Chương 68: Đêm tuyệt vọng

Tại biên thùy nơi thế giới khác, một nhân ảnh dị nhân giới đang hành động, tuy vậy, bầu không khí chung quanh vẫn lặng thinh như tờ.

Ngay lúc đó, Rembrandt, được biến đến như Thương gia của Tsige đang vươn tay chộp lấy một cơ hội.

Chiến dịch quy phục pháo đài Stella của Limia và Gritonia.

Tại trận chiến nơi diễn biến đang hướng về hai phía, hai vị dũng sĩ của cả hai quốc gia đứng lên nêu cao tinh thần nhuệ khí. Hơn nữa, sau bao lâu nay khi giờ một lần nữa đã được Nữ thần ban phước, hân tộc đang giữ vị trí lợi thế.

Sự ban phước của Nữ thần.

Có thể nói đây chính là nền tảng của thứ mạnh to lớn mà hân tộc đang nắm giữ trong thế giới này.

Trước trận chiến, họ báo lên cho Nữ thần về màn khai chiến và đại diện mỗi bên sẽ đứng ra phát biểu. Nữ thần xác nhận lực lượng của cả hai và ban sự bảo hộ thần thánh cho kẻ người ưng nhất, còn bên kia, là lời nguyền đang chờ đón. Nói rõ hơn, bên được công nhận sẽ được nhân đôi sức mạnh còn bên bị chối bỏ sức mạnh sẽ bị giảm chỉ còn một nửa.

Nói tóm lại, nếu nhờ bài diễn văn mà có được sự ban phước, thì khi diễn tả nó bằng những con số thì sự chênh lệnh sức mạnh giữa hai bên sẽ là bốn lần. Mọi chuyện sẽ khác nếu như có sư chênh lệch về lực lượng, nhưng trong trường hợp bình thường, sự khác biệt thật đáng kinh hãi.

Do đó, tại thế giới này, trong trận chiến giữa những hân tộc thì kẻ thắng người thua phần lớn được quyết định ngay từ giây phút dâng tấu. Vì kết quả đã quá rõ ràng nên mọi chuyện thường khép lại với sự đầu hàng của bên bị giảm sức mạnh một nửa. Để được ngài Nữ thần chấp nhận, con người theo đuổi cái đẹp, họ làm ra những áo quần, những giáp trang phô trương tráng lệ mà bỏ qua mất tính hữu dụng của chúng, tất cả đều dành cho độc một bài diễn văn với Ngài. Kẻ được công nhận là kẻ mà bà cho là đẹp nhất. Cả Hoàng gia lẫn quý tộc đều lùng sục đi tìm vẻ diện mạo giống với những người đã từng chiến thắng trong trận chiến diễn văn ấy, và thật chẳng thể tránh khỏi nếu như có ai đó bỗng chốc phát điên. Vì chuyện này dẫu sao cũng có liên quan trực tiếp đến sức mạnh của cả quốc gia và các dòng tộc.

Nhưng tất cả những điều trên đều chỉ áp dụng với những trận chiến giữa hân tộc.

Nếu không phải giữa hân tộc với nhau, câu chuyện rẽ sang một hướng hoàn toàn khác hẳn. Trong bài diễn văn với Nữ thần, ngài sẽ hiển nhiên ban sự bảo hộ thần thánh cho hân tộc dù họ có đòi hỏi hay không. Trong quá khứ, dù cho đã từng có một trận chiến khi hân tộc không được ban phước, chưa bao giờ ma tộc nắm giữ thứ phước lành đó. Dù chỉ một lần. Chống lại đối thủ với sức mạnh gấp đôi quân ta, ma tộc, vốn được biết đến là bán nhân, đã luôn bị áp đảo với số lượng ít ỏi của mình. Như một điều tất yếu, ma tộc bắt đầu sốt sắng nghiên cứu chiến thuật, chiến lược và dần dần nắm giữ được những kiến thức ‘phải biết làm như thế nào’ mà nếu so với hân tộc, vượt trội hơn hàng bao nhiêu lần, vậy mà, kết cục vẫn là phía hân tộc nắm giữ phần lợi thế. Trước khi sự biến mất của Nữ thần được biết đến, ma tộc đã luôn phải chống chọi lại những trận chiến như vậy đấy.

Khi Nữ thần biến mất, hiển nhiên, những bài diễn văn trở nên vô dụng. Dù có chuẩn bị kĩ càng đến mấy, dù có khao khát mong mỏi được nói với Ngài đến mấy, có là phước lành hay nguyền rủa, họ đều không nhận được.

Giờ đây, sự ban phước nhân bốn đã không còn cho thấy tác dụng của nó, kẻ thù có là hân tộc hay bán nhân thì cũng vậy thôi. Còn với ma tộc, họ kêu gọi một số lượng lớn những ma thú và bán nhân. Tăng cường lực lượng đến cùng cực và hành quân tiến về cuộc chiến tranh chống lại hân tộc. Họ đơn thuần cứ thế thẳng tiến và nghiền nát mọi thứ, đập nát hân tộc với sức mạnh lẫn số lượng. Hân tộc, xưa kia từng là kẻ đi tàn sát thì nay, đang bị ma tộc đưa đến đường cùng. Chiến thắng, chiến thắng, chiến thắng, chiến thắng. Đà chiến thắng không hề dừng lại. Những kẻ đó thậm chí còn tiêu diệt được một trong năm trụ lực chính và nhờ đó mà ma tộc nắm trong tay bao mảnh đất rộng lớn. Và Pháo đài Stella nằm ngay chính vùng cực nam của trụ cột đã bị tiêu diệt đó, Elison.

Một pháo đài kiên cố đã bị Lima từ phương nam và Gritonia từ phương đông tấn công không biết bao nhiêu lần.

Nếu cứ thế lờ đi pháo đài này và hành quân về phương bắc thì họ sẽ bị một con sông rộng lớn quá phiền phức cản trở, đấy là còn chưa kể đến những đầm lầy và những rặng núi. Không phải là không thể nhưng rồi chờ chực ở đó luôn là sự can thiệp của ma tộc. Thực tế mà nói, để có thể đem đại quân đi chinh phạt lãnh thổ của ma tộc thì bắt buộc những người này phải đánh chiếm được pháo đài Stella, bằng không thì chuyện đó là không thể. Việc nơi đó, nơi tồn tại một con đường không khác gì trải thảm dẫn thẳng đến pháo đài của cả hai quốc gia đã thể hiện tính ma mãnh của ma tộc, và một số hân tộc đã bắt đầu nhận ra điều này. Dù vậy, hằng hà sa số những nhân mạng đã phải phơi thây trong những trận đánh chiếm pháo đài đã khiến cả Lima lẫn Gritonia bác bỏ mọi lý lẽ lẫn sự công nhận của thứ chiến thuật đó. Biểu tượng của bọn ma tộc đáng căm thù. Một pháo đài phải được chiếm đoạt bằng bất cứ giá nào. Pháo đài Stella là một tồn tại như vậy.

“Pháo đài bất khả xâm phạm. Pháo đài của quỷ giữ đã tước đi không biết bao nhiêu sinh linh hân tộc hử. Chà, cũng chẳng ngạc nhiên nếu mọi người muốn chiếm đóng nó càng nhanh càng tốt. Với sự giáng trần của các dũng sĩ cũng như sự hồi sinh của phước lành, dễ hiểu vì sao những người ấy lại đang lên một kế hoạch tấn công khác vào cái nơi từng là chiến trường vô vọng này”

Thời gian trôi đi và màn đêm buông xuống, hiện lên sừng sững là bóng dáng của pháo đài. Đứng trước cánh cổng, có thể trông thấy hình bóng đông đảo của những lữ đoàn được tập kết đang dàn trận trước những ánh lửa trận. Nơi đó một vài bóng người đang tụ tập. “Ờ. Vài tên học giả nói đây là cái bẫy của bọn ma tộc. Nhưng mảnh đất này đã nhuốm quá nhiều máu rồi. Limia và đế chế không thể chùn chân được nữa”

Một cái bóng khác đứng cạnh phía cái bóng vừa nói thể hiện sự đồng tình. Những lời đó, ngạc nhiên thay cũng chứa đựng phần nào cái ý nghĩ tự giễu bản thân trong đó. Một giọng nói hơi trầm phát ra từ một người phụ nữ mảnh mai.

“Thực ra tôi nghĩ tấn công từ những địa điểm khác cũng là một lựa chọn không tồi. Thì, tôi dù sao cũng ủng hộ kế hoạch này, không biết bao nhiêu bạn bè của tôi đã ‘yên nghỉ’ tại nơi đây rồi”

Cái bóng vốn đứng chờ cách đó một vài bước sau lưng họ cũng mở lời lên tiếng. Một người đàn ông. Dù thể hiện rõ ý muốn đánh chiếm pháo đài này nhưng anh ta lại nói rõ cho mọi người biết, rằng đó chỉ là một quyết định cảm tính của bản thân mình mà thôi. “Và còn vô số những hiệp sĩ cũng đã ngã xuống. Mảnh đất này chính là điểm mốc không thể né tránh mà chúng ta cần phải vượt qua trong chặng đường đánh bại ma tộc”

Một lần nữa, hai cái bóng, lần này đó là cái bóng đằng sau cô gái mở lời đầu tiên. Chủ nhân của giọng nói lại là đàn ông. Trước những âm thanh va chạm của kim loại, có thể thấy người đó đang mặc áo giáp.

“Nhân bốn phước lành cùng với dũng sĩ hử. Tôi hiểu chúng ta đang nắm giữ lợi thế nhưng… tôi chẳng thể nào rũ bỏ được cái cảm giác xấu này”

“Ăn nói hàm hồ. Rồi khi diễn ra tiệc tối với đế quốc thì cái cảm giác xấu đó của cậu sẽ thành hiện thực thôi”

Từ những cái bóng đang xếp thành hàng đó, một giọng nói đầy ngờ vực hướng thẳng đến người vừa rồi.

“Ahaha. Hồi với con nhện tớ đâu có cảm thấy như thế này nên chắc là tớ lại lo lắng thừa thãi rồi. Mà chắc có khi do tớ không thích ngài dũng sĩ tên Tomoki của đế quốc cũng nên” “Ai mà biết được chứ Hibiki, tôi lại thấy cậu ta là một chàng trai tốt đấy chứ. Tuy trông khá trẻ nhưng lại điềm tĩnh. Một chàng trai gan dạ, tôi nghĩ thế đấy”

“A, tôi có cùng ý kiến với Wuki. Tôi cũng thấy cậu ta là người dễ mến. Một chàng trai với vẻ lôi cuốn kỳ lạ. Dù trông như vậy nhưng cậu ta có thể sử dụng rất đa dạng các món ma cụ và trên chiến trường cậu ta có thể săn hạ từ hàng chục đến hàng trăm tên ma tộc. Là một dũng sĩ, cậu ta tuyệt đấy chứ”

“Chúng ta dù sao cũng đâu có biết khẩu vị của Hibiki. Nếu không phải do gặp Hibiki trước thì có lẽ tôi đã trở thành cây kiếm của tên nhóc đó rồi. Tôi có thể cảm thấy sự uy nghi của một dũng sĩ mà mình thấy ở cậu”

“Em… em thì có cùng suy nghĩ với chị Hibiki. Có điều gì đó em không thích ở anh ta. Em có cảm giác anh ta là một ngời hoàn toàn khác so với onee-chan” Cô gái tên Hibiki, trong khi nghĩ mình sẽ bị mọi người phản đối liền nghe thấy một giọng nói ủng hộ. Một cái bóng nhỏ hơn những người khác một cái đầu. Một giọng nói cho thấy rõ chủ nhân nó vẫn còn trẻ.

“Vậy chị chỉ có mỗi Chiya-chan làm đồng minh thôi à~. Không cần lo đâu, tôi sẽ không để cảm xúc cá nhân xen lẫn vào chiến trường. Rồi, đi ăn tối rồi đi ngủ thôi. Chúng ta sẽ tấn công vào lúc đêm muộn đúng không nào?”

Lúc đêm muộn như này, hay đúng hơn, tổ chức tiệc tối cách trận chiến chỉ có vài giờ? Sao lại có thể thảnh thơi đến vậy, là điều Hibiki nghĩ. Vì họ hi vọng vào mình và vị dũng sĩ kia nhiều đến vậy ư? Hay vì họ tự tin vào thứ phước lành nhân bốn đó?

Tuy được tổ chức nhằm xác nhận lần cuối chiến dịch nhưng cuộc họp mặt lại lấy danh nghĩa là bữa tối. Cảm thấy một điềm xấu cùng với vị dũng sĩ của Gritonia mà mình vẫn chưa biết nhiều. Một lần nữa Otonashi Hibiki nhìn vào ánh lửa trại. (Mình sẽ hạ gục nơi đó. Quỷ tướng là một tên khổng lồ thiên về sức mạnh với bốn tay. Chúng ta và các lữ đoàn của đế quốc, dù bên nào đụng độ hắn trước cũng được, cả hai dũng sĩ sẽ cùng hội mặt tại nơi quỷ tướng xuất hiện và tấn công hử. Theo dự tính, lực quân kết hợp của chúng ta lớn hơn xấp xỉ năm lần so với ma tộc. Hơn nữa, nếu tính đến việc chúng bị giảm một nửa sức mạnh, là hai mươi lần sao? Tuy không hiểu con số có ý nghĩa như nào trên chiến trường nhưng đúng thực hai mươi lần có khiến mình cảm thấy chút an lòng. Tuy vậy— sự vững chãi của pháo đài không có bị suy giảm một nửa nên phía ta cũng không hẳn có lợi thế về địa hình. Tổng cộng lại mới là bốn lần đúng không? Một bên được nhân đôi và một bên bị giảm một nửa. Nếu vậy, nếu ma tộc loại trừ được cái ‘một nửa’ đó thì lợi thế chỉ còn gấp đôi mà thôi) Nếu nói về chiến thuật thì ma tộc rõ ràng vượt trội hơn. Hibiki nhớ lại những lời đó trong một buổi họp. Không cần phải xác nhận làm cái gì cả. Nhận phước lành, tấn công từ hai phía và nếu tên đầu sỏ xuất hiện, sử dụng dũng sĩ để đánh bại hắn ta. Quá đơn giản. Và cũng vì lý do nào đó, thuận theo mong muốn của đế chế nên cuộc tấn công được chuyển thành một cuộc đột kích về đêm.

Về mức độ nào đó, ma tộc nắm bắt được những động thái của hân tộc, là điều Hibiki nghĩ. Trong trường hợp đó, hẳn sẽ có một vài hành động khác biệt so với những hoàn cảnh trước đây, vậy mà, vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì. Thật đáng ngờ.

Trong thế giới này có tồn tại ma thuật. Dù không có súng thần công trong pháo đài thì chúng cũng có thể bất ngờ dáng xuống những đòn tấn công như mưa với đặc tính tương tự chứ. Hay là do mình suy nghĩ quá nhiều, Hibiki nghĩ. Nếu tính đến những ma cụ, cô thậm chí còn không thể ước định xem liệu chúng sẽ dùng loại ma thuật gì. Chính cơn bất an đó là thứ đang giấy lên trong Hibiki một linh cảm xấu.

“Xin chào mừng, vị dũng sĩ của Limia”

Trong khi đang tiến lại gần căn lều, Hibiki vốn đang trầm ngâm được đón chào bởi một giọng nói phấn khởi.

“Ara, không phải là công chúa Lily đó sao? Cám ơn người vì đã xá thân đến gặp mặt tôi. Tôi đây thật lấy làm vinh dự khi được tham gia vào sự kiện này”

Hibiki tươi cười dừng những dòng suy nghĩ của mình và nói ra những lời đã được chuẩn bị trước theo phản xạ. Nhằm tránh trường hợp bị coi thất lễ, những đồng đội và quý tộc đi cùng bọn họ đều được dạy một số thứ. Cô gái tự nhủ phải sử dụng những từ ngữ lịch sự.

Phía bên kia là công chúa của Gritonia, một trụ lực sở hữu, ít nhất, tầm ảnh hưởng tương tự Vương quốc Limia. Cho dù có là một dũng sĩ, miễn còn là một cá thể, đây không phải là người có thể xử xự thô lỗ được. Hibiki cảm thấy lo lắng. “Tôi cũng vậy thôi. Xin lỗi vì đã gọi ngài ra đây. Chúng tôi có chuẩn bị một ít cống vật cho ngài và những người sẽ sát cánh với ngài. Tối nay xin hãy bồi bổ lại sức khỏe của bản thân mình”

Trong khi cảm thấy lúng túng trước việc được một hoàng tộc dẫn đường, vị dũng sĩ của Limia theo sau bước chân của cô gái.

Tại chiếc bàn tròn đã được chuẩn bị, một vài người đã ngồi đó tự bao giờ rồi.

Khi trông thấy sự xuất hiện của Hibiki, những người đó dừng cuộc trò chuyện lại, đứng dậy, gặp mặt công chúa và cô gái đang được cô dẫn đường.

“Chào! Xin lỗi vì tổ chức ngay trước khi ngủ như này, nhưng cứ tự nhiên thưởng thức bữa ăn nhé, không cần để ý đến địa vị làm chi đâu!”

“Hibiki-sama, lối này ạ”

Theo sau công chúa, một cơ lo ngại bỗng ùa vào Hibiki. Âu cũng do những lời hướng đến cô vừa rồi. Sao lại có thể nói ra những lời thẳng thừng đến vậy chứ. Hơn nữa, việc đế quốc lạ lùng thay không có bất kỳ ý kiến gì về câu nói đấy còn khiến cô cảm thấy muốn bệnh. Ngay việc đồng đội mình tỏ bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào cũng khiến cô phải ớn lạnh.

Như dự đoán, Hibiki được dẫn đến chỗ trống ngay bên cạnh nơi dũng sĩ của đế quốc đang ngồi, Iwahashi Tomoki. Ngoài chỗ đó ra không còn vị trí nào khác. Từ chối ghế ngồi được công chúa dẫn đến sẽ thực là một hành động vô lễ. Không những vậy, cái kẻ nói ra câu không cần để ý đến địa vị mới chính là người không bao giờ tha thứ cho sự thất lễ.

Trong khi thầm thở dài trong lòng, Hibiki nở một nụ cười giả tạo đã được chuẩn bị sẵn với công chúa và quay sang Tomoki.

“Cám ơn cậu vì đã cân nhắc Tomoki-kun. Tuy cuộc chiến tiến hành về đêm nhưng hãy cùng nhau cố hết sức nhé” Sử dụng lối nói xã giao. Dù mới gặp mặt lần đầu nhưng Hibiki đã biết Tomoki nhỏ tuổi hơn mình nên cô quyết định sử dụng kính ngữ -kun.

“Chúng tôi quen chiến đêm nên không sao. Có khi bọn tôi còn có thể che chắn cho Limia không chừng”

“Thế thì may quá. Bọn chị không có nhiều kinh nghiệm trong mấy cuộc chiến lớn về đêm nên chị rất mong được bên cậu giúp đỡ”

“Đây còn là một trận chiến với boss cỡ trung nữa chứ. Hãy nhanh chóng kết thúc đống này và được ngài Nữ Thần ca ngợi. A, không biết ngài có ban thêm sức mạnh cho chúng ta hay không”

“Cậu nói chị mới để ý, Tomoki-kun thực hiện bài diễn văn ban phước đúng không? Không biết chị có được gặp lại ngài Nữ Thần một lẫn nữa không? Kể từ lần gặp mặt dầu tiên chị vẫn chưa thấy Ngài một lần nào, có rất nhiều chuyện chị muốn được phép hỏi” Hibiki có cảm giác tình cảnh đang hiện ra trước mắt cô hoàn toàn khác so với những gì Nữ thần đã nói nên cô muốn gặp lại Ngài một lần nữa. Tuy sở sức mạnh và sự bản hộ thần thánh đấy, nhưng duy nhất lúc đến đây là cô từng nói chuyện với bà.

Cảm thấy khó chịu trước từ ‘boss cỡ trung’ của Tomoki, Hibiki chuyển suy nghĩ sang Nữ thần và giữ nụ cười trên mặt.

“A, mà level hiện tại của cô là bao nhiêu hả Hibiki?”

Đột nhiên Tomoki hỏi Hibiki level của cô. Những thành viên khác trong nhóm đang được các viên thị thần dẫn đường, ngồi vào chỗ, giữ ý tám chuyện và đưa lên miệng đồ ăn được phục vụ. Hibiki cũng tham dự bữa tiệc nhưng cô không thể cảm nhận rõ được hương vị của chúng. Tâm trạng không cho phép cô thưởng thức bữa ăn.

Người duy nhất trông không thoải mái là Chiya, cô bé có chung ý kiến về việc cảm thấy gì đó khó chịu ở Tomoki. Nhưng một cô bé bên đế quốc, có lẽ cũng chạc tuổi cô bắt đầu nói chuyện với cô bé và từng chút một Chiya cuối cũng cũng đã tự thưởng cho bản thân hay có vẻ là như vậy. “Chị á? Chị đang ở mức 430”

“Vậy à. Tôi thì 605 rồi”

“Hể~ Ấn tượng quá đó. Nếu vậy thì em tham chiến nhiều lắm rồi đấy nhỉ”

“Đúng thế. Cho nên Hibiki-san, biết là cô hơn tôi 3 tuổi nhưng cô làm ơn đừng gọi tôi với cái từ -kun được không? Khi nói chuyện với kẻ mạnh hơn, không đến mức phải dùng –sama nhưng dùng –san có vẻ cũng được”

(Và đứa nào từng nói là không cần để ý đến địa vị hả!?)

Hibiki gắng cự kìm nén cái câu tsukkomi mà mình định nói. Nụ cười 100% giả tạo trên gương mặt cô bắt đầu cho thấy dấu hiệu rạn nứt.

“T-tôi xin lỗi. Tôi vẫn cứ quen với cách nói chuyện cũ. Từ giờ tôi sẽ cẩn trọng hơn”

“Không sao, tôi không để tâm đâu. À mà xin lỗi, tôi cũng không thích kiểu ăn nói lịch sự đâu”

(Mình vừa mới thêm –desu sao. Còn lâu tôi mới hi vọng một đứa dùng –domo và xưng –ore nói chuyện lịch sự! Thêm nữa, nếu không để bụng thì đừng có nói ra! Giữ cho mình ấy không được sao?!) “Tôi thì không thấy phiền nên không sao đâu. Cứ nói theo cách cậu thích là được”

“Vậy sao? Iya, thế thì tốt. Tôi cứ thấp thỏm lo mình sẽ làm mọi chuyện rối tung lên. Hôm nay chúng ta sẽ mở một cuộc tấn công thần tốc vào một quỷ tướng nên tôi đang nghĩ đến việc cho Hibiki-san và những người khác đi cùng, cô thấy sao?”

Về lý mà nói, đây chính là cuộc đối thoại giữa hai đại diện của cả hai quốc gia. Có ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động đối ngoại, là điều Hibiki nghĩ. Dù vậy, cô cứ có cảm giác đầu mình sẽ bị vỡ đôi do thiếu máu vì những từ ngữ phát ra từ miệng cậu kia.

Nếu đây mà là phía bên kia, thế giới đó, một kouhai mà giám tỏ thái độ như vậy nhất định sẽ bị thuyết giáo cho một trận. Không lẽ mọi học sinh cấp hai bây giờ đều như này sao? Nếu vậy, cô cảm thấy thật may mắn khi được sang thế giới khác. Không gì tốt đẹp hơn việc này. “… Thật là một đề nghị thú vị, nhưng chúng tôi còn phải khích lệ nhuệ khí cho những thần dân Limia và tham gia trận chiến nữa. Nếu được thì tôi sẽ tức tốc đến đó ngay, được không?”

Trong khi cảm thấy cơ mặt mình đang co giật, không hiểu sao Hibiki đã có thể vượt qua được buổi họp ăn tối, hay nói cách khác, bài kiểm tra khả năng giữ bình tĩnh ấy.

Chỉ có duy nhất một người, Chiya, là lo lắng cho tình trạng của Hibiki. Sau khi buổi họp kết thúc, họ rời căn lều và quay về trại của mình, cô bé lo lắng lại gần Hibiki.

“Hibiki onee-chan, chịu có sao không? Em mang trà đến cho chị bình tĩnh xuống nhé?”

“Chiya-chan, ada, em tốt quá đi mất! Nếu thằng ngốc đó biết cư xử như vầy thì mọi chuyện đã hơi khác rồi!”

Những thành viên khác không hiểu vì sao Hibiki lại tức giận và chỉ biết tự hỏi trong lòng. “Hibiki, cậu không thích thức ăn của đế chế sao?”

“Nếu vậy thì cô nên nói với bên kia biết đi không thì mọi chuyện sẽ thành ra là Hibiki-dono đã bị đối xử một cách bất lịch sự đấy”

Nghe thấy những thời quá đỗi sai lầm, ngay cả cô cũng phải dừng lại.

“Ee!? Mấy người nói nghiêm túc đấy à? Tại sao lại không nói đến việc tên Tomoki đó đã cư xử lỗ mãng với mình kia chứ, mọi người không thấy lạ sao!?”

Chiya cũng đồng tình với Hibiki và gật đầu lia lịa.

“S-sao cậu lại tức giận chứ? Tomoki-dono đã phải trải qua bao rắc rối để có thể tổ chức một bữa tối thoải mái như vậy cơ mà, rồi còn nói sẽ hỗ trợ bọn mình trong trận chiến nữa chứ, không những vậy, cậu ta còn vô tư nói rõ cho Hibiki biết về việc sử dụng –kun với người có thứ bậc cao hơn. Rồi khi cuối nữa, không phải lời đề xuất đáng tin cậy của cậu ấy quá tốt sao?” Naval, cô gái mà Hibiki coi là bạn đồng hành quan trọng nhất trên chiến trận, nói ra những lời như thể đang kể lại một câu chuyện ngắn vậy.

“Cậu trông thấy gì ở cái … mà lại có thể đi đến kết luận đó chứ!?”

Hibiki bị ngạc nhiên trước những lời nói của bạn mình. Ngay cả Bređa và Wudi, nhưng người thông thường sẽ cảnh cáo Naval về cái miệng lắm lời của mình thì giờ cũng đang đồng ý với những từ của Naval.

(Chuyện gì thế này? Đừng có nói là mọi người ai cũng trở nên kì lạ sai khi gặp hắn ta đấy nhé?)

Dù vậy, Chiya và mình đâu có sao. Chuyện quái gì đang diễn ra thế chứ? Không thèm nghĩ đến việc gắng sức tìm cách để nói cho những người bạn đồng hành của mình hiểu rõ vấn đề. Hibiki bắt đầu suy nghĩ liệu đằng sau mọi chuyện có lý do nào không.

“Mà kệ đi, dẹp chuyện đó sang một bên. Mình đã cư xử hơi thái quá rồi. Rồi, đi ngủ thôi. Trận chiến sắp gần kề rồi. Chiya-chan, ngủ với nhau nhé” Cố truy tìm vấn đề trong lúc này sẽ chẳng đi đến đâu. Sau khi họ thức dậy thì trận chiến đã diễn ra rồi. Cô hiểu mình không nên gây ra mối bất hòa không cần thiết.

Khi Hibiki trở về phòng ngủ với Chiya, cô thực sự bất ngờ với việc mình chìm sâu vào giấc ngủ nhanh đến vậy.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.