Next

Chapter 1: chốn đi chơi nào, milim.

– lời thoại của rimuru

+ lời thoại của Milim

[ ] lời thoại phụ của của tác giả để nói về các nhân vật

<< >> lời thoại của Ciel

( ) những lời rimuru nói một mình hoặc nghĩ trong đầu

* nhân vật phụ

=>> tiến hoá kỹ năng

Giờ thì bắt đầu vào truyện thôi nào

Ở trên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang nhẹ nhàng bay, ánh nắng chiếu xuyên qua những đám mây để lộ ra một cánh cổng kì lạ, nó không phải thứ gì khác mà đó chính là cánh cổng dẫn vào thiên giới, nơi mà Milim đang làm việc.

+ Aia… chán quá đi à, frey… cậu cho tôi nghỉ đi mà, cậu bắt tôi làm suốt ngày à… không chịu đâu.

* không được đâu, cô phải chăm chỉ làm việc và còn quản lý lãnh thổ của mình nữa chứ, đừng có suốt ngày ham chơi như thế. Frey chắp tay trước ngực nhìn Milim và nói.

+ đi mà, tôi chỉ nghỉ một ngày thôi, mà không… nửa ngày cũng được nữa, tôi chán lắm luôn rồi đây này.

[ Milim vừa nói vừa sụt xịt khóc, có vẻ cô ấy đã quá mệt mỏi với cái công việc này…]

[ sau rất nhiều lần năn nỉ frey, cuối cùng frey cũng đã đồng ý cho Milim nghỉ một ngày]

[ nhưng frey không biết rằng, ngày hôm đấy cũng là ngày Milim bỏ trốn cùng với rimuru]

+ thật thế sao, cậu cho tôi nghỉ một ngày thật sao… có đúng thế không… vậy tôi đi nhé.

[ nghe thấy frey nói đồng ủa thì Milim đá nhảy lên bàn và nói, đôi mắt cô sáng lên như một viên phale]

* đúng vậy… nhưng chỉ một ngày thôi nhé

[frey nhìn Milim và nói, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Milim đa chạy đi mất]

* thật là…

[ nói rồi frey bước đến bàn làm việc của Milim và thay cô ấy làm những phần việc còn dang dở]

+ hu~~~ ya, vui quá, vui quá… được đi chơi rồi, mình phải tới chỗ bạn thân của mình ăn một chút đồ ăn thôi.

[ nói xong, milim một mạch bay tới hướng của tempest]

Ở dưới tempest, mọi chuyện cũng không khá hơn là mấy.

– Này shion, tha cho ta đi mà, ta sắp chết đến nơi rồi đây.

* ngài ăn nốt hai món này đi đã

[shion dơ hai món ăn, kinh dị đang nhảy múa ra trước mặt của rimuru]

– lại nữa sao, ngày hôm nay tôi đã ăn quá nhiều rồi, tôi xin cô đấy… hãy mang đến cho benimaru đi mà.

[ rimuru cầu xin shion, chẳng nhẽ nào mà một ma vương lại đi cầu xin thuộc hạ của mình cả, có lẽ đây là một trường hợp đặc biệt]

* không được, ngài phải ăn nốt…

[shion, từ từ đi đến… trên tay cô ấy là những món ăn kinh dị, nó khiên rimuru sợ hãi đến tốt cùng]

(Ciel… cô có cách nào không, giúp ta với… ta sắp chết đến nơi rồi đây này)

<< báo, không có cách nào cả >>

( đừng đùa như thế mà ciel, hãy nghĩ cách giúp ta đi)

<< báo, không có cách nào cả >>

(Cô định để shion giết ta bằng những món ăn gớm ghiếc đó sao)

[ sau một lúc cầu xin Ciel giúp đỡ, nhưng cô ấy không nhận lời cầu xin đó… rimuru đã tuyệt vọng, cậu chấp nhận ăn món ăn mà shion đang mang đến chỗ cậu]

( và thế là cuộc đời mình chấm hết từ đây, ngày nào cũng phải chịu khổ sở vì mấy cái món ăn mà shion nấu )

( có ai không, đến đây cứu tôi vớiiiiiiii)

[rimuru tuyệt vọng, là hét trong tâm trí, còn Ciel thì không thèm đáp lại một lời nào, chắc cô ấy giận rimuru về chuyện gì đó]

[ vào cái khoảnh khắc mà rimuru định cho thức ăn của shion vào miệng, thì đột nhiên có một luồng sức mạnh hướng tới chỗ của cậu ấy]

( luồng sức mạnh này, nó là của Milim… mình được cứu rồi, cảm ơn trời Phật, cảm ơn các ngài đã phù hộ cho con…)

Rầm…

[Milim đã lao thẳng vào phòng, nơi mà rimuru đang ngồi…]

+ hu~~~ ya. Chào cậu rimuru, tôi đến thăm cậu đây

[Milim bước ra từ đống đổ nát và chạy lại ôm lấy rimuru, cũng nhờ như thế mới cứu được rimuru.]

[ dĩa thức ăn trên tay rimuru cũng vì thế mà rơi xuống dưới đất, những đĩa thức ăn trên bàn thì đã bị bụi bặm từ bám vào]

(May mà có Milim đến kịp lúc, nếu không là mình chết rồi chứ chẳng đùa)

– chào cậu, milim, nay cậu được frey cho đi chơi rồi hả.

[adrotate banner=”8″]

[rimuru, thở dài nhẹ nhõm]

+ đúng vậy, tớ xin mãi frey mới cho nghỉ có một ngày.

+ ngày nào cô ấy cũng bắt tớ làm việc, tớ đang chán muốn chết đây này.

[Milim than ngắn thở dài và nhìn rimuru, còn rimuru thì cũng vậy, chẳng khác là bao]

– thế sao, cậu chịu khổ rồi nhỉ, hay tớ với cậu đi dạo một chút chứ.

+ ủa kiến hay đó, thế chúng ta đi đâu đây, rimuru

[Milim háo hức khi được rimuru đề nghị đưa đi chơi]

– à, ừm… chỉ đi loanh quanh trong tempest thôi à

( mình, mình phải chốn khỏi đây, mình không chịu được cái cảnh này nữa rồi)

[ nếu như mọi lần thì Ciel sẽ không đồng ý, nhưng lần này thì khác, cô ấy vẫn im lặng

Phải chăng cô ấy đang gặp một vấn đề gì đó, khiến cô ấy không còn muốn chú tâm đến việc rimuru chốn đi chơi hay không]

[ nói xong, rimuru nhanh chóng kéo tay Milim chạy ra khỏi phòng trong sự ngõ nhàng của shion]

– bữa ăn này, để hôm khác ta ăn nhé.

[rimuru vừa chạy vừa nói]

[ trên đường rimuru chạy, cậu còn gặp shuna, người mà luôn bắt cậu phải làm việc chăm chỉ ]

– chào shuna, ta với Milim đi ra đây một chút, lát ta quay về làm việc sau nhé

* ngài đứng lại, công việc của ngày hôm nay đã hoàn thành chưa ạ

[ shuna cố đuổi theo rimuru, nhưng được một đoạn thì dừng lại]

[ cô biết tính cách của chủ nhân mình mà, dù có đuổi thì ngài ấy vẫn sẽ cố gắng chạy cho bằng được ]

* ngài lại thế rồi, cứ mỗi tuần là ngài lại trốn việc một lần

[shuna thở dài ngao ngán, vì chủ nhân của mình quá ham chơi, nhưng không vì thế mà cô không thích chủ nhân của mình ]

– chúng ta ra ngoài rồi Milim

+ thoải mái thật đó, lâu lắm rồi tớ mới được ra ngoài và thoải mái đi chơi thế này

[Milim từng tăng chạy nhảy ngoài phố giống như một đứa trẻ]

– cậu có muốn ăn chút gì không, milim

* có, có chứ… tớ đang rất thèm những món ăn ở tempest đây.

[ nghe thấy rimuru nói thế, milim ngay lập tức chạy quay lại chỗ của rimuru]

– vậy được rồi, hôm nay tớ cho cậu ăn thỏa thích luôn nhé

[ rimuru nhìn Milim cười và nói]

* aaa, cậu đúng là bạn tốt của tớ.

[Milim tóm lấy eo của rimuru và nhấc bổng cậu lên]

– thôi được rồi, thả tớ xuống đi, có gì lát nói chuyện sau

* đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn của rimuru, tớ thích đồ ăn mà rimuru mua

[ thấy rimuru đứng lại những quầy bán đồ ăn thì Milim cứ chạy quanh và nói ]

[ những người dân và chủ quầy cũng vì thế mà được một trận cười hả hê vì sự ngây thơ của milim]

– đây, đồ ăn của cậu đấy, Milim

[ rimuru vừa nói vừa đưa cho Milim một đống đồ ăn ]

* cảm ơn cậu, rimuru

[ Milim ôm lấy đống đồ ăn đó, và vừa ăn cô vừa hát trông rất vui]

– này Milim, tớ đang có ý định chốn đi chơi một vài hôm, cậu có đi cùng không

– tớ là tớ chán ở đây lắm rồi, ngày nào cũng phải ăn món ăn mà shion làm, nó làm tớ như chết đi sống lại vậy

[rimuru vừa nói vừa thở dài, trên mặt thì tốt rõ sự sợ hãi]

* ốn… i… ơi… ả, ược…. Ó, ậu… i… Âu… o… ớ… i… ới.

[ do vừa ăn vừa nói nên giọng của Milim có hơi khó nghe]

– này cậu ăn xong đi rồi hãy nói được không Milim.

– nhưng trốn đi chơi vậy, cậu không sợ frey mắng à.

Ực… ực

[Milim nhuốt thức ăn vào trong bụng và trả lời câu hỏi của rimuru]

* không sao đâu, tớ cũng chán ở thiên giới lắm rồi, ngày nào cũng chỉ cắm đầu vào đống sổ sách, cậu nhìn người tớ xem, nó ốm nhom ốm nhách rồi này… làm việc thì nhiều mà frey chỉ cho tớ ăn mỗi rau củ không à.

– trông người cậu cũng xanh xao hơn hồi trước thật, vậy thì quyết định thế nhé, giờ chúng ta ra phía ngọn đồi đăng sau tempest đi.

* ừ…

[nói xong, rimuru và Milim bay ra chỗ ngọn đồi đằng sau tempest, họ nằm đó một lúc để ngắm cảnh, và cũng để thời gian cho Milim thư giãn]

( này Ciel, cô giúp ta tạo một cổng không gian được không)

<< báo cáo, có thể mở cổng không gian, nhưng hiện tại… trong không gian đang hỗn loạn vì những cơn gió vũ trụ đang thổi với tốc độ rất nhanh… nó có thể sẽ rất nguy hiểm>>

( nguy hiểm sao, nó nguy hiểm đến mức độ nào, cô nói rõ cho ta biết đi)

<< báo… nếu như bình thường, ngài cần đi đến thế giới khác hay vũ trụ khác… ngài chỉ cần bước vào trong cổng không gian là có thể đi đến đó, nhưng nó sẽ là ngẫu nhiên như những lần ngài đã từng đi vậy>>

( thế còn lúc này thì sao )

<< do không gian đang hỗn loạn, khi ngài bước vào đó, rất có thể sẽ bị mắc kẹt ơi cổng không gian, và không có cách nào thoát ra ạ >>

<< nhưng tỉ lệ nó xảy ra là rất thấp 3%

<< trường hợp thứ 2: khi ngài bước qua, nó sẽ không xảy ra một vấn đề gì cả, nhưng, ngài sẽ không đi được đến những thế giới khác. Tỉ lệ sẽ cao hơn trường hợp 1: nó rơi vào khoảng 78%

Lấy ví dụ: như cánh cửa phòng của ngài vậy, khi ngài mở cửa ra thì là hành lang trong ngôi nhà, nếu đứng từ trong nhìn ra, còn từ ngoài nhìn vào nó là phòng của ngài.

Nói cách khác ngài chỉ có thể đi qua đi lại trong tempest

<< trường hợp 3: như bình thường ngài vẫn hay đi nhưng chỉ có 19% là thành công >>

(Nó thật sự đến mức đó sao, mà thôi cứ thử đi… ta biết cô sẽ có cách giải quyết nếu chẳng may ra rơi vào trường hợp thứ nhất mà, đúng không.)
<< đúng, nhưng tôi vẫn đang nghiên cứu, sẽ có thể là rất lâu ạ>>

( vậy là, từ lúc ta định trốn đi chơi… là cô đang nghiên cứu về vấn đề này sao )

<< đúng vậy, tôi đang nghiên cứu về nó >>

( cảm ơn cô nha Ciel, cô lúc nào cũng tốt với ta nhất )

<< cảm ơn lời khen từ ngài ạ, thế ngài có muốn mở cổng không gian nữa không >>

( được rồi, mở đi )

[ từ trong không trung, một cánh cổng không gian xuất hiện ]

– nào milim, chúng ta đi thôi, không nhanh lên là bị bọn họ tóm lại đấy

* hu~~~ ya… đi thôi nào

[ nói rồi, rimuru và milim bước vào bên trong cánh cổng… cánh cổng cũng từ từ đống lại ]

[Còn ở đằng xa, một nhóm người đang chạy đến

[ trên trời cũng thế

Từ trên trời bay xuống là frey và carrion

Còn phía xa chạy lại là nhóm của shuna, shion… và các thuộc hạ khác]

* chết tiệt, chúng ta đến muộn mất rồi.

[ hai nhóm đó nhìn vào trong không trung và nói ]

Cuốc cùng thì cuộc hành trình của rimuru và Milim cũng bắt đầu.

****** End Chapter 1*****

Kết thúc với 2050 từ
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé
Còn muốn nghe truyện thì ghé qua kênh YouTube. Của mình nha
YouTube: Milm Anime FC.

Spread the love
Next
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.