Chương 70: Anh hùng hội ngộ

Trong khi bay lượn trên bầu trời phóng ra những tia sáng chói lòa từ cây thần thương của mình vào bọn quỷ tộc và thiêu chết chúng, anh hùng Đế Quốc, Iwahashi Tomoki, có cảm giác mông lung và bối cmn rối.

Đúng ra là khi cổng thành vừa mở và quân đội sẽ bước vào giai đoạn tiến công vào pháo đài và lấy đầu tên quỷ tướng thì…

Mọi binh sĩ xung quanh biến mất hoàn toàn.

Khi nhìn xuống phía dưới, thì đã có một cái hố đen lớn kinh dị. Cả binh đoàn, vũ khí và một phần của bọn quỷ tộc nữa. Trong khung cảnh trông như bị phân tán như đang xem CG vậy (Trans: Computer Graphic, đồ họa máy tính), và mọi người đang bị hút vào cái địa ngục ấy.

Mọi sự thù địch đang nhắm thẳng vào cậu. Từ cổng thành đã mở toan, Tomoki để ý những đợt ma pháp được phóng ra và cậu dùng Quang pháp Hủy diệt từ cây thương của cậu để phân tán chúng. Cùng lúc đó, cậu chợt nhớ điều gì đó rất quan trọng…

Đồng đội của cậu.

Ginebia, Mora, Yukinatsu

Những chiến hữu chiến đấu bên cạnh và luôn bảo vệ cậu.

Tomoki kích hoạt pháp cụ kiểu dây chuyền và tìm kiếm xung quanh. Cậu sớm nhận được phản hồi từ ba người họ.

Nhờ vào đôi Ngân Hài mà Nữ thần đã ban cho cậu, cậu mới có thể lơ lửng trên không trung mà không cần sử dụng ma thuật, nên cái bẫy mắc dịch không hề tác động lên cậu, nhưng những đồng đội của cậu ta vẫn phải chiến đấu bình thường trên mặt đất.

Cũng bởi vì cậu là mục tiêu đầu tiên của cuộc tấn công, nhưng với tất cả những trang bị áp đảo mà cậu đang mặc trên người, nó chẳng là mô tê gì cả.

“Này, ba người có bị rơi không?!” (Tomoki)

Vừa nói, Tomoki bay đến nơi phát ra tín hiệu. Phản hồi của ba người phát ra một chút ở bên dưới. Ơn trời, cơ bản là họ vẫn ở trên cùng một nơi mà họ đã đứng.

Khi cậu tiến đến gần, bọn họ đều tập trung tại một chỗ và lơ lửng trên không. Nhưng ma pháp đó vẫn chưa hoàn tất nên họ có vẻ như đang dần dần hạ xuống.

“Cậu chậm quá đấy Tomoki! Bản sao của Ngân Hài vẫn chưa hoàn chỉnh đâu nên nếu có “thứ gì đó” nặng kí là chúng ta sẽ rơi đấy!” (Yukinatsu)

“Oi Yukinatsu, cậu đang ám chỉ mình đó hả? Mình sẽ không bỏ qua đâu”

Ginebia, người đang mặc bộ giáp sắt và rõ ràng là người nặng nhất trong bọn, nhướn mày lên và khiển trách đồng đội mình.

“Đừng cãi nhau. Xét cho cùng, cả hai người nặng hơn em mà” (Mora)

“Tất nhiên là vậy rồi!” (Ginebia+Yukinatsu)

Một giọng nói thứ ba chen ngang vào cuộc trò chuyện và có vẻ như nó sẽ biến thành một cuộc tranh cãi và cả hai trả lời đồng thanh với nhau. So với cô bé chibi Mora, sự khác biệt về chiều cao là quá rõ ràng.

Nhờ vào khả năng sáng tạo của Yukinatsu, người mang dòng máu của một nhà giả kim thuật, nên bằng cách nào đó mà ba người đã cứu lấy bản thân mình. Tomoki áp tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc nói chuyện giữa ba người cũng phần nào giúp cho họ bình tĩnh lại.

“Mình mừng là mọi người vẫn ổn” (Tomoki)

“Tomoki…Chị là tấm khiên của em mà. Chị sẽ không thăng mà không bảo vệ được em đâu” (Ginebia)

“Đừng có để cái bản mặt thẳng thừng mà nói thế, xấu hổ lắm” (Yukinatsu)

“Chúng em hoàn toàn ổn ạ!” (Mora)

Từ những lời lo lắng chân thành từ cậu, ba cô giá tỏ ra mạnh mẽ với gương mặt đỏ hồng xấu hổ.

“Qủa là một cách táo bạo để bắt chúng ta ăn hành như thế này, tên trùm hạng trung này cũng dữ dằn kinh. Mora, gọi Nagi đi. Bây giờ, ta sẽ rút lui. Nếu không xác nhận tình huống hiện giờ, ta không thể quyết định để tiếp tục cuộc chiến đâu.” (Tomoki) “…Em nói đúng. Không biết bao nhiêu binh sĩ đã thiệt mạng ở đây rồi?”

“Cái bẫy này quá vô lí. Người tạo ra nó chắc bị chập mạch trong đầu rồi…”

“Đã rõ, em sẽ gọi Nagi” (Mora)

“Yeah, đành nhờ cậy em vậy. Có lẽ sẽ có một vài đợt tấn công đến từ bên trên bất kì lúc nào. Ginebia và em sẽ chặn hết tất cả bọn chúng, chị làm được chứ?” (Tomoki)

“Tất nhiên. Chị sẽ không để em lẫn Nagi bị thương đâu. Đừng có đánh giá thấp Cận vệ Hoàng gia nhá” (Ginebia)

“Cảm ơn, Ginebia” (Tomoki)

Mora liên tục niệm phép với viên ngọc của mình, và trong khi cậu đưa lời cảm ơn đến Ginebia, bên dưới tổ đội đang dần rơi xuống, là một con rồng với đôi cánh khổng lồ. Đó là Nagi và nó đang nằm dưới sự điều khiển của Mora.

Lớp vảy màu xanh lục bảo thật tuyệt đẹp của một con rồng cỡ trung. Nó cũng là người bạn thân nhất với Mora. “Nagi, lên nào! Khi chúng ta lên tới đỉnh của cái hố, chúng ta sẽ rút lui. Làm ơn nhé!” (Mora)

“GYAU” (Nagi) (Trans: nghe kawaii ghê :3)

Bên trên con rồng, trong khi đánh bật làn mưa công kích, Tomoki lại gần phía trước của cổng thành.

“Cái quái gì thế này, cả con đường ở phía sau cũng thành hố đen luôn rồi. Đúng là chỉ còn mỗi hậu quân mới sống sót được à.” (Tomoki)

“Tomoki, hãy cố cứu càng nhiều người càng tốt bằng cách cho họ cưỡi trên lưng Nagi đi” (Ginebia)

Ginebia đề xuất. Nếu họ tạo ra kết giới xung quanh những người chưa bị thổi bay đi mất, Nagi vẫn có đủ chỗ để chở bọn họ. Đây là lời đề nghị mà cô đã suy xét theo tình huống hiện giờ.

“Ginebia, thế không được đâu. Trước nhất chúng ta phải trở về càng sớm càng tốt và báo cáo chuyện này cho Lily. Đó là ưu tiên hàng đầu.” (Tomoki) Tomoki gạt bỏ đề xuất của Ginebia. Với cậu, đó sẽ là những gánh nặng không cần thiết và độ linh hoạt sẽ bị giảm đáng kể. Một kết quả mà cậu không hề muốn chút nào.

“Nhưng!!”(Ginebia)

“Em không thể liên lạc được với Lily được một lúc rôi. Đồng thời, đây là chiến tranh. Bởi vì đây là chiến tranh, mọi thứ sẽ ổn nếu chỉ cần chiến đấu như số lượng người đã thiệt mạng và trả thù cho họ” (Tomoki)

“Tomoki …chị xin lỗi. Chị trở nên đa cảm quá rồi.” (Ginebia)

Giống như cách mà họ đã làm đến tận bây giờ, lời nói của Tomoki len lỏi vào trái tim và cơ thể của Ginebia như đang thấm vào cô vậy. Cô gái chấp nhận cái logic của cậu khá là tự nhiên.

“Đừng để tâm, nó sẽ tốt hơn nếu Ginebia bình thường trở lại đây. Giờ thì, quay lại nào!” (Tomoki)

“Đợi đã Tomoki”

“Chuyện gì vậy Yukinatsu?” (Tomoki) “Có ổn không nếu chúng ta không tìm anh hùng của Limia và những người khác?” (Yukinatsu)

Kể cả trong chiến trường đã trở nên hỗn loạn, thật sự có ổn không nếu không xác nhận tình trạng an toàn của một hay 2 người khác? Đó là những gì Yukinatsu muốn hỏi.

Kể cả nếu cô có là anh hùng, trong tình huống như thế này, cô không xác định được là cô có khả năng bình tĩnh để đối phó với nó hay không. Không cần biết là nếu rút lui đang là ưu tiên hiện giờ, cũng không lạ gì để hỏi về anh hùng Limia.

“Hibiki huh. Cô ta cũng là một anh hùng. Chắc là cổ cũng tự mình xoay xở thôi mà. Em mà lo lắng cho cô ấy thì cứ như đang tỏ ra thô lỗ với cổ vậy. Rốt cuộc, cô ấy vẫn tỏ ra là một “Senior Onee-san” mà (Tomoki) (Trans: nôm na là đàn chị, và thằng Tomoki sửu nhi kinh)

Chỉ vì người đang được nhắc đến không ở đó, Tomoki, dù đã gọi cô ấy với kính ngữ -san một thời gian trước đó, giờ đây đã bỏ luôn kính ngữ rồi. “Chị hiểu rồi. Nếu Tomoki đã dự tính điều gì thì ổn thôi. Đi nào” (Yukinatsu)

“Yosh, Mora anh nhờ cả vào em đó” (Tomoki)

“Okay! Nagi, quẫy nào” (Mora)

“Tốt lắm. Nhưng kể từ lúc chúng ta vượt qua bao khó khăn để đến được đây…” (Tomoki)

Tomoki quay về hướng ngược lại với hướng của Nagi, nói ngắn gọn hơn, cậu đối mặt với pháo đài phía trước. Cậu đã chuẩn bị cây thương thần khí yêu thích của mình. Mũi giáo hình nón được bao bọc bởi ánh hào quang và theo thời gian, mọi thứ dần trở nên sáng chói cả lên.

“Đến lúc trả thù rồi!” (Tomoki)

Tomoki điều chỉnh hướng nhắm của mình và giải phóng sức mạnh của cây thương đến cánh cổng thành đang dần khép lại. Tia sáng bay thẳng một mạch và xuyên qua khe hở của cánh cổng….và tạo nên tiếng gầm đinh tai nhức óc.

“Nhắm khá đấy”

“Oh…tỉa kinh thật!” “Onii-chan, tuyệt vời ~!”

Trước sự ngưỡng mộ của cả ba người, Tomoki lộ ra bản mặt “dễ ợt ấy mà”. Để đề phòng, cậu dùng dây chuyền để kiểm tra xung quanh mình.

“Ái chà. Có vẻ như Anh hùng Limia và mấy người khác vẫn ổn. Họ ở đằng kia kìa” (Tomoki)

“Oh.Heh…Em nói đúng. Có lẽ chị nên tạo ra một bản sao của cái mặt dây chuyền đó mới được. Công nhận là tiện lợi thật chứ” (Yukinatsu)

Mặc dù chậm hơn một chút, Yukinatsu sử dụng một thứ gì đó trông hao hao giống cái ống nhòm để xác nhận vị trí tổ đội Limia. Khi biết rằng Tomoki dùng pháp cụ để tìm kiếm trong khu vực, Yukinatsu đã để lộ tham vọng của một nhà nghiên cứu. Điều đó chứng tỏ cô đã trở nên bình tĩnh một chút rồi.

“Để lúc khác okay?”(Tomoki)

Cậu thấy không thoải mái cho lắm khi bị xem là con chuột bạch của Yukinatsu, Tomoki lơ đãng trả lời. Để tạo ra một một bản sao, pháp cụ ấy phải được kích hoạt và phải quan sát nó trong thời gian dài là điều cần thiết. Khoảng thời gian đó khá là đau đối với cậu. “Em vẫn chưa thể liên lạc với Lily-sama à?” (Ginebia)

Ginebia hỏi. Đây là điều tự nhiên khi cô lo lắng cho sức khỏe của chủ nhân khác của mình.

“Yeah. Em có thể đã lặp lại điều này nhiều lần nhưng, ở thế giới này có cái thứ gọi là sự gây nhiễu không? (Tomoki)

Tomoki thì thầm nửa sau của câu nói cứ như cậu đang nói với chính bản thân mình vậy. Trong khi họ đang bay lượn trên trời, họ đuổi kịp Hibiki và những người khác. Như mong đợi từ Long Khiển Sư, mặc dù nhóm của Hibiki thoát ra đầu tiên, nhưng bên Tomoki lại nhanh hơn nhiều.

“Thấy chị vẫn bình an thật tuyệt Hibiki-san. Mà chị di chuyển ở bên sườn hơi bị chậm đó, có chuyện gì xảy ra à?” (Tomoki)

“…Khả năng dò tìm của em bị chập mạch à? Có phải là do tên quỷ tướng chờ đợi nãy giờ không”(Hibiki)

Khi nghĩ rằng nhóm Hibiki không đủ sức để sử dùng hệ thống liên lạc, Tomoki chỉ ra sự chuyển động chậm chạp của họ, nhưng mặt cậu đứng hình trước câu phản dam của cô. Thay vì tông giọng lạnh lùng của Hibiki, Tomoki lại tỏ ra khá sốc khi nghe đến tên quỷ tướng.

“Chị nói quỷ tướng?! Đắng sau chúng em á?!”(Tomoki)

“Chuẩn đấy. Hơn nữa, hắn còn nói hắn sẽ chờ chúng ta hội quân một cách lịch sự nữa chứ. Nhóc chằng thể nào ngờ được những lời ấy lại phát ra từ cái tên đã đặt cái bẫy này đâu. Và cho nên, chúng ta phải đảm bảo hậu quân rút lui càng nhanh càng tốt. Hiểu chưa?”(Hibiki)

Càng nhanh càng tốt. Hibiki đánh trả với giọng điệu đầy tức giận trước lời nói vô cảm của Tomoki.

“Không thể nào, làm sao…” (Tomoki)

“Ai biết? Chắc bọn chúng đã dùng lá bài úp mà chúng ta không biết. Nhân tiện, quan trọng hơn cả quỷ tướng, đó là tôi không thể nào liên lạc được với nhóm quân mà lẽ ra phải ở hậu phương cả. Tuyệt ghê huh, có vẻ như bọn quỷ tộc có khả năng cản trở việc truyền tin của chúng ta. Nghĩa là, có khả năng chúng có thể chặn thông tin qua việc liên lạc giữa chúng ta. Thật là bực mình” (Hibiki) “Gây nhiễu và…rò rỉ thông tin à. Không nó là điểm yếu chí mạng sao?” (Tomoki)

Tomoki có vẻ đã hiểu được tình hình. Cậu phun ra những câu từ u ám.

“Và? Mấy người tính làm gì đây?”(Hibiki)

“Cái, chị nói…………………….về cái gì?”

(Tomoki)

Nếu chúng ta đối mặt với quỷ tướng, nó sẽ là một mặt trận hợp tác với nhau, hay ít nhất là nó đáng lẽ phải diễn ra như vậy đúng không?” (Hibiki)

Cho tới ngày hôm nay, đây là lần đầu. Hay đúng hơn, đây là lần đầu tiên Hibiki cười với Tomoki từ sâu trong lòng cô.

“Tình hình đã khác rồi đúng không?! Chuyện này đáng ra được sắp đặt ở nơi mà chúng ta đánh sập đồn trú quân của địch nhanh nhất có thể rồi tẩu lẹ phải chứ? Nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này, chúng ta sẽ có kết thúc không mấy tốt đẹp đâu!” (Tomoki)

“Sắp đặt….Sắp đặt huh. Nếu ở trường hợp đó, mấy người cứ việc té. Chị tin là những đơn vị ở hậu phương sẽ tấn công kiểu gọng kìm với chúng ta và đánh bại hắn. Ừ thì, nếu chúng ta có thể liên lạc với nhau, chúng ta vẫn có thể hợp tác trong việc trốn thoát mà. Xét về mặt chiến thuật, đây là một thất bại hoàn toàn. Thật lòng mà nói thì, chị hơi bị hứng thú cái tên quỷ tướng rồi đó.” (Hibiki) Trong cái kiểu tình huống này, Hibiki cảm thấy một lỗ hổng xác định bên trong Tomoki, người đang nói như đang mơ mơ màng màng hay đang lạc trong ảo giác ấy. Hibiki cảm giác rằng một phần của cô đang nhìn cậu ta một cách lạnh lùng.

Và mặt khác, cô gái vui vẻ trò chuyện cứ như đang vui chơi vậy. Tomoki biểu lộ ánh mắt khó hiểu cứ như vừa nhìn thấy một sinh vật lạ lẫm nào đó lần đầu tiên vậy.

“Chị…chị bị ngốc à?”(Tomoki)

“Làm sao mà ngốc được. Với lại, chị chưa hề kêu nhóc phải hợp tác mà đúng không? Ở mọi mặt, chị và nhóc không hề hợp nhau chút nào. Điểm mạnh của mấy đứa là phóng phép tầm trung. Còn tổ đội chị đa số đều đánh cận chiến. Bên mấy đứa chiến đấu hiệu quả hơn khi đối đầu quân địch với số lượng lớn, còn bên chị thì ít hơn. Kể cả có chiến đấu với cùng một kẻ thù đi chăng nữa thì chị nghĩ chúng ta sẽ chiến đấu với những cách khác nhau.”(Hibiki) (Và cả thái độ nữa)

Hibiki bí mật thêm vào.

“Tóm cái váy lại, chị đang nói chúng ta không thể hợp tác trên cùng mặt trận sao?” (Tomoki)

“Chị chỉ nói là làm thế sẽ không có ích gì trong trường hợp này. Chị chỉ thấy không đáng để hợp tác cùng nhau. Và chị chỉ không muốn bị bắn từ sau lưng từ đồng đội của mình đâu” (Hibiki)

“…Vậy thì…nó sẽ ổn thật hả?”(Tomoki)

“Yeah. Chỉ là, hãy chỉ huy quân đội và dùng hỏa lực đó để quét sạch quân địch ở đằng kia. Nếu nhóc làm được, thì những đơn vị còn sống sót mới có thể thoát thân. Bên chị sẽ đi trên con đường mở và thu hút sự chú ý của chúng. Phân chia nhiệm vụ rồi đấy. Cứ làm như thế trong tình hình hiện giờ vậy.

“Hiểu rồi. Nếu chị đã nói nhiều đến thế thì hãy đảm bảo hành cho tên quỷ tướng ra bã okay?”(Tomoki) “Tất nhiên rồi” (Hibiki)

Cuộc trò chuyện giữa hai vị anh hùng kết thúc.

Một cuộc họp mặt ngắn gọn ở cả hai tổ đội.

Tiếng kêu phản đối vang lên nhiều lần.

Và nó hạ xuống dần theo thời gian. Cả hai bên đều thể hiện ý chí và quyết tâm của mình.

Thời khắc hai đội quân giao tranh lần nữa…đã đến gần.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.