NGOẠI TRUYỆN: SPY ROOM× TIMELINE RIMURU 2

Lạch cạch.

Tay nắm cửa được ai đó vặn đồng thời cánh cửa được mở ra. Bước từ bên trong ra là người phục vụ với khuôn mặt vùng áo sơ mi dính chút máu.

“Cho tôi xin phép hỏi có ai thường đến Đế quốc không?. Xin hãy gửi dùm tôi một bức thư nhỏ với”.

Người phục vụ lau vết máu trên mặt mình, nhìn các vị khách hỏi với giọng điệu thắc mắc. Nhưng trên mặt anh ta lại rạng rỡ biểu cảm vui tươi.

Các vị khách chỉ im lặng, một số còn hơi run và toát mồi hôi. Bởi vì tuy họ không thấy hai người vừa nãy bước lên cùng người phục vụ nhưng cùng với vết máu trên áo họ cũng đã đủ hiểu chuyện gì đã sảy ra.

Họ không thể nghi ngờ bởi vì chúng cứ cùng lời nói của người phục vụ đã ở trước mặt họ. Hai người đó đã phạm luật của quán và đã bị trừng phạt.

Thấy không ai trả lời thì nụ cười trên môi của người phục vụ bỗng nhiên biến mất. Trên mặt hiện lên vẻ khó chịu.

“Thôi nào, số nước hôm nay tôi sẽ miễn phí mà”.

….

Ngay sau lời nói đó, các vị khách không hẹn mà cùng nhau đứng dậy khỏi ghế.

“Chủ quán, tôi xin phép ra về, cảm ơn”.

Tất cả khách đều đồng thanh thốt lên. Họ không thể ở đây thêm một phút giây nào nữa. Nói xong, họ đều đặt trên bàn một đồng tiền vàng được in chìm đầu lâu rồi nối gót nhau chạy qua cửa.

….

Trong quán hiện tại đã vắng hơn bao giờ hết. Người phục vụ chỉ có thể ngơ ngác nhìn họ ra về.

Cộp.

Đúng lúc này, một âm thanh nhỏ của thứ gì đó đặt xuống đã vang đến tai người phục vụ. Cậu liếc nhìn qua thì thấy cậu thanh niên ngồi ở quầy vẫn chưa rời đi.

“Trông anh ủ rũ nhỉ, Hell?”.

Cậu ta quay đầu, nhìn người phục vụ rồi hỏi, trên mặt lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

“Haizzz, anh cũng chẳng khác tôi là mấy đâu Klaus, đừng thức đêm thường xuyên nữa, sẽ không tốt đâu”.

Hell thở dài, vẻ mặt hiện lên mệt mỏi, cậu mở cánh cửa bên hông rồi bước vào quầy nước.

“Phải rồi, ai đang sau cánh cửu đấy thì bước ra đi”.

Klaus bất chợt liếc xéo qua cánh cửa gỗ thô sơ. Giọng nói điềm đạm và bình tĩnh của anh giống như một con dao sắt bén vậy.

“Haizzz, tay nghề của tôi lại bị tuột dốc rồi, không ngờ lại bị anh phát hiện”.

“Hai người mau ra đi, tên này tôi đảm bảo sẽ không nói gì đâu”.

Nội tâm của Hell như bị nhìn thấu, Hell lần nữa thở dài rồi ngước nhìn ra cảnh cửa đó rồi nói.

….

Lần này, cánh cửa lần nữa được hé mở từ từ. Bên trong ló ra bộ tóc màu bạch kim của một cô gái. Khuôn mặt hơi hé ra nhìn Klaus, đôi mắt của cô chứa chút gì đó của lo lắng, e sợ.

“Cậu lại làm chuyện điên khùng gì nữa thế Hell? Đừng nói với tôi là cậu định—“.

“Đúng thế, họ đã trả tiền để làm việc này, từ giờ họ là khách hàng của tôi”.

Klaus hơi nheo mày, cậu không nghĩ Hell sẽ làm việc điên khùng này. Chết mà không có ai chứng minh sẽ khiến cho những kẻ cầm đầu nghi ngờ. Điều đó phần nào cũng đồng nghĩa với việc đào tẩu.

“Tôi cần cậu giải thích cho việc này đấy Hell”.

Klaus lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.

“Tôi biết, nhưng đầu tiên cậu nên hỏi 2 cô cậu ấy trước đi. Rồi cậu sẽ biết lí do tại sao tôi làm vậy”.

Nói xong, Hell dùng ngón tay gõ nhẹ vào cái lên bàn ra hiệu cho cô gái đang núp sau cánh cửa.

Cô gái nghe thấy thế từ từ đẩy cửa rồi bước ra. Dáng vẻ rụt rè đi từng bước chậm cùng vẻ mặt lo lắng của cô ta lại phần nào đó khiến cho căn phòng này trở nên bớt ngột ngạt.

“X-xin chào”.

Cô gái bối rối mở lời.

“Còn ngươi còn lại đâu?”.

Klaus nhìn Hell hỏi với giọng nghi hoặc.

“Cậu hỏi tôi rồi tôi hỏi ai!?”.

Hell bực bội la lên.

Đúng lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra. Đi ra là một cậu thiếu niên cũng rụt rè không khác gì cô gái.

Nhìn thấy cảnh hai người đứng cạnh nhau với vẻ mặt bối rối thật sự khiến cho Klaus không biết nói gì.

“Tôi sẽ giữ kín chuyện này, một phần vì Hell là bạn tôi, phần còn lại là vì chuyện cá nhân”.

Klaus nói rồi uống thứ nước trong chiếc ly mà Hell đã vừa để trên bàn.

“Hãy kể cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra”.

Hai người hơi bất ngờ rồi nhanh chóng chuyển sang do dự. Cho dù chủ quán đã đảm bảo nhưng họ vẫn không thể kể ra được. Nó chẳng khác gì tự tiết lộ thông tin cá nhân của mình cho một nước khác.

“Được rồi, Klaus, tôi sẽ tóm tắt gọn cho anh, thế nên tha cho họ đi”.

Hell nhìn thấy bọn họ khó sử như thế thì liền lên tiếng giải vây. Klaus chỉ liếc họ rồi quay người nhìn Hell.

“Thì…..nó là như này…..”.

“…..Hai người đã thuê tôi giúp họ làm ra cái chết giả. Tôi đã đồng ý”.

“Hzzzz….”.

Hell đã cố tóm tắt gọn nhất có thể và Klaus cũng nhanh chóng hiểu và thở một hơi dài.

“Tôi hiểu rồi”.

Klaus với tay nắm lấy áo vest bên cạnh sau đó rời khỏi ghế.

“Cảm ơn anh đã hiểu”.

“Nhưng để tôi không nói ra thì anh phải đến chỗ của tôi vào ngày mai”.

Hell nhanh chóng lấy lại tinh thần nhưng lại bị Klaus đạp đổ thêm lần nữa. Có vẻ Klaus đã nắm được thóp của Hell.

“Được thôi, nhưng tôi không thích bị trói buộc bởi giờ giấc đâu. Không chừng hoàn cảnh năm xưa lại lặp lại đấy”.

Hell đáp lại với giọng chán nản, nhưng trong lời nói có thể thấy rõ Hell đang cảnh báo Klaus.

Đợi Klaus bỏ đi, hai cô cậu kia vẫn đứng đấy và không dám nói gì cả. Họ trông rất sợ sệt.

“Hai người lại đây đi, còn nữa cả hai muốn uống gì?”.

Hell chợt mở lời khiến cho cả hai giật toáng lên.

“T-tôi….”.

Chàng trai ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại không thể.

“Nhân tiện tôi đang khá thiếu người, do hai người không đủ tiền nên sẽ làm ở đây đến khi nào trả đủ”.

“Bao ăn, bao ở, dạy, huấn luyện kỹ năng điệp viên hay sát thủ và cả làm thêm miễn phí, đôi lúc sẽ có các nhiệm vụ, tiền khi hoàn thành nhiệm vụ đều thuộc về cả hai người”.

Hai người rất bất ngờ khi được hưởng nhiều thứ như thế. Họ không biết tại sao ngài chủ quán này lại giúp đỡ họ nhiều như vậy, điều đó khiến họ khó xử và cũng rất bối rối.

“Thế nhé, cũng hơn 3 giờ sáng rồi, các cô cậu có thể lên gác ngủ tạm. Nhưng trên đó chỉ có giường đơn thôi”.

Hell bước ra khỏi quầy, vừa nói vừa đến từng bàn lau dọn.

“Nhưng còn ông thì sao?”.

Cô gái mở miệng đáp lại.

“Ta khác với các cô cậu, thế nên đừng hỏi nhiều, nên đi ngủ sớm đi, ta còn nhiều việc phải làm lắm”.

Hell vẫn căm cụi lau bàn và sắp xếp lại đồ một cách gọn gàng. Cô gái thấy thế chỉ có thể cùng chàng trai nghe theo lời của Hell.

….

Thời gian đã trôi đến 4 giờ sáng. Hiện tại quán đã không còn đón khách nên Hell đã tắt đèn và để bảng treo hai chữ “Đóng Cửa” trước cửa quán. Bên trong tối om, chỉ nhem nhóm lên ánh đèn nhỏ nhưng ấm áp tại quầy phục vụ nước.

Hell đeo mắt kính và cặm cụi viết thư dưới ánh đèn mập mờ. Kế bên ông là một bức thư khác đã viết hoàn chỉnh chuẩn bị cho vào phong thư.

Ông đang viết thư gửi cho 2 quốc gia kia để “ôn lại” quá khứ về nỗi kinh hoàng của họ khi xưa. Nói đúng hơn là ông đang đe dọa họ đồng thời bịa chuyện nói rằng đã giết hai người điệp viên của hai nước vì đã vi phạm vào luật của quán.

“Haizzz, sống dưới cơ thể con người này tuy tốt về nhiều mặt, nhưng cũng khá xấu về nhiều mặt như tuổi tác, mình có lẽ đã hòa nhập vào xã hội nơi có chiến tranh này rồi”.

Hell thở dài, ngồi thằng dậy và gỡ mắt kính xuống sau đó dụi mắt. Ông gấp lá thư lại, cho vào phong thư, dùng sáp nến đã tan chảy nhỏ xuống chỗ cần dính của bức thư. Đợi nó gần khô, ông lấy ra đồng xu vàng rồi ịn nó vào chỗ sáp nến ấy. Khi lấy đồng xu ra thì sáp nến đã khô và tạo thành hình đầu lâu in nổi. Ông cũng làm tương tự với với bức phong thư còn lại.

Khi làm xong.

“Mình vẫn sử dụng dịch chuyển được nhỉ”.

Hell nhìn vào bức phong thư, ngay sau đó bức phong thư ấy liền biến mất. Bức phong thư còn lại cũng thế.

“Xong, giờ mình nên nghỉ ngơi một tí, 5 giờ 30 phút mình sẽ dậy dọn dẹp quán. 6 giờ sẽ đi chợ, khi về sẽ nấu ăn, sau đó là đến dinh thự của Klaus”.

Hell nhìn lên đồng hồ rồi cậu lấy giấy bút ra từ trong túi áo trước ngực mình để ghi chi tiết những thứ cần làm tiếp theo. Đồng thời là chuẩn bị một số thứ cho hai cô cậu kia.

….

===========

Vẫn chưa đến lúc, tôi đã viết đâu đó 6k chữ cho cái phần ngoại truyện này từ khi mua Spy Room.

Đm thật.

Tôi đăng 2 chap cho anh em nhé.

—–White174200—-

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.