[Trong căn phòng nào đó ở học viện]
Một người đàn ông với vẻ ngoài lịch thiệp đang ngồi chống tay trên bàn với vẻ mặt thản nhiên nhưng lại nhìn vào một kẻ đang quỳ gối ở trước mặt mình với luồng sát khí khổng lồ.
Một con quỷ hai mặt ư??
” Theo như ngươi báo cáo thì cái kẻ Thần Cấp kia là một cô gái với mái tóc màu xanh cùng đôi mắt hoàng kim sắc sao? “
” Vân..g
Thuộc hạ chỉ biết được nhiêu đó thôi vì có vẻ như hai tên dưới trướng tôi đã bị giết chết trước khi kịp báo cáo gì thêm ạ … “
Tên thuộc hạ khấu đầu xuống đất một chút thở mạnh cũng không dám.
” Khổng hổ là Thần Cấp , kẻ được thần linh ban phước xem ra cũng không phải dạng vừa… “
Hắn từ từ quay người lại nhìn về phí cửa sổ lớn một cách xa xăm.
” Nếu không còn việc gì thì thuộc hạ xin cáo lui trước ạ “
” Không cần vội.. “
Tên thuộc hạ ngơ ngác mà lén ngước nhìn lên về phía chiếc bàn gỗ mà hắn ta đang ngồi.
‘ Tên này nổi tiếng trong tổ chức là kẻ nguy hiểm và tàn độc được xưng là ‘Con Quỷ Hai Mặt’ , chắc chắn hắn sẽ không dễ gì tha sống cho mình khi đã không hoàn thành nhiệm vụ. ‘
Tên thuộc hạ bất đầu run rẩy liên hồi và từ từ nảy lên một ý nghĩa tạo phản để trốn thoát.
” Chỉ là một nhiệm vụ trinh sát nhỏ nhoi mà cũng làm hỏng việc thì ngươi nghĩ xem có đáng trách không đây. “
Liếc nữa con mắt nhìn về phía tên thuộc hạ dưới trướng đang run rẩy liên hồi một cách thô bạo.
Tựa như trong mắt hắn đây quả là một bức tranh không tồi của một con ác quỷ vậy.
” Tôi.. tôi.. “
Bặp bẹ vài tiếng rên rĩ nhỏ nhoi nhưng đó cũng là chút sức lực cuối cùng vì hắn gần như ngộp thở trước khí lực mạnh mẹ và sát ý khổng lồ mà hắn mang lại.
Thoáng chốc tĩnh lặng một cách kì dị khiến hắn gỡ bớt chút cảnh giác mà ngoái nhìn về phía chiếc bàn lớn mà kẻ kia đang ngồi.
Hắn chỉ ngồi xoay lưng lại về phí cửa sổ lớn mà đăm chiêu suy nghĩ về cái gì đó mà ngỡ như không còn quân tâm bắt cứ thứ gì nữa.
‘ Mình dù gì cũng là thành viên mạnh nhật đội trinh sát trực thuộc trực tiếp dưới quyền của một trong bảy thủ lĩnh…
Nếu không nhân cơ hội này mà thoát khỏi đây thì kết cục phía sau của một sẽ rất thảm.
Phải liều thôi… “
Từ trong tay áo hắn lấy ra một con dao găm được yểm đủ các loại ma thuật nguỵ trang và công kích để tiện cho việc chiến đấu trong nhiệm vụ trinh sát những lúc cần thiết.
Không ngờ rằng lại có một ngày hắn phải dùng con dao găm này để tìm cho mình con đường sống trước kẻ mà hắn nguyện trung thành.
Trong thoáng chốc, hắn lao thật nhanh về phía kẻ đang ngồi ở trước mặt hắn.
Con dao găm trong tay hắn lao cực nhanh về phía cổ của đối tượng mà hắn nhắm đến nhưng ngay khi vừa kịp chạm tới cái cổ ấy thì cánh tay của hắn đã bị đóng băng lại.
Bàng hoàng trước những gì đang diễn ra thì lại một thứ khác trên bộ phận hắn bị đóng băng đó là hai chân của hắn và nó đang từ từ lang ra khắc cơ thể hắn.
Hàn khí bao trùm cả căn phòng u ám đó khiến nơi đó trở nên lãnh lẽo một cách đột ngột.
Từ từ cảm giác đau đớn của hắn len lỏi tới từ những bộ phận bị băng hoá.
Bỏng lạnh còn khủng khiếp hơn cả bỏng nhiệt bình thường nên cảm giác đau đớn này chỉ mới là sự khởi đầu của hắn mà thôi.
Tiếng la hét khủng khiếp của hắn vang vọng cả căn phòng nhưng bên ngoài thì chẳng nghe thấy gì cả vì căn phòng đã bị cô lập bởi một ma pháp cấp cao.
Trái ngược với tiếng la thảm thiết đó thì tên điên rồ đang ngồi trên ghế kia lại nở một nụ cười thoả mản như đang nghe một vở kịch opera vậy.
” Ta mong chờ được gặp ngươi lắm đấy… “
__________________________________
Tờ mờ sáng ở khu cô nhi viên Hoa Hướng Dương, ở trong một căn phòng nhỏ đang có một cô gái trẻ tuổi mới lớn đang nằm ngủ say sưa không biết trời đất.
Bà lão mặt đày nếp nhăn do những năm tháng thời gian đã khắc lên cho bà như một minh chứng cho thấy bà đã sống lâu như thế nào.
Bà chầm chậm tiến tới trước cửa phòng của cô gái trẻ ấy mà từ tốn gõ cửa.
Không thấy ai trả lời bà liền thở dài ra một hơi.
” Đứa trẻ này biết đến khi nào mới trưởng thành đây .. “
Bà Rona không thể không ngừng lo lắng cho đứa con gái mà bà nuôi nấng từ khì còn nhỏ này, bà dành tình yêu thương lớn lao cho đứa trẻ ấy chỉ mong được nhận lại sự trưởng thành nên người của nó.
Nhưng khổ nỗi đứa trẻ đó lại vô tư và hồn nhiên khiến cho bà lão này không ngừng lo lắng.
Bà từ từ mở cửa để không làm kinh động đến cô gái trẻ ấy và bước tới cạnh giường của cô rồi ngồi xuống.
Đưa bàn tay nhăn nheo đầy vết chai sạn đó lên khẽ vướt mái tóc của cô con gái nhỏ của mình rồi từ từ khẩy nhẹ vai của cô.
” Dậy đi nào Mika, tới giờ đi học rồi đấy con ạ. “
Thủ thỉ những lời ấy bên tai cô khiến cô có chút động đậy.
Sau một lúc thì cô từ từ mở mắt ra và đập vào mắt của mình đó là hình ảnh của người mẹ già quen thuộc và thân thương đó.
” Ưmm.. con dậy liền ạ.. “
Mặc dù nói vậy nhưng đôi mắt của cô lại phản bác lại điều đó, đôi mắt màu hạt dẻ lim dim nhẹ nhẹ không có ý định sẽ thức dậy sau giấc ngủ dài.
Bà Rona thấy dáng vẻ lười nhát này của cô thì cũng đã quá quen rồi nên cũng không có gì ngạc nhiên trước cái biểu hiện này.
” Nếu con mà đi học trễ thì sẽ bị rimuru-sensei bắt phạt đó? “
” K-không thể nào.. rimi chắc chắn sẽ không làm thế với con đâu.. “
Miệng thì nói như vậy nhưng có vẻ như lời đe doạ của bà cũng có chút hiệu quả khi mà cô nàng đã mở hé đôi mắt của mình mà lẩm nhẩm.
” Ta có linh cảm rằng hôm nay con sẽ bị phạt đó.. “
Nghe đến đây, cô nàng liền ngồi phắc dậy với vẻ mặt bàng hoàng.
Từ nhỏ đã sống với bà nên cô cũng biết được rất rõ người bà của mình là người như thế nào.
Mặc dù không rõ thời trẻ bà ấy là một Ma Pháp Sư mạnh mẽ như thế nào nhưng nếu xét về thực lực thì có vẻ bà cũng phải ở Thánh Cấp.
Năng lực chiến đấu của bà đã đáng sợ rồi nhưng điều đáng sợ hơn đó là các giác quan của bà đã được gièn giũa tới mức có thể cảm nhận được một ít về tương lai một cách mơ hồ nhưng dù vậy thì nó vẫn là một năng lực khá đáng sợ vì từ bé đến giờ cô chưa bao giờ thấy bà nói sai điều gì khi mà bá có dự cảm về nó cả.
Và đến hôm nay chính năng lực đó lại cảnh báo cho cô về việc sắp bị phạt bởi Rimi.
Không phải vì cô sợ hình phạt mà rimuru giao cho cô mà cô sợ mình bị mất hình tượng trước một người hoàn hảo về mọi mặt như rimuru và điều đó cũng đôi chútttt xấu hổ.
Lật đật chạy nhanh ra khỏi phòng rồi bắt đầu vệ sinh cá nhân một cách nhanh chóng để không bị trể giờ.
Đến cả bữa sáng mà bà cắt công chuẩn bị cho cô thì cô cũng đã gói chúng vào hộp rồi mang theo vì thời gian có hạn của mình.
Chạy thật nhanh về phía học viên to lớn ở trung tâm thành phố, trên con đường tấp nập ấy thì có thể dễ dàng nhìn thấy một cô mỹ nữ trong bộ đồng phục học viên sải những bước chân vội vàng tới học viện một cách gấp gáp.
Cùng lúc đó thì Rimuru cũng đang trên đường tới trường nhưng dáng vẻ thì ngược lại với người con gái ấy mà cậu lại có phần nhã nhạn và từ tốn hơn tất nhiều.
Ngước nhìn thấy người quen của mình là Mika sải bước nhanh trên phố nên Rimuru cất tiếng.
” Mika! “
Mặc dù tiếng của cậu cũng khá lớn nhưng cũng không thể với tới người con gái đáng vội vã ấy và rồi cô ấy tản đi trong dòng người tấp nập của buổi sáng sớm đầu tuần.
Có chút thất vọng trong lòng nhưng rồi cậu cũng phấn chấn lại vì nghĩ chắc có lẽ cô ấy đang có cuộc hẹn trước nên mới gấp gáp như vậy.
Cậu cũng từ từ bước đi trên con đường của mình tới học viện nơi mà cậu đang làm việc với tư cách là một giáo viện ‘bất đắc dĩ’.
Thế rồi cuộc sống cứ vội vàng như vậy cho đến sự kiện thường niên của học viện diễn ra.
Nơi những giáo viên tài giỏi của các lớp học so tài với nhau để giao lưu kĩ năng cũng như học hỏi lẫn nhau và cũng là cơ hội để học viên thấy được sức mạnh của các giáo viên mà mình đang học ra sao.
Bởi lẽ làm gì có ai lại muốn học ở một người yếu kém hơn mình cơ chứ.