Next

[quads id=2]Chapter 1: Thị Trấn Kỳ Lạ!!!

Ở một vùng đồng bằng xa xôi hẻo lánh, nơi có rất nhiều những ngon núi lớn nhỏ nằm phía xa xa bao phủ…Ở nơi này, có một thị trấn nhỏ nằm heo hút ở một góc gần những ngọn núi rất cao lớn kia.

Vốn dĩ, thị trấn này đã có rất nhiều người dân sinh sống, mua bán trao đổi hàng hóa với nhau. Nhưng sau một vụ biến động lớn xảy ra ở thị trấn này… thì hiện tại nơi này đã chẳng còn ai nữa. Khung cảnh đổ nát hoang tàn đến đáng thương, nhà cửa cây cối đều đổ ngã… khiến nơi này trông giống một bãi phế tích hơn là một thị trấn, duy nhất chỉ có cổng vào của thị trấn này là còn giữ nguyên được dáng vẻ ban đầu của nó, tuy có hơi bụi bặm… nút vỡ một chút, nhưng cũng có thể coi là nguyên dạng.

Lạch cạch… lạch cạch, tiếng bước chân bước trên những thanh gỗ mục  liên tục vang lên. một dáng người nhỏ bé yếu ớt dần xuất hiện. đó là một bé gái, tóc dài nhưng rối rắm vì lâu ngày chưa tắm rửa, áo quần rách nát… trên cơ thể chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ đang lục lọi thứ gì đó ở đống đổ nát của một ngôi nhà.

không còn gì… không còn gì. tiếng nói yếu ớt vang lên trong cảnh chiều tà cộng thêm khung cảnh hoang tàn ở nơi này khiến người ta trạnh lòng.

 Tại sao… tại sao lại như thế này… tại sao tất cả mọi người lại bỏ con ở nơi đây một mình vậy chứ.  tiếng nói ngắt quãng cùng với những dòng nước mắt lã chã rơi xuống.

Suốt bao nhiêu năm qua, con đã sống trong hiu quạnh, con đã chịu đựng quá đủ nỗi đau này rồi. Tại sao không để cho con được giải thoát khỏi cuộc sống này chứ. Tại sao bố mẹ không hiểu cho con. tại sao. Cô bé hét lớn, tiếng hét như xé nát cả khoảng trời tĩnh lặng.

Con phải làm gì đây, con đâu còn lý do gì để sống trên cõi đời này cơ chứ. Cô bé vừa nức nở và ngồi xụp xuống đất. cô trách móc những người đã để mình ở lại nơi này, đã để cô phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ của cuộc đời, dù cô mới chỉ có 10 tuổi. cô bé cứ ngồi đó khóc và không ngừng than với trời xanh và ước nguyện được rời xa trần thế này, vì cô không muốn chịu đựng thêm nữa.

Mặt trời cũng đã khuất núi, bóng tối cùng dần bao trùm lấy khoảng trời này. 

Cô bé lúc này mới sực tỉnh và nhanh chóng trở về nơi cô ở thường ngày. một đống đổ nát rất lớn đã được cô dọn dẹp và tạo ra một lối ra vào, nhìn từ xa có thể nói nó rất giống một cái hang động.

Chui vào bên trong, cô nhanh chóng lấy những thanh gỗ mục nát  chất đống lên và che chắn trước đống đổ nát để ngụy trang.

sau khi xong, cô yên lặng nguồi xuống  đất và lấy ra một vài quả trái cây đã được cô  đi thu thập từ ngọn núi phía sau thị trấn, cô từ từ cắn vài miếng và nằm xuống… cùng với những suy nghĩ điên dại trong đầu… chẳng biết từ lúc nào mà cô đã ngủ thiếp đi.

 Và thế là một ngày vất vả bi thương của cô bé lại qua đi.

Sáng sớm hôm sau, cô bé đã thức giấc, và việc đầu tiên cô làm là đi đến ngọn núi phía sau thị trấn và tiếp tục tìm đồ ăn cho ngày hôm nay.

Cô cứ thế lững thức bước đi… nhưng trong lòng cô là cả một bầu trời tâm sự, hình bóng nhỏ bé khuất dần khỏi thị trấn… cứ thế cứ thế biến mất khỏi thị trấn này.

Ở đâu đó cách thị trấn này không xa, nhóm 4 người đang ngồi trên cỗ xe ngựa  đang vui vẻ trò chuyện với nhau bỗng nhiên xe ngựa đột ngột dừng lại.

 Có chuyện gì thế, Milim là người đầu tiên vén tấm rèm xe ngựa ra và hỏi người đánh xe.

Chúng ta đang ở trước một thị trấn, mọi người có muốn xuống luôn không. người đánh xe ngựa đáp.

Một thị trấn sao,  từ lúc chúng ta rời vương đô đến giờ cũng gần một tuần rồi… ấy thế mà mới gặp 2 thị trấn, cái này là cái thứ 3. chẳng lẽ ở thế giới này… việc sinh sống và định cư của người dân lại cách nhau xa đến thế sao, nếu vậy thì việc trao đổi mua bán hàng hóa của người dân sẽ như nào. Asoka cũng bước ra khỏi xe ngựa rồi nhìn về thị trấn trước mặt.

Yumie, cô sao thế.  Rimuru bước xuống xe ngựa rồi lên tiếng hỏi khi thấy Yumie làm vẻ mặt thẫn thờ.

Chuyện dài lắm… tôi sẽ kể sau. Yumie thở dài một hơi rồi  đăm chiêu nhìn về phía thị trấn.

Milim cùng với rimuru có đôi chút khó hiểu nhưng rồi cũng bỏ qua một bên.

Này  tên kia, đặt đồ của chúng ta xuống rồi quay về vương đô đi. Milim quay lại nói với người đánh xe ngựa  với thái độ hồn nhiên vô tư.

à, ừm… chuyện là. người đánh xe ngựa ngập ngừng.

Phải rồi ha, đây là tiền công của ngươi. Asoka bỗng nhớ ra là chưa trả tiền công cho người đánh xe ngựa, nên nhanh chóng lấy ra 2 đồng vàng đưa cho người đánh xe ngựa.

Nhận được tiềng công, anh ta ngay lập tức nhảy lên xe ngựa rồi quay đầu rời đi trong vui sướng, vì đây là chuyến đi mà anh ta cảm thấy có lãi nhất.

đối với ai thì không biết, nhưng với anh ta, 2 đồng vàng này đủ nuôi sống gia đình trong vòng một năm mà chẳng cần đi làm.

Sau khi người đánh xe rời đi thì Cả nhóm rimuru bỗng nhiên quay qua nhìn nhau, xong rồi nhìn đống đồ dưới đất.

Còn nhìn gì nữa cái tên ngốc này, cậu mau  vác nó đi chứ. Milim kí đầu Rimuru.

đúng rồi, thanh niên trai trẻ thì phải làm việc nặng chứ. Asoka và Yumie cũng trừng mắt nhìn Rimuru, sau đó quay qua nhìn Milim rồi cười  khúc khích với nhau. 3 cô nàng từ lúc này bỗng nhiên trở nên thân thiết hơn bao giờ hết, mặc kệ ánh mắt thất thần của rimuru đang dõi theo phía sau mà rời đi.

 Haiz, cái đám người này thật quá đáng. Rimuru thở dài chán nản, nhưng cậu vẫn không quên ôm theo đống đồ kia rồi lẽo đẽo theo sau.

 Chủ nhân, hay là cất vào trong kho không gian đi. Ciel lên tiếng.

Không được đâu, nếu làm như thế thì Asoka và Yumie sẽ nghi ngờ. Rimuru  ỉu xìu nói với Ciel trong tâm thức.

Nếu thế thì ngài cố lên nhé, tôi tin ngài sẽ làm được. Ciel  cười đùa Rimuru.

Này, sau dạo này cô hay đùa cợt tôi thế hả, bộ chưa cho cô ăn đòn nên cô giỡn mặt đúng không. Rimuru tức sôi máu.

Hửm, sao ạ. ngài có chắc là ngài đánh được tôi không đó, nếu chắc thì chúng ta tìm một nơi rồi thử đấu với nhau coi sao. Ciel tự tin nói.

à… ừm, không chắc cho lắm. Rimuru cười ngượng.

Nếu thế thì ngài đừng bao giờ đe dọa tôi nha, chứ không là người khổ là ngài đó… thưa chủ nhân đáng kính của tôi ạ.

Thôi được rồi, mới có giỡn chút xíu mà cô làm căng quá đấy Ciel, à phải rồi… cô đã tìm hiểu được chút thông tin gì về nơi này chưa. Rimuru thắc mắc.

Thưa chủ nhân, tôi cũng đã nắm sơ qua một chút về nơi này rồi ạ. Ciel đáp.

Thế cô thu thập được những gì rồi. Rimuru hỏi.

Theo như thông tin tôi đã thu thập. đây là một thị trấn nhỏ nằm ở phía Nam Cách Vương đô Arateros  Hơn 300 ki lô mét.

Ngày trước, thị trấn này là một nơi rất đông dân cư, và cuộc sống của người dân ở nơi này rất tốt… nhưng cách đây vài năm, chẳng biết vì lý do gì mà người dân ở đây đã rời đi, không ít thì nhiều.  Có thể nói, thị trấn này bây giờ còn rất ít người sinh sống, hoặc có thể là không còn ai ạ.

Hả, chuyện gì đã xảy ra với người dân ở nơi này. rốt cuộc là sao vậy. Rimuru trầm ngâm.

Tôi cũng chưa tìm được thêm thông tin gì, nhưng chúng ta cứ vào đó xem thế nào. tôi sẽ dựa vào tình hình và dấu tích ở nơi này để phân tích thêm thông tin. Ciel đưa ra ý kiến.

Cũng được, nếu phát hiện thêm điều gì hãy thông báo cho tôi. Rimuru nói xong thì lại ôm đống đồ trên người rồi bước đi.

sải chân của cậu càng ngày càng nhanh để có thể bắt kịp 3 vị cô nương đang nô đùa với nhau ở phía trước.

Này, Rimuru ơi… cậu làm gì mà lâu thế, đi nhanh lên chứ. Milim ngoái đầu lại nhìn rồi giục Rimuru. còn 2 cô nàng kia thì tỏ vẻ chẳng quan tâm.

Cậu không thấy sao, tớ phải ôm theo cả một đống đồ đây này, làm sao mà đi nhanh được cơ chứ. Rimuru hét lên, mặc dù đối với cậu cả đống đồ này chẳng đáng để cậu tốn sức, nhưng vì che dấu thân phận nên đành phải vác nặng chịu đau.

Thôi được rồi, để tớ phụ một tay, nói xong milim chạy lại chỗ Rimuru rồi giúp cậu mang vác một chút đồ.

Ánh mắt ngây thơ và nụ cười hồn nhiên của Milim bỗng nhiên đập vào mắt của Rimuru khiến cậu  ngây ra một lúc.

Cái đồ ngốc này, mau đi thôi… sao tự nhiên đứng ngây ra đó vậy hả. Milim nhéo nhẹ tay của Rimuru khiến cậu bừng tỉnh.

à không có gì đâu, chúng ta đi tiếp thôi nào. Rimuru  lại tiếp tục bước đi, lúc này Asoka và Yumie cũng  đi lại gần và giúp Rimuru mang chút đồ sau một lúc nô đùa vui vẻ với nhau.

Chúng ta đến rồi. Rimuru cùng với 3 cô nàng dừng lại trước cổng thị trấn.

Cả nhóm ngây người khi nhìn thấy vẻ đơn sơ và có đôi chút cổ kính hoang tàn của cái cổng thị trấn này.

Rêu, bụi và những vết nứt xuất hiện đầy trên cánh cổng, có vẻ như nó đã trải qua một biến cố gì đó và rất lâu rồi không có người tu sửa hay lau dọn.

Chuyện… chuyện gì đây. Asoka làm vẻ mặt  bất ngờ.

Không biết, chúng ta thử vào đó xem sao. Rimuru lên tiếng rồi lấy tay đẩy nhẹ cổng  thị trấn, bất ngờ khi Rimuru vừa chạm tay vào thì cái cổng ngay lập tức sụp xuống, Rimuru rất nhanh đã đẩy Asoka, Yumie và Milim về phía sau  để tránh bị cái cổng này đè vào người.

Phù, vừa rồi nguy hiểm thật đấy. Rimuru thở dài. còn 3 cô nàng kia thì ngồi đơ người dưới dất.

Thôi nào, đứng dậy đi mấy tiểu thư, không ai bị thương là tốt rồi. Rimuru cười ngây ngô.

rồi đặt đồ tren tay xuống để kéo 3 người này dậy.

Cái cổng chết tiệt này, dám làm ta giật mình. Milim mặt cau có rồi đá đá vào cái cổng. Còn Asoka với Yumie thì  đang kéo Milim lại.

Haiz, sao suốt ngày phải chịu đựng cái cảnh này vậy trời. Rimuru thầm than trong lòng.

Chúng ta vào thôi. Rimuru lên tiếng rồi cùng 3 người bước vào bên trong. Một cảnh tượng hoang tàn xuất hiện trước mắt khiến 4 người chỉ biết câm lặng  không nói được một lời nào cả.

Rốt cuộc, nơi này đã từng xảy ra chuyện gì… tại sao từ một thị trấn dân cư đông đúc tập nập lại trở nên như thế, nếu các bạn thắc mắc xin hãy đón đọc những chapter tiếp theo nha.

****************** End Chapter 1 ******************

Đọc Xong Nhớ Để Lại Bình Luận Góp Ý Cho Mình Nha Mọi Người!!!
Cảm Ơn Mọi Người Rất Nhiều.

https://www.youtube.com/channel/UCT1CL7KFQZBb2r6tfFd8SzA

Youtube: Milim Anime Fc

Spread the love
Next
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.