Logic của thế giới này kể từ khi mấy con ma kia xuất hiện đã bị đá văng đi tận đâu rồi không biết. Càng mất não hơn là mấy thứ trừ tà tuỳ tiện đặt trên mạng về cũng có công hiệu nghịch thiên.
Link cùng thiếu niên tóc trắng thở hồng hộc vừa chạy vừa trốn xuống tới tầng bảy, phía sau vẫn có ma bác sĩ liên tục theo sát. Một bộ dáng là không nã chết họ không ngừng.
Tiếng xé gió từ trước mặt mà đến, ma bác sĩ đang đuổi theo bị một cước đạp bay ra ngoài lan can, rơi thẳng xuống.
Link cùng thiếu niên tóc trắng đồng thời dừng lại: “…” Thật trâu bò.
Izana từ chỗ ngoặt thu chân về, điều chỉnh tư thế quay sang nhìn hai người đang đứng vỗ tay. Hơi nhíu mày hỏi: “Hai đứa mày không đánh nó à?”
Link lấy lại tinh thần chớp chớp mắt: “Đỉnh thật. Mày không xài cách tao bảo luôn à? Sao vẫn chạm được con ma đó thế?”
Đôi mắt đối phương thanh tịnh, nhàn nhạt trả lời: “Lúc nãy quăng y tá cầm cưa kia xuống dưới. Tao phát hiện tỏi có thể làm tổn thương bọn chúng. Vậy thì cứ nắm chặt tỏi mà đánh là được.”
“…” Kiến thức này đã được tiếp thu.
Izana bình tĩnh ấn lấy lan can: “Đừng nói chúng mày không nghĩ tới việc đó mà chỉ chọn cách ném đồ nhé?”
Hai người nào đó rất đần độn đồng thời gật đầu.
Izana: “…”
Rõ ràng bây giờ không phải là lúc nói chuyện, trước hết vẫn là chạy xuống tầng trệt hỗ trợ hai người còn lại tìm cách ra ngoài trước.
Cuối cùng cũng xuống đến tầng trệt. Ở rất xa nhìn thoáng qua, đã thấy hai thân ảnh một trước một sau vây lấy tên bệnh nhân mang súng.
Dưới chân Eve đứng không vững, lui về phía sau. Đè ép giọng ho khan. Trên tay chân có vài vết bầm do va đập lúc chiến đấu. Baji ngược lại không có biểu tình gì vừa tránh né vừa tiếp cận công kích liên tục kẻ kia.
[adrotate banner=”8″] |
Thân ảnh xẹt qua trước mắt, tiếng gió bén nhọn lao thẳng tới, một đấm đánh gục ma bệnh nhân cầm súng vào góc tường.
Hạ được kẻ thù, rốt cuộc Baji thở phào một tiếng, ném củ tỏi đã bị bóp nát chặt trong tay xuống đất. Xem ra cũng đã sớm phát hiện thứ trừ tà này có tác dụng lên lũ ma kia.
Link chạy đến dáo da dáo dác nhìn ngó một hồi, bưng mặt thở dài ra tiếng đầy nuối tiếc
“Thứ nhân loại cố chấp. Vậy là mày cũng không làm thử cách tao bảo nhỉ?”
Baji xách cổ áo y lên, trừng mắt nhe răng nanh: “Sao mày không đi mà làm!”
Con ngươi Link chuyển hai vòng: “Còn hung với cấp trên nữa. Trừ lương.”
Baji cũng không nghĩ so đo với tên ngốc này, không thoải mái nói ra tình hình hiện tại: “Cửa ra cùng cửa sổ không khoá nhưng lại không cách nào mở được, đập hay ném đồ cũng cứ vững vàng như thế. Cứ như chúng ta bị cô lập trong một không gian khác ấy, cũng chẳng biết mấy con ma kia khi nào sẽ tỉnh táo lại tấn công lần nữa.”
Izana thử đá cửa vài cái, Eve đi tới nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trên tầng cao nhất có một lối thông gió leo ra ngoài mái, nếu trèo lên có thể sẽ thoát ra ngoài được.”
Bây giờ cũng chỉ còn có cách ấy, mọi người cấp tốc di chuyển lại lên tầng cao nhất. Tới lúc nhìn thấy lối ra hẹp tròn bị dán đầy dây vàng và phù chú quái dị thì đều trầm ngâm.
Thiếu niên tóc trắng yên lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi: “Thật sự luôn, mãi mới mò được đến nơi lại gặp phải thứ quái quỷ này.”
Izana khí định thần nhàn: “Xã hội pháp trị đừng nên mê tín. Để tao xé thử.”
Nhưng vấn đề lại đến, mấy sợi dây kia nhìn thì mỏng manh yếu ớt, lại giằng xé như thế nào cũng không đứt.
“Này, không phải chỗ này liên quan đến ma quỷ sao? Còn mấy lá bùa đâu, thử đốt rồi dán lên xem.” Baji chủ động đưa ra ý kiến.
Link giả chết không được, đành phải nhả ra mấy chữ: “Bùa dùng hết rồi. Còn sót đúng ba cái dán cho ba tên bị gục kia để bọn chúng khỏi tỉnh nhanh đấy. Tao nghĩ…”
Eve giống như nhớ ra cái gì, hoảng hốt thốt lên: “Khoan đã, hình như lúc nãy nói có bốn tên tất cả mà!”
Biểu cảm trên mặt mọi người đông lại. Bốn phía dần dần vang lên thanh âm xèn xẹt của máy cưa.
Còn một bệnh nhân cầm cưa nữa.
Kẻ kia giống như sớm đã đợi ở đây từ trước, khập khiễng đi ra từ trong bóng tối. Vẻ mặt quái dị vặn vẹo nhìn họ, giơ cao lưỡi cưa trong tay, khục khặc lao tới.
Nhưng đối mặt với mấy đứa sức mạnh khủng bố đã biết cách đối phó với ma quỷ lúc này thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Rất nhanh ma bệnh nhân đáng thương đã bị quăng tự do từ trên cao xuống cùng đồng bạn.
Link cầm lọ muối đổ sạch lên cái máy cưa mờ ảo rơi trên đất. Đưa tay cầm thử thì thật sự có thể sử dụng, bèn dùng nó cắt thử mấy sợi phù chú giăng trên lỗ thoát ở trần nhà.
Mấy sợi dây vàng nhẹ nhàng bị cắt rời rồi rơi xuống, lôi ra cuối cùng cũng có thể sử dụng. Từng người một bắt đầu leo lên, thoát ra ngoài, đứng trên mái vòm trơn trượt cao chót vót đón gió lộng.
Nhưng là khi thiếu niên tóc trắng, cũng là người cuối cùng vừa bước ra đứng vững lại trên đỉnh. Cả bệnh viện đồng thời lay động kịch liệt. Rung lắc giống như gặp phải động đất.
Chấn động quá mạnh, mọi người không cách nào khống chế thân thể của mình, xung quanh lại không có chỗ bám trụ, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống dần dịch đến chỗ cửa thoát tìm cách bám tay vào.
Thân thể lung lay bất ổn, từ phía sau Link đột nhiên có một bàn tay đè bả vai lại. Chưa kịp quay đầu nhìn đã bị bàn tay đó đẩy thẳng về phía trước.
Vị trí của y là sát phần rìa của mái vòm, một cái đẩy này làm cả thân thể ngả ra trước, mất đà ngã vào khoảng không.
[adrotate banner=”8″] |
Eve từ đâu lộ diện kịp thời tóm chặt lấy bàn tay của Link vươn về phía này. Hai người một người lơ lửng trong không trung sắp rơi xuống, chưa kể Eve cũng không có chỗ để bám trụ. Tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng chính là trong một khắc ấy.
Ánh mắt khẩn thiết chân thành của Eve đột nhiên xoay chuyển, trở lên sâu thẳm trống rỗng. Đôi mắt kia một mảnh đen kịt. Nụ cười lịch thiệp càng mở càng lớn, vô vùng dữ tợn. Ngón tay giữ chặt dần nới lỏng, không có chút ý tứ níu kéo.
Đôi tay thon dài với khớp xương rõ ràng xinh đẹp thả lỏng dần ra. Thanh âm của người nọ nhỏ đến khó nghe thấy
“Tạm biệt, thủ lĩnh.”
Eve buông tay.
Link mở to mắt, cũng chẳng kịp hét lên một tiếng, đã thẳng tắp rơi xuống hố đen, bị màn đêm cắn nuốt. Chôn vùi ánh sáng giữa ánh mắt kinh hoảng của những người khác.
Ánh mắt Izana tối sầm, đẩy Eve sang một bên nháy mắt xông lên, lại bị Baji giữ tay kéo lại ngăn cản làm ngã ra sau.
Toà nhà vẫn còn chấn động, còn bắt đầu tan rã, có xu thế muốn sụp xuống. Eve gian nan bám lấy một tảng tường vỡ bị đẩy nhô lên, biểu cảm nguy hiểm mới nãy lập tức chuyển thành hoảng loạn nhìn tay mình, giống như bị biến cố kia doạ cho sợ hãi.
Bệnh viện tiếp tục đổ sụp xuống, từ phần chân lên cao dần dần mục nát. Tiếng ồn ào lớn tới nỗi khiến người ta phải choáng váng. Nhưng vì mấy người còn lại đều ở trên đỉnh, nên không bị thương quá nặng, chỉ có trầy xước. Đến khi chấn động nhỏ dần rồi dừng lại ở nửa tiếng sau thì họ chỉ còn cách mặt đất một khoảng rất nhỏ. Xung quanh là phế tích và gạch đá vỡ vụn, hoàn toàn biến khu bệnh viện thành một đống đổ nát.
Cánh tay Izana bị cắt trúng một vết lớn và sâu, đã hơi lộ ra xương trắng cùng máu tươi. Gương mặt thiếu niên tóc trắng tái nhợt không biểu tình nhìn vào hư vô mù mịt khói bụi. Baji lảo đảo đứng dậy đi tới muốn kéo cậu dậy, lại bị một đợt khói trắng từ đâu phun tới bọc lấy bọn họ mà lùi lại.
Khói trắng riêng biệt phả đến từ nhiều hướng, hít phải liền khiến chân tay bủn rủn vô lực không thể cử động, tầm mắt cũng mờ đi muốn rơi vào hôn mê.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Izana nhìn thấy Eve yên lặng đứng đó không xa rút ra trong túi mang theo một cái mặt nạ phòng độc đã chuẩn bị từ trước đeo lên. Quanh thân toát lên vẻ lạnh lùng khó dò.
Cả mặt đất và bầu trời đều bị nhuộm bởi sắc đen.
“Tao biết thằng nhãi này có vấn đề mà!” Baji phẫn nỗ mắng người trước mặt.
Ba người lần lượt bị còng tay trói lại trên ghế dựa đặt trước đống đổ nát hoang tàn. Xung quanh có một đoàn hơn năm mươi người mặc trang phục màu lam đồng nhất vây lại.
Đứng đầu là Eve đã khoác lên mình bộ áo màu lam cầu kỳ, ánh mắt sắc bén không rõ ý tứ chậm rãi quét qua: “Hoá ra Quân đoàn địa ngục cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Vốn dĩ định đưa tất cả vào trong bệnh viện kia, nhân cơ hội này một lần vây lấy dọn dẹp sạch sẽ. Ai mà ngờ lại xảy ra mấy chuyện ma quỷ kiểu kia làm gián đoạn kế hoạch của tao chứ.”
Eve ảo não phất tay, một người phía sau dâng lên cho hắn một khẩu súng ngắn.
Eve hướng họng súng vào giữa trán Izana, cau mày: “Biết tại sao chúng mày ở đây không?”
Người trước mặt mắt cũng không chớp lấy một cái, con ngươi âm trầm đáng sợ nhìn thẳng Eve, giống như muốn xông lên lột da róc xương hắn đến tận cùng, không đáp lại.
Eve cũng mặc kệ mà bắt đầu nói ra: “Cái thí nghiệm ở khách sạn kia là một trong nhưng nhánh nhỏ đầu tư của tao. Lại bị chúng mày phá mất.”
“Đám cấp dưới ngu ngục thật chẳng biết nghĩ gì lại muốn nhờ đến lũ chuột nhắt mới vào giới giúp đỡ dọn dẹp cơ chứ. Làm tao phải đến tận nơi xử lý cả ổ chúng mày.”
“Vụ mâu thuẫn là do tao cho người kích động hai thằng đần kia rời bỏ đấy. Có vui không nào?”
Eve nhét súng lại vào bao bên hông, vẫy một người cầm dao bổ củi dài phía sau tiến lên, chỉ vào Izana: “Ánh mắt của nó khiến tao không ưa nổi, mày lên đi.”
“Đừng để chết dễ dàng quá, cắt từng bộ phận xuống cho tao, khiến nó thống khổ đi.”
Baji nghiến răng: “Thằng chó!”
Eve vỗ vỗ đầu: “Không cần mạnh miệng, kế tiếp là mày đấy.” Nói rồi quay sang người cầm dao: “Làm nhanh lên, khiến nó chảy máu càng nhiều càng tốt.”
Tên đô con cầm dao bổ củi đi đến trước mặt thiếu niên tóc trắng bị ép quỳ gối trên đất. Mặt vô cảm vung dao lên.
Đột ngột, phập một tiếng!
Mũi kim tiêm từ xa lao thẳng tới, cắm phập vào cổ người cầm dao. Khiến hắn lảo đảo, vừa rút được cây kim khỏi cổ thì cũng trợn trắng mắt rồi từ từ gục xuống.
“Làm sao có thể…?” Con ngươi co rụt lại. Thanh âm của Eve cũng đã trở lên run rẩy.
Từ trong đống đổ nát có người nhấc chân chầm chậm đi lại đây.
“Là ma thuật đó.” Người kia búng tay, gương mặt vui vẻ thích thú, tướng mạo yêu dị ẩn hiện trong bóng đêm.
[adrotate banner=”8″] |
Thiếu niên tóc trắng nghe được thanh âm rốt cuộc nâng lên mi mắt, kinh ngạc ngoái đầu lại. Ngay cả Izana và Baji cũng sửng sốt.
Eve rút súng bắn về phía thân ảnh kia. Nhưng tiếng súng vang lên lại giống như chẳng trúng đích, chỉ bắn trúng tàn ảnh quỷ mị.
Gió nhẹ thổi lướt qua, súng giữ chặt trên tay đã bị một bàn tay từ phía sau đưa ra câu lấy cầm đi mất. Đôi mắt Eve trợn trừng.
Lời thì thầm của Link vang lên bên tai hắn giống như một loại chất độc quyến rũ, mê hoặc lòng người: “Eve, em mất cảnh giác rồi.”
Một tia pháo sáng bắn lên không trung, nổ tung thành đoá hoa lửa báo hiệu giữa đêm, cực kỳ bắt mắt.
Vài giây sau, xung quanh khu bệnh viện đổ nát đột nhiên loé lên ánh đèn sáng chói. Một tia, rồi lại hai, rồi đến ba. Ánh sáng liên tục thắp lên. Kế đó là đoàn người đeo mặt nạ đang dần bước tới, thân ảnh quỷ dị như những bóng ma.
Eve nhất thời xem đến ngây ngốc, không tự chủ được ngã ngồi trên đất.
Link đã bước vòng ra phía trước mặt hắn, từ trên xuống dưới đều hoàn hảo như lúc ban đầu. Y khom lưng nâng cằm người ngồi trên đất lên, ngón cái lướt nhẹ qua đôi môi mỏng. Thanh âm trầm thấp như ác quỷ đòi mạng, vừa xấu xa vừa quỷ quyệt
“Checkmate.” (Chiếu tướng)
Thành viên của Quân đoàn địa ngục, với số lượng đông đảo cùng khí thế cường đại. Dẫn đầu là hai vị Queen và Ace vốn đã rời bỏ từ lâu tập trung lại, nhanh chóng khống chế tất cả quân địch. Chủ tướng đã nằm trong tay của Link.
Hanma gãi đầu đi tới mở khoá cho ba người bị còng, uể oải ngáp một tiếng: “Đợi mấy tiếng bên ngoài lận. Tao đã rất mong chờ khoảnh khắc này đấy, con mồi cuối cùng cũng vào bẫy.” Dừng một chút lại tiếp tục: “Chúng mày ở trong đấy chơi kích thích nhỉ?”
Baji cũng bị trận xoay chuyển này làm cho có chút khiếp sợ, cổ tay được giải thoát vặn vặn vài cái, không kìm được ngẩng đầu: “Chúng mày từ đầu đều là diễn?”
Kisaki cũng đã đi tới, đảo mắt nhìn qua chỗ hai người bên kia: “Là Boss nói để càng ít người biết càng tốt. Như vậy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”
Sau vụ ở khách sạn, Quân đoàn địa ngục bắt đầu bị nhắm vào nhiều một cách đáng ngờ. Rõ ràng là có người muốn trả thù, đánh đổ bọn họ. Chưa kể các tài liệu bên trong cứ thế bị tuôn ra ngoài. Công việc chất đống khiến Link và Kisaki đêm nào cũng phải thức trắng ở thư phòng giải quyết. Hanma đi theo Kisaki nên cũng ở lại giúp đỡ luôn. Nhưng lần nào cũng chỉ bắt được một vài tên cấp thấp nhỏ lẻ không có thông tin hữu ích, mãi vẫn không lần ra kẻ sau màn. Cuối cùng vẫn là Kisaki đưa ra một đối sách mới.
Cuộc đi chơi để giải sầu cho mọi người sau biến cố chỉ là cớ bên ngoài, thực chất là màn kịch mâu thuẫn dựng sẵn, thuận theo ý muốn kẻ thù làm cho nội bộ Quân đoàn địa ngục tan rã. Bang phái suy yếu, kẻ trong tối tất sẽ không nhịn được bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này mà tự mình đưa đến cửa. Đợi đến khi kẻ thù muốn bày ra bẫy rập thì tương kế tựu kế vây bắt lại.
Eve giãy dụa gằn giọng: “Mấy người vốn đã tìm ra, nhưng lại im lặng, còn lén lút bày ra thế trận, dựng lên màn kịch lớn như vậy chờ tao nhảy vào. Quả nhiên đủ kiên nhẫn.”
Link khua tay thắt nơ con bướm trên dây thừng trói Eve, cười rất ngọt ngào: “Là để một lưới bắt gọn mà. Đỡ phiền phức cho sau này.”
Vẻ hứng thú trong mắt Eve ngày càng đậm: “Có thể sắp đặt một kế hoạch kín kẽ không chút khe hở, các người thật sự không tầm thường. Nhưng ngay cả tao cũng không dự đoán được chuyện ma quỷ ở trong bệnh viện kia. Kế sách vây bắt buộc phải đổi sang lấy đầu chủ tướng trước nên mới đẩy mày trên mái nhà xuống.”
“Với độ cao ấy, làm sao mày thoát được?”
Kisaki đẩy mắt kính đối với việc này cũng có nghi vấn tương đối lớn: “À, đúng vậy. Boss, tao nhớ chúng ta chỉ chuẩn bị áo chống đạn cho mày thôi. Sao lại có ma quỷ gì ở đây? Chỗ này còn sụp thành như vậy?”
Link cười cười đi sang bên này, xem vết thương trên tay Izana rồi bế người lên: “Là tao được ma cứu đó nha~! Có gì lúc về sẽ kể lại cho mọi người.”
Eve hét to: “Đám ma quỷ kia! Sao có thể…”
Chưa nói xong đã bị Hanma đập một phát vào sau gáy. Trong cổ họng Eve phát ra một âm tiết mơ hồ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Bị thành viên Quân đoàn xách lên mang đi cùng những tên khác.
Kisaki giơ tay: “Ê, còn một vấn đề nữa. Izana bị làm sao vậy?”
Link xốc người lại trên hai tay, biểu cảm lười nhác: “À, cậu ấy bị thương ở tay.”
Kisaki: “Rồi bị thương ở tay mắc gì phải bế công chúa?”
Link: “…”
Link mặt vô biểu tình cười ha hả. Khóe mắt Izana rũ xuống nhìn sang chỗ Kisaki.
Link cười xong thì hơi xụ mặt: “Tại tao yêu quý những bệnh nhân của mình đó. Thói quen thôi.”
Vạt áo y bị người nắm lấy, nhìn lại thì thấy là thiếu niên tóc trắng đang cúi gằm mặt đáng thương giữ lấy. Hai tay đều bận, Link thuận thế cúi đầu cọ cọ má với người đối diện một chút như an ủi. Lại nhìn qua chỗ Baji: “Thấy tao từ cõi chết sống lại, bị doạ sợ không nhỏ nhỉ?”
Baji hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực: “Từ lúc vào cái bang này, tao đã từng đánh nhau từ quái vật biến dị đến ma quỷ. Mày nghĩ tao sẽ hoảng loạn trong tình huống này chắc.”
Link dừng lại một chút, cười rộ lên đầy thích thú. Lại nhìn Hanma và Kisaki đang ra lệnh cho các thành viên khác thu dọn tàn cục.
“Hanma, Kisaki, chào mừng trở lại. Mau lên xe thôi. Tao sẽ kể cho bọn mày cái này kích thích cực luôn!”
Hanma cầm lấy chìa khoá xe từ chỗ Kisaki, nhếch môi: “Kích thích như thế nào?”
Link tiêu sái cất bước, khoa trương tăng cao âm lượng: “Vừa nãy tao đã cứu vớt thế giới đấy!”
Tiếng nói chuyện cười đùa xa dần, theo ánh dương ló dạng, bừng sáng nơi chân trời.