CHƯƠNG 32: ĐẢO NHÂN NGƯ

Gió mát thoang thoảng, có hướng dẫn viên đưa họ từ tàu về tới khách sạn trên đảo. Sau khi hết thời gian nghỉ dưỡng tàu sẽ quay lại đón.

Hòn đảo này cực kỳ rộng lớn, khắp nơi phủ đầy cây xanh và hoa nở trái mùa. Khách sạn ngự trên núi ca, nằm ở một nơi khá vắng vẻ. Nhưng nếu xuyên qua con đường mòn ở trung tâm thì có thể tiến đến gần vách núi cao nhất trên đảo. Nhìn xuống liền thấy được buôn làng ẩn hiện dưới bóng cây chập chờn lay động.

Khi bọn họ đến, bên ngoài sảnh đợi của khách sạn suối nước nóng đã có người đứng chờ tiếp đón.

Chủ khách sạn mang gương mặt trắng bệch như vừa ốm dậy, ngón tay run rẩy bất thường, động tác chậm rãi cứng ngắc. Thanh âm cũng ồ ồ giống như không được uống nước lâu ngày. Khiến người ta ớn lạnh.

Mười người đều được sắp xếp ở cùng tầng ba. Có ba, bốn nhân viên đến kéo hành lý giúp họ đi vào thang máy, dẫn từng người đến phòng xong mới rời đi. Có tất cả năm phòng, vì Hiyori là nữ nên được ở riêng, còn lại phân theo hai hai ba. Kisaki chung với Hanma, Baji và Chifuyu, anh em Haitani một phòng. Link , thiếu niên tóc trắng và Izana chung một phòng.

Hành lang tầng ba dài và rộng. Nếu để ý kỹ sẽ thấy có vài chỗ trên trần nhà có vết nứt và mạng nhện chằng chịt.

Hiyori cầm thẻ phòng lơ đãng nói với nhân viên đang xách đồ bên cạnh: “Chỗ này thật sự là mới mở ra sao? Thế này có hơi cũ kỹ quá

Người hướng dẫn không quay đầu, tựa như đang suy nghĩ một chút mới đáp lại: “Là do lúc sửa sang lần cuối chưa kịp dọn dẹp kỹ càng. Có lẽ tầm một hai tháng nữa chính thức mở cửa sẽ cho người tu sửa tân trang lại.”

Nhiệt độ xung quanh hạ thấp khác hẳn so với bên ngoài, bầu không khí quỷ dị bao trùm mỗi bước chân.

Baji dáng vẻ tâm sự nặng nề. Còn Link thì nhắm mắt suy tư, không có bất kỳ phản ứng gì, giống như không phát giác được có gì không ổn. Còn rất ngay thẳng gọi điện xuống quầy lễ tân đề nghị chủ nhà trọ phái người đến quét dọn lại hành lang tử tế.

Nói thật, Link cũng chẳng hề muốn dây vào công việc giữa lúc đi nghỉ, chưa kể còn có thể là làm không công. Vậy nên hiện tại y đại khái muốn mặc kệ những chuyện bất thường mà tập trung vui chơi thoả thích.

Chifuyu sau khi nghe kể về những hành trình ảo diệu từ đội trưởng, mặt không cảm xúc vỗ vỗ phía sau lưng Baji trấn an, dời chủ đề: “Baji, đừng quá lo lắng. Có lẽ sẽ không trùng hợp đến như vậy đâu. Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

Sau khi cất hành lý, nhận phòng, nói chuyện và đặt lịch với chủ nhà trọ đâu ra đấy, đoàn người chuẩn bị đi tham quan ngày đầu tiên trong lịch trình nghỉ dưỡng.

Trên đảo không có hạn chế hay quy tắc gì, trên dưới đều có thể đi lại tham quan. Chifuyu, Baji, Kisaki và Hanma muốn tới chỗ suối nước nóng trước. Vì vậy mười người tách ra thành hai nhóm. Sáu người còn lại theo hướng dẫn viên đi tham quan quanh làng, đền thờ nhân ngư và một vài khu ngắm cảnh nổi tiếng.

[adrotate banner=”8″]

Có vẻ như đây là đảo biệt lập, người dân ít giao du với bên ngoài, bọn họ vừa đến đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Tiếng bàn luận xôn xao cùng những ánh mắt tò mò không ngừng truyền tới, còn có vài người đáy mắt hiện lên một tia không có ý tốt.

Dưới vô vàn bóng cây loang lổ,  Link mặc áo choàng rộng lớn rêu rao đi đầu. Ống tay áo bị gió thổi tung bay theo bước chân, tay cầm quả dừa cắm ống hút uống một ngụm lớn. Dáng vẻ thoải mái tận hưởng chuyến nghỉ dưỡng hiếm hoi này.

Mang theo tinh thần tràn trề phấn chấn đi khắp một vòng từ đầu đến cuối làng ngư dân trên đảo. Địa điểm tham quan kế tiếp là điện thờ nhân ngư.

Điện thờ là một căn nhà nhỏ toàn bộ làm từ gỗ. Chính giữa có một bàn đá dài trưng bày một bộ xương kỳ lạ trong lồng kính. Xung quanh là đồ tế lễ với đủ loại bánh kẹo, cá thịt đến hoa và hương khói, tiền bạc. 

 “Đây là bộ xương người cá nổi tiếng được tìm thấy trên đảo. Là hình mẫu của người cá.” Hướng dẫn viên chỉ dẫn cho họ đứng ở vị trí không quá gần lồng kính, bắt đầu giới thiệu.

Bộ xương nửa thân trên nứt vỡ hết toàn bộ nửa bên phải. Hàm răng nhọn hoắt chỉa ra chỉ còn sót lại vài cái. Hốc mắt đen ngòm to hơn hẳn đầu lâu của con người. Rong rêu quấn quanh lồng ngực. Phần từ xương thắt lưng trở xuống là một sợi dài lớn liền. Không tách đôi.

Link ngó nghiêng trái phải, cười xùy một tiếng: “Gọi là mỹ nhân ngư, nhưng sao xấu quá đi mất.”

Rindou nhìn nhìn một lượt, cũng gật đầu tán thành: “Quả thực rất xấu.”

Hướng dẫn viên đề cao âm lượng: “Mọi người nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình. Nếu bị nhân ngư nghe được sẽ dẫn đến điềm không tốt. Thậm chí là hoạ sát thân.”

Ánh mắt của hướng dẫn viên quá mức sắc bén, Link lựa chọn ngậm miệng nhìn đi nơi khác, Rindou nép vào phía sau Ran.

Hướng dẫn viên hắng giọng, bắt đầu kể tiếp

“Theo như truyền thuyết tổ tiên truyền lại. Trăm năm về trước, nơi đây từng có một toà cửu lâu và một vị lãnh chúa thống trị đảo vô cùng tà ác. Vì tìm kiếm sự bất tử mà bắt con dân tìm kiếm, giết hại ăn thịt người cá sống, tàn ác vô cùng. Vì sự bất kính này, thế nên cả hòn đảo đã chịu cơn thịnh nộ của người cá. Bị sóng thần càn quét đến không còn mảnh vụn.”

 “Mãi về sau những người tốt may mắn sống sót mới bắt đầu xây dựng buôn làng một lần nữa. Phát triển hòn đảo trở lại. Đồng thời dựng lên đền thờ để xoa dịu cơn giận của các nhân ngư, tôn sùng họ như tín ngưỡng. Nhờ vậy mà các cuộc ra khơi đều bội thu, hòn đảo ngày càng trở lên thịnh vượng. Tất cả đều do nhân ngư ban phát.”

Thiếu niên tóc trắng không nén nổi tò mò giơ tay: “Như vậy toà cửu lâu của vị lãnh chúa năm đó đang ở đâu?”

Hướng dẫn viên mặt không cảm xúc: “Không phải các vị đến nơi đó đầu tiên ngay khi đặt chân lên đảo rồi sao?”

 “Hở?”

Đối phương nhíu mi giải thích: “Toà cửu lâu kia năm ngoái được một nhà đầu tư đến đảo mua rồi tân trang lại. Chính là khách sạn suối nước nóng mà các vị đang ở.”

Trên đường trở về xuyên qua ngôi làng.

Nữ phóng viên Hiyori nói với Izana được vài câu, thấy đối phương không muốn trò chuyện, cũng rất thức thời im lặng chuyển mục tiêu sang người tóc dài trắng trông có vẻ hoà nhã hơn.

Thiếu niên tóc trắng liếc Hiyori một cái, lạnh lùng cự tuyệt trò chuyện.

Hiyori: “…”

Anh em Haitani trông không quá dễ gần, đối tượng giao tiếp liền bị chuyển tới trên người Link. Y cũng rất vui vẻ mà tiếp lời Hiyori, thuận tiện tranh thủ moi thêm một số thông tin hữu ích từ trên người nữ phóng viên. Nhưng dù sao Hiyori cũng không phải dân đảo, tin tức đều là tin đồn nghe được hoặc thu thập từ trên mạng. Cái nào cũng có chỗ thiếu sót, không mấy hoàn thiện.

Chạng vạng, bầu không khí nơi đây như đông đặc lại, bị xắt nhỏ ra thành từng miếng mỏng bởi một thanh âm đứt quãng cách đó không xa truyền đến. Nghe như âm thanh gào thét đau đớn của con người, nhưng có lúc lại khác đi, giống như thanh âm của một động vật bị giết, văng vẳng đâu đây. Có điều những người dân trong làng đều nhắm mắt làm ngơ, tỏ vẻ như không nghe thấy gì.

Khóe miệng Link khẽ co giật, đáy lòng cảm thán một tiếng. Thử đi tới chỗ một bà lão đang múc nước gần đó hỏi thử.

Có điều vừa nghe thấy y muốn hỏi về âm thanh kia, biểu cảm của bà lão liền cứng đờ, hoảng loạn lắc đầu: “Không có! Cái gì ta cũng không nghe thấy! Mấy người đừng có làm phiền ta, mau đi đi.” Thậm chí chân đều mềm nhũn, sợ đến không nhúc nhích được. Link hết cách, chỉ có thể đỡ bà lão đến chỗ một dân đảo gần đó.

[adrotate banner=”8″]

Xong xuôi, Link rất tự nhiên quay trở lại, mặt không đổi sắc: “Bà ấy nói tiếng đó là chim hót thôi, chuyện bình thường ở thôn quê ấy mà.”

Mọi người: “…” Chắc kèo là có vấn đề luôn.

Ran cười thâm thuý: “Nếu chỉ là việc bình thường thì cũng không cần quan trọng quá lên đúng không?”

Link đến một chút tự giác vừa bịa chuyện cũng không có, tỉnh táo gật gật đầu phụ hoạ. Izana thở dài một hơi, những người còn lại đè xuống hiếu kì nơi đáy lòng, cũng không có ý kiến gì thêm.

Thời điểm đêm xuống. Cả hòn đảo xanh trùm lên một màu tối mờ mịt.

Trong phòng, Link ngồi ở bên giường xem tư liệu trên mạng về hòn đảo. Thiếu niên tóc trắng ngồi sát bên cạnh ngốc hề hề chơi xúc xắc với Izana trên một tấm bản đồ trò chơi mua được trong làng. 

Ở trong bóng tối, một đôi mắt sáng lập loè đang theo dõi ba người họ. 

Cái loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm mãnh liệt như vậy quá rõ ràng, Izana hơi nhướng mi. Hai người kia cũng nhìn lại đây, giống như tâm ý tương thông, tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, giả bộ không phát hiện ra ánh mắt quái gở kia. 

Nhưng chỉ chưa đầy chốc lát sau, lại có người gõ cửa, với nhịp rất lạ. Cứ ba hồi một kéo dài, còn không có dấu hiệu muốn dừng lại. Khiến người ta phá lệ chú ý.

Vẻ mặt thiếu niên bên cạnh cứng đờ, chỉ có Link là trấn định đi qua đặt tay trên chốt khoá, ghé mắt nhìn qua lỗ tròn trên cửa ra ngoài. Vừa vặn nhìn thấy một tấm màn màu vàng nhạt bao phủ toàn bộ bên ngoài, chính giữa có một chấm đen nhỏ như hạt đậu.

Chỉ tới khi y nhìn được vài giây, chấm đen kia hơi chuyển động, Link mới nhận rõ đó là một con mắt. Dù vậy vẫn khó tránh khỏi giật mình, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Link khẽ hắng giọng, phát hiện cổ họng mình có hơi khàn: “Ai vậy?”

Bên kia cửa không có tiếng đáp, con mắt vàng kim kia vẫn không chớp áp chặt trên lỗ nhòm.

Người trong phòng sắp xếp lại suy nghĩ, thử rời đi một chút. Lúc nhìn lại, con mắt kia vẫn giữ nguyên tư thế ấy, không mặn không nhạt nhìn y. Tóm lại là không có dấu hiệu muốn di chuyển.

Link lộ vẻ thờ ơ rời mắt khỏi lỗ nhòm, quay lại bên giường cúi người cầm lấy cây rìu đặt ở đầu tủ. Cả Izana lẫn thiếu niên tóc trắng cũng đồng thời đứng dậy.

Cùng lúc đó, căn phòng bất chợt rung lắc dữ dội như chịu dư chấn. Sau đó lại im bặt, y như cảnh tượng trong phim kinh dị.

Một tiếng hát nhẹ nhàng trong suốt như lưu ly vang lên bên tai ba người trong phòng. Ngọt ngào đằm thắm, êm dịu tha thiết, khiến người ta không tự chủ mà mê đắm.

Suy nghĩ trong đầu Link tán loạn, bất tri bất giác đã không thể khống chế được đi đến đặt tay trên tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra chốt khoá. May mắn có Izana từ phía sau kéo tay trở lại mới khiến y hơi tỉnh táo, đưa hai tay lên bịt tai.

Tiếng ca kia vẫn vang lên rất lâu, khiến người ta loạn trí, tạo ra ảo giác. Hơn nữa còn sẽ  gây nghiện, quả thực hơi bị biến thái.

Động tác Izana liền mạch lưu loát nhấc chân đạp bay cửa, vung cây rìu  lấy từ trong tay Link lên chém về phía bóng đen đứng sau cửa.

Hành lang tối tăm, bóng đen kia  lại đứng ngược sáng nên không nhìn thấy rõ dung mạo. Nhát chém cũng chỉ vung vào không khí, không chạm tới bất luận thứ gì.

Nhìn ra hành lang tối tăm tĩnh lặng, rốt cuộc có thể dần dần thích ứng, tầm mắt càng lúc càng rõ ràng. Thiếu niên tóc trắng phát hiện trước cửa đọng lại một vũng nước lớn rải vài cái vảy cá lóng lánh mang mùi tanh mặn của biển. Ngoài ra, trên mặt đất từ cửa phòng họ ra đến cuối hành lang, trước cửa thang máy có một vệt nước dài như có vật gì bị kéo lê lết đi qua. 

Link ổn định lại tâm trạng, hơi xoa xoa thái dương: “Chuồn nhanh ghê, chẳng biết họ rắn hay cá nữa.”

Nhưng không phải đối mặt với sinh vật không biết kia, quả thực cũng giảm xuống chút phiền phức không cần thiết.

Thời gian thoáng một cái đã trôi qua.

Kisaki buông rèm cửa xuống, dường như có chút không vui quay đầu nhìn một đám người tụ tập trong phòng: “Một đám lớn đầu còn mò qua chỗ tao làm gì. Sao không ngủ phòng chúng mày đi?”

Chifuyu cuốn chăn ngồi bên cạnh Baji, ngước đầu lên: “Baji-san nói có cảm giác không lành lắm nên tao mới qua đây bảo vệ chúng mày. Còn mấy người cũng sang đây nốt là thế nào?”

Ran rất không tử tế nở nụ cười: “À. Rindou bảo nghe thấy tiếng hát lạ làm đau đầu. Bên này lại không có tiếng gì hết nên bọn tao liền qua đây.”

“Trời lạnh quá, nhiều người một phòng nằm chung cho ấm.” Thiếu niên tóc trắng ngước mắt, đơn giản giải thích một câu.

Hanma ngồi bên cửa sổ nhướng mày: “Tối nay lạnh lắm hả?” 

Link câm nín, vẻ mặt chột dạ. Thiếu niên tóc trắng cúi đầu chọc chọc đầu ngón tay giả chết.

Hơn nửa đêm, chín người tụ trong một phòng đôi, nói sao cũng có phần hơi chật chội. Giữa lúc đang đôi co xem ai được ngủ giường, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên.

Izana nghiêng đầu nhìn Baji: “Mày cười à?”

Baji ngơ ngác lắc đầu: “Không có.”

Chifuyu hoang mang: “Ai? Cười gì cơ?”

Còn chưa kịp phản ứng lại, tiếng nước chảy lại vang lên trong phòng. Trên bức tường đối diện hai cái giường mờ ảo hiện ra một lỗ lớn như một cái cổng, trào ra từng đợt sóng nước xanh lam.

Không để mất thời gian, lúc nhúc những cánh tay có vây nhọn từ sau cánh cổng nước kia thò qua.

 “Rindou!” Ran la lên.

 “Link!”

Chưa kịp phản ứng lại, cả Link và Rindou đã bị mấy cánh tay trắng nõn có vẩy cá đủ màu kia tóm lấy lôi tuột đi. Đắm mình trong làn nước. Cánh cổng cũng nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn, không tìm ra dấu vết.

[adrotate banner=”8″]

Hai người trong đoàn du lịch đã bị người cá bắt đi!

Tình huống như vậy rõ ràng không bình thường, rất khó đảm bảo có nguy hiểm hay không. Những người ở lại không còn cách nào khác chỉ có thể xốc lại tinh thần ra ngoài tìm kiếm thông tin cứu người.

Lúc này, trên mặt biển bên ngoài địa phận hòn đảo thờ phụng người cá. Trong một hang động bằng đá vôi trên một bãi đá tương đối rộng, sóng vỗ rì rào đập vào bờ.

Link chân trần đứng trên cát trắng xoa cánh tay bị gió thổi lạnh buốt, nhìn qua Rindou đầu tóc rối loạn, mặt mày bất mãn gần đó, bắt đầu hồi tưởng lại tình huống vừa nãy.

Đột ngột bị đẩy đến một nơi quái gở không sinh vật sống như này. Hai người họ đã làm cái gì để bị đám nhân ngư nhắm đến ấy nhỉ?

Nghĩ nghĩ một lúc, lại nhớ về chuyện ở điện thờ. Link vỗ tay một cái như chợt bừng tỉnh.

À, chê người cá xấu.

Mấy nhân ngư này quan trọng ngoại hình ghê.

Ánh mắt Rindou hơi tối tăm, thuần thục xắn tay áo dò dẫm đi lại xung quanh, muốn tìm lối thoát: “Nếu lũ cá kia đã lôi được chúng ta đi từ phòng trong khách sạn, hẳn từ đây sẽ có con đường khác để dịch chuyển trở về.”

Link làm dấu tay xin mời: “Vậy đi thử xem.”

Hai người một đường đi dạo quanh mỏm đá nhìn xem có phát hiện được gì không, nhưng ngoại trừ tìm hiểu thêm được đây là một mỏm đá hơi trơ trọi phủ rêu nằm giữa biển thì không thu nhập được gì. Đánh tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy toàn là một màu xanh lam. 

Trên đầu là biển sao lấp lánh, ban đêm gió biển thổi đến lạnh giá. Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh. Hai người bị lôi từ khách sạn đi đến giày dép cũng chưa kịp xỏ, chỉ có thể đứng như trời chồng đón gió đêm. Mỏm đá cũng chẳng có cây cối hay cái gì có khả năng tạo lửa.

Link ngồi xổm xuống bên mép nước, nhặt một hòn đá bắt đầu khắc chữ lên vách đá lớn.

Rindou nghi hoặc đi sang ngó: “Làm gì vậy?”

 “Viết di chúc.”

Rindou: “…” À, làm phiền rồi.

Đang viết, phía sau vang lên tiếng động nước rất nhỏ. Link hơi dừng lại động tác, quay ra sau nhìn chằm chằm vào mặt biển rì rào.

Nửa đầu tóc ướt đẫm màu rong biển hơi nhô lên trên mặt nước.

Đồng tử Link đột nhiên mở to, bất động nhìn thẳng vào bóng hình mờ ảo kia. Linh quang lóe lên, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn đến có chút xuất thần: “Nhân ngư kìa…”

Nhân ngư dần dần ngoi lên khỏi mặt nước, chậm rãi bơi về phía hai người. Lộ ra một gương mặt tinh xảo trắng nõn cùng đôi mắt vàng kim xinh đẹp. Cơ thể thanh mảnh với những khớp xương rõ ràng, mái tóc màu rong biển óng mượt xoã dài trên bờ vai trắng tuyết. Từ tuyến nhân ngư cho đến xương cánh bướm lẫn xương quai xanh đều xuất sắc kinh diễm tựa như một kiệt tác nghệ thuật. Đuôi cá màu vàng ẩn hiện dưới làn nước uốn lượn nhẹ nhàng mềm mại.

Nhân ngư kia tiến ngày một thêm gần, hơi rướn người lên sát mép bãi cát trắng, dùng đỉnh đầu cọ cọ mu bàn tay người đang đứng nhìn đến thất thần.

Tâm trạng Link trong nháy mắt kích động, cảm thấy cổ họng mình hơi khô: “Thật sự kì diệu…”

Nhân ngư hơi hơi hé miệng, để lộ răng nanh sắc nhọn loé lên ánh sáng lạnh.

Rindou thấy nhân ngư nhe răng nanh thì không có cơ hội suy nghĩ nhiều như thế nữa, lao đến dùng chân đạp lên, không chút lưu tình đá một cước thẳng bụng người cá.

Nhân ngư chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người lẫn đuôi cá đã bay ra ngoài trở về với biển. Không thấy ngoi lên nữa.

Người cá bị Rindou xài phương thức đơn giản mà thô bạo đánh cho rớt về mặt nước, quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.

Rindou đứng thẳng lưng, nhấc tay sửa lại tóc rối, rất gợi đòn quay sang nhìn Link: “Con cá xấu xí. Suýt nữa là nó ăn mày rồi biết không?”

“Gu thẩm mỹ của mày lạ đấy.” Link tự mình tìm vị trí gần nhất ngồi xuống, nhún vai ngoắc ngoắc tay: “Nhưng mà đối tượng để hỏi đường duy nhất bị mày đánh chạy rồi.”

Đối phương nghe vậy thì hơi nhíu mày, một lúc sau liền liếm môi rầu rĩ lên tiếng: “Hay là gọi nó quay lại đi.”

Link chống cằm cong cong khoé miệng, bộ dạng cực kỳ không đứng đắn: “Gọi kiểu gì bây giờ nha?”

Rindou: “…”

Đối phương nhìn y đầy u oán.

 

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.