi này.

Chúng, chúng tôi từ hướng kia đi đến, chúng tôi chỉ đến đây để nương náu qua đêm thôi. Kear đứng ra phía trước rồi trả lời.

toàn bộ dân làng đều nhìn theo hướng tay của kear sau đó bọn họ nuốt vào một ngụm khí lạnh, bởi vì cái hướng mà kear chỉ đó chính là hướng mà long đế nương náu.

Các… các ngươi, các ngươi định mang đến tai họa cho làng này sao, máu cút đi.

Toàn bộ người dân nơi này đều kinh hãi lên tiếng, đến cả ông lão trưởng làng kia cũng thế.

toàn thân bọn họ đều run lên trong vô thức.

Kear cũng hiểu được tại sao bọn họ lại có thái độ như thế, bởi vì điều mà bọn họ sợ đó chính là sự tàn ác của long đế, thế nên cô cũng  nói ra sự thật.

toàn bộ sự việc đã được kear đứng trước bao nhiêu người nói ra, cả vụ Rimuru đánh nhau với long đế sau đó cả 2 đều đã không rõ tung tích, nơi đó giờ đây chỉ còn được gọi là phế tích.

nghe thấy kear nói thế, những người dân nơi này  rất khó có thể tin, bởi vì long đế mạnh mẽ và tàn ác đến mức độ nào, cả thế giới này… chưa từng có ai dám đối đầu với long đế cả.

các ngươi, các ngươi nói dối. Lão trưởng làng  run rẩy lên tiếng.

Chúng tôi nói thật, chúng tôi đã được 2 cô gái này cứu, bọn họ đã giúp chúng tôi thoát khỏi ngục giam, thoát khỏi sự tra tấn dã man của con ác long bẩn thỉu đó.

một người nói người dân nơi này có thể không tin, nhưng cả một đoàn người nhân số lên đến vài trăm thì sao bọn họ có thể không tin, hơn nữa… trên cơ thể của bọn họ vẫn còn rất nhiều những vết thương lớn nhỏ và còn rất mới nữa.

nhưng để chắc chắn, lão già làng vẫn cử một người đi đến nơi đo để tìm hiểu, nếu thật sự long đế đã biến mất và đúng như những gì đám người của kear nói thì đó chính là một sự giải thoát cho dân làng, cũng như toàn bộ thế giới này, còn nếu không… những người dân ở đây bắt buộc phải đuổi đoàn người của kear ra khỏi nơi này.

Thoral, mau cử người đi điều tra. lão già làng quay đầu nhìn một người đàn ông trung niên sau đó lên tiếng.

vâng, thưa trưởng làng. người đàn ông tên thoral nghe xong thì cũng quay đầu rời đi.

trong lúc đợi thoral tìm người đi thám thình thì lão già làng cũng hỏi kear và đoàn người của cô ấy một số chuyện, khi được xác nhận một lần nữa thì lão già làng cũng có đôi chút buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn kêu người mang nước và một chút đồ ăn cho đoàn người của Kear.

đồ ăn và nước uống tuy ít nhưng đây là tấm lòng của toàn bộ người dân, vì thế mà kear, asoka, yumiea cùng với hàng trăm người kia đều cảm động đến dưng dưng nước mắt.

Cảm… Cảm ơn mọi người.  đây là lời cảm ơn từ tận sâu trong lòng của đoàn người Kear.

Một lúc lâu sau, Thoral quay trở lại cùng với một cậu thiếu niên và một bé gái.  

Trường làng, tôi đã tìm được người rồi ạ.   Thoral cung kính nói.

Ừm, để 1 người đi tìm hiểu nơi đó xem rốt cuộc có đúng như những gì cô gái này nói không. Thanh âm đứt quãng yếu ớt của lão già lang vang lên, cũng là lúc cậu trai và bé gái kia cũng bước lên phía trước.

ánh mắt của 2 người họ nhìn bên trái nhìn bên phái để xác nhận tình hình hiện tại, sau đó ánh mắt của cả 2 đều dừng lại khi nhìn thấy 2 cô gái kia đứng trước mắt mình sau đó bất ngờ lên tiếng.

Là… Là 2 người sao.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.