__________

Hôm nay là ngày thứ 2 tôi ở địa phận quân sự này, tôi thì làm giấy tờ mà Athena-sama giao cho. Tôi vốn không thể tin tưởng được ngài ấy khi nói những thứ về giấy tờ, trong đống giấy thì có hơn 3/4 là những công việc của Nguyên Soái và có cả những tờ giấy về tình hình các thế giới khác.

Lúc tôi quay lại để trả những tài liệu liên quan đến Athena-sama thì ngài ấy đã cao chạy xa bay, có thể nói kĩ thuật chạy trốn của ngài ấy rất điệu nghệ. Dùng dịch chuyển mà không để lại dấu vết biến động không gian, điều đấy tôi cũng làm được nhưng nó mất quá nhiều thời gian.

Rio buổi sáng đã đi đến nơi huấn luyện, nên chỉ có tôi một mình trong phòng làm việc.

Luồng gió từ cửa sổ thổi vào phòng làm cho vài tờ giấy bay lên rồi lả tả rơi xuống nền gạch, rời khỏi chiếc ghế của mình rồi nhấc từng tờ giấy lên. Tôi cũng có xem sơ lược thông tin trong các tờ giấy, có một tờ cần có chữ kí của Chuẩn Tướng để xác nhận.

Nội dung là khảo sát khu rừng Zoan ở phía Nam Filtoa, do gần đây có một đợt binh phi tổ chức cư trú bất hợp pháp ở đấy.

<Ciel! Nhờ cô giải quyết cho tôi những tờ giấy còn lại>

Hiểu được điều Rimuru nói, từ cơ thể Rimuru một làn khói đen bay ra rồi tụ lại thành một người giống hệt Rimuru chỉ khác mỗi đôi đồng tử là màu đỏ.

“Cứ để đó cho em” Ciel quỳ một gối cung kính

.

“Thế nhờ cô”

Nói rồi tôi cầm một tờ giấy, mở cửa rồi rời khỏi căn phòng. Cất bước trên hành lang đi đến phòng làm việc của Chuẩn Tướng, tôi có thể dùng dịch chuyển đi đến nhưng tôi ghi trong hồ sơ chỉ có hệ Phong, hệ Hoả và hệ Lôi.

Nếu dùng lung tung thì các bộ phận cảm biến không gian sẽ báo hiệu, gây cho tôi khá nhiều phiền phức. Đi được một lúc lâu thì cũng đến nơi.

-Cốc cốc cốc-

“Vào đi”

Nghe thế tôi mở cửa đi vào rồi cất tiếng.

“Nhờ Chuẩn Tướng duyệt qua tài liệu này” Đưa tờ giấy

Amael nhận lấy xem khẽ nhếch mép, rồi nhanh tay lấy cây bút kí vào tờ giấy.

“Của ngươi đây” Trả lại cho Rimuru

[adrotate banner=”8″]

“Chuẩn Tướng cho tôi hỏi là công việc này thông thường sẽ giao phó cho bộ phận tình báo, tại sao lại giao cho Trung Sĩ tham mưu!?” Tôi thắc mắc hỏi Chuẩn Tướng

Amael nắm chắp hai tay lại phía dưới cằm chống tay lên bàn, rồi lên tiếng.

“Ngươi cứ coi đây là bài kiểm tra thực lực đi”

.

“Thế thì tôi đây không có ý kiến”

Rimuru rời đi, rồi xuống khu dịch chuyển, dùng tờ giấy để xác nhận rồi đi mất.

Tôi xuất hiện một bệ dịch chuyển trong khu doanh trại gần rừng Zoan.

“Ngươi là Trung Sĩ tham mưu khi mới gia nhập phải không!?” Một người con trai lên tiếng, có huy hiệu cấp bậc Đại Uý

“Là tôi, thế Đại Uý đây có việc gì cần đến tôi!?”

.

“Chả cần gì, ta chỉ muốn nói là ngươi nên biết điều khi gia nhập quân đội. Đừng có ỷ mình Trung Sĩ tham mưu khi vừa gia nhập mà lên mặt, sẵn tiện giới thiệu ta tên Kanas Vans Lufthansa” Giọng và thái độ đầy sự khinh thường nhìn Rimuru

.

” Không có gì thế tôi đi” Khuôn mặt và chất giọng lạnh vốn có nói rồi bước đi

Điều đó khiến cho tên Kanas nghĩ Rimuru đang coi thường hắn, làm cho hắn sôi máu lên níu vai Rimuru lại. Nhưng chưa chạm đến thì bàn tay hắn đã bị Rimuru nắm chặt cứng lại, lia đôi mắt đầy sát khí nhìn Kanas.

“Bàn tay của ngươi làm ta cảm thấy kinh tởm đấy” Giọng nói lạnh và biểu cảm lạnh hơn bội phần

Kanas và các binh sĩ xung quanh co rúm người lại, khuôn mặt đầy sự sợ hãi.

Rimuru buông tay Kanas ra, lấy chiếc khăn trong túi áo lau bàn tay nắm lấy Kanas, rồi bỏ lại chiếc khăn giấy xuống sau đó đi mất.

Tên Kanas hoàn hồn lại với khuôn mặt xám xịt, rồi rủa dữ dội.

“Chết tiệt, Chết tiệt, Chết tiệt,…. Rồi có ngày mày sẽ phải trả giá khi làm những điều như thế đối với tao” Tức điên lên với khuôn mặt đầy đường gân

…..

Trở lại với Rimuru

Tôi hiện tại đang nhảy qua các cành cây để thăm dò xung quanh nhẹ nhàng, nhanh chóng đến mức mà không có một âm thanh phát ra. Lấy bộ thiết bị do thám từ xa trong bộ quân phục được đính kèm, nó những con mắt nhỏ khoảng chừng 0,5-1cm. Kích hoạt chúng rồi bắt đầu bay tản ra.

Tôi vốn chỉ cần dùng [Cảm nhận vạn năng] là có thể biết được, nhưng tôi muốn thử xem các camera thu nhỏ linh động này sẽ hiệu quả bao nhiêu. Một thanh sắt nhỏ được tôi lấy ra, bật công tắc thì một màn hình trong suốt có hình ảnh hiện ra.

Khi quan sát một lúc lâu thì cũng thu được kết quả, ở gần biên giới các nước phía Đông Nam có một cái hồ lớn tên là hồ Sis. Xung quanh hồ là các căn lều dựng lên khá cũ kĩ và đầy bùn đất, điều đó cho thấy nó đã ở đây khá lâu. Số lượng là 12 căn lều, gồm có 3 tiểu đoàn nhỏ với quân số khoảng 40 người được trang bị vũ khí đầy đủ.

Tôi một thiết bị liên lạc kết nối đầu dây bên kia.

“Tình hình thế nào!?” Giọng nói nhẹ tênh

.

“Thưa Chuẩn Tướng, có 3 tiểu đoàn nhỏ với quân lượng tầm 40 người đã dựng lều xung quanh hồ Sis. Theo cái nhìn khách quan của tôi thì họ đã ở đây tầm 2-4 tuần” Tôi báo cáo các thông tin cho Chuẩn Tướng

.

“Là phi tổ chức??” Amael hỏi Rimuru để xác nhận lần nữa vì nó có ghi trong tài liệu

.

“Vâng” Trả lời

.

“Ngươi thu thập thông tin của bọn chúng, có thể làm bất kì hình thức gì kể cả giết hay tra tấn” Amael nói như thể đó là điều hiển nhiên

.

“Đã rõ”

Rimuru đi chuyển đến trước doanh trại của chúng, hai người mặc đồ xanh lá đậm cầm khẩu súng chĩa về phía Rimuru rồi hỏi.

“Ngươi là quân sĩ của Filtoa!?” Tên lính hỏi

.

“Xin tự giới thiệu ta là Trung Sĩ tham mưu của Filtoa” Rimuru giới thiệu bản thân nhưng lại không tiết lộ tên mình

Nghe thế bọn chúng cười phá lên

“Hahaha, Trung Sĩ tham mưu mà dám đến đây sao” Cả hai tên lính cười nhạo Rimuru

Các Trung Sĩ tham mưu thông thường chỉ là ra các chiến lược, điều binh,…Có khả năng chiến đấu ở tầm trung khá hạn chế đó là quan điểm của những người thuộc lớp quân đội cũ. Nhưng lại đóng vai trò rất quan trọng nên các binh sĩ luôn dành sự tôn trọng nhất định cho cấp bậc này .

“Ta vốn chả muốn làm đau các ngươi đâu, chỉ cần khai một số thông tin thì ta sẽ tha mạng” Nói trong khi giơ khầu súng lục với kiểu dáng phổ biến giống của thời miền viễn Tây

“Ngươi nghĩ khẩu súng quèn ấy có thể bắn hạ được bọn ta sao!” Nhạo bán Rimuru

Khoảnh khắc tiếp theo một tên lính bóp cò súng.

-Bằn-

Tiếng súng làm giao động không gian xung quanh, những chú chim đậu trên cây nghe âm thanh tần số cao khiến chúng hoảng sợ bay toáng loạn cả lên.

Người bóp cò súng không phải là người lính mà là Rimuru, đã nhanh tay trước dùng khẩu súng lục của mình bắn trực diện vào giữa trán tên lính. Hắn gục xuống đất một cái chết tức khắc, tên còn lại hoảng sợ bắn xối cả đạn vào Rimuru nhưng chúng đều bị luồng gió xung quanh cậu đảo hướng về tên lính.

Cơ thể hắn chi chít từng viên đạn cắm vào cơ thể, máu tuôn ra chảy thành dòng.

Ngay lúc này bọn chúng huy động lực lượng lại bao vây Rimuru, một người đàn ông dày dặn cùng đôi mắt xếch. Có lẽ là chỉ huy của binh đoàn này, hắn đi lại gần Rimuru cách khoảng 3m rồi nói.

“Mục đích của vị đây đến chỗ vắng vẻ này là gì!?” Dè chừng

.

“Đơn giản thôi, chỉ cần trả lời ta một vài câu hỏi thì ta sẽ tha mạng cho” Vừa nói vừa xoay khẩu súng ở đầu ngón tay trỏ của tay phải

.

“Thế vị đây có thể nói chứ!?” Cố tỏ vẻ lịch thiệp

.

“Các ngươi thuộc tổ chức của nước nào, các ngươi có mục đích gì khi lại có mặt và cư trú tại đây!?”

.

“Thế tôi có thể không trả lời chứ!?”

.

“Đành phải ép rồi” Một hàng rào lửa đen xuất hiện bao quanh các binh sĩ và Rimuru

.

“Thế là ngươi tự chôn thân trong đây à, bên ta có hơn 20 binh sĩ tinh nhuệ đấy” Tên chỉ huy nở nụ cười đầy tàn bạo, bản chất của hắn bây giờ đã lộ ra

.

“Các binh sĩ tấn công” Gã chỉ huy hô to lên

Một loạt các đạn phép nguyên tố và đạn sắt chứa ma pháp nguyên tử lao đến Rimuru, cậu lúc này lách người qua các đòn tấn công của binh sĩ nhanh đến mức họ chỉ thấy để lại các dư ảnh.

“Quá chậm” Thầm nói

Quyết định xử lí gọn gẽ Rimuru dùng [Tia chớp đen] vào cùng lúc các binh sĩ chỉ chừa lại gã Chỉ huy, tên chỉ huy cảm thấy không ổn liền hét to.

“Phát động THIẾT MỘC ĐỊA”

Hơn 10 tên lính có nguyên tố hệ Mộc và Thổ dùng lên mặt đất, các sợi dây leo từ dưới trồi lên bao bọc phía trên các binh sĩ tạo thành một tấm khiên có kèm thêm các lớp đất dày cợm.

Tia chớp đen giáng xuống, vụ nổ lớn diễn ra tạo thành các đợt khói dày đặc. Khi tan đi chỉ còn thấy một vài cây kiếm, súng và trượng phép xác các tên lính đã cháy thành tro tàn.

Tên chỉ huy lúc này sợ hãi tột độ, trán ướt đẫm. Hắn biết người trước mắt không phải là người tầm thường, Rimuru tiến lại hắn và lên tiếng.

“Chỉ cần ngươi nói thì ta sẽ tha mạng cho” Giọng lạnh băng và khuôn mặt không hề có chút cảm xúc

Hắn lúc này la hét trong cơn sợ hãi tột cùng.

“KHÔNG, CHO DÙ TA CÓ SỢ NGƯƠI THÌ TA CŨNG SẼ KHÔNG KHAI ĐÂU, NG…..” Chưa để hắn nói xong thì Rimuru đâm thẳng khẩu súng lục vào miệng hắn và nói

“Nói hoặc CHẾT” Vô thức thả nhẹ chút ma tố ra bên ngoài, khiến hắn trợn mắt lên rồi ngất đi

…..

Tôi đang đứng trước phòng giam của tên chỉ huy ấy, sau đó Chuẩn Tướng đến.

“Xin lỗi! Chuẩn Tướng tôi đã thất bại trong việc lấy thông tin, chỉ có thể đem về tên chỉ huy này” Khom người 45° phía trước Chuẩn Tướng

Amael lúc này nở nhẹ nụ cười rồi để tay lên đầu Rimuru xoa nhẹ mái tóc mượt mà ấy.

“Ngươi đã làm rất tốt, nên đừng tự trách mình” Amael nói

.

“Nhưng tôi đã thất b….” Amael đặt tay lên môi Rimuru

.

“Công việc của ngươi đã hoàn thành còn lại cứ để ta xử lí, ngươi quay về đi”

.

“V-vâng!” Tôi chào Chuẩn Tướng rồi quay về phòng

.

Điều khiến Amael hài lòng chính là khả năng xử lí và chuyển biến tình huống của Rimuru, đặt biệt là giết người không chớp mắt, không sợ hãi và sự mạnh mẽ ở Rimuru. Là những điều cần có ở một người lính, cô đã làm việc hơn hơn 8 năm cho quân đội thì đây là người khiến cô hài lòng nhất, chỉ có một thứ thiếu ở Rimuru chính là cảm xúc.

Amael không phải là một chuyên gia tâm lý nên trường hợp này cũng không có cách nào giải quyết được, tạm ngưng lại chủ đề này rồi Amael bắt đầu công việc tra khảo tên chỉ huy.

…..

Trên đường đi về của Rimuru

Lúc Rimuru khuân vác tên chỉ huy về doanh trại của Đại Uý thì cậu bật [Ẩn sự hiện diện] để âm thầm đi về, cậu chả muốn gặp phiền phức với tên Đại Uý giỏi võ mồm đấy.

Cậu có thể đọc kí ức tên đấy để lấy thông tin, nhưng tra hỏi mà hắn không trả lời, nếu cậu nói những điều cậu đọc được từ kí ức tên đấy thì một người sẽ nghi ngờ.

Đó là Chuẩn Tướng Amael Vandigard, trong suốt lúc cậu chiến đấu Chuẩn Tướng luôn đứng từ xa quan sát và lắng nghe cuộc trò chuyện cậu và tên chỉ huy.

Nếu có hỏi tại sao Chuẩn Tướng lại có thể nghe xã như vậy thì đây là lý do.

Amael có nguyên tố Phong, nhờ vào sự dao động trong không khí mà Amael có thể cảm nhận nghe được âm thanh từ xa. Tuy nhiên, nó chỉ có tác dụng ở những nơi có nhiều gió. Khả năng này chỉ có Amael làm được, khắc tinh của khả năng này là những phòng có cách âm.

Bán kính giới hạn cũng chỉ có 500m.

…..

Tôi suy nghĩ khá nhiều về việc tại sao Chuẩn Tướng lại bỏ qua cho tôi về nhiệm vụ này, nhưng đầu óc tôi trống rỗng chả nghĩ được gì. Tôi bỏ qua chuyện này mà quay về phòng của mình, mở cửa ra tôi thấy Ciel đang nằm trên giường.

Rio có lẽ chưa về, thấy tôi Ciel liền chào đầy sự cung kính.

“Chào ngài đã về, Rimuru-sama”

Bỗng tôi nghe được tiếng bước chân.

“Ciel nhập vào ta đi”

.

“Vâng, thưa chủ nhân” Biến thành làn khói đen nhập vào Rimuru

.

“Yo~ Cấp trên-kun” Rio vẫn gọi tôi bằng biệt danh kì hoặc, nhưng giọng cậu ta chứa đầy sự mệt mỏi

Tôi quay sang cậu ta thì thấy cơ thể của Rio đầy những vết thương, nhưng chủ yếu là những vết bầm tím. Cơ thể cậu ta được nâng lên bởi các dây leo để tiện cho việc di chuyển hiện tại.

“Ngày tập luyện đầu tiên mà thảm thế này à!?” Tôi hỏi Rio

.

“Luyện tập cái nổi gì, Emily của cậu đập cho tôi nhừ tử. Quạu thật sự” Giận dỗi

.

“Lý do!?”

.

“Thì tôi chỉ nói là cậu và tôi ở chung phòng, rồi những chuyện đó rồi”

‘Chuyện đó!?’ Với cái suy nghĩ lúc trước của một thằng nhân viên 37 tuổi thì Rimuru cũng mường tượng được chuyện đó là gì rồi

.

“Trong khi tôi và cậu chỉ là ăn cùng nhau, trò chuyện cùng nhau, ngủ cùng phòng” Kể lễ với khuôn mặt đầy sự chán đời

.

‘Có lẽ sai rồi, mà mình và Rio cũng có đâu nhỉ, nghĩ xa quá rồi ‘ Nghĩ trong lòng

.

“Ngươi ngồi lên ghế đi, để tôi đi lấy hộp y tế” Tôi lên tiếng

.

“À được” Rio nghe theo và ngồi lên ghế

Rimuru quay lại với hộp y tế trên tay

…..

“Uiza! Cậu nhẹ tay hơn được không!?” Rên rỉ

.

“Thế là nhẹ nhàng rồi, hay là muốn tôi cho như ngày hôm qua”

Rio nhớ lại cảnh cậu bị Rimuru đấm một phát lún sâu xuống 1 tất đất, rồi lạnh sống lưng.

“À, Cậu cứ làm nhẹ nhàng như cậu nói” Đổ mồ hôi

.

Rimuru thực hiện các thao tác xác trùng rồi băng bó rất điêu luyện, chưa được 3 phút đã xong. Nhưng sự nhanh nhẹn ấy làm cho Rio rên la đau đớn liên tục.

Rồi Rio vệ sinh cá nhân xong thì cả đi ngủ nhưng tôi lại không ngủ, với cơ thể của Rio đầy những miếng băng gạc và bị băng bó đến mức không thể di chuyển được.

Cứ thế kết thúc ngày thứ hai ở địa phận quân sự phía Bắc này.

______________

Hết chap

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.