CHƯƠNG 30: NGHỆ THUẬT MÀU ĐỎ

Sau chiến tranh Tam Thiên, mối quan hệ của hai người nào đó trong Quân đoàn địa ngục trở lên có khoảng cách. Nói cách khác là không được tốt cho lắm.

Trong phòng khách. 

Baji ngồi dựa trên ghế, thong dong chải lông cho mèo con đang bị Izana giữ để khuây khỏa tinh thần. Còn cao hứng thắt cho mèo một bím nhỏ trên đầu, lúc chạy sẽ đung đưa qua lại ngốc ngốc.

Link ngồi cách đó không xa thỉnh thoảng lại lén lút liếc mèo con cùng bím tóc trên đầu nó một cái, đáy lòng âm thầm ôm tim cảm thán.

Bùng nổ đáng yêu.

Hanma mở cửa đi vào, nhìn y ngoắc ngoắc ngón tay: “Này Link mau lại đây. Nghe cái này không? Thề buồn cười cực.”

“Không.”

 “…”

Hanma: “À.”

Hanma đưa tay lau nước mắt vốn không tồn tại trên mặt: “Mày làm tao cảm thấy buồn đấy.”

 “Có ảnh hưởng đến tao không?”

 “Không.” Hanma thành thật lắc đầu, nói xong lại cảm thấy không đúng. Quả nhiên, chưa đầy một giây Link đã quay sang

 “Vậy đau khổ trong im lặng đi.”

Hanma: “…” Lương tâm để ở đâu? Đạo đức để ở đâu? Thuần phong mỹ tục để ở đâu?

Người ngồi trên ghế lật sách trong tay, híp mắt lại: “Thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này thật sự phải nghỉ ngơi rồi thoải mái tận hưởng thôi. Cố gắng giữ khoảng cách với mấy cái vụ điều tra kỳ quặc thì hơn.”

[adrotate banner=”8″]

Vừa dứt câu thì có tiếng của Kisaki từ ngoài cửa vọng vào: “Ê, có người mang uỷ thác mới tới nữa này.”

Link: “…” Vừa mới dứt mồm xong. Cuộc sống này thật nhiệm màu.

Y thờ ơ phẩy phẩy tay với thiếu niên tóc trắng đi ngang qua: “Đấm cho đứa đưa thư đến hai phát rồi đóng gói trả về nơi sản xuất đi.”

Izana bước đến cầm lấy lá thư từ tay Kisaki, xoay mặt sau của lá thư qua nhìn: “Việc này là do đích thân người của chính phủ đưa tới cửa. Hình như là việc hệ trọng.”

Lỗ tai Link giật giật, thân thể mệt mỏi duỗi dài ra trên ghế lật úp lại, mặt chôn trong gối. Mãi lâu sau mới bực bội ngồi dậy khoanh hai chân trên ghế nhìn chằm chằm lá thư nhờ cậy điều tra các vụ án mạng xảy ra gần đây. Thở dài một tiếng đưa ra ba ngón tay: “Ba người đi thôi. Ai đi đây?”

Đón tầm mắt trốn tránh của mấy người trong phòng, Link hết cách bắt đầu gấp mấy tờ giấy nhỏ rồi đánh dấu lên: “Quy tắc cũ. Rút thăm thôi.”

Vụ án giết người phanh thây hàng loạt trong thành phố đang làm xao động dư luận và người dân. Cách thức gây án ba vụ như một, hiện trường bi thảm khó nìn. Cảnh sát đã phát động mở rộng phạm vị điều tra sang đến tận các thành phố lân cận nhưng vẫn không có manh mối, dần dà đâm đầu vào ngõ cụt. 

Người của chính phủ mang theo ba người Link, Baji và Kisaki nét mặt chán nạn đến gặp hai người trong con hẻm ẩn giữa các toà nhà cao tầng. Là một người đàn ông cao gầy mặt vest gương mặt góc cạnh uy nghiêm cùng với một vị cảnh sát trẻ.

Vị cảnh sát trẻ tuổi đưa tay giới thiệu bản thân, đến người đàn ông bên cạnh thì giọng điệu chuyển sang vô cùng kính nể

 “Đây là tổ trưởng phòng điều tra hình sự số một của sở cảnh sát, cảnh sát ưu tú hàng đầu. Là ngài tổng thanh tra. Đích thân xuống xem xét với chúng ta vụ việc lần này.”

Thiếu niên tóc đen biểu cảm khoa trương: “Ù ôi. Nghe đỉnh thật.” Dừng một chút liền đưa tay ra, thành ý mười phần: “Xin chào ngài tổng thanh tra, tôi là Link. Kia là hai vị cộng sự của tôi. Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ.”

Người đàn ông mặc vest bắt tay đáp trả, lúc vừa buông tay thì đầu hẻm cũng truyền đến tiếng ồn ào. Cảnh sát trẻ nhanh chóng tiến lên: “Hẳn là lũ phóng viên theo đuôi, cắn riết vụ này không nhả. Muốn nhân cơ hội xỉa xói  cảnh sát và giới cầm quyền trong nước. Nếu không chính phủ cũng đã ném vụ này vào đống hồ sơ bế tắc trong tủ lâu rồi.”

 “Mọi người cứ đi trước đi, ở đây để em kêu người đến xử lý là được.”

Người của chính phủ đã ngả mũ đi trước, Link dẫn theo hai người cùng ngài tổng thanh tra ghé vào quán cafe gần đó bàn bạc thêm về chi tiết ba vụ thảm án.

Mấy tấm ảnh chụp hiện trường ghê rợn và hồ sơ đều được đẩy đến trên bàn. Kisaki nhấc lên xem cẩn thận tỉ mỉ, Baji cũng kiểm tra thông tin trong hồ sơ kỹ càng. Chỉ có Link là nhìn chớp nhoáng qua hồ sơ một cái rồi thôi, chuyên tâm nhìn vào mấy tấm ảnh.

Tổng thanh tra nhấp một ngụm cà phê, bắt đầu nói sơ qua những manh mối thu được: “Cả ba nạn nhân đều là nữ. Tất cả đều có dấu vết đã chống trả quyết liệt. Hung thủ sau khi đánh thuốc mê thì chưa giết ngay. Hắn đem họ đi giấu ở một nơi nào đó. Khi gia đình chạy đến báo án mất tích thì mới giết người rồi đem quẳng xác ở nơi dễ bị người qua đường bắt gặp. Có thể thấy hắn muốn làm cho người nhà của nạn nhân cảm thấy tuyệt vọng đau khổ. Quả là một kẻ độc ác.”

Kisaki đẩy kính, bắt đầu sắp xếp các tấm ảnh lần lượt theo thứ tự xảy ra, thời gian đều cách nhau khoảng trên dưới một tháng. 

Vụ đầu tiên, nữ sinh trung học bị cắt rời đầu và tay chân rồi khâu lại, các khớp xương bị bẻ theo hướng quái dị như đang ngẩng đầu nhìn lên cao. Thi thể bị treo bởi dây thép trên sân khấu kịch của nhà hát lớn trong thành phố. Là được một người lao công khi đến quét dọn tìm thấy.

Người thứ hai là một nữ nhân viên văn phòng. Được nhà chồng chưa cưới báo mất tích khi đi làm lễ ăn hỏi. Sau khi được tìm thấy là ở giữa sân trường với máu trong người bị rút ra hết bằng ống tiêm vẽ thành mấy hoa văn nguệch ngoạch vô nghĩa trên sân. Phần cần cổ bị khắc mấy chữ bằng dao kỳ lạ: Y, V, N, E.

[adrotate banner=”8″]

Nạn nhân gần đây nhất là người làm môi giới nhà đất của một công ty nhà đất. Tư trang trên người đều bị lấy đi. Được bạn trai báo mất tích khi không đến buổi hẹn hò hai người đã hẹn. Chết do ngạt khí. Thi thể bị treo cổ, tay chân cũng bị buộc chặt bởi dây thừng treo lủng lẳng tại sảnh đường được trang trí chuẩn bị tổ chức lễ cưới của một khách sạn. Phần bụng bị rạch ra bỏ đầy bánh ngọt chuẩn bị cho lễ cưới lấy từ nhà bếp.

Link cầm xấp ảnh dựa vào ghế, giọng điệu lãnh đạm: “Ngài tổng thanh tra có biết đặc điểm chung hay sự tương đồng giữa các nạn nhân là gì không?”

Người đàn ông kéo cà vạt, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Không rõ. Các vụ án dường như đều xảy ra ngẫu nhiên vào bất cứ khung giờ nào, không cố định. Nhưng đều được dàn dựng vô cùng công phu. Có thể suy đoán hung thủ là một kẻ tâm thần có sở thích kỳ quái.”

Kisaki đẩy kính, vỗ vai Link chỉ ra điểm bất thường trong tấm ảnh cuối cùng: “Xem này, người phụ nữ này không trang điểm. Có phải rất kỳ lạ không?”

Baji nghiêng đầu: “Không trang điểm thì có gì kỳ lạ?”

Vị thanh tra nghe vậy thì giật mình xem lại mấy tấm khác, có vẻ như cũng nhận ra gì đó mà gật gù. Link quay sang Baji chậm rãi giải thích: “Nữ sinh kia khoan chưa nói. Hai người sau được báo mất tích khi đang đi đến buổi gặp mặt hoặc hẹn hò. Thường thì phụ nữ khi ra ngoài, chưa kể còn là có những buổi gặp mặt thường sẽ trang điểm vô cùng kỹ lưỡng. Nhưng hai thi thể này tại hiện trường đều không có lớp trang điểm, vô cùng sạch sẽ. Hoặc do hung thủ cố ý lau đi vì mục đích nào đó.”

Baji có vẻ như hiểu ra, cầm mấy tấm ảnh lên xem lại. Đồng thời điện thoại của ngài tổng thanh tra cũng có cuộc gọi đến. Sắc mặt anh ta sau khi cúp điện thoại thì vô cùng nghiêm trọng thông báo

 “Có án mạng xảy ra tại công viên. Thi thể nạn nhân thứ tư vừa được phát hiện không lâu. Cùng một phương thức gây án.” Thậm chí khoảng thời gian cách lần trước còn chưa đến một tháng.

Mọi người liền lên xe theo vị thanh tra đến với hiện trường thứ tư. Quanh công viện tụ tập vô số người đứng ngoài giấy vàng xem náo nhiệt.

 “Theo như báo cáo khám nghiệm tử thi, nạn nhân là một nữ sinh cấp ba được người nhà báo mất tích vào tuần trước. Bạn học của cô bé là những người báo tin khi không thấy người đến buổi hẹn hò nhóm như đã hẹn.”

Link cất bước đi ra bên cạnh xe cứu thương, nhìn thi thể được đặt trên cáng. Lồng ngực bị một cây cọc sắt dài xuyên thủng, hai tay đổ đầy keo đan lại với nhau giống như đang chắp tay thành kính cầu nguyện. Ngoài ra còn phát hiện trong túi sách đeo bên người vô số thứ đồ trang trí, đĩa nhạc hoặc đồ dùng lặt vặt khác còn dán nhãn chưa xé.

Vị tổng thanh tra mày nhíu càng chặt đưa báo cáo cho Kisaki xem thử. Thời gian tử vong nằm trong khoảng từ chín giờ đến mười hai giờ đêm qua. Thi thể cũng chỉ mới được tìm thấy sáng sớm nay.

Baji có vẻ hơi bất mãn nhìn con đường bị khoanh phấn trắng vương đầy máu. Liền bị Kisaki không nói hai lời sâu kín nhắc nhở: “Cơ thể mà phản ứng trước suy nghĩ là ngu lắm đấy. Học cách điềm tĩnh đi.”

Thanh tra đang bàn luận với Kisaki và mấy vị cảnh sát khác đột nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc lên tiếng: “Cái cậu tóc đen ngắn ngắn kia chạy đi đâu rồi?”

Lúc được Kisaki và Baji tìm thấy, Link đang ngồi xem tranh trong cửa hàng tranh cổ cách đó một lúc đi bộ. Bộ dạng thản nhiên vừa cười vừa tán ngẫu với cô chủ cửa hàng, vẻ mặt còn có chút ý tứ tán tỉnh phong lưu. Khiến đối phương đỏ mặt không ngừng ngượng ngùng cúi đầu e thẹn.

Mãi sau y mới bước ra ngoài, thong dong thả bước cùng hai người trở lại hiện trường gây án. Ngữ điệu không nhanh không chậm: “Tao vừa đi hỏi thử một lượt. Dựa theo lời khai của nhân chứng quanh đây thì cửa hàng tranh đó là nơi duy nhất mở cửa xuyên đêm đến gần sáng. Cô chủ cửa hàng nói từng thấy một cái xe tải đen lớn chạy ngang qua, còn lại thì đều là người đi bộ nhỏ lẻ. Vì vậy có thể đặt hiềm nghi vào cái xe lớn có khả năng mang theo thi thể kia trước.”

Kisaki lật lại mấy bản án, nảy ra một suy nghĩ mới: “Tao nghĩ chúng ta nên đến nơi này xem thử một chút.”

Link ngó qua nhìn nhìn, ánh mắt như hiểu ra cái gì: “Ồ, rất xuất sắc. Vậy mau báo với ngài tổng thanh tra đi. Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát.”

Baji cũng vỗ đầu: “Hình như lần này tao bắt kịp bọn mày muốn gì rồi.”

Tại trung tâm thương mại.

Baji cầm theo điện thoại chạy về chỗ hai người đang thảnh thơi đứng bên này, mệt mỏi chống tay trên đầu gối: “Tao đã hỏi hết thông tin về rồi đây. Bọn mày thì đang an nhàn làm trò gì vậy?”

“Uống trà sữa dâu.” Link nửa bước cũng không nhúc nhích, hút ực một ngụm trà lớn thơm ngọt vị sữa trong tay.

Kisaki cầm một túi kẹo vị xoài bên cạnh, cắn vang lên tiếng răng rắc: “Nghe bảo đồ ngọt tốt cho não, dễ suy nghĩ hơn.”

 “Thông tin bọn mày muốn có rồi đây. Ngoại trừ túi xách ra, mấy thứ bên trong đã được người nhà nạn nhân thứ tư xác nhận không phải của con gái họ mang theo. Có thể dự đoán là hung thủ nhét vào. Nhưng hắn làm vậy để làm gì cơ chứ?”

Baji thở dài muốn dựa lưng vào tường, lại không ngờ bức tường kia là hàng giả trang trí cho một cửa hàng quần áo, vừa dựa nhẹ đã rách. Tấm vách trang trí đổ ra sau tạo lên tiếng vang lớn khiến thiếu niên tóc đen dài giật mình lùi lại. Chủ cửa hàng là một người phụ nữ đỏ mặt tía tai, bộ dáng thù hằn bước ra. Xem ra là một người dễ nóng tính, giận dữ như muốn thét lên với ba người họ.

“Xin thứ cho sự vô lễ này, trợ lý của tôi mới tới nên không cẩn thận lắm.” Link vội vàng đi lên chắn trước người Baji. Y vẻ mặt bình tĩnh đặt một tay trên ngực, điệu bộ ôn tồn lễ độ đưa ra một tấm danh thiếp: “Xin chào. Tôi là nhà thiết kế của thương hiệu mà cửa hàng đang kinh doanh dưới tên. Hôm nay nhận lệnh nên đến đây đi khảo sát tình hình buôn bán của chi nhánh.”

Người phụ nữ vốn đang đỏ mặt tía tai nghe đến đây cũng hơi thu liễm lại, giọng điệu cục cằn hơi hạ xuống: “Thật sao?”

Link giống như đã quen biết từ trước đi lên, nói chuyện với người phụ nữ kia một cách ôn hoà và chuyên nghiệp. Thành công hạ thấp lửa giận của cô, lừa gạt qua cửa. Diễn xuất đặc sắc đến mức hai người phía sau phải kinh ngạc cảm thán.

Thời điểm đi thang máy xuống tầng, Baji rốt cuộc thốt ra hai tiếng: “Cảm ơn.”

Link lắc lắc ly trà rỗng trên tay, quăng vào thùng rác cuối thang máy. Thản nhiên nhìn qua: “Không có gì, nếu là người…”

“A!”

Lời nói của y bị một tiếng thét cắt ngang. Đôi mắt hai người đối diện trợn to kinh ngạc nhìn lên trên. Link theo ánh mắt của họ quay đầu, vừa vặn đối mặt với một gương mặt lộn ngược vụt qua trong một khoảnh khắc.

Thẳng tắp rơi xuống.

Bịch!

Sàn đá nhuộm rực sắc đỏ thẫm của máu tươi, đám đông ồn ã nhao nhao hỗn loạn tập trung lại ngó nghiêng thân thể tứ chi vặn vẹo trên mặt đất sảnh đợi. Đôi mắt trợn trừng mở lớn như không thể tin nổi nhìn thẳng lên trên.

Là… người phụ nữ vừa nổi giận với họ trước cửa hàng quần áo.

Ngài tổng thanh tra sau khi nghe tin thì nhanh chóng chạy đến hiện trường. Nhìn thấy ba người đứng một bên dáng vẻ chưa hết bàng hoàng thì đi tới, đảo mắt một vòng: “Các cậu phát hiện ra điều gì sao?”

Link chắp tay, thu lại biểu cảm: “Kìa, sếp coi trọng lũ nhóc chúng tôi quá. Chúng tôi đều chỉ là những kẻ tầm thường chạy theo hỗ trợ mà thôi.”

Tổng thanh tra hừ lạnh một tiếng: “Ngưng nói nhảm đi. Mấy nhóc mà bình thường thì đã chẳng được đích thân người của chính phủ phái qua chỗ tôi.”

Baji bước lên nói cho người đàn ông về mối liên hệ của nạn nhân thứ năm với bọn họ. Tổng thanh tra nghe xong thì trầm ngâm: “Xem ra hắn đang đẩy nhanh tiến độ rồi. Còn bao nhiêu nạn nhân nữa đây.”

Kisaki xoa cằm: “Ra tay tàn độc, hiện trường đều là những nơi công cộng nhiều người trong thành phố. Ngang nhiên phơi bày trước mặt công chúng. Mục tiêu là mấy cô gái tay chân mềm yếu không có sức phản kháng.”

 “Có vẻ như hung thủ đã nhận ra việc cảnh sát đang điều tra gắt gao nên đẩy nhanh tốc độ hành án.”

Link nhìn xác chết được đưa lên cáng đem đi, như có điều suy nghĩ: “Số lượng còn lại…”

“Hẳn là hai nhỉ?” Kisaki đúng lúc nhìn qua, như hiểu thấu.

[adrotate banner=”8″]

Link âm thầm nắm tay: “Phải nằm vùng thôi, dẫn dụ chúng tự chui vào lưới.”

Kisaki khoanh tay, gật đầu: “Kịch bản cũ phải không? Để tao đi chuẩn bị.” Nói xong liền đi qua chỗ tổng thanh tra.

Vị thanh tra nghe Kisaki trình bày gì đó, đến mi tâm cũng nhảy lên: “Được, tôi sẽ liên lạc với giám đốc điều hành nơi đó. Cũng sẽ điều người từ cục di chuyển đến.”

Bảo tàng mỹ thuật nằm ở phía Đông thành phố.

Một thiếu nữ tóc ngắn màu đen mặc chân váy ngắn xám đứng xem tranh. Gương mặt và vóc người nhỏ nhắn dễ thương. Bên cạnh còn có một cô gái nữa tóc đen dài với gương mặt lạnh lùng. Tuy xa cách nhưng trang điểm lại đặc biệt tinh xảo. Hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua đây.

Baji kéo kéo váy dài trên người, bất mãn nói nhỏ với người bên cạnh: “Tại sao Kisaki không phải làm cái trò này?”

“À, người ta thể lực yếu hơn mày, nếu bị sát nhân nhắm đến thì phiền lắm. Phụ trách ở phía sau xài não kiểm soát tình hình thôi.” Link thích thú chụp lại mấy tấm hình Baji giả gái.

Y rũ mi mắt lưu hình về máy, tranh đi Baji đưa tay muốn đoạt điện thoại: “Sớm thôi, thủ phạm sẽ tự mình đưa đến cửa. Cứ đợi đi.” Link vừa nói nhỏ vừa nhìn ngắm bức tranh trước mặt, có vẻ rất thưởng thức.

Bức tranh toà nhà chìm giữa tuyết trắng vẽ bằng những nét cọ mảnh.

 “Các cô có vẻ có hứng thú với nghệ thuật nhỉ?” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên gần đó.

Là một người đàn ông râu ria nhẵn nhụi có vẻ khá bảnh bao, ăn mặc lịch sự trưởng thành, còn có vài phần phong cách. Thấy hai thiếu nữ xinh đẹp cảnh giác nhìn mình thì nhanh chóng xua tay giải thích

 “À không có gì đâu. Tôi chỉ là một hoạ sĩ vô danh thôi. Thấy các cô có vẻ thích tìm hiểu nghệ thuật, khác với những người chỉ đến đây để chụp ảnh nên mới muốn bắt chuyện.”

Link nhìn gã một chút, cong môi cười: “Impressionism, trường phái ấn tượng có khiến tôi cảm thấy hứng thú tìm hiểu đôi chút. Bố cục của bức này khá thoáng, sự thay đổi chất lượng của ánh sáng trong tranh thật sự rất tốt.”

Gã đàn ông thấy y không bài xích thì lập tức xốc lại tinh thần: “Quả là một quý cô tinh tế.” Hai người tiếp tục với những chủ đề liên quan đến nghệ thuật. Người đàn ông nói đến hăng say, còn giới thiệu cho họ bức tranh mà gã yêu thích nhất trong bảo tàng.

Link nâng mi nhìn bức tranh, nói chính xác tên gọi của nó: ” ‘Camille sur son lit de mort’ ” (Camille quá cố trên giường bệnh )

Người đàn ông vỗ tay khen ngợi: “Đúng vậy. Xem ra tiểu thư cũng đã từng nghe qua về nó.”

Tiếp theo chình là buổi độc thoại tường thuật của gã: “Claude Monet, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng. Mọi người ca ngợi bức mặt trời mọc của ông. Nhưng theo tôi, bức vẽ về người vợ này mới thực sự là tuyệt tác của giới nghệ thuật.”

“Có rất ít bức tranh vẽ giường người chết được cảm thấy dữ dội hoặc biểu lộ chủ quan như vậy. Quả thực khiến người ta ngưỡng mộ. Tôi đã luôn mong muốn mình có thể tạo ra một tuyệt tác như thế.” Gã nói một cách vô cùng hưng phấn, ánh mắt còn hơi loé loé. 

 “Nét đẹp quả thật nên được bảo tồn.” Ánh mắt Link trên dưới dò xét người bên cạnh, nhưng vẫn mấp máy môi đáp lại.

Baji mơ hồ đứng bên cạnh nghe hai người còn lại thảo luận. Tới tận khi ráng chiều nhuộm đỏ chân trời, người đàn ông mới chủ động nói với hai người: “Hôm nay quả thực rất vui. Tôi có thể mời hai quý cô đây cùng dùng bữa tối tại nhà hàng gần đây được không?”

Đáy mắt Link giống như có ánh sáng vụt qua, mỉm cười dịu dàng: “Tất nhiên là được.”

Bên ngoài, cánh chim trắng thoáng hiện, sải rộng đôi cánh vụt bay qua giữa các toà nhà chọc trời. Bí ẩn đang dần được hé mở.

_

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.