CHƯƠNG 8 : XUẤT TRẬN VÀ TRỞ VỀ.

Ý ngài là như thế nào?, Ta muốn nghe cụ thể và chi tiết hơn.

– Ta có một loại ma pháp mới có thể duy trì thời gian ẩn thân lâu gấp 50 lần mà không bị giới hạn bởi thời gian.

Rimuru cùng đám chỉ huy nhìn nhau.

Nếu ngài đã chắc chắn như vậy thì tối ngày mai, đêm trăng lên sẽ là thời điểm thích hợp nhất.

Nhưng khoan đã, còn vấn đề số lượng thì sao?.

– không cần!

Rimuru trả lời cọc lóc chỉ bằng 2 từ làm cho mọi người ai cũng bối rối.

N-ngài nói gì thế ạ?, Không cần người thì làm sao đánh?.

– aha ~ thật sự là không cần, chỉ có ta, và ngài glydor là được rồi.

Điện hạ!, Ngài có biết mình đang nói điều vô lý như thế nào không?

– Ta biết!, Nhưng ngày mai thì ngài sẽ không còn thấy nó vô lý nữa đâu .

Rimuru nở một nụ cười rạng rỡ rồi xoay người đi một mạch về lều của mình, mặc dù nghe rimuru khẳng định chắc nịch rằng có thể đánh bại quân địch nhưng bọn họ cũng phải chuẩn bị thêm một kế hoạch tác chiến dự bị để đề phòng việc thất bại.

Bên ngoài căn lều, có một bóng đen bí ẩn đang nghe lén cuộc nói chuyện của tất cả bọn họ từ đầu đến cuối, trước khi rimuru đi ra thì bóng đen đó đã biến mất.

_ tối hôm sau _

Như đã định

Rimuru cùng glydor đang núp ở gần doanh trại địch, cậu nhanh chóng bảo ông ta cùng nhau kích hoạt phép ẩn thân rồi bay lên cao, rimuru cũng đã âm thầm dùng chút ma pháp của mình để kéo dài thời gian cho glydor, cả hai hiện tại đang ở bên trên khu đống quân của chúng, hàng nghìn chiếc lều cực to có thể chứa hơn 1000 người cùng lúc, làm cả hai có chút choáng váng về độ chịu chơi của đế quốc graxyes.

– Này!, Dùng thứ ma thuật mạnh nhất của ông phá hủy toàn bộ những kẻ bên dưới cùng một lúc để chúng không thể kháng cự đi.

Ma thuật mạnh nhất của tôi sao?, Ngài chắc chứ?

Rimuru không nói gì mà chỉ gật đầu. Glydor cũng không phải dạng người thích dài dòng nên ông ta đã tạo ra một vòng tròn ma thuật khổng lồ trên không trung, quả cầu màu đỏ phát sáng giữa bầu trời đêm, ngay khi quả cầu như sắp chạm đến phía dưới thì đột nhiên, bao quanh doanh trại là tầng tầng lớp lớp kết giới, mà chúng là do toàn bộ ma pháp sư cấp cao của quân địch xuất kích.

Rimuru khẽ nhíu mày nhìn xuống bên dưới ,có quá nhiều pháp sư nên glydor khó lòng mà một đòn diệt nổi, vả lại ông ta cũng đã thấm mệt vì vừa sử dụng lượng lớn ma tố như vậy, điều làm rimuru thấy lạ là sao bọn chúng biết đêm nay bị tập kích mà kịp ứng chiến như vậy?,……. không phải bản thân bị phát hiện , vậy thì chỉ có thể suy ra rằng,…… ở bên ta đã có nội gián!!.

Gạt bỏ dòng suy nghĩ vớ vẩn sang một bên, rimuru thở dài, nói:

– Haizz!, mệt thật đấy,….. cuối cùng cũng phải đến tay mình.

Cậu lạnh nhạt nhìn về những con người bé nhỏ ở dưới mặt đất, bất giác nhớ đến cảnh tượng ngày mà mình tàn sát quân falmus.

– Vùng vẫy đủ rồi thì nên chết đi!.

Glydor đứng kế bên nhìn thấy rimuru có gì đấy rất khác so với lúc đầu, đặt biệt là ánh mắt sâu không thấy đáy đó, vẻ ngoài toát lên khí chất của kẻ thống trị đứng đầu vạn vật.

Chợt hoàn hồn bởi tiếng động lớn, glydor theo phản xạ tự nhiên đưa mắt theo hướng của âm thanh kia, một cảnh tượng mà cả cuộc đời chinh chiến chưa bao giờ nhìn thấy được.

Sau khi vụ chấn động lắng xuống, bên dưới chỉ còn một cái hố sâu đen ngòm, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống mới nảy nữa.

Ch-chuyện này??.

Ông ta từ kinh ngạc đến hoang mang nhìn người bên cạnh.

Người này không đơn giản như mình nghĩ, chắc chắn tên này còn che giấu thứ gì đó kinh khủng hơn nữa mà chưa ai biết tới.

– Xong chuyện rồi!, Chúng ta về thôi.

À…… vâng.

_____ sáng hôm sau ____

Thưa bệ hạ, công tước glydor hyrad có gửi một tin tốt về ạ!

Một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào.

– Chuyện gì?, Có phải ở biên giới đã…….

Ngài ấy nói rằng , quân ta đã chiến thắng và sẽ trở về vào ngày mai ạ.

– Tốt!!, Rất tốt!………. không hổ là công tước tài giỏi nhất đế quốc ! ,……đợi bọn họ trở về ta sẽ trọng thưởng.

Trong khi cả cung điện vui mừng vì chiến thắng thì arnold đang chán nản luyện kiếm một mình trong hậu viện sau cung của rimuru. Đột nhiên, mary chạy đến thông báo với cậu rằng đại hoàng tử ngày mai sẽ trở về.

Khỏi phải nói là cậu ta vui đến muốn nhảy cẩn cả lên nhưng vì xung quanh có khá nhiều người hầu nên cố mà kìm chế lại, điềm tĩnh đi đến bàn trà nhưng trong lòng không khỏi kích động.

.

.

Trên đường trở về kinh đô, xung quanh đoàn quân đi có rất nhiều người dân ăn mừng chiến thắng của họ, ngoài ra cũng không ít những lời bàn tán:

Này!, Như vậy không phải là quá nhanh rồi sao? Diệt địch còn chưa tới một tuần nữa đấy!

Ai mà biết được chứ? , Cho dù là dùng cách nào thì bên chiến thắng cũng đã thuộc về chúng ta rồi còn gì?

Tôi cá là graxyes sẽ chẳng để yên vụ này đâu.

.

.

Tiếng hò hét không ngừng, những cánh hoa đầy màu sắc được người dân thả bay theo gió, hai bên đường treo hàng dài lá cờ của đế quốc Black Dragon .

Rimuru ngồi trên chiến mã cùng glydor nhanh chóng di chuyển về cung điện để báo cáo chi tiết về trận chiến , sau khi đến nơi, cả hai nhanh chóng quỳ xuống hành lễ:

Haha tốt lắm!, Chào mừng trở về , công tước glydor hyrad và con trai của ta!! Rimuru henry.

Cả đại sảnh rộng lớn được trang trí một cách sa hoa tráng lệ, đức vua, hoàng hậu Olivia và có cả nhị hoàng tử lion cũng góp mặt.

Trong quá trình đó thì đức vua có hỏi sự việc liên quan đến cục diện, glydor đã định nói rằng việc lần này đều là do rimuru một tay làm ra, nhưng do trước đêm trở về thì rimuru đã nhờ ông ấy một việc, đó là nhận hết mọi công lao lần này lên người mình với lí do bản thân không muốn gặp phiền phức, mới đầu ông ta không định đồng ý nhưng vì rimuru giở trò ăn vạ nên glydor cũng đành chấp nhận cái lý do nhảm nhí của cậu.

Thưa bệ hạ!, Lần này cũng nhờ có mưu trí của đại hoàng tử đây đã giúp thần rất nhiều trong việc diệt trừ quân địch đó ạ.

Nghe vậy, mọi người đều rất vui mừng nhưng duy nhất chỉ có một kẻ cảm thấy khó chịu, đó là lion .

Mọi câu hỏi mà cậu ta và đức vua đặt ra để nhằm vào rimuru nhưng đều bị glydor chuyển hướng sang vấn đề khác một cách khéo léo.

Chắc chắn là ông ta đang che giấu sự thật về tên rimuru đó rồi. Nhưng đừng nghĩ các ngươi không nói thì ta sẽ không biết.

Lion nhìn rimuru phía dưới mà nặn ra một nụ cười tự mãn.

Vài giờ sau thì buổi tiệc cũng kết thúc, Rimuru mệt mỏi lê cái cơ thể slime của mình về phòng, đang đi thì đằng xa, trong dãy hành lang tối trước mặt có một bóng dáng quen thuộc chạy đến….

Chưa đợi rimuru phản ứng thì thứ đó đã nhào vào lòng cậu, vòng tay ấm áp ôm lấy eo của rimuru, cậu khẽ mỉm cười rồi đưa tay vỗ vỗ sau lưng của người đấy, nói:

– Thằng nhóc này!, Anh chỉ mới đi có vài ngày thôi mà, ôm gì mà chặt quá vậy?

Arnold không nói gì mà chỉ dụi dụi vào vai của rimuru, mãi mới nói ra một câu:

Mừng anh trở về!

– Ừ, anh về rồi đây!.

_____ chuyển cảnh _____

Lion sau khi về phòng , hắn ta liền gọi một bóng đen bí ẩn hỏi về thứ gì đó.

– Hắn đâu?

Thưa ngài, tên đó đã chết rồi ạ.

– Ngươi vừa nói gì?

Vâng, hắn ta đã mất tích vào trước đêm nhiệm vụ diệt địch đã hoàn thành, thi thể đã được tìm thấy trong tình trạng không còn nguyên vẹn ạ.

* Rầm*

Hắn ta nghe đến đây liền phát điên, cái bàn gỗ trước mặt cũng bị đập nát.

– chắc chắn đã có kẻ can thiệp vào kế hoạch của ta rồi, tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai.

Hắn nghiến răng ken két cử người âm thầm đi điều tra, nhưng có một chuyện làm hắn không ngờ tới đó chính là tên nội gián mà mình cài vào đã bị rimuru kịp thời phát hiện và xử lý mà không một ai hay biết.

Bên này, rimuru đang hớp lấy ngụm trà nóng thì đột nhiên hắt xì.

– giờ này mà còn kẻ nào rảnh rỗi nhắc đến mình vậy nhỉ?

Rimuru đến bên chiếc giường rồi nằm ịch xuống lăn qua lộn lại, cả buổi sáng quá mệt mỏi với cả đống cái danh hiệu vớ vẩn do lão già ấy phong đã đủ nhức đầu rồi, còn thêm mấy tên quý tộc thích nịnh bợ bồi thêm cho cả tá quà tặng….. Nghĩ đến mà đau cả óc.

Vài ngày sau đó, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra như thường ngày, nhưng hôm nay, trong lúc ngồi nghỉ giải lao thì rimuru ngỏ ý hỏi arnold có muốn xuống thị trấn chơi một ngày hay không, bởi vì arnold chưa bao giờ ra khỏi cung của mình hết. Tất nhiên là thằng nhóc đồng ý ngay, nghe rimuru muốn dẫn mình đi chơi thì hai mắt lập tức sáng lên, cả buổi chiều đều cười tủm tỉm trông cứ như con nít 7 8 tuổi.

Sáng sớm hôm tiếp theo, như dự định thì hai anh em rimuru và arnold cải trang để đi xuống thị trấn, bước ra khỏi cổng thành, arnold không kiềm được kích động trong lòng, cũng phải thôi, vì đây là lần đầu tiên mà nhóc ấy có cơ hội được ra ngoài ngắm cuộc sống sau bức tường thành ngột ngạt kia mà.

Cả hai đang ăn uống ngon lành thì có một giọng nói làm rimuru đứng hình.

Đó là, …. Bé thỏ đen đúng không?

Cậu xoay người lại nhìn như một cái máy móc, nói:

– B- bé thỏ đen?

A!! Đúng là cô rồi! Cái cô bé mặc bộ đồ màu đen, trên đầu có còn có tai thỏ đột nhiên xuất hiện giữa cánh đồng đây mà?.

Kí ức xấu hổ đột nhiên ùa về, nhớ lại cái khoảnh khắc vừa đến thế giới này mà trên người mặc một bộ đồ kỳ lạ làm mặt của rimuru đỏ như quả cà chua.

Arnold thấy rimuru có biểu hiện lạ thì lập tức đứng lên chắn trước mặt cậu, đôi đồng tử màu đỏ chợt loé lên tia nguy hiểm, hỏi;

-Mấy người là ai?, Có quan hệ gì với anh ấy? .

À hả?…….anh ấy??, Ý cậu nói người này là con trai á?

– Trả lời câu hỏi của tôi.

Lời nói của arnold mang theo tia âm u hỏi bọn họ, bọn họ đều có chút sợ mà lùi lại.

Thật ra thì cũng chẳng có gì to tác đâu, chỉ là tình cờ gặp mặt vào mấy năm trước thôi, do bộ đồ mà cậu ta mặc quá nổi bật nên làm tụi này ấn tượng tới giờ thôi ấy mà .

Nghe vậy thì cơ mặt của arnold mới từ từ giãn ra còn rimuru phía sau xấu hổ đến nổi muốn tìm một cái lỗ chui xuống dưới ngay lập tức.

_______ hết chương 8 ________

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.