Dưới ánh nhìn của Veldanava, cô gái kia như không quan tâm mà đi thẳng qua cậu.
Miệng tuy cười tươi, nhưng đôi mắt hồng tím nhạt của cô ta lại khiến Veldanava có phần hơi choáng váng.
Chỉ với 1 cú liếc mắt khi đi ngang qua Veldanava, từ sống lưng cậu truyền ra khắp cơ thể 1 hơi lạnh. Người cậu hơi run lên nhưng sau đó lại quay bình thường. Veldanava không biết chuyện gì vừa sảy ra. Chỉ biết rằng, khi nhìn vào đôi mắt của cô gái đó, cho dù chỉ là thoáng chốc, cậu đã cảm nhận được 1 thứ gì đó gọi là “sát ý”.
“Sát ý” của cô gái ấy chỉ tập trung ở đôi mắt, ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng phải lạnh sống lưng dè chừng. Cậu cũng không biết cô gái đó đang dọa dẫm hay thị uy nữa, cậu chỉ biết rằng tỉ lệ thắng của mình nếu đánh với cô ta có lẽ sẽ thấp hơn 50%.
“Ta là Katsuga, không hân hạnh gặp mặt ngươi, con thằn lằn”.
Giọng nói có phần hơi khó chịu của cô gái ấy bỗng được cất lên. Cũng chính câu nói ấy đã kéo Veldanava đang đứng sững người quay về hiện thực.
“…”.
Veldanava nhìn theo bóng lưng của cô gái ấy, trong lòng lại nảy sinh lên 1 số sự nghi ngờ.
Đó là về việc sự xuất hiện đột ngột của cô gái đó, tiếp đó là việc cô gái đó tự nhận là người hầu của Yu và quan trọng hơn là việc cô ta biết Yu, trong khi đó Yu lại hoàn toàn không biết và không nhớ cô ta là ai.
“Haizzz….”.
Càng suy nghĩ, đầu Veldanava lại càng đau hơn, sau cùng cậu cũng để nó sang 1 bên, cậu thở dài người ủ rũ mà vác cái thân xác mệt mỏi đi theo.
===========
Nơi Veldanava “khoét” ra là 1 cái hang đá rộng rãi, có thể nói là to, tuy đồ vật không quá tiện ích nhưng cũng sài được. Trước cửa hang hướng ra khu rừng nguyên sinh, bên phía khác lại hướng ra khu đồng bằng rộng lớn. Hơn nữa phía trước cửa hang đã là 1 bãi cỏ trải dài hướng về khu rừng, phần khác của bãi cỏ lại giáp với khu đồng bằng kia. Có thể thấy rằng, Veldanava là người có mắt thẩm mỹ khi tạo ra nơi có vùng sinh thái độc đáo như vậy.
Khi về đến nhà, Veldanava lại ngồi vào chiếc ghế đế trước cửa hang, khuôn mặt hiện lên phần chán nản mệt mỏi.
Lúc này, cậu đã để ý thấy Yu đang đứng đực ra giữa cái hang đá này. Thật sự cậu đã từng nghĩ đến việc tự tạo 1 “khóa học” cho Yu nhưng cái suy nghĩ ấy đã được bỏ sang 1 bên. Rồi cậu lại nhìn sang Katsuga, cô đang đứng sau Yu như người hầu đích thực. Miệng cô ta cười tươi lại khiến cho cậu nhớ lại vụ hồi nãy, đối với cậu việc đó cậu vẫn còn cay cú.
(Nhưng nhìn chung thì 2 người lại có gì đó khá hợp nhau đấy chứ!!).
Cậu lấy tay trông cằm, khuôn mặt trầm ngâm nhìn hai người, từ đâu một suy nghĩ lóe lên trong đầu Veldanava, nhìn 2 người trai gái trước mặt này theo kiểu nào cũng thấy hợp nhau.
Nhưng cách ăn mặc của cô gái tên Katsuga ấy lại có gì đó không thuận mắt cho lắm, tuy đẹp nhưng về phần ăn mặc lại là phần kém hợp nhau nhất. Yu thì nhìn sao cũng thấy được sự u ám, từ đôi mắt thâm quần cho đến bộ đồ mà cậu đang mặc.
Cứ trầm ngâm như thế, mí mắt của Veldanava từ từ hạ dần, đầu cậu cũng theo đó mà rụp xuống, người bắt đầu không tự chủ được mà thả lỏng.
Nhìn cũng hiểu rằng…..cậu đã ngủ gật.
============
Quay lại bên phía 2 người trai gái kia.
Như đã thấy, Yu từ khi đến nơi mà Veldanava tạo ra thì cứ đứng đực ra ở giữa hang. Cậu nhìn những đồ vật trong hang động này với ánh nhìn lạ lẫm, cậu không biết những thứ này là gì, chỉ thấy rằng tạo hình của chúng rất kỳ lạ.
“Thần xin phép”.
Ngay khi Yu vẫn thẫn thờ nhìn những đồ vật trong hang, giọng nói kính cẩn của Katsuga đã vang lên ngay sau lưng cậu.
Nói rồi, cô gái đó nhanh nhẹn bước lên trước mắt Yu.
Người cô hơi cúi xuống, tay chạm vào chiếc ghế đá trước mặt. Ngay lập tức, hiện tượng lạ đã xảy ra, chiếc ghế đá ấy như đang uốn éo vậy, trông rất kinh dị.
“Đó…là thứ gì thế?”.
Yu lên tiếng thắc mắc.
“Thần đã thay đổi cấu trúc của đồ vật này, thật mừng vì ngài đã để ý đến năng lực vô dụng của thần!!”.
Katsuga kính cẩn giải thích, trong lời nói có chứa chút sự vui mừng khi được để ý đến năng lực.
Cùng lúc lời nói của Katsuga kết thúc, chiếc ghế cũng thay đổi hoàn toàn, từ tảng đá lạnh lẽo ban đầu, nó đã lột xác thành chiếc ghế gỗ tựa.
“Nó…khá hữu ích đấy”.
Yu có hơi ngạc nhiên, cậu chầm chậm bước đến trước chiếc ghế gỗ ấy. Katsuga cũng tránh sang 1 bên để không ngán đường cậu.
Tay cậu chạm nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế gỗ ấy, từ tay vịn, cậu đã đi xung quanh ghế 1 vòng, tay cậu cũng chạm vào từng bộ phận của chiếc ghế, nói đúng hơn là cậu đang tự cảm nhận nó bằng giác quan của mình.
“Ta nghĩ là nên đưa nó về lại hiện trạng vốn có đi”.
“Thần từ chô—“.
Cậu nhìn qua Katsuga và giọng điệu có hơi trầm, cậu cảm thấy chiếc ghế gỗ này không hợp với mình nên muốn Katsuga đưa đó lại hình dạng vốn có của nó. Nhưng Katsuga lại tính từ chối, khi chuẩn bị nói hết câu thì Katsuga đã khưng lại, cô cắn môi rồi hơi nheo cặp lông mày lại.
“Thần sẽ trả nó về lại ngay ạ!!”.
Nói rồi cô nhìn vào chiếc ghế, ngay lập tức, chiếc ghế đã quay lại về dạng ban đầu của nó.
“Mắt ta bây giờ hơi mỏi, nếu ngươi không thích đi theo thì có thể—-“.
“Thần xin phép không trả lời vì thần vốn đã là người hầu của ngài, giữa chúng ta đã xác nhận giao dịch ấy từ rất lâu rồi!!”.
Yu tiếp tục ngước nhìn cô gái đó, giọng cậu khi này lại có hơi mệt mỏi, hơn nữa cậu cũng chẳng muốn có người luôn đi theo mình suốt ngày. Vì vậy cậu muốn để Katsuga suy nghĩ lại về lựa chọn ấy, nhưng chưa để cậu nói xong, cô đã xen ngan vào và từ chối hẳn lời đề nghị của Yu với giọng kiên định.
“Ta cũng không ép cô, hơn nữa ta cũng chẳng nhớ việc ta và cô có giao dịch gì”.
“…”.
Yu nói với giọng lạnh băng, nhưng thứ cậu nhận được là sự im lặng của Katsuga. Cho dù vậy cậu cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, hiện tại cậu thật sự đang rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức từng tế bào lẫn các giác quan của cậu đang réo lên điên cuồng. Mí mắt cậu khi này đã gần rụp xuống, cậu bây giờ đã như người mất hồn mà loạng choạng từng bước nặng nề tiến gần hơn chiếc ghế đá.
Bộp 1 cái mạnh, cậu ngã xuống nền đá, mọi thứ dần yên tĩnh hơn.
“Xin lỗi, nhưng….”.
Katsuga cất giọng, hiện tại dáng vẻ của cô không còn là kính cẩn như hồi nãy, mặt cô tối đã tối sầm lại.
“Cho dù đã thất bại 1 lần, nhưng mong là cậu vẫn sẽ cố gắng…”.
“Vì cậu là hy vọng cuối cùng!!”.
Katsuga nói với giọng trầm, vẻ mặt hiện sự kỳ vọng xen lẫn đau khổ. Cô bước đến bên cạnh Yu và quỵ xuống, tay trái lấy từ trong hư không ra vật có dạng hình cầu.
“Thật sự….mong cậu sẽ nhớ lại, tôi vẫn sẽ dõi theo cậu suốt đoạn đường này”.
Trong đôi mắt Katsuga chứa 1 nỗi buồn khó tả. Cô vừa nói, vừa đưa quả cầu trên tay mình đến gần ngực Yu.
Quả cầu đến gần ngực cậu thì nứt toạc ra, từ trong đó thoát ra làng khói màu trắng đục. Chúng như cảm nhận được màyufw từ hòa vào lồng ngực cậu.
Để quả cầu ấy trên ngực Yu, Katsuga đứng thằng người lên, hướng về chiếc ghế đá đó cách cô không xa ở cửa hang.
“Nên dọn dẹp những thứ không nên xuất hiện tại dòng thời gian này!!”.
Katsuga vừa nói vừa bước đi, trên tay từ khi nào đã xuất hiện vũ khí dạng như con dao phẫu thuật.
Chỉ trong chớp mắt, cô đã đứng trước Veldanava, người đã ngủ gật từ bao giờ. Cô nhìn Veldanava bằng ánh nghiêm túc và không kém phần sắt lạnh.
Nhấc chậm vũ khí của mình và hướng mũi dao về phía cổ của Veldanava, người chẳng cảm nhận được nguy hiểm sắp đến gần.
Katsuga đã “tấn công” thằng vào tinh thần của Yu lẫn Veldanava. Nhưng họ chỉ bị thương trên lý thuyết, nó cũng trực tiếp đưa họ thằng vào giấc ngủ để hồi phục mà không qua bất kì biện pháp hành động nào. Mọi thứ diễn ra trong âm thầm, Veldanava còn chằng biết mình bị tấn công vào linh hồn khi nào vì hiện tại cậu còn quá yếu để nhận thức và tạo ra các chiêu để kháng nó.
“Giờ thì tạm biệt….biến mất khỏi câu chuyện này cùng thế giới của ngươi đi”.
Katsuga nói với giọng lạnh tanh, đôi mắt như con dao sắt bén của cô vậy.
“Chết đi”.
==========================
…
Thì câu chuyện là….
Sáng nay tôi có đăng 1 cái thông báo như này:
Câu chuyện sẽ thật bình thường nếu éo có gì bất thường ở phần comment.
….
Tôi đã tự hủy bằng 1 cách éo thể nào ngu hơn.
Thôi thì “lỡ hứa rồi”, tôi sẽ viết cho ae. Đâu đó 1 phần vì tôi sợ có vài thanh niên đến đòi nợ, nói trắng ra là đòi chap ấy.
Ừ nó đó, tuy chưa bị nhưng nếu tôi off lâu quá thì có lẽ sẽ bị.
Và yup, cũng trong phần thông báo, tôi đã cập nhật tình hình cho anh em về sức mạnh của nhân vật phản diện.
Như đã thấy thì….
Hình như phản diện còn yếu nhể?
Nhiều anh em thắc mắc phản diện như vậy thì Main phải làm sao?
…
Chưa suy nghĩ ra.
Vậy nhé.
Vợ tôi gọi rồi, gặp lại ae vào ngày nào đó của tuần tới.