Hiện tại Lloyd đang dẫn Rimuru và Anya vào một tòa chung cư sang trọng nơi đây có vẻ là nơi ở mới của họ. Ở hành lang chung Lloyd…à không cha họ đang làm quen với những người hàng xóm mới :

-“Ố, hai đứa bé dễ thương quá ! Chào ba cha con nhé !” Bà hàng xóm hỏi thăm

-“ Chào bà, chúng tôi là gia đình Folger. Chúng tôi vừa chuyển đến đây hôm nay” Lloyd giải thích với bà hàng xóm

-“ Cháu là Anya và cháu đã luôn là con của Pa” Anya nhanh nhảu giới thiệu

(Chi tiết quá rồi đấy !) Lloyd trong lòng nghĩ

-“ Chào bà, cháu là Arthur ạ !” Rimuru cứ thuận theo chào với giọng con nít

-“ Nhanh nào chúng ta vào nhà thôi” Lloyd hối thúc

Mở cửa ra trước mắt Rimuru là một căn hộ khá rộng rãi, sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi. Vừa vào tới nhà Anya đã để ý ngay đến cái TV.

-“TV” Anya hào hứng

-“Con có thể bật nếu thích” Lloyd nói

-“Anya thích phim này !” Anya nói lấy tay chỉ vào bộ Anime phiêu lưu, Spy Wars đang chiếu

Góc nhìn của Rimuru

Lúc vừa bước vào tôi ấy cảm thấy rất choáng ngợp, căn hộ được bố trí một cách rất hợp lý, nhìn trông rất hoài cổ nhưng không mất đi nét hiện đại. Đập vào mắt tôi là cái kệ sách lớn làm bằng gỗ, cao đến trần nhà đầy ụ sách, tích hợp với tủ đựng và nơi để TV. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào tủ sách Lloyd bảo.

-“Nếu con muốn thì cứ lấy đọc đi” Lloyd vừa nói vừa treo nón lên giá

-“Dạ…V-Vâng ! ” Tôi đáp lại chạy đến lấy bừa một quyển.

< Ciel cô có thể phân tích cái tủ này được không, tôi muốn có một cái như thế trong phòng riêng của mình ở Tempest> tôi bảo với Ciel

< Rõ, đã phân tích xong thư Master> Ciel báo với tôi

< À! Xong nhanh thế! Cảm ơn cô nha!> tôi vui vẻ trả lời

( Cuốn sách này cũng khá hay đấy chứ) tôi nằm dài trên sàn chăm chú đọc sách

Đọc được một lúc tôi thấy Lloyd định đi đâu đó thì bị Anya bám chân nằn nặc đòi đi theo.

-“ Đi phiêu lưu” Anya nói trong khi bám chặt chân Lloyd

Tôi cũng đâu có dừa, tôi cũng muốn đi ra ngoài chơi và thăm quan nơi này chứ bộ. Thế là tôi bỏ quyển sách chạy lại ôm chân kia của Lloyd bắt đầu năn nỉ.

-“ Pa… Cho con đi theo với!” Tôi nói với Lloyd

-“ Ta không có đi phiêu lưu, ta chỉ đi mua đồ thôi!” Lloyd giải thích trong khi cố gắng thoát khỏi Anya và tôi. Cuối cùng cũng đồng ý cho tôi và Anya đi chung.

Chuyển cảnh xuống phố, tôi cùng Lloyd và Anya đi trên phố, người qua lại tấp nập, hai bên đường là những ngôi nhà mang phong cách cổ điển kiểu cũ với ở giữa là những chuyến tàu điện đi trên đường sắt ở trên kết nối với một sợi dây cáp kéo dài theo tuyến đường [tác không nhớ nó là tàu gì, học mà quên rồi].

-“ Con muốn mua một khẩu súng bắn không ra tiếng” Anya hiển nhiên nói

-“ Rồi, rồi nếu họ có bán thì ta mua cho” Lloyd đáp với giọng kiểu phụ huynh bất lực.

( Nhóc này định làm gì với khẩu súng đó thế) tôi than thở trong khi tay vẫn nắm lấy mép áo Lloyd

( Cốt lõi của một điệp viên là phải trở nên ‘ bình thường’ như một người bình thường, không được phép nổi bật dù chỉ một chút. Phải thể hiện mình là một người cha bình thường hoàn toàn giống với những người khác) Tôi đọc suy nghĩ của Lloyd một lúc quay lại thì –

-“ Papa! Cứu con!” Anya bị cuốn vào đoàn người đi lên, xuống chuyến tàu

( Sao nó nổi bật quá vậy!? ) Lloyd nghĩ và định vào ‘giải cứu’ Anya

Rất may trong đoàn người đó có một người dì tốt bụng dẫn Anya ra ngoài. Thế là Lloyd quyết định nắm tay tôi và Anya để không gặp trường hợp như thế nữa.

( Nếu có kẻ địch tấn công thì mình không thể tự vệ được…) Lloyd

Nghe thế Anya liền buôn tay Lloyd ra chạy ra phía trước nhìn quan một hồi thì chui xuống cái bảng hiệu cà phê gân đó tay ôm đầu nhắm mắt. Trong đầu Lloyd hiện lên hàng trăm câu hỏi.

(… Không ổn rồi, từ giờ cho tới khi hoàn thành nhiệm vụ mình phải có quan hệ tốt đẹp với tụi nó, đứa kia thì tạm ổn rồi đứa này thì… không mình cần phải hiểu về nó…phải hiểu thứ sinh vật này. Hiểu được chúng là bước đầu để bảo vệ hào bình thế giới) Lloyd

( Cái gì vậy trời, sao anh nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế, chỉ cần hỏi nhỏ là được mà, sao anh tự làm khó mình vậy) Tôi phàn nàn trong khi nhóc Anya vô cùng bất ngờ ở câu cuối. Cô bé liền đứng dậy giới thiệu tất tật về mình. Còn Lloyd thì đứng nói ‘hm ờ hớ…’ cho qua chuyện trong khi anh ta chẳng hiểu gì.

[adrotate banner=”8″]

Sau đó tôi và Anya được đưa Lloyd đi khắp phố mua những đồ dùng cần thiết, tôi thì mua một cây kem vani, Anya thì mua một tấm Poster, cô bé trả tiền nó bằng 10 Pent làm cho Lloyd sinh nghi.

( Không lẽ nó…thực ra là đứa ngốc, mình bị trò chơi ô chữ lừa rồi ư, không lẽ giờ đổi đứa khác) đọc được suy nghĩ của Lloyd làm Anya khóc lớn

-“ HÔNG!!! ĐỪNG VỨT BỎ CON MÀ!!!” Anya

-“ Sao đột nhiên bị gì vậy?” Lloyd bối rối hỏi

-“ CON LÀ MỘT MÓN HỜI MÀ!!! ” Anya tiếp tục khóc làm cho người qua đường chú ý

( Mình phải làm gì đây ?) Lloyd nghĩ thì-

-“Anya, nếu cậu khóc nữa là Papa không mua lạc đâu” Tôi nói lớn vừa đủ cho Anya nghe.

-“Đúng rồi ! Nín đi ta mua lạc cho” Lloyd nói theo

-“Lạc” Anya lật mặt nín khóc sao khi nghe xong.

Nhìn chẳng khác gì cuộc mua chuộc. Sao trận khóc, Lloyd đã mua lạc cho Anya và những món đồ khác. Đang trên đường về :

-“Con buồn ngủ quá, pa… hong đi được nữa…” Anya mệt mỏi nói với Lloyd

-“Pa.. Con nữa” tôi nói khi giơ tay muốn được cõng, tại sao ư, tại tôi thích thế.

Thế là Lloyd phải chịu trận, tay thì ôm Anya con lưng thì vát theo tôi.

(Chịu chết, mình không hiểu nổi tụi nó, chẳng thể nào hiểu nổi nó. Mình cần thêm thông tin để giải mã những hành vi phi logic này) Lloyd nghĩ khi đi vào thư viện và mượn một đống sách về nuôi dạy trẻ, sao đó vát tất cả về.

Tối hôm đó, khi tôi và Anya ngủ, à thực ra là tôi giả vờ ngủ. Lloyd đã thức gần như cả đêm để đọc và nghiên cứu chồng sách đó.

(Không lẽ bậc cha mẹ nào cũng phải đảm nhận nhiệm vụ điên rồ này à. Nực cười, dù sao tụi nhóc cũng sẽ bị trả về trại một khi nhiệm vụ hoàn thành. Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ đến vây thôi) Lloyd suy nghĩ

(Không lẽ bây giờ tôi tỉnh dậy đập ông này, thôi bình tỉnh không được manh động) tôi suy nghĩ.

< Ciel điều tra về tên điệp viên này hộ tôi với> Tôi hỏi Ciel

< Vâng, Master> Ciel trả lời

Thế là tôi nằm đó nghe hết tất tần tật về thân phận của anh ta và cả cái nhiệm vụ này nữa.

< Rồi cảm ơn cô nhiều> Tôi cảm ơn Ciel

< Vâng không có gì, Master> Ciel nói

(Tôi thề, thề với bản thân mình tôi sẽ trả thù anh trong tương lai vì anh dám suy nghĩ như vậy. TWILIGHT) Tôi nghĩ trong lòng cười thầm và nhờ Ciel giảm nhận thức để tôi chìm vào giấc ngủ.

END Chap 4

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.