câu chuyện mới của Rimuru – Chương 3: lý do của chàng đạo tặc

Sau khi Rio bị đưa đi, Olivia và Rimuru cũng chậm rãi đi theo

Bên trong thì Rio đang quỳ trước mặt Paul, mồ hôi nhễ nhại chảy trên má cậu theo từng câu nói của ông ấy

 

“Hoá ra tên trộm ánh trăng mà ta cất công truy đuổi bấy lâu nay lại là cháu, Rio”(Paul)*giọng nghiêm khắc*

 

“Ch..chú nói gì vậy chú Paul”(Rio) *quay mặt ra chỗ khác*

 

“Không cần giả nai đâu, lúc nãy ta đã dùng kĩ năng nhìn đêm và đã thấy được diện mạo của tên trộm. Bất ngờ thay đó lại cháu.”(Paul)*nghiêm nghị*

 

“Ch..chắc l..là chú nhìn lằm thôi!”(Rio)*tránh ánh mắt của Paul*

 

“Nếu không phải vậy sao cháu lại nói lấp, ta không nhớ là cháu có tật đấy”(Paul)

 

“Ta sẽ không đưa cháu vào trại giam đâu, dù sau cũng xưng danh là chú cháu mà sao có thể làm như vậy được, ngoài ra cha mẹ cháu lúc trước cũng đã giúp đỡ ta rất nhiều, thế nên cháu cứ nói đi, mục đích thật sự của cháu là gì khi trở thành 1 tên trộm như vậy”(Paul)

 

Trước những lời nói thật lòng của người chú cùng với việc cậu biết ông ấy sẽ không đưa cậu vào trại giam nên cậu đã kể toàn bộ sự việc cũng như mục đích thật sự của mình

 

“”Đúng như chú đã nói, cháu là tên trộm ánh trăng ấy”(Rio)*nghiêm túc*

 

“Vậy thì tại sao cháu phải làm vậy?”(Paul)

 

“Là vì.. di nguyện cuối cùng của ba mẹ cháu”(Rio)

 

[di nguyện?](Rimuru)*hóng hớt*

 

“Tìm lại bảo vật của ông cố, nó là thanh bảo kiếm do chính ông rèn ra, cùng ông đánh bại tà thần, nó được chuyền qua đời ông nội rồi đến đời của cha cháu”(Rio)

 

“Và nó cũng là món đồ cuối cùng mà cha của cháu để lại cho hai chị em”(Rio)*đượm buồn*

 

“Ra vậy, nó là di vật của aniki”(Paul) *giọng hơi buồn*

 

[Aniki? Vậy là ông chú này là chú ruột của cậu ta sao, hô hô, chú làm cảnh vệ Cháu làm trộm cướp, thật thú vị làm sao](Rimuru)

 

“Thế cháu đã tìm thấy nó chưa”(Paul)

 

“Vâng, về chuyện đấy thì hôm nay cháu đã lấy về được thanh bảo kiếm”(Rio)

 

Vừa nói cậu vừa đưa thanh kiếm đã lấy được lên. Nó là thanh kiếm 1 tay màu đen tuyền có khắc dấu ấn chữ thập ở chuôi kiếm. Sống kiếm khá dày. Lưỡi kiếm rất sắt bén. Tay cầm có khắc tên người đã làm ra nó
‘Jonathan jostar’
{À nhầm} Jonathan Ross Barkley

 

{Tưởng tượng thêm dòng chữ bạc chỗ tay cầm và hình thánh giá lớn ở đầu chui kiếm}

 

“Chính sác tên của ông cố đã được khắc lên đây”(Rio)

 

“Vậy từ giờ, cháu định làm gì tiếp theo”(Paul)*nghiêm nghị*

 

“Vì đã lấy được thứ cần lấy nên có lẽ cháu sẽ giải nghệ, tiếp tục đi học để có thể được làm Vua như ông”(Rio) *quyết tâm*

 

“Về việc giải nghệ, ta thấy cũng tốt, chỉ có điều”(Paul)

 

“Vâng?”(Rio)

 

“Hiện cháu đang là tội phạm cấm quốc gia nên ta nghĩ sẽ có nhiều thợ săn muốn bắt cháu”(Paul)

 

“Về chuyện đấy chú không cần lo đâu danh tính cũng như tướng mạo của cháu ngoài chị cháu, chú và 1 người nữa biết thôi”(Rio)*quay sang nhìn Ri*

 

Câu nói của Rio đã làm Paul chú ý đến Rimuru

 

“Là ‘cô bé’ này à?”(Paul)

 

“V_âng, chào bác”(Rimuru)

 

[Sao ai cũng thích gọi mình là cô bé không vậy](Rimuru)*khóc trong lòng*

 

Paul tiến lại gần Rimuru, cơ thể đồ sộ cùng cặp mắt đáng sợ đang trừng trừng cậu. Rồi đột nhiên ông hét lên làm cậu giật mình

 

“á không ngờ nhóc Rio của ta lại có 1 cô bạn gái đẹp như thế này, thật là mừng quá đi”(Paul)

 

“B_ạn gái sao, không phải. Bác hiểu nhầm rồi, tụi cháu mới chỉ gặp nhau vài tiếng trước thôi”(Rimuru)

 

[Sao nhà này ai cũng giống nhau hết vậy, đáng sợ khiếp](Rimuru)

 

“Không cần cần phải ngại đâu không như Olivia ta tác thành cho hai đứa mà”(Paul)*cười dịu dàng*

 

“Không phải, không phải vậy cháu chỉ định ở ké thôi”(Rimuru)*hét toán lên*

 

“Ồ hố, ra đó mới là ý định thật sự của cậu”(Rio)*cười che miệng*

 

“Im đi, cậu ồn ào quá lo mà giúp tôi giải thích đi “(Rimuru)*phùng má bĩu môi*

 

“Rồi rồi, đùa tí thôi mà. Chú à cậu ấy không phải bạn gái con đâu, chỉ là một người bạn bình thường thôi”(Rio)*Giải thích*

 

”Chỉ là bạn thôi sao, vậy thì ta thất lễ rồi ‘ojou san'{ cô bé hoặc tiểu thư}”(Paul)

 

“Không có gì đâu ạ”(Rimuru)

 

“Ấy ta vẫn chưa giới thiệu nhỉ, tên ta là Jonathan Paul là chú của Jonathan ross Rio”(Paul)*cuối đầu*

 

[Nhà này bộ có truyền thống gần kết thúc buổi trò chuyện thì mới xưng danh chắc](Ri)* nghĩ thầm*

 

“Giờ thì cháu chỉ là Rio thôi, không còn là người của họ Jonathan nữa”(Rio)

 

Dòng họ của Rio mấy trăm năm nay phục vụ đất nước hết lòng, Rio cũng từng có mong ước trở thành 1 quân nhân như cha và chú của mình cho đến khi những quan chức cấp cao vì muốn thanh kiếm huyền thoại của ông cố cậu mà đã ra tay hãm hại cha mẹ cậu để đoạt kiếm. Vì không muốn làm xấu dòng họ nên cậu đã từ bỏ họ của mình đi trên con đường trộm cướp để dễ dàng lấy lại bảo vật gia truyền, cũng là tâm nguyện cuối cùng của cha cậu ‘bằng mọi giá phải lấy lại bảo vật gia truyền’

 

“Nhiệm vụ của cháu kết thúc rồi, không phải sao, cháu đã lấy lại được bảo vật của ông, tổ tiên giờ chắc đang hải lòng về cháu lắm”(Paul)

 

“Nhưng, cháu đã là quân trộm cướp không còn xứng với cái họ đó nữa”(Rio)

 

“Ta không nghĩ vậy đâu, Rio không phải cháu làm trộm vì bảo vật dòng họ sau như thế thì có gì mà không xứng”(Paul)

 

Trước những lời thuyết phục cả Paul, Rio cũng đành miễn cưỡng chấp nhận, mặc dù trong lòng cậu vẫn thấy cậu không xứng

 

“Cháu, hiểu rồi thưa chú”(Rio)

 

“Um…cũng gần sáng rồi ta còn phải báo cáo với cấp trên, ta sẽ nói là tên trộm đã chạy mất thứ bị trộm sẽ là 1 thanh gươm có đính đá quý”(Paul)

 

“Cám ơn chú rất nhiều “(Rio)*cúi đầu*

 

“Không có gì đâu, người nhà cả mà”(Paul)

 

Nói rồi Paul bước về phía lối ra, gần tới cửa thì ông quay mặt lại

 

“Còn 2 tháng nữa trường kỵ sĩ sẽ mở, lúc đó hãy cho ta thấy niềm kiêu hãnh của dòng họ từ cháu, Rio”(Paul)*quay mặt đi tiếp*

 

“Vâng, nhất định cháu sẽ đỗ, lúc đó chú nhớ đến để chúc mừng cho cháu đấy”(Rio)*rạng rỡ*

 

“Um nhất định ta sẽ tới”(Paul)*vẫy tay*

 

“Vấn đề của em đã giải quyết xong, giờ thì em giải thích về Rimuru_chan được không Rio”(Olivia)*cười*

 

“Vâng”(Rio)

 

[Vẫn chưa được đi ngủ sau, hazz](Rimuru)

 

Vậy là Rio phải kể lại từ lúc gặp Rimuru cho đến khi về nhà nhưng cậu không kể khúc cậu đã rung động trước vẽ đẹp của Rimuru

 

“Hiểu rồi, vậy ra là nhờ vào tật hậu đậu của em đã mang về cho chị một cô em dâu xinh xắn như thế này”

 

“Em dâu?”(Rimuru)

 

“Đã bảo là không phải mà, vì em là..”(Rimuru)

 

“Là..?”(Olivia)

 

“Không… không có gì đâu”(Rimuru)

 

Nói chuyện xong Olivia dẫn Rimuru đến phòng dành cho khách {nhưng giờ sẽ là phòng của Ri cho đến khi cậu về}

 

“Nào Rimuru_chan, chị sẽ dẫn em đến phòng”(Olivia)

 

“Vâng, gọi em là Rimuru là được”(Rimuru)

 

“Em gọi chị là onee san nhé”(Olivia)

 

“Chị luôn muốn có thêm một đứa em gái dễ thương”(Olivia)

 

“V…vâng ạ”(Rimuru)
———————————————————–
8 giờ sáng ngày 16 tháng 7 năm 991 tân thiên lịch

 

Trong một căn nhà nọ có một mùi hương thơm ngất ngây từ đồ ăn làm cho hai ông thần đang ngủ say phải tỉnh dậy

 

Tiếng bước chân thông thả phát ra từ trên lầu, Rimuru bước từng bước xuống cầu thang{phòng khách trên lầu} tay cậu dụi dụi con mắt chắc là do đêm qua thức quá khuya chăng, mà cậu làm gì cần ngủ cơ chứ, nên có lẻ đó chỉ là thói quen khi còn là con người của cậu. Hiện cậu đã xuống tới bếp trên người vẫn còn bộ đồ ngủ mà Ciel đã chuẩn bị nó đang bị lệch 1 bên vai như có thể bị lộ ngực bất cứ lúc nào

 

“Ôi Rimuru chan em phải cận thận chứ, mặc như này thì sẽ bị con trai dòm ngó mất”(Olivia)*hoảng hốt*

 

Cô chạy lại chỉnh sửa dùm Rimuru và căn dặn cậu phải cẩn thận

 

” Chào buổi sáng onee san”(Rimuru)*giọng còn hơi mơ màng*

 

“Chào buổi sáng Rimuru chan”(Olivia)

 

Nói tiếp Rimuru, thì chính là gương mắt uể oải của Rio

 

“Chào buổi sáng nee chan”(Rio)

 

“Chào buổi sáng Rio, hai đứa đi vệ sinh cái đi rồi vào ăn chọ đã chuẩn bị hết rồi”(Olivia)

 

Sau khi cả hai vệ sinh cá nhân xong

 

*ngồi xuống*(all)

 

“Itadakimasu”(all)

 

Ngày tháng yến bình cứ thế trôi, cuộc sống của Rimuru vẫn tiếp diễn một cách bình thường trước khi các cơn bảo ập đến

 

“Mà nè cậu nhiêu tuổi vậy”(Rio)

 

“Am um 15. Mình 15 tuổi”(Rimuru)

 

“Hể, nhỏ con thế mà 15 tu”(Rio)

 

*Bụp*

 

“Đừng có nói con gái như thế Rio”(nee san)
___________________________________

 

Tại 1 không gian đen tối có một người đang làm việc gì đoá

 

“Hehe master, tôi nhất định làm cho ngài trở nên nghiêm túc với công việc của mình và không trốn đi chơi nữa”(Ciel)*cười nham hiểm”

 

————————————————–

 

Hết chap 3

 

Đây là lần đầu viết chuyện nên có thể tôi viết mạch chuyện hơi cẩu thả
Tôi mong mọi người đóng góp ý kiến qua bình luận để tôi làm một chap hoàn chỉnh hơn
Toàn bộ chuyện là do tôi nghĩ ra nên thời gian đăng lên có thể hơi lâu một chút
Nếu nhanh thì 2 chương 1 tuần còn nếu chậm thì 2 tuần 1 chương
Cuối cùng mong các bạn thích truyện của tôi. Cảm ơn vì đã đọc!

 

Lượt vote của bạn là động lực của tôi

 
Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.