CHƯƠNG 26: KHÚC BIẾN TẤU

Bệnh viện tâm thần mười ba tầng lầu với mái vòm cao trông rất tan hoang, giữa đêm trở lên thật u ám nặng nề.

Số mười ba, một con số xấu.

Mây thưa tản đi, gió thôi mạnh. Bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ, mùi ẩm mốc và mùi rỉ sắt ngột ngạt dâng cao. Mới nhìn qua bên ngoài trông có vẻ không quá hài hoà.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Đi qua khoảng sân cách một đoạn lại dựng rào chắn và lưới điện bao bọc, đẩy ra cửa sắt đã hỏng một cánh là vào trong toà nhà. Mười ba tầng lầu ở đây được dựng theo kiểu hình hộp chữ nhật rộng ở giữa. Bao quanh bởi bốn mặt tường là các căn phòng nhốt bệnh nhân.

Thiếu niên tóc trắng dùng đèn pin trong tay chiếu sáng khoảng trống hình vuông cao vút phía trên đỉnh đầu. Bị gọi tên lúc lâu sau mới phản ứng kịp, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Anh không thấy uỷ thác này quá kỳ cục sao? Chỉ đến ở một đêm và quan sát. Nói không chừng lại giống vụ ở khách sạn lần trước thì phiền lắm.”

Nhắc tới vụ việc lần đó, Baji thoáng rùng mình, Izana cau mày lại. Link thì cười không nói.

Các căn phòng đều được đóng chặt, khoá lại bằng chốt sắt. Chìa khoá xâu lại thành một chuỗi lớn đánh số theo thứ tự do Eve cầm theo.

Đêm nay chỉ cần đi kiểm tra từng phòng ở đây một lượt, sau đó tìm một chỗ dựng trại ngủ tạm qua đêm là hoàn thành nhiệm vụ. Đoàn người để Eve đi đầu mở khoá từng phòng, đi thành hình vuông lớn men theo từng mặt tường tiến dần lên cao. Mặt sàn lát gạch hoa gồ ghề bị phá nát một số chỗ, để lộ lớp xi măng bên dưới. Mặt tường sơn trắng bong tróc xám xịt, lỗ chỗ đen ngòm phủ rêu không nhìn ra diện mạo ban đầu.

Baji đánh giá Eve đang cắm chìa khoá vào ổ bằng ánh mắt càng khó dò: “Đã đi được hai phần ba rồi mà không tìm thấy gì lạ. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với bệnh viện này đến mức tất cả mọi người phải lũ lượt kéo nhau bỏ đi?”

Eve treo nụ cười hiền hòa lên đáp lại, vừa đi vừa chậm chạp giải thích lại tình huống: “Vốn dĩ nơi này chỉ đơn giản là một bệnh viện tâm thần không mấy nổi bật. Nhưng đột nhiên một ngày có vài bệnh nhân trở lên hoảng loạn và nói rắng nghe thấy tiếng cưa máy cùng tiếng súng.”

“Vì họ là bệnh nhân, bác sĩ lẫn y tá đều cho rằng họ tự tưởng tượng ra điều đó nên đều mặc kệ, thậm chí còn hùa theo. Chỉ cho đến khi tình trạng này bắt đầu xảy ra ngày càng nhiều. Tận lúc các bác sĩ và y tá trực ca đêm cũng bắt đầu nghe thấy những âm thanh kỳ quái tương tự thì mới biết đây chẳng phải chuyện gì tốt. Họ bắt đầu lục đục làm đơn báo lên cấp trên, nhưng đợi đến lúc đơn đến được tay người nhận thì chuyện chẳng lành bắt đầu kéo đến ngày một nhiều.”

Baji linh cảm có gì đó không ổn, Izana hờ hững nhìn chăm chú phía trước. Đôi mắt Link hơi cụp xuống, sờ sờ cằm suy tư. Thiếu niên tóc trắng sóng vai đi cạnh thì luôn níu chặt lấy cánh tay y.

Eve tiếp tục: “Trên người các bệnh nhân tâm thần bắt đầu xuất hiện vết thương kỳ quái, còn rất sâu. Giữa đêm cũng đi kèm thêm nhiều tiếng la hét và tiếng người chạy trên hành lang. Nhưng lúc bảo vệ đi tuần lại luôn báo cáo trở về rằng mọi thứ vô cùng bình yên, ngay cả camera giám sát cũng không có bất kỳ dị tượng nào.”

[adrotate banner=”8″]

Gương mặt Eve một nửa ẩn trong bóng đêm, tỏ ra hết sức ngây thơ vô hại: “Cuối cùng, một sáng nọ, người ta phát hiện có một bệnh nhân và một bác sĩ chết ở dưới đại sảnh tầng một. Tất cả thi thể đều bị ném từ trên cao xuống, nhưng khủng khiếp hơn là trên người đều phát hiện vết đạn bắn từ súng trường và tay chân bị cắt rời toàn bộ. Mặc dù đã cho người khám xét khắp nơi nhưng cũng chẳng tìm ra một dấu vết. Ngay cả cảnh sát cũng bó tay.”

Thiếu niên tóc trắng nheo mắt: “Cảnh sát còn chịu thua thì mời chúng ta sẽ giúp được chắc?”

Eve rung chùm khoá leng keng trong tay, hơi xoay người: “Sau vụ việc ở khách sạn kia, Quân đoàn địa ngục khá có danh tiếng ở trong thế giới ngầm. Nên hẳn họ nghĩ chúng ta đối với những việc như này sẽ có kế sách.”

Izana khoanh tay trước ngực, đột ngột nghiêng đầu hỏi một câu ghi vấn: “Tiếng cưa máy kia là của loại cầm tay à?”

Eve hơi nghi hoặc gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà tôi còn chưa kể, làm sao…”

Nửa câu sau bị ngắt quãng, tất cả đồng thời im bặt. Theo ánh mắt Izana nhìn về phía cuối hành lang dài hẹp, liền thấy một thân ảnh đang ẩn trong bóng đêm lờ đờ đi tới.

Tiếng cưa máy vang lên như có như không, ở giữa hoàn cảnh này đặc biệt rợn người.

Người kia là một tên đàn ông cao gầy mặc đồng phục bệnh nhân rách nát. Gương mặt tái nhợt không có huyết sắc, hai hốc mắt lõm sâu đen sì, ánh mắt gần như là đờ đẫn. Tay cầm một cái cưa máy lớn đang rừ rừ phát ra tiếng nổ, chậm rãi tiến lại phía này. Lưỡi cưa còn dính những vệt máu đã khô dính cứng lại thành vệt nâu sẫm. Quần áo của hắn cũng bị vương không ít.

Phía sau có động, mấy người Link đứng giữa hành lang quay lại nhìn. Lại phát hiện thêm một người đang từ phía đầu cầu thang đi xuống, hướng về phía này. Là một người trung niên gương mặt rũ rượi, đầu tóc rối bù trong trang phục bác sĩ đẫm máu. Tay cầm theo báng súng trường kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh kim loại mài mòn chói tai kỳ dị.

Ánh trăng lờ mờ chiếu qua cửa sổ, soi rọi hành lang. Baji nhìn lướt qua mặt sàn dưới chân hai kẻ kia, có một loại cảm giác xấu mãnh liệt sắp đến.

Giọng nói cứng rắn uy nghiêm của Baji vang lên: “Hai kẻ đó không có bóng!”

Tất cả đồng loạt nhìn xuống, ngay cả Izana định tiến lên xử tên cầm cưa kia cũng dừng lại.

Không có bóng… Không thể nào là con người. Như vậy liệu mấy đòn tấn công bình thường có tác dụng với chúng không?

Eve cúi người nhặt lấy một hòn gạch lát vỡ ra trên đất, ném thẳng về phía kẻ cầm súng. Viên gạch mỏng một đường xuyên qua thân thể hắn, đập vào lan can ngay phía sau trước ánh mắt sững sờ của mọi người.

Baji cảm thấy hơi tức giận: “Biết ngay mà. Mấy cái uỷ thác kiểu này chẳng có cái nào tốt lành cả.”

Thiếu niên tóc trắng phía sau nhỏ giọng phản bác: “Đằng nào cũng là người từng đập nhau với quái vật rồi, hẳn là sẽ thoát được nhỉ?”

Eve nhíu mày rất sâu, vẫn cảm thấy hơi không thể tin nổi: “Nhưng cái này khác mà, bọn chúng không thể dùng phương pháp bình thường đối phó được.”

Link bình tĩnh lấy trong túi ra năm củ tỏi, vẻ mặt của vẫn dửng dưng không thay đổi chia cho mỗi người một viên. Thấp giọng dặn dò: “Chưa biết tình hình và số lượng địch, trước tiên chia nhỏ ra hành động, vừa chạy vừa thăm dò. Cố gắng sống sót trước.”

Baji liếc mắt nhìn hai kẻ kia càng đi càng nhanh, mỗi giây mỗi phút lại một gần, thu hẹp khoảng cách với họ: “Như thế này làm sao mà chạy, mày định…”

Link chẳng chút chần chờ hướng lan can bên cạnh bật người nhảy lên, hai tay bám vào lan can sắt đu thẳng theo đường vòng cung xuống tầng dưới. Vì khoảng cách giữa các tầng lầu tương đối nhỏ, nên y rất dễ dàng leo trèo từ tầng này qua tầng khác. Izana thấy vậy cũng hiểu ý, theo đó bật mình đu bám lên tầng bên trên. Theo sau là thiếu niên tóc trắng.

Baji và Eve nhìn ba người liều lĩnh và bốc đồng kia nhanh chóng biến mất, tên bác sĩ ma cũng đã nâng súng lên nhắm về phía họ.

Baji xông thẳng về hướng đầu cầu thang không chút do dự, một đạp đá văng nòng súng dài hướng lên trần, làm chệch đường bắn. Nhân cơ hội, Eve cũng luồn nhanh qua chạy theo. Năm người phân tán ra nhiều hướng, bắt đầu cuộc rượt đuổi với ma quỷ bên trong bệnh viện tâm thần.

Baji và Eve hướng xuống dưới tầng trệt, dẫu sao trên tay Eve còn có khoá, có thể thoát ra ngoài. Izana chạy dọc theo phần giữa tầng sáu, thiếu niên tóc trắng trên đó vài tầng. Còn Link thì hoàn toàn ngược lại cứ thế hướng thẳng lên tầng cao nhất. Y muốn tìm chỗ dễ quan sát nhìn xuống dưới, tiện cho chính mình tìm kiếm vị trí và quan sát số lượng địch. Dẫu sao thông tin của Eve cung cấp không nói rõ ràng về số lượng cho lắm.

[adrotate banner=”8″]

Quả nhiên không chỉ có hai kẻ kia. Chưa đầy mười phút sau, Izana đã chạm mặt với một người nữ mặc đồ y tá cầm cưa. Hét lớn lên cảnh báo những người khác, giữa toà nhà hoang tiếng động truyền rất tốt, hầu như tất cả đều nghe thấy.

Ngay cả Baji và Eve cũng đối đầu với một tên bệnh nhân béo mập chặn cửa cầm theo súng. Eve ném cho Baji chìa khoá cổng chính rồi tranh thủ rời đi theo một hướng khác, hấp dẫn sự chú ý của tên kia để Baji có thể nhân cơ hội mở cửa.

Link cũng đã tìm thấy một chỗ quan sát thích hợp ở tầng trên cùng. Đếm được cả thảy có bốn tên, một bác sĩ, một y tá và hai bệnh nhân. Cử động của chúng theo thời gian dường như mỗi ngày một nhanh, còn có xu hướng cuồng loạn giết chóc. Đặc biệt nguy hiểm.

À mà bốn kẻ này còn khá thông minh, nếu như theo kiểu này, thang máy hoàn toàn là lựa chọn nguy hiểm nhất. Chỉ có thể xài thang bộ mà chạy cho cố.

Link nhìn sang thiếu niên tóc trắng lồng ngực phập phồng thở hổn hển rốt cuộc leo tới nơi. Bắt đầu lôi trong túi áo trắng dài ra một quyển kinh thánh cùng một sợi dây chuyền mặt thánh giá, tự khen ngợi chính mình: “Rút kinh nghiệm lần trước. Cũng may lần này anh có chuẩn bị trước cho tình huống bất ngờ.”

Thiếu niên tóc trắng tiến đến kéo tay y chạy xuống tầng dưới, vừa chạy vừa chán nản nói: “Cái đó là xài cho ma quỷ phương Tây chứ. Mấy con này là hàng Châu Á.”

Link hơi dừng lại động tác, nhét cả hai thứ trong tay vào trong ngực thiếu niên. Thời điểm họ vừa lúc chạm mặt với tên bác sĩ cầm súng ở chỗ ngoặt trên cầu thang, hai bên đều là góc chết không lối thoát. Link thản nhiên lôi ra mấy lá bùa màu vàng có chữ đỏ cùng một lọ muối ném cho người đứng cạnh.

Thiếu niên: “…” Cái này mà anh cũng chuẩn bị nữa?

Trong khoảng cách gần, súng trường nóng dài có hơi bất lợi. Link nhanh tay lôi ra hộp quẹt ở túi áo còn lại, đốt cháy một tấm bùa lên, hạ người tránh đi đường súng, dán lá bùa đang cháy phừng phừng lên bụng tên bác sĩ.

Không ngờ tới lá bùa thật sự có tác dụng, tên bác sĩ kêu thét lên đau đớn. Thanh âm quái đản chói tai. Chỗ dán bùa giống như bị bỏng mà hõm sâu, phun ra khói trắng. Khiến hắn phẫn nộ vác súng nhắm vào hai người làm đua mình muốn bóp cò.

Link nghiêng người đạp hắn một cái. Nhân lúc kẻ đối diện mất đà lảo đảo thì kéo thiếu niên còn đang ngẩn ngơ bên cạnh chạy thục mạng xuống phía dưới, muốn tìm quăng cho mỗi người ít bùa.

Thiếu niên vừa cắm đầu chạy còn không quên hỏi: “Anh kiếm mấy thứ đó ở đâu vậy?”

Link: “…Cái đó đều là hàng đặt trên mạng. Ai ngờ có tác dụng thật.”

Y trợn mắt nói ra phán đoán: “Nếu bùa vàng có tác dụng, vậy mấy cái cách tránh ma trong truyền thuyết hẳn cũng đều dùng được.”

Nghĩ thế, Link lập tức hét lớn lên báo hiệu điều mình phát hiện cho những người còn lại.

Không lâu lắm, ở dưới đó vài tầng truyền đến tiếng của Izana ở gần nhất vọng lên: “Nếu mày không đến kịp thì sao đây!” Nên nhớ, Link ném cho bọn họ mỗi người một củ tỏi.

Không nói đến mấy cái bùa vàng kia ít đến đáng thương, cũng chẳng biết có tới kịp lúc hỗ trợ trước khi mấy người kia bị xử không. Não Link hoạt động hết công suất, chợt nảy ra một ý, thảng thốt hét lên rất lớn, rất hào hùng

“Dùng nước tiểu ấy! Ma quỷ sợ nước tiểu xử nam lắm…”

“…lắmmm.”

Tiếng hét văng vẳng khắp mấy tầng lầu, đáp lại chỉ có thanh âm im bặt đến hãi hùng.

Tiếp theo là tiếng gầm phẫn nộ của Baji: “Mày đùa à?”

Link nhoài người qua lan can thét lại phía dưới muốn khản họng: “Cái đó là nhất dương cương chi vật, thích hợp nhất trừ tà! Còn là hàng tụ cung tự cấp tại chỗ!”

Baji không chịu thua hét trả lại, cũng chẳng biết đang làm gì mà thanh âm yếu hơn một chút: “Còn lâu tao mới làm cái trò đấy!”

“Chết đến nơi còn bày đặt ngại ngùng cái quái gì!”

Hai người vừa chạy còn thừa hơi hét qua hét lại trên dưới, vô cùng náo nhiệt. Tiếng thét cũng rất thành công dẫn đường chỉ lối cho tên ma bác sĩ cầm súng tìm đến theo sát sau lưng hai người họ, đã giương súng lên rồi. Tốc độ nhanh đến không giống người thường, kể cả trèo qua lan can nhảy xuống hay leo lên cũng không kịp nữa.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.