CHƯƠNG 31: MỞ MÀN LỜI NGUYỀN CỦA NGƯỜI CÁ

Bầu trời chạng vạng tối. Không khí xung quanh lúc này cực kỳ quỷ dị.

Baji dừng chân miết mép tường đá, do dự một lát đè thấp giọng để không lộ thanh âm thật, nhỏ giọng nói: “Này, đây thật sự là đường đến nhà hàng sao?”

Hiện tại họ đã đi lòng vòng hơn nửa tiếng, rẽ đủ chỗ ngoặt tới con hẻm đen ngòm này thì dự cảm xấu trong lòng mỗi lúc một tăng. Link hơi hé môi, nhưng lại không nói gì.

Không khí dường như ngưng đọng lại.

Ở nơi mà hai người không thấy, trên mặt gã đàn ông bảnh bao dần dần hiện ra nụ cười méo mó, miệng lẩm bẩm như người điên: “Tất nhiên rồi, chỉ cần đi qua chỗ này là tới rồi. Các quý cô cố gắng một chút nữa, một chút nữa mà thôi.”

Không gian ẩm thấp u tối làm người ta cảm thấy cực kỳ bí bách. Thỉnh thoảng nơi góc tường sẽ thấy vài đôi mắt nhỏ chằm chặp theo dõi hoặc vài con chuột vội vàng chạy qua. Đi thêm một đoạn nữa thì đến ngõ cụt, trước một ngôi nhà hoang tàn vắng vẻ bám đầy bụi. Chẳng có chỗ nào giống nhà hàng như lời người đàn ông giới thiệu. Nhưng gã cũng chẳng giải thích gì mà theo sát phía sau họ, giống như canh chừng hai người. Bắt buộc phải đi về phía trươc. Có nhận được câu hỏi hay thắc mắc gì thì giọng nói cũng chỉ khô khốc: “Ồ.” một tiếng.

Rõ ràng tên này có vấn đề. Nếu hiện tại bỏ chạy có khả năng gã sẽ dùng vũ lực. Chưa kể chưa khám phá được hết hang ổ của hung thủ, Link nói rằng chưa thể bại lộ nên Baji chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bước qua cánh cửa mục nát, bên trong căn nhà tràn ngập mùi vị rỉ sắt. Lúc bước lên cầu thang xập xệ, Baji đi sóng vai với người bên cạnh, không nhịn được hỏi nhỏ: “Tao vẫn chưa hiểu cách mày với Kisaki suy luận cho lắm. Với mấy chữ cái kỳ cục khắc trên thi thể nạn nhân lúc đó là thế nào?”

Đôi mắt Link nheo lại, bất đắc dĩ nói: “Đọc ngược lại đi.”

Baji xoa cằm, nghiêm túc nghiền ngẫm lại. Tư duy mạch lạc lập tức thông suốt vấn đề.

 “Là Envy. Đố kỵ. Một trong Thất đại tội.” Link thu hồi tầm mắt, nghĩ nghĩ, giọng lười biếng bổ sung thêm: “Đến đây thì cũng dễ suy luận được mối liên hệ giữa những vụ án với nhau thôi.”

Baji căng hết cả da đầu lên, tốc độ vẫn không giảm: “Người đầu tiên ngẩng cao cổ trên sân khấu có thể coi là Kiêu ngạo, nữ môi giới bị nhét bánh đầy bụng là tham ăn. Nạn nhân thứ tư mang theo những món đồ ăn trộm được có thể suy đoán là Tham Lam. Người chủ cửa hàng bị đẩy từ trên cao xuống, các gian hàng xung quanh đều từng phản ánh cô ấy có thái độ không tốt. Dễ dàng cáu gắt với người khác. Là Phẫn nộ. Còn lại chỉ thiếu Dâm dục và Lười biếng. “

Người tóc đen ngắn lập luận kiên định, ám chỉ rõ ràng: “Các vụ án nạn nhân đều bị bắt cóc, sau khi giết lại đem đến những nơi công cộng hay có người qua lại. Hoàn toàn không có ý định che giấu, chứng tỏ hung thủ muốn phô ra cho càng nhiều người thấy được tác phẩm của mình càng tốt. Vì vậy Kisaki đã khoanh vùng những nơi nhiều người tụ tập trong thành phố rồi lần lượt loại trừ.”

Baji khẽ cắn môi, đăm chiêu một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu gã đẩy nhanh tiến độ giết người. Vậy sẽ tìm nơi nào đó gần với những địa điểm gây án trước để tiện quan sát. Nên số lượng nằm vùng mới là hai. Còn là nữ phải không?”

Mùi máu tươi mỗi lúc một nồng hơn, đã đạt đến độ khiến người ta buồn nôn. Tầng hai không có bất cứ phòng nào. Có khung màn và một loạt đèn chiếu được dựng lên giống như hiện trường chụp ảnh. Dây thừng, gậy sắt rướm máu vứt lung tung trên mặt đất, còn có vô số ông tiêm rỗng.

Link cũng không thèm để ý, hít sâu một hơi rồi thở ra. Y quay người, rốt cuộc lật mặt nở nụ cười lạnh: “Này ngài hung thủ, nghe hết tất cả rồi chứ? Mày vẫn còn định giả ngơ đến khi nào?”

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Hình bóng người đối diện phản chiếu một cách vặn vẹo trong đôi mắt Link.

Gã đàn ông chuyển động tròng mắt cứng đờ, nở một nụ cười quái dị: “Hoá ra là lũ cớm. Chẳng trách lần này lại tìm được dễ dàng như thế…” Chưa nói hết câu đã phóng lại đây tấn công hai người, trên tay còn cầm theo một con dao dài nhọn đang vung lên.

Baji lấy tinh thần dựng thẳng lưng, làm ra thế phòng thủ. Một loạt động tác đánh bay con dao trên tay đối phương.

Gã đàn ông biểu tình hung tợn ôm cổ tay đau đớn rít lên. Nhe răng trợn mắt, gân cổ rống to một tràng như người điên, nhằm thẳng người bên cạnh xông tới, giống như muốn đồng quy vu tận.

Một cái chớp mắt, chỉ nghe tiếng Baji la lên, thanh âm cũng không buồn đè thấp nữa

“Link! Coi chừng!”

Link đứng cạnh một khung cửa rỗng lớn chưa xây xong. Vừa nãy vốn đã đánh trúng gã đàn ông, khiến hắn trật khớp một chân. Nhưng người này vốn dĩ nên dừng lại thì lại nén đau mà tiếp tục xông tới. Cắn răng muốn giết người cho bằng được, húc Link ngã qua khung cửa.

[adrotate banner=”8″]

May mắn cổ tay được người bắt kịp. Thiếu nữ tóc đen dài nghiến răng bắt lấy người đang đung đưa giữa khoảng không. Tay còn lại níu lấy cây cột sắt đâm lên bên cạnh làm vật cản giữ vững thân mình, khớp gân trên bàn tay nổi rõ cả lên.

Link ở giữa không trung nhìn xuống dưới chân, cách một khoảng có vô số cọc sắt nhọn đang nhôn lên. Y nâng lên mi mắt, chép miệng: “Nhanh tay đấy.”

Nhác thấy bóng đen lần nữa đến sau lưng Baji. Chân dẫm lên điểm tựa nhô ra bên vách tường, Link ghé vào bả vai Baji nhảy phốc lên, lộn một vòng đạp trúng mặt của gã đàn ông đang nhăm nhe phía sau muốn đẩy cả hai người xuống. Trở lại trên mặt đất an toàn, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Thân thể của hung thủ ngã bịch ra đất. Vừa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của hai người, gã đàn ông kêu ‘a’ một tiếng liền quay người bỏ chạy.

Nhưng chỉ một lát sau đã gầm thét bị người lôi trở lại. Là năm sáu vị cảnh sát cao lớn mặc cảnh phục. Đi theo còn có Kisaki cùng ngài tổng thanh tra đến để hỗ trợ.

Tay của cảnh sát cứng như sắt thép đè gã hung thủ xuống đất khống chế lại. Dù gã giãy dụa nhường nào cũng không có tác dụng. Khí thế của sắc bén chèn ép dữ dội đè nén như muốn nổ tung lồng ngực.

Baji đi tới, cũng không quan tâm trên người còn mặc váy mà nghiến răng ngồi xổm xuống: “Lộn xộn cái gì. Đã làm việc ác còn muốn bỏ chạy.” Nói xong liền một đấm vung tới. 

Đôi mắt đối phương không thể tin được nhìn chằm chằm. Mới vừa hô lên: “Mày không phải nữ…” Thì đã bị đánh ngất, vô lực nằm dài bị  viên cảnh sát còng tay lại.

“Phần việc tiếp theo phải giao lại cho ngài tổng thanh tra rồi.” Link cùng người đàn ông mặc vest trao đổi ánh mắt. Xoa xoa cổ tay cùng Kisaki khai báo thêm vài thông tin cần thiết. Ba người lại phải về đồn một chuyến làm giấy tờ, xong xuôi rồi mới được thả đi thì trời đã tối mịt.

Vụ án giết người liên hoàn cuối cùng cũng khép lại.

Mọi người trong Quân đoàn địa ngục sau khi nghe về vụ việc đậm chất ly kỳ này thì kinh ngạc không thôi. Hanma vừa nghe còn vừa nhiệt tình vỗ tay cổ vũ: “Quá hay, quá đỉnh, tao cũng không ngờ được luôn.”

Thiếu niên tóc trắng xoa ngực, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Như phim truyền hình tám giờ ấy. Nhưng anh và mọi người an toàn trở về là tốt rồi.”

Không có tiếng đáp lại. Ba người kia ban đầu còn ngồi trên thảm trải sàn đã ngã nghiêng ngửa mỗi người một góc, thiêm thiếp ngủ từ lâu.

Izana mang ra mấy cái chăn, phủ chăn cho từng người, thở dài: “Phờ phạc quá.”

[adrotate banner=”8″]

Hanma hạ thấp giọng, cùng thiếu niên tóc trắng đứng dậy nhẹ nhàng rời đi: “Hẳn là vụ này rút cạn sức lực của mấy người đó rồi. Chạy đi chạy về liên tục mà.”

Thanh âm xa dần. Đèn trong phòng cũng tắt đi. Để lại khoảng tối an tĩnh thoải mái.

Một tuần sau, tại cứ điểm của Quân đoàn địa ngục. Tiếng rầm rầm vang lên trên hành lang, Link nắm tay thiếu niên tóc trắng đạp cửa xông thẳng vào phòng khách.

 “Mới sáng sớm ra đã ồn ào gì vậy?” Baji đang nướng bánh mì giật mình nhìn sang, uể oải ngáp một cái.

Thiếu niên tóc trắng còn xách theo mấy túi đồ ăn vặt đầy ắp. Link rút ra một tấm vé màu vàng rất hút mắt, vui mừng khoe khoang: “Bọn tao rút trúng vé đi du lịch trên đảo này! Trước cửa siêu thị đó!”

Izana ngồi trên ghế xem ti vi hơi nhướng mày. Kisaki thì đặc biệt nghiêm túc phê bình: “Chúng ta thiếu tiền đi du lịch à?”

Đối phương lắc đầu quầy quậy: “Mày không hiểu. Cảm giác không giống nhau.”

Link có một sự ràng buộc với đồ ăn ngon và trải nghiệm mới lạ.

Thiếu niên tóc trắng không nhịn được hào hứng, cũng lấy ra một tờ giấy hướng dẫn đọc một lèo: “Là khu suối nước nóng mới mở trên một hòn đảo du lịch biệt lập với đất liền. Ngoài ra buổi tối còn có hội chợ quanh đống lửa, tiệc buffet đứng và thả lồng đèn. Xem văn hoá đánh bắt đặc sắc. Không giới hạn số lượng người đi cùng. Chủ yếu là vì khu này mới mở, cần thêm khách du lịch để tuyên truyền. Là du lịch bảy ngày tám đêm lận!”

Hanma đổ sữa bò ra cốc, nghe thế thì dừng một chút, gật đầu: “Hiện tại đang là thời gian nghỉ, đi chơi một chuyến chắc cũng không vấn đề đâu nhỉ, Kisaki?” Mèo trắng cực kỳ ngoan ngoãn luồn qua cánh tay cậu bò lên vai duỗi người ngao vài tiếng.

Kisaki vỗ trán chậc một tiếng. Link vẫn hứng thú bừng bừng quyết định ngay tức khắc: “Được rồi. Vậy là đi nhé. Mau đi sắp xếp hành lý đi. Sớm mai liền khởi hành.” Tiếp đó chạy đến bế mèo con trên vai Hanma xuống

“Mau mau lên nào. Mèo con để tao mang đến tiệm thú cưng nhờ Chifuyu giữ hộ là được.”

 “Suối nước nóng? Đi cùng Baji sao?” Chifuyu giúp chó cưng của khách hàng tắm rửa, vô cùng phấn chấn nghiêng đầu hỏi.

“Còn có những thành viên cốt cán khác trong bang của tao nữa. Nghe nói còn có cả thả đèn, tiệc đứng với…” Link đứng một bên ôm mèo trong tay, ba hoa một tràng thì dừng lại. Dưới ánh mắt lấp lánh của người đối diện tự nhiên vô tình buột miệng: “Thật ra cái vé đó không giới hạn người đi cùng. Nếu mày muốn có thể cùng…”

Thiếu niên tắm xong cho cún, vừa sấy khô lông vừa cắt ngang: “Tao đi cùng được thật sao?”

Thiếu niên cười đến mắt híp hết cả lại, cong cong như vầng trăng. Link thấy thế thì đơ mất một lúc, trái tim chợt mềm nhũn. Lựa chọn nuốt lời đã ra đến bên miệng trở lại, quyết đoán đổi thành: “Tất nhiên rồi. Tao không phiền đâu. Baji hẳn sẽ vui lắm đấy.”

Chifuyu cực kỳ cao hứng, nhanh chóng lau khô cún con trả về lồng. Rửa tay sát khuẩn xong liền nhanh chóng chạy đi.

Link: “…” Nhìn ông vui dễ sợ, đã đi xin nghỉ rồi kìa. 

Cuối cùng mèo con là nhờ chủ tiệm nuôi. Còn mang về thêm một người bạn đồng hành nữa.

Sáng hôm sau lúc đến bến cảng chuẩn bị khởi hành đi tới đảo. Vừa giáp mặt, Chifuyu đã muốn lao vào đấm nhau với Kisaki và Hanma, phải nhờ Baji và Link ngăn cản khuyên bảo mãi mới dừng được. Nhưng vẫn không thể cho hai người kia sắc mặt tốt.

Kisaki cho Link một ánh mắt không rõ ý tứ. Người nọ hết cách chỉ có thể giả ngu quay đầu vu vơ nhìn trời đất.

Lại nói, y đối với mấy người dễ thương sức kháng cự quá thấp, ai mà nỡ từ chối cho được. Đây là có khổ trong lòng không thể nói.

Khoảng không nơi trời đất phân chia, sắc trời nhuốm màu xanh thẫm. Sóng lăn tăn đẩy thuyền. Rẽ sóng nước trôi dạt giữa biển lớn rộng khắp vô tận.

Trên du thuyền, Chifuyu vui vẻ cùng Baji đứng ở mạn tàu hóng gió thảo luận gì đó. Thiếu niên tóc trắng chạy đi lấy đồ uống. Izana ở một chỗ xa đang câu cá. Link đi đôi dép tông loẹt quẹt trên thuyền, thư thái cầm ô trúc che sương, ngồi bên cạnh vừa buôn chuyện vừa xem Hanma và Kisaki đánh bài.

Nghe nói chuyến đi này cả thảy mười người. Còn có một cặp anh em và một nữ phóng viên của tờ báo nào đấy. Nhưng từ lúc lên tàu đến khi rời bến nửa ngày lênh đênh trên biển, Link vẫn chưa thấy ai ngoài hướng dân viên và mấy ông lão bà lão làm việc trên tàu. Xem ra là đều ở trong phòng ngủ chưa chịu ra.

Hanma hơi ngẩng đầu, giống như thấy cái gì đó, vô tình thốt lên: “Anh em Haitani?”

Link phẩy phẩy tay: “Làm gì có chuyện đó được? Lục Ba La vừa bị đánh bại. Ai lại rảnh rang…” Chưa nói hết câu đã bị Kisaki đập một phát vào lưng, dùng tay giữ đầu y quay ra sau nhìn: “Mày không hề xem danh sách người trúng thưởng đúng không?”

Link nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc từ xa đi lại gần, kinh hoảng trợn to mắt há hốc mồm.

A, là người quen.

Chết!

Hiện tại là trên thuyền giữa biển, bốn phía là nước, không có chỗ trốn.

Đẩy hết đám này xuống nước thì may ra.

“Mau mau về phòng!” Link luống cuống tay chân đứng bật dậy: “May mắn tao đã mang theo mặt nạ phòng hờ những trường hợp như này. Đặt ở trong phòng. Còn có cả đồ hoá trang lẫn máy đổi giọng. Chứng minh thư giả cũng có luôn. Có súng cho bọn mày tự sát nếu hết cách nữa.”

Kisaki đau đầu xoa xoa thái dương: “Phòng hờ hơi lố rồi đấy.”

 “Phòng hờ cái gì vậy?” Bên tai đột ngột vang vọng tiếng hít thở, Link trừng mắt đứng thẳng lưng, định thần quay đầu. Hanma và Kisaki cũng nhìn ra hướng khác, chỉ để lại bóng lưng.

Haitani Ran mặc thường phục thoải mái đứng ngay sau y, đặt ngón tay lên môi, dáng vẻ tò mò: “Không ngờ gặp được người quen ở đây đó.”

Tim của Link nhảy liên hồi, chột dạ nở nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn: “Hai người cũng trúng thưởng du lịch trên đảo này sao?”

Ran nhấc tay vẫy vẫy với người đang chậm rãi đi đến, ánh mắt cũng tràn ngập ý cười: “Là Rindou rút được đó. Nên tao đi cùng giải trí một chuyến luôn. Coi như tranh thủ thư giãn một chuyến.”

Nói rồi đánh mắt một vòng xung quanh, thấy bóng lưng của hai người trước mặt thì có vẻ hơi là lạ xoa cằm: “Chà, hai người bạn của mày trông quen ghê, giống như đã từng gặp vậy…” Ran hơi nhíu mày, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Còn chưa kịp tiếp tục mở miệng đã thấy Izana tỉnh bơ như không xách cần câu đi tới.

Link: “…” Ha ha.

Không gian rơi vào im lặng. Ánh mắt của anh em Haitani có chút mờ mịt nhìn ba người, giống như nhận ra cái gì. Lại quay sang nhìn Link đã chết tâm ở bên cạnh.

“Thật trùng hợp, trên đời có nhiều người giống nhau ghê.” Link cố chấp duy trì giả ngu, cười khan hai tiếng.

Baji và Chifuyu, cực kỳ không hợp với tình huống cũng tới từ phía sau. Dường như không nhận ra hai người đứng cạnh y mà khoa trương gọi lớn một tiếng.

[adrotate banner=”8″]

Thật không ngờ y ngày trước chê trách Hanagaki không biết giữ bí mật bao nhiêu, bây giờ lại ăn quả đắng tương tự như này. Thật ngại quá.

Dưới ánh mắt băng lãnh. Link hết cách, chỉ có thể tiếp tục duy trì cười ngu

“Cho tao một cơ hội biện giải cho bản thân được không? Tao nghĩ tao vẫn chống đỡ được.”

Ran đảo mắt, khoanh tay trước ngực như thể rất hứng thú: “Được. Biện giải đi.”

Link: “…” Kìa bạn tôi. Cái này không đúng lắm đâu.

Gương mặt y cũng bắt đầu nóng dần lên, đầu ngón tay vô lực không nhấc nổi. Mấp máy môi muốn tìm từ để nói.

Rindou giơ ra một ngón tay ấn giữa trán y, nhàn nhạt nói: “Chưa chuẩn bị kịch bản hả?”

Link: “…” Lực bất tòng tâm, tự cứu thất bại.

Y cúi gằm đầu xuống, rục rịch muốn chuồn. Chưa được hai bước đã bị Ran nở nụ cười hiền hoà từ ái xách cổ áo kéo lại.

Hiện trường càng thêm bế tắc.

Không biết bao lâu sau, chín người đã tập hợp quanh bàn tròn trong nhà ăn. Vụ việc thuốc thử nghiệm lại bị khui ra cho hai người ngoài biết đến.

Link chết lặng dùng đũa chọc chọc đồ ăn trong bát: “…”

Để tao nhảy xuống biển đi.

Để tao chơi đùa với các bé cá mập.

Không khí nhất thời lâm vào xấu hổ trầm trọng.

Giữa cục diện bế tắc, Hanma đập rớt cái tay đang cầm đũa chọc chọc đồ ăn của Link. Izana phá vỡ bầu không khí: “Việc này có liên quan đến an toàn của hơn trăm người trong Quân đoàn địa ngục cũng như chính những người đã tiêm thuốc như bọn tao. Vì vậy lần sơ sót này mong hai người có thể giữ bí mật, không tiết lộ thêm với bất kỳ ai.”

Ran nhướng mày, có vẻ như cảm thấy câu chuyện vô cùng thú vị: “Yên tâm, tao hiểu được tình huống của bọn mày. Chuyện này nếu còn liên quan đến chính phủ thì chắc chắn không thể đem ra đùa được. Bọn tao cũng không muốn vướng vào rắc rối. Sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Kisaki gật đầu tán thành, lôi ra ba bản hợp đồng vừa soạn không lâu: “Nếu như thoả thuận đã đạt thành, vậy hai người cùng Matsuno, làm phiền hãy đọc kỹ hợp đồng bảo mật này và ký vào. Đây là yêu cầu bắt buộc bảo đảm, mong mọi người hiểu cho.”

Hợp đồng được ký không chút bất trắc, kỳ diệu giải quyết vấn đề một cách lạ thường. 

Rindou thở hắt ra một hơi, ngả lưng ra ghế: “Bất tử, thật đúng là khiến người ta phải mở to mắt nhìn.”

 “Thì mọi người đều muốn theo đuổi bất tử mà. Nếu không hòn đảo này đã không nổi tiếng trước cả khi mở ra dịch vụ du lịch.”

Mọi người trong phòng im bặt nhìn ra cửa. Một cô gái tóc đuôi ngựa mặc đồ thể thao bước vào. Thấy mọi người im lặng nhìn mình thì có hơi ngại ngùng gãi đầu: “Xin lỗi đã làm phiền nhã hứng của mọi người rồi. Tôi tên Hiyori, phóng viên của toà soạn X. Bị say sóng nên phải ở trong phòng suốt, bây giờ mới đỡ.” Hẳn là nữ phóng viên cuối cùng trong mười người của chuyến du lịch.

Baji mang theo dự cảm không lành hỏi lại: “Cô vừa nói hòn đảo này? Là ý gì vậy?”

Nữ phóng viên nâng bút và sổ trong tay bước tới, có vẻ như vô cùng kinh ngạc: “Mọi người chưa từng nghe qua truyền thuyết về hòn đảo này sao? Tôi cứ tưởng mọi người đang bàn về nó chứ?”

Đuôi mắt Kisaki giật giật: “Ồ, là truyền thuyết gì vậy? Có thể cho chúng tôi biết thêm được không?”

Nữ phóng viên Hiyori kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Link, sau khi giới thiệu với mọi người xung quanh lần nữa. Mới ra vẻ thần bí  mở ra cuốn sổ của mình: “Thật ra hòn đảo này có một truyền thuyết về trường sinh bất lão, còn từng bị nguyền bởi người cá.”

Người trên bàn ăn đổi mới thế giới quan trong chớp mắt: “Người cá?”

Baji ấm ức trong thầm lặng, giọng đầy mùi tủi thân: “Lại đến rồi. Mấy sự việc hoang đường cổ quái.

Nữ phóng viên không hiểu lắm, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tục truyền từ thời xa xưa hòn đảo này nằm dưới sự bảo hộ của người cá, là nơi người cá cư ngụ. Còn có một lời đồn rằng nếu giết và ăn đủ thịt của mười người cá, sẽ nhận được trường sinh bất tử, vĩnh sinh.”

“Truyền thuyết kể rằng ở đây từng có một toà cửu lâu và một vị lãnh chúa thống trị đảo vô cùng tà ác. Vì tìm kiếm sự bất tử mà giết hại ăn thịt người cá. Thế nên cả hòn đảo đã chịu cơn thịnh nộ của người cá.”

 “Cơn thịnh nộ này là gì thì tôi cũng không rõ lắm. Nhưng toà cửu lâu vẫn còn lại ở đó. Hòn đảo đóng cửa với bên ngoài một thời gian rất lâu. Mãi tới khi có một nhà tư bản lên đảo xây dựng thêm công trình mở dịch vụ du lịch, hỗ trợ người dân đảo làm giàu. Chuyến này của tôi vốn dĩ được toà soạn cử đi tìm hiểu thêm thông tin từ dân đảo để viết bài mà.”

Nghe xong câu chuyện, Baji day thái dương, khóc không ra nước mắt.

Dưới ánh mắt kỳ lạ của anh em Haitani, Hiyori và Chifuyu, mấy thành viên cốt cán trong Quân đoàn địa ngục đã bắt đầu trầm tư ngồi niệm cái gì mà đừng nên mê tín dị đoan, hòa bình dân giàu nước mạnh, xã hội chủ nghĩa văn minh hài hòa. Còn không ngừng đánh ánh mắt về phía Link đang ngoan ngoãn nép mình tỏ ra vô hình bên này.

Link: “…” Hơ….

_

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.