Chapter 16: Kray và Hanna.

Nối tiếp diễn biến chapter 15.

Rimuru hiện tại đang nằm ngủ một giấc rất ngon, còn Ciel… cô ấy vừa mới nhảy ra khỏi người Rimuru và hì hục tìm cái gì đó ở trên người của rimuru.

Kiểm tra xem nào, lần này cũng là lần thí nghiệm cuối cùng rồi.

Ciel từ từ kéo trang phục của rimuru xuống và chăm chú nhìn vào thứ gì đó… khiến cô đỏ cả mặt.

Ay da, xấu ghê á. Ciel lấy tay che mắt, nhưng hai ngón tay của cô lại để hở ra một xíu… nói chung là đủ nhìn.

Rimuru…

Bỗng nhiên giọng của Milim vang lên.

Chết mình rồi, Ciel thấy Milim thì đang cố đứng  che lại cơ thể của Rimuru, trong khi ánh mắt của Milim thì giường như đang nghĩ ngờ điều gì đó.
Ciel… cô đang làm gì đấy. Milim cất tiếng hỏi.

Không… không, tôi có làm gì đâu. Ciel lúng túng nói.

Không có gì, vậy tại sao cô lại ấp a ấp úng như thế. Milim nhìn vẻ mặt của ciel thấy khá kỳ lạ nên thắc mắc hỏi.

À ưm, không có gì đâu, tôi thấy trong người có chút khó chịu thôi à.

Vậy sao, mà Rimuru đâu rồi… tôi có chút chuyện muốn nói với cậu ấy.

Rimuru ngài ấy ngủ rồi… ngủ say lắm… chắc còn lâu mới tỉnh. Ciel vẫn đang cố gắng để che dấu sự thật.

Bỗng nhiên Milim hét lớn.

Rimuru… dậy đi, tớ có chuyện muốn hỏi đây.

Milim, ở dưới phòng khách nhà trọ đang có có đồ ăn miễn phí đấy… ngài có muốn xuống ăn thử không. Ciel đánh trống lảng.

Hả… đồ ăn sau, sao cô không nói sớm. Nghe thấy Ciel nhắc đến đồ ăn thì mắt Milim sáng lên, cô quay đầu chạy một mạch xuống phòng khách của nhà trọ.

Phù… may mà Rimuru sama, ngài ấy vẫn còn ngủ. Ciel thở dài nhẹ nhõm…

Cô cũng nhanh chóng dung nhập vào trong người của rimuru.

Tái cấu trúc lại cơ thể.

Ciel để cơ thể của Rimuru trở lại như cũ.

Cuối cùng thì cũng thành công rồi… mình có nên nói cho ngài ấy biết không. Ciel đang phân Vân, nhưng quyết định cuối cũng của cô là không nói.

Ciel, sao cô lại lừa tôi… ở dưới đó đâu có đồ ăn miễn phí đâu. Milim hùng hục chạy vào phòng của Rimuru và quát lớn.

Hả…  đi rồi sao, tức thật đấy, dám lừa mình. Milim ngồi xuống bàn và làm vẻ mặt tức giận…

Cô cứ ngồi ở đó mãi, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn rimuru và định gọi cậu ấy dậy nhưng lại thôi… cho đến khi mệt quá Milim ngủ gục luôn trên bàn lúc nào chẳng hay.

Sáng hôm sau.

Ui da… đã sáng rồi sao, rimuru từ từ ngồi dậy và đưa ánh mắt nhìn xung quanh.

Hả… gì vậy, Milim sao cậu ấy lại ngồi ở đây ngủ.

Rimuru bước xuống giường và tiến lại gần chỗ milim.

Đồ ngốc này, sao không về phòng mà ngủ cơ chứ. Rimuru nhẹ nhàng lấy cái áo khoác của mình và chùm lên người của Milim.

Cậu đang tính bế Milim lên giường để cho cô ấy có thể thoải mái ngủ một giấc  thì bỗng nhiên Milim mở mắt và nhìn thẳng vào mặt của rimuru khiến cậu ấy giật mình.

Mi… Milim cậu dậy rồi sao.

Hừm… tại cậu nên tớ mới tỉnh đấy.

Hả, sao lại tại tớ…

Ai bảo cậu chùm cái này lên người tớ làm gì… tự nhiên thấy nóng nóng người à.

Tại thấy cậu ngồi ngủ ở đó, tớ sợ cậu bị lạnh nên mới chùm lên thôi à, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

Biết rồi, biết rồi…

Cộc… cộc.

Rimuru và Milim đang nói chuyện thì bỗng nhiên có người gõ cửa.

Ai đấy. Rimuru đi gần ra cửa và hỏi.

Tôi là chủ nhà trọ đây ạ.

Rimuru mở cửa phòng ra.

Bộ ông có chuyện gì muốn nói sao, rimuru thắc mắc.

Cái cậu trai hôm trước, đang ở dưới phòng khách và hỏi chuộc lại miếng Ngọc bội hôm bữa ạ.

À, tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây.

Rimuru quay vào phòng và thay quần áo.

Mọi người đừng thắc mắc nha.

Rimuru đi vào phòng tắm thay quần áo chứ không ở trước mặt Milim mà thay đâu nha, vô tính thì vô tính, nhưng cậu ta cũng biết ngại đấy.
Bước ra khỏi phòng.

Rimuru từ từ đi xuống dưới phòng khách, theo sau là Milim.

Đang ngồi ở bàn và uống ly trà buổi sáng là một cậu trai tóc vàng… quần áo thì có vẻ hơi cũng… nhưng nhìn rất có phong thái của một người vô gia cư.

Đó là tất cả những gì mà Rimuru nhận định.

Chào cậu.

Rimuru đi đến gần cậu trai đó chào hỏi.

Xin chào… rất vui được gặp 2 cậu, mời cậu ngồi xuống đây.

Cậu trai này có vẻ rất lịch sự nha. Rimuru nghĩ trong đầu.

Còn Milim thì đang nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.

Bỗng cô lên tiếng.

Này… cậu không chào tôi hả.

Ể… đừng nói với mình là Milim để ý đến cả cái vấn đề nhỏ nhặt này nha. Rimuru làm vẻ mặt ngỡ ngàng khi nghe Milim nói như thế.

À, xin lỗi cậu, chắc do tôi chào nhỏ nên cậu không nghe thấy, thật lòng xin lỗi cậu nha.

Thôi được rồi, tôi tha lỗi cho cậu đấy ahahaha.

Mà này, tôi có chuyện muốn nói, cậu trai đó lại tiếp tục lên tiếng.

Tôi biết, nhưng trước tiên chúng ta có thể giới thiệu qua một chút về bản thân.. tiện thì kết bạn luôn ha. Rimuru vừa nói vừa cười.

Tôi là Rimuru, còn cậu tên gì.

À, tôi là kray.

[adrotate banner=”8″]

Kray… hôm trước cậu đánh hay lắm đó nha, các chiêu thức và đòn đánh của cậu rất mạnh mẽ. Rimuru đột nhiên nhắc về chuyện hôm trước khiến Kray cảm thấy trong lòng có chút buồn, nhưng cậu ấy không bộc lộ chút nào ra bên ngoài cả.

Thôi cậu đừng nhắc chuyện đấy nữa được không.

Hôm nay tôi đến đây là để chuộc lại miếng Ngọc bội.

Hôm trước không biết ai đã gọi ra rất nhiều đồ ăn.. và khi tôi tỉnh lại thì phải bỏ tiền ra để trả bữa đó… vì thiếu tiền nên tôi đành phải để lại miếng Ngọc bội.

Sáng nay, tôi đến và hỏi chủ nhà trọ thì biết được cậu đang giữ miếng Ngọc bội đó nên hôm

Nay tôi mạn phép đến để chuộc lại nó.

Là miếng Ngọc bội này sao. Rimuru lấy từ trong túi áo ra một miếng Ngọc bội và đặt trên bàn.

Đúng, miếng Ngọc bội này là của tôi. Bây giờ tôi phải chuộc lại miếng Ngọc bội này với giá bao nhiêu. Kray vừa nói vừa lo lắng, cậu sợ Rimuru sẽ đưa ra giá cao.

Hahaha. Bao nhiêu hả… nếu bây giờ tôi nói là không mất tiền thì cậu có tin không.

Haizzz, dù gì mình cũng là ngươi gây ra cái vụ việc lần này, thế nên mình cần phải bù đắp cho cậu ấy. Rimuru nghĩ.

Hả… không mất tiền sao. Kray ngạc nhiên.

Đúng vậy, cậu có thể cầm nó về và không mất Thêm một đồng nào cả. Rimuru nhìn kray và nói.

Cầm miếng Ngọc bội trên tay, kray cảm động gần rơi nước mắt.

Hanna, hôm nay anh có thể mua thuốc và đồ ăn cho em rồi. Kray lẩm bẩm trong miệng.

Mặc dù kray chỉ lẩm bẩm, nhưng hình như Rimuru cũng đã nghe thấy một chút xíu gì đó.

Kray… cậu có chuyện gì sao.

Không, không có gì đâu. Tôi thật lòng cảm ơn câu về ngày hôm nay. Kray đứng dậy và cúi đầu cảm ơn Rimuru.

Sẽ có một ngày tôi sẽ báo đáp ân nghĩa này. Kray nói xong thì chạy đi ngay lập tức.

Milim, cậu có muốn đi dạo cùng tớ không. Rimuru quay qua nhìn Milim nói.

Đi dạo hả, được đó… nhưng tớ còn chưa ăn sáng mà.

Gớm, tưởng gì chứ đồ ăn thì lát tớ mua cho.

Thế thì đi thôi nào, Milim đứng phắt dậy và nở một nụ cười hồn nhiên.

Rimuru cùng với Milim bước ra khỏi nhà trọ.

Ciel, cô giúp tôi   Việc này nhé.

Đã rõ thưa chủ nhân.

Hiện tại Rimuru đang lần theo dấu của kray với sự chỉ dẫn của ciel, cậu cũng không quên ghé quán bán đồ ăn để mua cho Milim một chút, vì nãy giờ cậu ấy cứ lẩm bấm trong miệng kêu Rimuru  là kẻ lừa lọc, dối trá.

Như này đủ rồi chứ, đừng có mà kêu tớ là lừa cậu nữa nha.

Biết rồi mà, Milim  vừa ăn vừa nói.

Từ nãy đến giờ theo dấu của Kray, cậu ta đã ghé vào một tiệm thuốc và ghé vào một tiệm đồ ăn… sau đó lại đi chuyển tiếp.

Rimuru nhanh chóng rẽ vào một chỗ vắng người và cùng với Milim  dịch chuyển đến gần chỗ của kray.

  Hiện tại, rimuru và Milim đang ở gần một con hẻm vắng người. Bọn họ đã nhìn thấy kray đi vào trong đó.

Rimuru và Milim đang nấp sau một bức tường và nhìn vào bên trong

Xuất hiện trước mắt họ là một túp lều sơ xài, rách nát… bên trong thì có một cô bé đang nằm ở đó, trông có vẻ rất yếu.

Hanna, hanna… anh mua thuốc và đồ ăn về rồi đây. Kray nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô bé và nắm lấy bàn tay nhỏ bé đấy của cô.
Để anh đỡ hanna dậy nha, em cần ăn một chút gì đó để lấy lại sức.

Oni san, anh vất vả rồi. Hanna nói với giọng yếu ớt.

Hanna… đừng nói gì cả… để anh lấy đồ ăn cho em nha, em phải ăn thật nhiều và uống thuốc để có thể mau chóng khỏi bệnh.

Kray nhẹ nhàng đút thức ăn cho hanna, ngoan lắm ngoan lắm… ăn thêm chút nữa nha hanna.

Em không ăn nữa đâu, oni san còn chưa ăn nữa. Oni san cũng ăn đi, nếu không em sẽ không uống thuốc nữa đâu.

Đừng lo hanna, lúc nãy anh ăn rồi…

Đừng dối em… nhìn sắc mặt của oni san xanh xao lắm.

Anh chỉ hơi mệt chút thôi, lát nghỉ ngơi một chút là ổn ngay ấy mà. Kray nhẹ nhàng an ủi hanna.

Ở bên ngoài con hẻm.

Rimuru… cậu ấy đáng thương quá… có cách nào để giúp cậu ấy và em gái của mình không. Milim dưng dưng nước mắt nhìn rimuru.
Có… tất nhiên là có rồi. Cậu đừng có khóc nha, Milim. Cứ để chuyện này tớ lo cho. Rimuru lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang đọng trên khoé mi của Milim.

Rimuru lấy tinh thần… và từng bước tiến sâu vào bên trong con hẻm đó.

Rimuru… sao cậu lại ở đây. Kray bât ngờ hỏi.

Tôi chỉ đi ngang qua nơi này và vô tình nhìn thấy cảnh này thôi.

Chuyện này là như nào đây kray, tại sao cậu lại để em gái mình ở một nơi như thế này. Rimuru nghiêm túc hỏi.

Tôi… tôi và hanna đã mồ côi cha mẹ từ lúc còn rất nhỏ, chúng tôi ở nơi này cũng khá lâu rồi, nên cũng dần quen, giờ có thể nói tôi coi nơi này như là nhà của mình vậy. Kray cúi đầu xuống và nói, cậu ấy không giám nhìn thẳng vào mắt của rimuru.

Chuyện này tôi sẽ hỏi sau, nhưng tôi thấy hanna đang có vẻ rất yếu, em ấy mắc bệnh gì sao. Rimuru thắc mắc hỏi.

Tôi cũng không biết nữa, em ấy đã bị như này suốt 3 năm nay rồi.

Để tôi xem, có thể tôi sẽ giúp được thì sao.

Rimuru tiến lại gần chỗ hanna, cậu nhẹ nhàng chạm vào tay của cô bé.

Ciel, cô có thể phân tích được không.

Dạ được thưa chủ nhân, mọi việc ngài cứ để tôi lo.

Đã có kết quả thưa chủ nhân.

Loại bệnh mà cô bé này đang mắc phải là một loại bệnh rất hiếm gặp. Nó có tên là Hội Chứng Thần Kinh.

là một hội chứng thần kinh da xảy ra ở 1 trong số 36.000 người và là di truyền trội trên nhiễm sắc thể thường với sự thâm nhập đa dạng. Các gen gây ra hội chứng thần kinh nằm trên cánh ngắn của nhiễm sắc thể số 3 (3p25.3). Hơn 1500 đột biến khác nhau trong gen này đã được phát hiện ở bệnh nhân. Ở 20% số người bị ảnh hưởng, gen bất thường xuất hiện như là một đột biến mới.

Các u máu võng mạc, phát hiện trực tiếp bằng soi đáy mắt, xuất hiện như một giãn động mạch từ trung tâm đến một khối u ngoại biên với mạch máu bị ứ đọng. Các khối u mạch này thường không có triệu chứng, nhưng nếu chúng nằm ở vị trí trung tâm và mở rộng, chúng có thể dẫn đến mất thị giác đáng kể. Những khối u này làm tăng nguy cơ bong võng mạc, phù hoàng mạch, và tăng nhãn áp.

Không điều trị, hội chứng thần kinh có thể dẫn đến chứng mù, tổn thương não, hoặc tử vong. Tử vong thường là kết quả của các biến chứng của u mạch máu đa nang hoặc ung thư biểu mô tế bào thận.

Nó thật sự nguy hiểm đến thế sao, liệu có cách nào để chữa trị không.

Tôi cần thời gian để nghiên cứu thưa chủ nhân.

Ít nhất là cần 2-5 ngày.

Được rồi, tất cả nhờ cô nha Ciel.

Dạ, không có gì ạ

Tôi đã biết bệnh của Hanna là gì, nhưng tôi cần phải có thời gian để nghiên cứu phương thuốc và cách chữa trị, nhanh nhất là 2 ngày, chậm nhất là 5 ngày.

Thật vậy sao, đội ơn cậu… cảm ơn cậu rất nhiều Rimuru, tôi nguyện cả đời này sẽ đi theo và làm đầy tớ cho cậu, rimuru.

Thôi đừng nói như thế. Trước tiên hãy cùng đưa hanna về nhà trọ, tôi sẽ sắp xếp cho cậu và hanna một phòng, như thế sẽ tiện cho việc chăm sóc và theo dõi tình hình của bệnh.

Nói xong Rimuru đỡ hanna dậy và để cho kray cõng về nhà nhà trọ.

3 người họ từ từ đi ra khỏi con hẻm và cùng với Milim tiến thẳng về nhà trọ Hoa Mai

************** Hết **************

 Youtube: Milim Anime FC.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.