____________
Trong con hẻm u tối lạnh lẽo, bên ngoài đường là các xe đi qua tấp nập. Những ánh đèn chiếu len lỏi qua mọi ngóc ngách
Bóng dáng một người con gái mang cho mình mái tóc bạc óng ánh và đôi đồng tử màu đỏ máu không chút ánh sáng, từng hơi thở nặng nhọc phát ra không đồng đều
Bộ áo trắng sơ mi tơi tả, bị vấy bẩn bởi không gian xung quanh. Cơ thể đầy các vết thương và làn da tái nhợt
“L-lạnh…quá!”
.
.
“Đói…quá!….”
Cuộc sống mình đến đây là hết rồi sao!? Không ai quan tâm tôi mà chỉ xem mình là kẻ vô dụng! Tôi thật ngu xuẩn và khờ dại! Lầm tưởng lũ người ngoài kia, khi họ nói với câu tuyên ngôn -Bình đẳng-
Cô gái nở một nụ cười đầy cực khổ
Thiếu nữ cứ nghĩ mình sẽ chết thì một người với ngũ quan tinh xảo xuất hiện trước mắt, mang cho mình vẻ đẹp phi giới tính mái tóc xanh bạch kim dài và đôi mắt màu hổ phách nhưng nó lại đầy sự trống rỗng. Đó chính là Rimuru
Thiếu nữ mở to mắt nhìn người phía trước mình
Rimuru không nói gì lấy một chiếc bánh mì kiểu Pháp đưa cho cô gái
“Em… được nhận…chứ!?”
.
“Chỉ cần hứa ăn từ tốn thôi!” Rimuru trả lời
Cô gái đưa đôi bàn tay run rẩy nhận lấy chiếc bánh, ăn từ tốn theo lời của Rimuru. Sau 1 phút chiếc bánh đã về với bao tử của cô gái
“E-em.. cảm ơn!” Cô gái mấp máy đôi môi thô rát của mình nói
.
Trở lại với Rimuru lúc mới đến hành tinh này
—————-
[adrotate banner=”8″]
Bây giờ tôi đang ở hành tinh đầy lũ người này! Hiện tại tôi đang đứng trên một ngọn núi, bên dưới là một bờ hồ rộng thời gian thì đã tối. Cách xa tôi khoảng 10km có một thành phố, theo thông tin Ciel cung cấp thì nó tên là Weist. Là thành phố to nhất của đất nước Filtoa, đất nước này cũng là nước phát triển bậc nhất thế giới về Công nghệ, Kiếm thuật và cả Phép thuật
“Chắc đến thành phố đó vậy!” Giọng không mấy hào hứng
Tôi đi đến thành phố Weist, khi đi có khá nhiều người nhìn tôi. Theo bản thân tôi chắc là do bộ đồ của tôi hơi nổi bậc so với những người ở đây, người ở đây mặc đồ hiện đại như ở Nhật Bản
Thấy vậy tôi tìm một con hẻm khuất để đổi trang phục của mình! Thì thấy một cô gái đang nằm dài trên nền bê tông đầy bụi bẩn và cơ thể là bộ quần áo đầy xơ xác kèm thêm là các vết thương
Tôi lại gần đưa cho cô gái chiếc bánh mì tôi làm lúc còn ở với Athena-sama
Cô ấy ăn xong thì nói
“E-em… cảm ơn!”
.
“Thế lý do gì mà chị đi giúp một người như em!?” Cô gái hỏi tôi
.
“Phép lịch sự tối thiểu là nên giới thiệu bản thân mình, trước khi hỏi những câu khác!”
Cô gái tỏ vẻ lúng túng rồi giới thiệu bản thân mình
“Em tên Emiya Vans Lufthansa!” Khi nói đến cái họ giọng đôi chút trầm xuống
Do Rimuru cao hơn Emiya nên cô ấy xưng hô là chị
“Tôi tên Rimuru Tempest! Và tôi là nam nên đừng hiểu lầm!”
<<Ngài vô tính!>>
Rimuru lơ đi lời nói đầy tính cà khịa của Ciel, điều này làm cho Ciel xụ mặt xuống
Emiya tỏ vẻ bất ngờ khi nghe Rimuru nó về giới tính của mình, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại
“Thế anh có thể trả lời câu hỏi của em!?”
.
“Tôi cũng không biết!” Giọng lạnh lẽo thường ngày
.
“Thế thôi!”
Rimuru quay lưng rồi thay đổi trang phục của mình trước sự ngạc nhiên của Emiya
Rimuru khoác trên mình chiếc Hoddie màu nâu sữa và chiếc quần dài màu cũng như màu áo, rồi bước ra khỏi con hẻm
Rimuru đi trên đường dài khá vắng người qua lại vì hiện tại đang là nửa đêm, còn Emiya thì bẽn lẽn bí mật bám theo sau Rimuru với những bước chân đầy mệt mỏi của mình
“Lý do gì mà cô cứ bám theo tôi?” Tôi quay sau nhìn vào góc khuất mà Emiya đang nấp
Lời tôi nói làm cho Emiya giật bắn lên, rồi cô ấy loạng choạng bước ra
“Etou!…..Chỉ là …em muốn cảm ơn thôi!…” Cố tìm lý do
.
“Tôi thừa biết cô đang nghĩ gì đấy!”
Lời tôi nói làm cho Emiya ngạc nhiên
Người đi đường đi ngang xì xầm to nhỏ, chủ yếu nói là tại sao lại có một cô gái ăn mặc lượm thuộm còn người còn lại thì lành lặng, rồi đưa ra mấy cái kết luận như tôi ăn hiếp hay bốc lột cô ấy. Nó làm tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi bắt đầu muốn đồ sát lũ kia rồi
Rimuru nhìn qua những người qua đường bằng ánh mắt sắt lạnh, điều này làm cho họ lạnh sống lưng, để lộ vẻ sợ sệt. Rimuru bắt đầu tạo kết giới dựng ảo ảnh để qua mặt các camera ma thuật ở đây
Sau đó những người qua đường từ bên trong cơ thể họ bay ra một hạt ánh sáng nhỏ, nó tập hợp trên lòng bàn tay Rimuru. Rồi Rimuru bóp nát các hạt ánh sáng ấy, cơ thể bọn chúng có phát sáng lên rồi xuất hiện các vết nứt trên cơ thể
Bọn chúng la hét đau đớn lúc sau cơ thể nổ tung chỉ còn để lại các vũng máu
Đòn vừa nãy là [Chúc phúc tử thần] bằng cách lấy một lượng nhỏ năng lượng linh hồn tạo đường liên kết với chân hồn. Bóp nát nó mang theo hiệu ứng hoại tử, đó là nguyên lý của [Chúc phúc tử thần]
Emiya người nhìn thấy cảnh tượng này lộ ra vẻ mặt sợ sệt, nhưng sâu bên trong cô là một giác gì đó rất khó tả nó…
“A-Anh … vừa…giết người!” Đôi mắt sợ hãi nhìn Rimuru
.
“Có gì sao!?” Giọng nói lạnh toát khiến cho Emiya có chút rùng mình
.
“Không…có…gì! Anh có thể chỉ cách cho em trở nên mạnh mẽ như anh được không!?” Giọng có chút run rẩy
Rimuru có đôi chút lạ khi Emiya nói câu này
“Lý do!?”
.
“Em muốn trả thù gia tộc mình!” Ánh mắt đầy khát vọng nhìn Rimuru
Đấy là đôi mắt mà Rimuru lúc trước đã từng có, nhưng giờ Rimuru đã đánh mất nó
“Ở đây không tiện nói đâu, ta nên đến chỗ kia đi!”
Rimuru chỉ tay về phía một khách sạn
Tôi đưa cho Emiya một bộ chiếc áo choàng dài để mặc, với bộ đồ hiện tại nếu vào sẽ dính phải một số phiền phức không đáng có
Đến khách sạn
“Cho 2 phòng cao cấp!” Tôi đưa tấm thẻ đen cho nhân viên
Nhân viên khách sạn xem vào một tấm bảng danh sách các phòng, rồi ngẩng lên nhìn tôi
“Xin lỗi quý khách! Hiện tại chúng tôi chỉ còn 1 phòng liệu quý khách có đồng ý ở chung phòng được không ạ!” Mặt niềm nở nói
Tôi quay sang Emiya
“Cô thấy sao!?”
.
“Em …sao cũng… được!” Giọng ấp úng
Tôi nhìn Emiya thì [Cảm nhận nhiệt] của tôi nó lại tăng lên, nhưng lại không có triệu chứng bất thường khi tôi giám định Emiya. Tôi chả quan tâm nên dẹp bỏ chuyện này đi
“Thế cho tôi 1 phòng cao cấp!” Tôi nhìn nhân viên nói
.
“Quý khách đợi chút!”
Sau khoảng 10s
“Của quý khách đây!”
Cô nhân viên đưa cho tôi…Đó là một viên đá ma lực và một cục kim loại hình trụ được khắc các kí tự, kích thước của nó khoảng 3cm
<Ciel! Công dụng của thứ này là gì!?>
.
<<Thưa Master! Nó là một thiết bị dịch chuyển!>>
.
<<Ngài chỉ cần truyền ma lực của bản thân hoặc dùng ma lực của của viên đá, để dịch chuyển thẳng đến phòng>>
.
<Hiện đại thật nhỉ!>
Tôi bắt đầu nắm tay Emiya rồi dùng thiết bị dịch chuyển này, trong phút chốc cơ thể tôi được bao phủ bởi ánh sáng trắng rồi xuất hiện trong phòng của mình
Căn phòng được trang trí nội thất rất hiện đại và đan xen chút cổ xưa, sự đan xen này rất hòa hợp mà không tạo ra cảm giác khó chịu
Tôi nhờ Ciel tạo hộ cho một bộ nữ vì nếu là đồ nữ thì tôi không có nhiều hiểu biết, tôi chẳng phải nhà thiết kế
Khi Ciel tạo xong, tôi mở [Không gian ảo] để lấy bộ đồ rồi đưa cho Emiya
“Anh có nhiều ma pháp tiện lợi thật đấy!” Nhận lấy bộ đồ
.
“Cô nên đi tắm đi! Rồi kể chuyện của cô!”
.
“Vâng! Mà anh đừng xưng hô em như vậy! Liệu có thể nói Emiya là em được không!?” Nghí ngoáy 2 ngón tay trỏ
.
“Sao cũng được!”
.
“Vậy Emiya! Em đi tắm đi rồi kể chuyện đó cho anh nghe!” Nói với giọng chậm rãi nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh như thường lệ
.
“Vâng!” Vui vẻ đi vào phòng tắm
Tôi có thể nhờ Ciel thu thập thông tin về Emiya, nhưng lâu rồi tôi chưa được nghe kể chuyện nên tôi sẽ để cho Emiya nói
Tôi đợi khoảng 30 phút thì Emiya cũng tắm xong
Nếu đi ngủ mà mặc như vậy thì không hợp lắm nhỉ!’ Tôi nghĩ thầm
Tôi và Emiya ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn
“Thế thì em sẽ nói đây!”
.
Tôi gật nhẹ đầu
_____________
Hết