Tâm sự một chút:

Sau 2 chap thì tui thấy mình còn thiếu sót nhiều quá, nhất là phần nội dung của truyện, tui sẽ cố gắng cày kinh nghiệm để khắc phục, bổ sung và sửa lỗi ở những chap truyện sau để nó hoàn thiện hơn. Rồi zô truyện nha.

———————

Ở một nơi nào đó:

-“ Nhà ngoại giao từ Ostania –  nước láng giềng phía đông chúng ta đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Tuy nhiên, tổ chức chúng ta xem đây là một vụ ám sát của những phần tử cực đoan cánh hữu từ Miền Đông. Chúng đang cố nhen nhóm ngọn lửa chiến tranh với đất nước Westalis chúng ta. [ theo tác tìm hiểu thì đây là một đất nước mà tác giả spy lấy cảm hứng từ nước Đức] Ta phải ngăn chặn âm mưu này bằng mọi giá. Tôi đề xuất chúng ta nên giao việc này cho ‘anh ta’, đặc vụ tài năng nhất của chúng ta –TWILIGHT-”

Mật danh –TWILIGHT- người đàn ông này là một điệp viên. Tại đây, nơi thời đại mà chiến tranh thông tin nổ ra một cách khốc liệt trong bóng tối trên toàn cầu. Anh ta đã sống sót trên chiến trường tàn khốc ấy nhờ tuyệt kĩ cải trang của mình.

Tại một toa tàu nào đó có một chàng trai lịch lãm ngồi ở hàng ghế trong cùng, cạnh cửa sổ tay cầm tờ báo nhìn chăm chú, thỉnh thoảng với tay uống một ngụm cà phê. Anh ta có mái tóc vàng hơi nhạt khuôn mặt điển trai với đôi đồng tử màu xanh da trời, nước da trắng đậm chất người Châu Âu.

Với tay cầm báo anh đọc thầm

(Chào Twilight-kun hay tôi nên nói ‘chào buổi tối’ nhỉ?

Cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vừa qua. Nhờ có cậu, bộ trưởng đã thoát nạn trong gang tấc. Cậu đã cống hiến hết mình cho Westalia. Có lẽ hơi đường đột, nhưng đây sẽ là nhiệm vụ tiếp theo của cậu. Mục tiêu lần này là người đứng đầu Đảng dân tộc thống nhất, Donova Desmond. Hắn là một phần tử cực kì nguy hiểm đang đe dọa nên hòa bình giữa hai cực Đông-Tây) Vừa đọc Twilight vừa đưa tay lấy cốc cà phê và tiếp tục đọc ám thư.

( Nhiệm vụ của cậu là tiếp cận và điều tra những hành động chống phá của hắn. Để thực hiện điều này, bước đầu tiên là—

KẾT HÔN VÀ CÓ CON) vừa dứt câu anh ta phun ngay ngụm cà phê vừa đưa vào miệng.

-“ Khụ khụ,….cần lời giải thích?” Twilight hơi mất bình tĩnh nhưng vẫn cố dùng tay áo lao những vết cà phê trên báo để đọc.

( Desmond là kẻ cẩn trọng thái quá đến mức cậu có thể gọi hắn là một ẩn sĩ, hắn hầu như không bao giờ lộ mặt ra ngoài những lần hiếm hoi hắn lộ diện là ở những buổi họp phụ huynh thường xuyên ở ngôi trường danh giá của con trai hắn. Đây cũng chính là những tai to mặt lớn trong giới chính trị và kinh tế. Cậu sẽ cho con của cậu nhập học vào ngôi trường này để thâm nhập vào các buổi họp. Thêm nữa, vì sắp hạn chót của kỳ tuyển sinh. Để đảm bảo cho việc thâm nhập cậu có thể cho thêm một đứa nữa đăng ký thi tuyển CẬU CÓ MỘT TUẦN ĐỂ CHUẨN BỊ.) Anh ta thực sự mất bình tĩnh tột độ, tay xén đôi tờ báo đang cầm.

-“7 ngày thì đẻ đâu ra hai đứa !!” Twilight đứng bật dậy, bức xúc nói lớn làm mọi người trong toa tàu chú ý.

(Được rồi… bình tĩnh, điệp viên mà tỏ ra kém sang như thế thì có nước bị sa thải) Anh tiếp tục đọc tờ báo ám hiệu bị xé sau khi bình tĩnh ngồi xuống và điều chỉnh hình tượng

(Đây là chiến dịch Strix kế hoạch này là mấu chốt để giữ vững cán cân hòa bình Đông-Tây… cũng như cả thế giới. Đặc vụ các cậu là ‘những người hùng vô danh” của chúng tôi, và sự tận tụy của các cậu sẽ không bao giờ được mọi người biết đến. Không huân chương, không danh hiệu, không có bất kỳ bài báo nào viết về các cậu. Mặc dù vậy, đừng quên rằng những ngày tháng yên bình của người dân đều được gìn giữ nhờ công sức các câu.) Đọc xong Twilight đặt hai mảnh báo xuống mắt nhìn qua cửa sổ suy nghĩ

(Tốt thôi…Đằng nào mình cũng quẳng đi danh tính và nhân dạng kể từ ngày trở thành Twilight rồi. Tôi sẽ cho các người thấy rằng làm ‘cha’ cũng chỉ là một vai diễn mà thôi. Tất cả vì một thế giới tốt đẹp hơn…!) Anh suy nghĩ, nhìn lên bầu trời xanh thẩm tiếp tục hành trình theo chuyến tàu:

Chuyển cảnh đến trại trẻ mồ côi nơi Rimuru ở:

Lúc này một cậu bé tóc xanh ánh bạc dài đến ngang lưng, đôi đồng tử màu vàng hổ phách và một cô bé tóc hồng nhạt ngắn ngang vai, đôi đồng tử mầu xanh lá đang chơi đùa với nhau trong giữa căn phòng. Đã 1 tuần từ khi Rimuru đến thế giới này, cậu đã thích nghi phần nào lối sống ở đây chỉ có mỗi thức ăn là cậu không thể làm quen được. Nói chung là nó dở, cực dở không biết ông già kia đã là cái gì với số tiền trợ cấp đó.

( TÔI PHẢI RA KHỎI ĐÂY!!!) Rimuru trong nội tâm gào thét

[adrotate banner=”8″]

Vừa nhắc đến là xuất hiện, ông già kia lại bước vào phòng mang khuôn mặt say bí tỉ dẫn theo dẫn theo một người đàn ông tóc vàng rất lịch lãm bước vào.

-“ À đúng rồi, nếu được tôi muốn hai đứa trẻ có thể đọc và viết) Người đàn ông nói với ông già

-“Ồ? Thế thì ta có hai đứa như vậy” Ông già say rượu đáp lại

-“ Này Anya, Arthur!” Ông quay mặt gọi

Thấy vậy Rimuru và Anya cũng dừng chơi và đứng dậy

-“ Tụi nó là hai đứa sáng dạ nhất ở đây. Chúng không nói nhiều lắm nhưng đổi lại rất ngoan

( Thật là bọn nhãi dị hợm, mong là thằng cha này rước chúng đi sớm) Ông ta đưa mắt nhìn Rimuru và Anya nhưng ổng đâu biết rằng ổng nghĩ gì là hai người họ biết hết. Cậu bây giờ khá bực rồi nhưng vẫn kiềm chế được

-“ Đến đây chào chú đi này.” Ông già vẫn giả trân làm bộ mặt thân thiện

-“ Ưm thứ lỗi, nhưng….”(theo mình nhớ, thì học viện Eden chỉ nhận học viên từ 6 tuổi, hai đứa này nhìn như mới 4 hay 5 tuổi là nhiều) Đọc được tâm trí của người đàn ông Anya nhanh nói

-“Sáu” Anya

-“ Hai con 6 tuổi rồi nhỉ?” Ông già kia tiếp tục diễn

(Cái này quá vô trách nhiệm rồi, cả tuổi của nhóc Anya còn không biết trong khi cô bé ở đây trước cả mình) Rimuru bất lực than thở

(Nhưng mà chiều cao thì….) Đọc được thế Anya liền cố gắng nhón chân lên cho mình cao nhất có thể.

( Cái này thì ngây thơ quá rồi, nhưng nhìn dễ thương đấy) Rimuru thâm đánh giá

< Master, ngài có chắc là mình không phải lolicon không ?> Ciel châm trọc Rimuru

< Không….không phải nhé,, tôi chỉ đánh giá cô bé theo những gì tôi thấy thôi nha> Rimuru quyết liệt bao biện

Đang nói với Ciel câu đột nhiên bị Anya kéo đến cái bàn nhỏ, trên tay là tờ báo.

{ Này ! Gì thế Anya ?} Rimuru hỏi Anya qua suy nghĩ

{ Tụi mình sẽ giải nó !} Anya chỉ tay vào phần giải ô chữ trên tờ báo, có vẻ rất quyết tâm

{ Giải nó ! Để làm gì ?}Rimuru hỏi tiếp

{ Để tụi mình cùng được nhận nuôi !} Anya trả lời, tay thì đưa cây viết chì cho tôi

{ Thế Sao, Được tui sẽ cùng cậu giải nó} Rimuru trả lời, tay nhận cây viết

( Dăn ba cái trò vặt vãnh, cột đầu là……) Đọc được đáp án từ suy nghĩ người đàn ông đó hai người họ nhanh chóng giải quyết xong ô chữ. Làm xong Anya liên đưa ra cho người đàn ông xem

( Làm xong hết rồi! Không đùa chứ ! Đúng là trí tuệ kinh người. Thế này thì việc đỗ kỳ thi đầu vào dễ như ăn bánh) Người đàn ông thầm mừng trong lòng

-“Chốt tôi nhận hai nhóc này ! Về thủ tục giấy tờ thi-” Người đàn ông nói

-“Khỏi cần mấy cái đó, nhanh chóng mang tụi nó đi đi” Ông già say rượu kia cắt ngang lời

( Vậy là xong nhiệm vụ có con, suôn sẻ quá thế này lại làm mình hơi lo) “Hai đứa có đồng ý không ?” Người đàn ông hỏi hai người

{ Nhiệm vụ ….Điệp viên…Ngầu quá … Ngầu quá Arthur ơi !}Anya mặt lấp lánh

Sau đó Rimuru và Anya được người đàn ông đó nhận nuôi. Trên đường đi về nhà mới:

-“Hai cô bé nghe nè!” Lloyd hỏi [tác ghi bằng tên này cho ngắn]

-“Là Anya” Anya đáp lời

-“Là Arthur và con là con trai” Rimuru liền trả lời theo

-“Ờ…Ừ hiểu rồi, nghe này, Anya, Arthur” Lloyd

-“Kể từ hôm nay, hai con sẽ là con ta, nhưng với mọi người thì từ trước tới giờ hai con đã là con ta rồi. Hiểu chứ ?” Lloyd

-“Oui!” Rimuru và Anya đồng thanh

-“Vậy bây giờ hai con nên gọi ta là cha !” Lloyd

-“ Pa” Rimuru và Anya đồng thanh lần nữa

Thế là Rimuru nhà ta đã được nhận và có một người cha nuôi với thân phận thật là một điệp viên bí ẩn.

 END chap 3

 

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.