Chương 69: Nỗi phiền muộn của Hibiki

Cuộc chiến nổ ra trong yên lặng.

Sau khi đã hoàn tất bài diễn thuyết với Nữ thần mà không gặp vấn đề gì, cả đế quốc lẫn vương quốc đều được nhận chúc phúc của Người. Cùng lúc đó, tộc quỷ đã được cho là đã phải chịu lời nguyền “phân đôi” (Trans: Bạn nào không hiểu thì xin xem chap trước hoặc mình giải thích kiểu như sức mạnh bị giảm xuống phân nửa ấy)

Hibiki có hơi lo lắng khi nghĩ rằng dũng sĩ Gritonia sẽ lén lút làm gì đó, nhưng cậu ta chỉ đơn thuần phát biểu trực tiếp từ mảnh giấy đã chuẩn bị sẵn và bài diễn văn kết thúc mà không bị gián đoạn.

Quân đội Vương Quốc bắt đầu tiến công như dự kiến và tiếp cận với quân địch. Hibiki và những người khác trong khi đang ở khá xa nơi chiến tuyến, họ vẫn cảm nhận được cái không khí chiến trường lướt qua da họ.

Nhưng tình hình có hơi khác so với dự tính.

Chắc chắn rằng sức mạnh của quân liên minh đã tăng lên đáng kể. Kể cả Hibiki, dù trước đó đã nửa tin nửa ngờ, cũng đã thấy rõ rằng sức mạnh của phép thuật đã tăng lên gấp đôi, theo nghĩa đen.

Nhưng mà, cô gái chẳng có cảm giác rằng sức mạnh quân địch bị giảm đi phân nửa. Không phải là Hibiki muốn tự mình lao vào chiến trường để kiểm chứng, nhưng bọn chúng không có vẻ gì yếu đến mức để có thể gọi là bị chia đôi sức mạnh.

Mặc dù vậy, tiến triển của trận đánh đang diễn ra thuận lợi. Phe hân tộc đã xông lên vô số lần trên chiến trường và làm tộc quỷ phải tán loạn cả lên như xé một tờ giấy nháp vậy. Và không hề có một lần mà liên quân bị ép phải lùi lại.

Đó quả là một diễn biến tốt đẹp mà làm người ta nghĩ rằng phần cuối cùng còn lại là bên trong pháo đài mà thôi. Vương Quốc và Đế Quốc đã đẩy quân đội đến ngay trước cửa ngỏ của Pháo đài. Phía trước của pháo đài được mở rộng bởi chính bọn quỷ. Hậu quả là một số lượng lớn kinh dị bắt đầu tràn ngập vào cả pháo đài.

Tinh thần chiến đấu sôi sùng sục. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ xâm nhập vào bên trong pháo đài mà thôi.

Nhưng tất cả chuỗi sự kiện trong trận chiến đã được tiến hành mà không có sự hỗ trợ của Hibiki và những nguời khác, và Đế Quốc cũng không có báo cáo về sự xuất hiện của quỷ tướng bốn tay. Những điểm này làm Hibiki nghi ngờ. Chuông báo động trong đầu cô đang kêu lên ở mức tối đa. Nó đang cố để cảnh báo Hibiki điều gì đó.

“Nè, Naval. Chuyện này kì lạ thật. Bất kể mọi chuyện thế nào, thế này thì quá ư là dễ dàng rồi. Đây có phải là pháo đài bất khả xâm phạm danh bất hư truyền không?” (Hibiki)

“Yeah, không thể nào cuộc chiến này sẽ kết thúc mà chúng ta không động tay động chân vào được. Có thể nào anh hùng của Đế Quốc tham gia nhiệt tình quá chăng?” (Naval)

Hibiki hoàn toàn bơ câu cuối của cô ấy và đặt góc nhìn từ pháo đài trong tâm trí cô. Kể cả là một người lính đánh thuê với hàng đống kinh nghiệm chiến trường, Naval, cũng cảm thấy lạ lùng. Nó có thể mang nghĩa là có chuyện gì đó chắc chắn sắp xảy ra. Bản năng của cô đang cố nói điều gì đó, nhưng bởi vì sự thiếu thốn kinh nghiệm, cô không thể nghĩ được cái gì cả. Điều đó khó chịu thật. (Trans: Naval có nhiều kinh nghiệm, còn Hibiki thì ít hơn. Xin thứ lỗi, bản Eng hơi rối)

“Nhưng! Miễn là chúng ta phá được cổng thành, trận chiến sẽ được quyết định ngay! Chúng ta sẽ sớm được nghỉ ngơi trong Pháo đài Stella thôi! Cuối cùng chúng ta đã có thể bước thêm một bước để hồi sinh Elision!”(Bredda)

Bredda đang trong tâm thái nhảy cẩng cả lên. Đây là lúc mà anh không thể suy nghĩ chín chắn được nữa. Cả Wudi, người đang đứng cạnh với Chiya, cũng đang bộc lộ sự hào hứng kì lạ trong khi nhìn về hướng chiến trường. Chiya cũng phần nào làm quen với chiến trường rồi, nhưng cô vẫn sợ cái không khí chết chóc trong nó. Cứ như là cô ấy bằng cách nào đó đã đứng vững và bình tĩnh khi ở bên cạnh mọi người.

Đúng thế, tâm trạng của Bredda và Wudi đang hướng về chiến trường. Đúng hơn là cuộc chiến ngay trước mặt. Trong chiến trường, không hề có Vương Quốc lẫn Đế Quốc. Họ có những hướng đi hơi khác nhau, nhưng cả hai quân đội tập trung lại thành một và hướng đến cổng thành.

“Tớ không thể giũ đi cảm giác bất an này được. Wudi, Chiya. Chỉ đề phòng thôi, hãy chuẩn bị dựng ma pháp trận cho kết giới phòng thủ và chuyển động cấp tốc đi”(Hibiki)

“Nhưng làm thế cho tất cả mọi người là bất khả thi. Đến cả làm thế ở xung quanh chúng ta thôi cũng làm mình mất kha khá rồi.”(Chiya)

Đó là câu trả lời nhút nhát của Chiya. Lượng ma lực không liên quan trực tiếp đến phạm vi của một ma pháp có thể đạt được. Cô chỉ không giỏi lắm về khoản mở rộng khu vực cho ma pháp của cô mà thôi. “Nếu chỉ là tổ đội chúng ta thôi thì anh có thể niệm phép chuyển động cấp tốc. Anh đâu có phải là tinh linh đâu mà” (Wudi)

Wudi, mặt khác, không có nhiều ma lực như Chiya. Kể cả nếu anh ta có thể điều khiển được nó, cái ma thuật hữu dụng của anh cũng không thể xử lý được.

“Thế thì mình không phiền nếu chỉ mỗi chúng ta thôi đâu. Mà dù gì chúng ta cũng đang án binh bất động nên làm ơn”(Hibiki)

Trong khi đang cảm thấy bối rối, cả hai người họ chấp nhận yêu cầu cầu của nữ anh hùng. Họ niệm phép và đặt nó trong trạng thái chờ. Họ vẫn là tổ đội anh hùng mà lị. Chỉ mức này thì họ dư sức làm được.

(Nếu đó là mình, mình sẽ chuẩn bị như thế nào? Thứ mà mình sẽ làm nếu quân Đế Quốc và Vương Quốc tập trung lại một chỗ sẽ là…)(Hibiki)

Hibiki cân nhắc. Những vách đá ở hai bên của Pháo đài Stella. Lúc đầu, nó là pháo đài hoạt động như cái cổ chai. Hơn nữa, cô không hiểu tại sao bọn quỷ tộc lại chiếm lấy phía trước pháo đài, là nơi khá là hẹp để bắt đầu, mở ra trước trận chiến, và làm cho cuộc tấn công trở nên dễ dàng hơn. Và cho quân lính đóng quân trên vách đá và tấn công từ bên trên. Nhưng đó là những gì chúng đang làm rồi. Quân đội đang chịu nhiều cuộc công kích từ phần trên của pháo đài và từ các vách đá. Khác biệt về độ cao là điều cô ấy nghĩ đến tiếp theo. Pháo đài tọa lạc ở vị trí cao nhất và quân đội hân tộc xông lên từ phía dưới của con đường đồi. Nhưng nó không phải là một con đường quá dốc. Từ điều kiện hiện giờ, có vẻ như chúng có thể dùng đá lăn từ tiền cổng, nhưng không có lí do chính đáng nào để cho kẻ thù đến quá gần để rồi làm điều đó.

Chúng vẫn có thể làm ngập lâu đài, nhưng lượng nước cần thiết để làm được điều đó phải nhiều kinh khủng. Cũng như làm đá rơi xuống, nó giống như là bọn chúng cũng xét đến mùa màng nữa.

(Có lẽ nào…hai bức tường bên trái và phải sẽ khép lại như trong phim thợ săn kho báu chăng? Đây chính xác là những gì người ta sẽ làm khi quân địch hành quân qua con đường chật hẹp. Bon chúng đang lên kế hoạch quái gì thế vậy trời? Chà, nếu mình có thể ít nhất làm được để chúng ta có thể quay về trại, chúng ta có thể đối mặt với mọi thứ sẽ tới…có lẽ thế)(Hibiki) Ngay từ đầu, chiến lược này đã có nhiều điểm mà Hibiki không hiểu nổi. Và nó không chỉ liên quan đến quân địch. Nó cũng liên quan đến anh hùng mà trong lúc này đồng đội cô đã tham gia cùng cậu, và họ bắt đầu ca ngợi nhau. Cô chỉ không hiểu nổi. Thật sự là Hibiki không có kinh nghiệm chinh chiến trong khi đánh đêm, nhưng nếu họ gặp rắc rối để tiến hành nó, ít nhất họ nên tiến công khi mặt trăng chưa ló dạng mới đúng. Và nếu có thể, thì họ nên tấn công khi trời nhiều mây và ít sao trên trời, như thế nó mới làm kế hoạch vững chắc hơn, Hibiki nghĩ. Có vẻ như Đế Quốc khá kiên quyết về ngày tiến công, nhưng kể cả sau khi kế hoạch đã bắt đầu, Hibiki không rõ mục đích thật sự của nó.

Trong khi suy nghĩ như vậy, cô nhìn quân đội của phe mình.

Đây là điên rồ. Đây quả là một không gian mà sự điên dại lên ngôi. Mặc dù pháo đài mà họ đang mong chờ ngay phía trước mắt, những người lính ở chiến tuyến chỉ nhìn thấy cổng thành và cái kết thúc với sự đầu hàng của pháo đài. Ngoài ra, trên chiến trường, ở tiền cổng đáng lẽ ra chỉ có mỗi quân tiền phong, nhưng còn có những đơn vị trung phong và có cả những pháp sư niệm phép mà lẽ ra họ nên ở sau cùng của đội hình. Còn nữa, chuyện như thế cũng diễn ra ở bên quân đội Đế Quốc. Họ ở ngay phía trước pháo đài của quỷ tộc mà đã cướp đi bạn bè và người thân của họ. Đối với Hibiki, nơi này chẳng cướp gì từ cô cả, nhưng cô bắt đầu hiểu được ý nghĩa của những câu chữ đó từ sự điên rồ mà họ đang giải phóng.

(Vậy đây là…chiến tranh huh. Kể cả nếu mình có hiểu được đi chăng nữa, nó vẫn khó khăn để nhận được lời ca ngợi và hét lên vui sướng vì gϊếŧ chóc lẫn nhau.

Kể cả Naval luôn bình tĩnh cũng xuất hiện một ngọn lửa trong mắt cô mà cô không thể giấu được. Người duy nhất đang cảm thấy sợ hãi có lẽ là Chiya và bản thân mình, Hibiki nghĩ.

Cô xem quỷ tộc như là kẻ thù, như là một vật thể tồn tại cần phải tận diệt không cho nó đẻ trứng, đó là những gì cô tin vào và nghĩ rằng cô đã hiểu được. Nhưng cô không để ý rằng chỉ từ một ý nghĩ kì quái, cô đã vô thức đếm số tử vong của quỷ tộc như số tử vong của con người. Đây là cách cô suy nghĩ còn đọng lại từ thế giới trước của cô. Thật sự mà nói thì thì đối với Hibiki, bề ngoài của quỷ tộc giống y chang với con người. (Trans: phiên bản khác của nhân loại chăng….???) (Không, có thể nó giống với Tomoki. Cậu cũng là một người đến từ Việt Nam (Trans: đùa thôi, đến từ Nhật Bản) ngay từ ban đầu mà. Đó chỉ là thái độ của cậu trước khi cậu “giả vờ cứng rắn” mà thôi.) (Hibiki)

Ở cậu bé, trông có vẻ như cậu tin tưởng quá mức ở cấp độ của cậu, Hibiki đã cố định cái “có lẽ” ở cậu trong khi nghĩ rằng…Sống ở một thế giới mà không thường xuyên chứng kiến cái chết của người khác ở gần mình, không thể nào có chuyện một người có thể thích nghi với cái chiến trường một cách dễ dàng đến như vậy.

“Ah, cổng thành đang…”

“Mở ra kìa!”

Naval và Bredda vừa cất tiếng. Hibiki đã nghĩ đó là những lời của mình, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm vì nó đã chấm dứt nỗi sợ hãi vô căn cứ của cô.

Tiếng hò hét vui mừng của quân đội hân tộc hợp lại và vang vọng khắp chiến trường như một tiếng gầm giận dữ. Vào lúc đó.

Nỗi lo vớ vẫn mà Hibiki đã vứt đi, bỗng dưng trở thành hiện thực.

Mặt đất…sụp đổ.

Trong cái pháo đài tọa lạc trên con đường đồi nhẹ nhàng, ngay trước cổng thành mắt đất mở rộng ra. Tất cả mọi thứ của nó.

Cứ như tiếng hò hét của hân tộc là một tin hiệu nào đó vậy.

Nó sụp đổ trong một hơi thở. Nói đúng hơn là, nó biến mất. Phía dưới nó, một bóng đêm mù mịt. Kể cả có nhắc đến bây giờ là đêm khuya tối tăm, cảnh vật phía dưới vẫn cứ như địa ngục sâu thẳm.

Một sự im lặng kéo dài trong vài giây. Vậy phần đất đó là sản phẩm của ma thuật huh. Còn không có bất kì âm thanh nào đến từ phần đất bị “sụp đổ” cả.

(Mặt đất…biến mất?!) (Hibiki)

Vậy nên ngạc nhiên hay sửng sốt đây?. Một không gian kì lạ với không một tiếng động từ người nào trên chiến trường. Có bao nhiêu người hiểu rằng mặt đất vừa biến mất như vị anh hùng của Limia?

“Wudi!Chiya-chan” (Hibiki)

Hibiki đã đề phòng từ trước, nên cô có thể phản ứng nhanh hơn những người khác. Đó là một tình huống mà hai ma pháp ban nãy đã chuẩn bị có thể sử dụng lập tức. Ở trường hợp mà thông thường người ta sẽ đề nghị ma pháp hỗ trợ chuyển động cấp tốc, để đề phòng, vẫn có một ma pháp trận treo lơ lửng ở trên mà Chiya đã chuẩn bị. Một bước đi khá thông minh của Hibiki.

Sau vài giây kế tiếp, ma pháp được kích hoạt và tổ đội Hibiki đã tránh được số phận rơi xuống hố đen. Một kết giới màu xanh nhạt cũng được kích hoạt và một vòm lá chắn ma thuật đã được tạo ra.

“Aaa….aaaahhhh…….”

Tiếng la hét của những đồng minh đang rơi xuống vang đến tổ đội.

Không có cách nào biết được cái hố này đi sâu xuống đến mức nào, nhưng vì họ đã không chuẩn bị bất kì biện pháp đối phó nào,nên có thể dự đoán số phận bi đát đang chờ đón họ, những người lính xui xẻo. Nhìn một cách khách quan, phân nửa quân đội, những người lính đã chiến đấu trong điên dại và tiến sâu vào tiền tuyến đã biến mất trong một nốt nhạc.

Thực tế, người ta có thể nghĩ điều này là vô lý, nhưng Hibiki không thể nào thốt nên lời. Những người còn lại chính là nhưng pháp sư niệm phép ở phía sau đội hình, đơn vị cung thủ và đơn vị hiệp sĩ đang ở cùng vị trí với những quý tộc ở ngay trung tâm.

Sự hủy diệt cục bộ…không, thiệt hại còn lớn hơn thế nhiều.

Trong khi liên tục cầu nguyện cho những người đã rơi xuống rằng bản thân họ có thế đối mặt với nó bằng cách nào đó, Hibiki, cóc quan tâm đến nơi này, hét lên với tổ đội của cô như cố để nén lại tiếng hét sợ hãi đang muốn nổ tung lên.

“Wudi, bây giờ hãy quay trở lại! Làm ơn hãy di chuyển ra đằng sau càng xa càng tốt nếu có thể. Naval và Bredda sẽ đi với mình và tìm các đơn vị quân đội nhiều nhất có thể. Chiya, duy chì lá chắn okay?!” (Hibiki) Hibiki nhìn lên. Đây là những gì đã dự kiến nhưng…mưa tên và đá tảng,cũng như ma pháp với vô số màu sắc bắt đầu dội xuống họ.

“…Naval, Bredda. Đổi kế hoạch. Đến khi chúng ta có thể quay trở lại , đánh chặn hết sức có thể. Ra đây luôn đi Horn! Chúng ta sẽ sống sót!” (Hibiki)

Khi Hibiki gọi linh thú Ngân lang của mình, Horn, từ Ngân Đai, từng câu chữ của cô cũng phần nào động viên bản thân cô gái, vị nữ anh hùng.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.