Chương 2: Cô bé Kỳ Lạ Trong Thị Trấn

Bước vào bên trong, Nhóm của Rimuru đã vô cùng bất ngờ… nơi này so sánh với những gì họ nghĩ hoàn toàn là không phù hợp.

Nó trong suy nghĩ của nhóm rimuru còn thê thảm hơn rất nhiều, tất cả đều sụp đổ, chẳng còn lại gì ngoài đống đổ nát.

Nơi này, rốt cuộc đã từng trải qua những gì. Rimuru nhìn xung quanh với một biểu cảm thật không thể tin nổi.

Còn lại bên cạnh Rimuru, ngoại trừ Milim thì Asoka cùng với Yumie đều đã chết đứng tại chỗ khi nhìn thấy tình cảnh bây giờ.

Đi thôi, chúng ta phải tìm hiểu xem, rốt cuộc, cái thị trấn này, nó đã từng xảy ra chuyện gì.

bắt đầu bước đi, rimuru lại cảm thấy trong không gian nơi này như có điều gì đó rất kỳ lạ, tuy nhiên cậu chưa thể giải đáp được chính thắc mắc của bản thân.

Milim cũng đã đi theo rimuru, nhưng có vẻ như cô ấy lại chẳng quan tâm nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, và điều cô ấy quan tâm nhất lúc này chính là tìm một nơi nào đó thật sạch sẽ đề ngồi xuống và thưởng thức  đống đồ ăn được cất trong hành lí.

Asoka, Yumie… hai người định đứng đấy đến bao giờ. Rimuru bất giác quay đầu lại thì thấy asoka và yumie vẫn đứng như tượng ở phía cổng nên liền lên tiếng để gọi.

Nghe thấy rimuru gọi, lúc này cả 2 mới bừng tỉnh liền vội vã chạy theo sau rimuru.

Tuy nhiên, khi cả 2 vừa chạy được một đoạn thì bất ngờ ngã khuỵu xuống dưới đất.

Asoka, Yumie… 2 người bị sao thế. Rimuru thấy tình trạng này liền nhanh chóng chạy về chỗ 2 người kia, Milim cũng không ngoại lệ.

Ri… rimuru, chúng… chúng tôi, không thở được. Asoka và Yumie khó khăn lên tiếng.

Nghe thấy 2 người kêu khó thở, Rimuru đã nhanh chóng nhờ Ciel kiểm ta, nhưng tiếc thay… kết quả mà Ciel báo về là không rõ nguyên nhân, mà Rimuru nhìn sắc mặt của Asoka cùng với Yumie lúc này thì thật sự không thể nào sai được, những đợt hô hấp của bọn họ thật sự rất khó khăn, nếu như chậm chễ thêm một phút giây nào đó… rất có thể họ sẽ chết.

Được rồi, để tôi đưa 2 người ra khỏi nơi này. Rimuru bế Asoka, còn Milim thì bế Yumie, cả 2 nhanh chóng đưa 2 người kia ra khỏi thị trấn này.

Chạy ra ngoài thị trấn một đoạn, Lúc này asoka và Yumie mới cảm thấy  những đợt hô hấp của mình mới trở lại bình thường.

Rimuru, chúng tôi… không sao rồi.

Nghe thấy thế, Rimuru cùng với Milim lúc này mới dừng lại.

2 người ổn thật chứ, thật sự là không sao chứ. Rimuru lo lắng nhìn asoka với Yumie đang ngồi dưới đất.

Ừm.

Nhận được cái gật đầu từ 2 cô nàng kia, lúc này Rimuru mới thở dài nhẹ nhõm. Cậu cũng ngồi xuống và suy nghĩ xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Trong suy nghĩ của rimuru.

Rốt cuộc 2 người đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao khi bước vào bên trong thị trấn lại có biểu hiện lạ thường như thế.

Chẳng lẽ, bên trong đó có đặt cấm chế sao. Không, điều này không thể nào có thể xảy ra được, nếu như bên trong có cấm chế, chẳng phải khi mình bước vào liền sẽ ngay lập tức phát hiện sao.

Mà lại, chính Ciel cũng không hề phát hiện nơi đó  có vấn đề.

Khoan, nghĩ lại chút xíu coi nào. Chẳng phải, ngay từ lúc bước vào mình cũng đã cảm thấy trong không gian nơi này có một chút gì đó kỳ lạ sao, nhưng rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào mình lại không hoàn toàn phát hiện được.

Ciel, cô thử  tra soát một lần nữa, xem có tìm thêm được manh mối gì không. 

Thưa chủ nhân, hoàn toàn không có chút manh mối gì cả. từ lúc xảy ra sự việc này tôi đã luôn tìm hiểu và phân tích, nhưng kết quả vẫn là con số không.

Hừm… đến cô cũng không thể tìm hiểu nguyên nhân sao, chẳng lẽ nơi này lại bí ẩn đến như thế. Phải chăng… rất có thể là. rimuru đang định nói gì đó thì Ciel đã ngay lập tức đáp lời.

Rất có thể là có người nào đó nhúng tay.

Đúng, chính xác là như thế. Vậy thì tốt thôi… chúng ta sẽ từ từ tìm ra điểm bất thường ở cái thị trấn này, nhưng trước hết… chúng ta phải đảm bảo an toàn cho Asoka và Yumie.

Cắt đứt dòng suy nghĩ, Rimuru ngay lập tức đưa ánh mắt nhìn Milim.

Được rồi, Tớ hiểu… tớ sẽ giúp cậu  bảo vệ 2 người này. Có vẻ như Milim đã hiểu được sự nghiêm trọng trong ánh mắt của Rimuru,  và cô cũng hiệu được rằng cậu ấy muốn nhờ mình làm việc gì.

Có thể nói, trong suốt quãng thời gian vừa qua,  2 người đã và đang dần ăn khớp với nhau từ những dòng suy nghĩ cho đến từng hành động.

Tất cả, nhờ cậu đấy Milim.

2 người ở đây cùng với Milim, tôi sẽ vào trong đó. Rimuru nói xong liền rời đi.

rimuru… Cẩn thận. Milim nhìn theo bóng lưng của Rimuru rồi vô thức hét lên, thực sự mà nói, milim biết rằng Rimuru rất mạnh… nhưng điều đó cũng không thể làm cô không lo lắng.

Hiện tại, Rimuru đã quay trở lại thị trấn.

  Cảm giác vẫn giống như lúc đầu…  rất kỳ lạ nhưng lại không rõ là nó kỳ lạ ở chỗ nào.

Rimuru cũng chỉ biết tiến sâu vào bên trong nhằm tìm ra một chút manh mối.

quan sát xung quanh, rimuru thấy được nơi này chỉ là giống với những thị trấn khác, tuy nhiên trạng thái hiện tại thì không phải…. nơi này đã không còn được gọi là thị trấn nữa mà thay vào đó là phế tích thì đúng hơn.

Càng đi sâu vào trong… không gian lại càng trở nên kì lạ… cái cảm giác trong không gian nơi thị trấn này giường như đang trở nên ẩm thấp và âm u hơn.

 

Không khí ẩm thấp, không gian u ám… sao càng nghĩ nó lại càng giống như trong mấy bộ phim kinh dị vậy nhỉ

Rimuru vừa đi vừa suy nghĩ thì bỗng nhiên có một cái đống đổ nát kì lạ khiến cậu để mắt đến, cậu cũng nhanh chóng bước về chỗ đống đổ nát kia.

Hửm… cái này giống như có người nào đó làm ra, với lại… bên trong vẫn còn có chút hơi ấm. 

Rimuru ngó đầu vào lần nữa để xác nhận thì đúng là như vậy… nơi này rốt cuộc là vẫn có người ở… mà lại cũng rời đi chưa được bao lâu.

Trong lúc rimuru vẫn còn suy tư thì ngay giờ đây phía sau cậu lại xuất hiện một luồng sát khí mãnh liệt, luồng sát khí này như muốn giết chết cậu ngay lập tức vậy.

Ngươi… Ngươi là kẻ nào. Một giọng nói run rẩy vang lên phía sau rimuru.

Mặc dù rimuru đã biết là có người phía sau, nhưng cậu vẫn phải giả bộ là không biết.

Khoan… khoan, đừng giết tôi. Rimuru vội vã giơ 2 tay lên sau đó xoay người về hướng phát ra giọng nói kia.

Thật bất ngờ, người xuất hiện trước mắt rimuru lại là một cô bé khoảng 10 tuổi, tóc dài… quần áo rách rưới, mặt mũi thì lấm lem.

Nói mau… ngươi là ai, tại sao lại đột nhập vào trong nhà của ta. Giọng nói run rẩy kia lại vang lên, nhưng lần này ngữ khí như muốn hăm dọa người đối diện mình.

Hể, đây mà cũng gọi là nhà ấy hả. Rimuru thầm thở dài trong lòng.

Tôi… tôi chỉ đi ngang qua thị trấn, thấy nơi này có chút kì lạ nên mới tiến vào trong để xem xét, tôi nào có biết đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp đâu. Rimuru vẫn tiếp tục giả bộ.

Đi ngang qua, ngươi tưởng ta là con nít hả.

Không là con nít thì là cái gì hả bé gái ơi. Rimuru nước mắt ngắn nước mắt dài ở trong lòng.

Mau cút khỏi đây đi, nếu không ta sẽ giết ngươi. Cô bé cầm con dao găm trên tay rồi chĩa về chô Rimuru,  mặc dù là hăm dọa nhưng toàn cơ thể của cô bé đã run đến mức không cần dùng mắt cũng có thể cảm nhận được.

Cô bé đang sợ sao… mình có làm gì đâu cơ chứ, nhưng nếu cứ như này… trong mắt của cô bé kia mình sẽ trở thành 1 nỗi uy hiếp. Nghĩ đến đây, rimuru liền tiếp tục diễn, cậu dơ tay lên ra hiệu rằng mình không hề gây ra chút nguy hiểm nào, và cũng dần dần lùi ra phía xa. 

Ciel, đặt một pháp trận truyền âm nhỏ ở vị trí này giúp tôi. 

Đã rõ.

Pháp trận truyền âm đã được đặt thành công.

Nghe thấy thông báo của Ciel, Rimuru lúc này mới nhanh chóng lùi về phía cổng thị trấn sau đó thì đi khuất khỏi tầm mắt của cô bé kia.

Nhìn bóng hình của rimuru đã khuất khỏi tầm mắt, lúc này cô bé mới  ngồi sụp xuống đất, sau đó không ngừng thở hổn hển.

Dọa chết mình rồi, sao đột nhiên ở thị trấn này lại xuất hiện người lạ vậy chứ, chẳng lẽ là khách qua đường thật sao. 

Suy nghĩ một hồi, cô bé lại cảm thấy có gì đấy không đúng nhưng cũng chẳng biết không đúng ở chỗ nào.

điều duy nhất mà cô lo lắng bây giờ chính là vị trí này đã bị phát hiện, nếu như còn cố lưu lại  thì sẽ gặp nguy hiểm.

không được, mình phải rời đi. vị trí này đã bị phát hiện, nếu như anh ta là người tốt thì đối với mình sẽ không có vấn đề, nhưng nếu là người xấu thì sao… chẳng phải mình sẽ gặp nguy hiểm à.

Cô bé hít một đợt khí lạnh sau đó nuốt nước bọt rồi nhìn về phía cổng thị trấn.

Quyết định rồi, mình sẽ tìm nơi ở khác…. một nơi thật sự an toàn. Nói là làm, cô bé nhanh chóng thu dọn 1 chút đồ còn sót lại ở cái nhà tạm bợ kia sau đó quay lưng chạy thật nhanh về phía ngọn núi.

Cùng lúc này, Rimuru ở bên ngoài thị trấn sau khi nhờ Ciel đặt pháp trận truyền ầm thì cậu cũng nắm qua sơ bộ được tình trạng của cô bé kỳ lạ kia.

Hừm… chắc chắn phải có một uẩn khúc gì đó. mình phải truy cho bằng ra mới được, nhưng trước hết… phải quay về chỗ đám người Milim để nói rõ sự tình.

Nghĩ đến đây, Rimuru dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng đám người Milim đang ở cách thị trấn 1 đoạn khá xa.

A, Rimuru… cuối cùng cậu cũng về rồi, làm cái gì trong đấy mà lâu thế. Nhìn thấy Rimuru, Milim ngay lập tức đứng dậy vẫy tay.

Asoka và yumie cũng làm vẻ mặt vui mừng khi thấy Rimuru quay trở lại, vốn dĩ trong thâm tâm bọn họ vẫn luôn sợ Rimuru sẽ gặp bất chắc, mặc dù biết Rimuru cũng rất mạnh… nhưng lo lắng vào thời điểm này cũng là không thể nào không có.

Chạy về đến nơi, Rimuru ngay lập tức ngồi xuống và bắt đầu nói về những thứ vừa diễn ra trong thị trấn kia.

Trong thị trấn có người sao, lại còn là một cô bé nữa. Yumie bất ngờ thốt lên.

Mau… Mau cứu cô bé… Rimuru… cậu mau cứu cô bé đó đi, trong đó rất nguy hiểm mà, cậu cũng từng thấy rồi mà đúng không rimuru. Asoka  không thể kìm nén sự bất an của mình, vì những thứ mà cô vừa trải qua trong thị trấn.

Yên tâm, cô bé sẽ không sao. có vẻ như cô bé đó đã hoàn toàn thích nghi được với môi trường trong thị trấn. Rimuru trấn an Asoka.

Nhưng mà…

Asoka đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn ánh mắt của Rimuru thì Asoka đã ngay lập tức ngừng lại.

Asoka, tôi hiểu cô đang nghĩ gì… tôi cũng biết là trong đó rất nguy hiểm, nhưng trước mắt… chúng ta chưa thể tiếp cận cô bé được. chí ít chúng ta cũng phải tạo được một chút niềm tin cho cô bé.

Thế này đi, mấy người… cứ lại chỗ này. Milim sẽ bảo vệ mấy người, còn tôi… sẽ vào trong đó một lần nữa.

Tôi cảm giác được… ở nơi này…  thật sự rất kì lạ. Rimuru vừa nói vừa hướng ánh mắt đăm chiêu về phía thị trấn kia.

Đúng vậy, những suy nghĩ của Rimuru vào lúc này là vô cùng hợp lý, bởi vì chính xác trong đó đã xảy ra vấn đề gì đến cả Ciel cũng không  biết. Rimuru lúc này chỉ có thể dựa vào chính bản thân của mình để tìm ra được điểm kỳ lạ trong thị trấn này… cũng như là  giải đáp được thắc mắc trong lòng mình.

Được rồi… tôi đi đây. Milim phiền cậu một lần nữa. Rimuru nói xong thì chạy thật nhanh về hướng thị trấn, nhanh đến nỗi Nhóm của Milim còn chưa kịp  tạm biệt.

Hướng theo bóng lưng của Rimuru, một cảm giác bất an, lo sợ đột nhiên dâng lên trong lòng của 3 cô gái này.

Rimuru…  nhất định phải quay trở lại.

Trong thâm tâm của cả ba cô gái lúc này… chỉ biết thầm cậu nguyện cho Rimuru được bình an vô sự trở ra.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.