Chap 21

Quay trở lại thế giới Tensura của chúa tể Rimuru-sama nào.

Thời gian kể từ lúc Rimuru ‘biến mất’ đã trôi qua tròn 100 năm…

 

Sự chênh lệch này xuất phát từ việc trận chiến của rimuru với Destroy đã làm biến động các chiều không gian cũng như thời gian.

 

Sức mạnh khi va chạm giữa hai nguồn năng lượng mạnh mẽ đã xoá xổ cả 1 nhánh nhỏ của The Tree vì thế nên việc Thời – Không bị biến động là điều hiển nhiên.

 

Nói là 1 nhánh nhỏ nhưng sự thật thì đó là cả hàng triệu tỷ vũ trụ khác nhau…

 

Việc thế giới Tensura không bị xoá xổ là do có sự bảo hộ từ Băng Hoại Hư Vô được trích ra từ Không gian ảo của rimuru nên mới không sao.

 

Nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không bị ảnh hưởng…

 

Thời gian và không gian xung quanh Tensura cực kì hỗn loạn!!

 

Điều đó khiến thời gian giữa rimuru và tensura chênh lệch một cách phi lý.

 

Nhưng điều khủng khiếp hơn nữa là…

 

Liên kết linh hồn giữa cậu và các thuộc hạ gần như bị cắt đứt hoàn toàn.

 

Họ chỉ có thể cảm nhận được rằng vị chủ nhân vĩ đại của họ vẫn còn sống chứ hoàn toàn mù tịt về các thông tin khác hay phương thức liên lạc với ngài-Rimuru.

 

Khi xưa có Ciel giúp những việc như liên lạc hay thông báo thì họ còn có thể liên lạc được với ngài nhưng giờ đây thì hoàn toàn không thể làm được nữa…

 

Họ cũng rất muốn đi tìm ngài nhưng không gian và thời gian bên ngoài thế giới cực kì hỗn loạn.

 

Việc tìm kiếm hay thậm chí là đi lại cũng là điều không thể!!

 

Giống như một chú chim bị giam trong lồng sắt chờ ngày chủ nhân nó đón về vậy…

 

Tại Rừng đại ngàn Jura , Thủ đô Tempest bấy giờ hiện là buổi sáng và rất ‘náo nhiệt’.

 

Những người mạo hiểm giả từ khắp thế giới đổ về đây tràn lan đầy đường như kiến vỡ tổ.

 

Thương gia và các tiểu thương nhỏ lẻ cũng chia nhau buôn bán các mặt hàng khác nhau như kiếm , áo giáp , thuốc hồi phục , ….

 

Nơi đây không chỉ có con người và còn rất rất nhiều ma vật sinh sống khác nữa.

 

Nhưng ma vật mà ngài đặt tên và cho cái ăn cái mặc đàng hoàng đều tụ họp lại nơi đây để sinh sống và định cư lâu dài.

 

Trên đôi môi của họ ngày ấy đều là những nụ cười hạnh phúc đến ngây ngất lòng người.

 

Nhưng kể từ ngày họ biết việc Chúa tể của họ biến mất thì nụ cười ấy cũng mất đi vẻ hạnh phúc ban đầu của nó nữa…

 

Mặc dù họ vẫn luôn thân thiện mà nở nụ cười với khách hàng của mình nhưng…

 

Nó thật giả tạo…!!

 

Còn những thuộc hạ thân tín của Ngài thì sao?

 

Đầu tiên chúng ta đến với thiên tài chiến đấu nhưng nhút nhát-Gobuta

 

” Gobuta , sao cậu tối ngày cắm đầu mà luyện tập hoài vậy hả… ” Gobuzo ngồi ở gốc cây đằng xa nói chuyện với gobuta.

 

” …Tớ chỉ nghĩ khi ngài trở lại thì sức mạnh của tớ có thể giúp ít cho ngài ấy thôi…  “

 

Im lặng một lúc thì Gobuta lên tiếng giải đáp thắc mắc của Gobzo.

 

” Vậy sao…

 

Tớ nghĩ cậu nên nghĩ ngơi đi , cậu đã luyện tập suốt 1 tháng liên tục rồi đấy. ” Gobzo đầy lo lắng mà nhắc nhở người bạn của mình.

 

Nhưng nhận lại chỉ là cái thờ ơ của Gobuta và cậu chàng tiếp tục luyện tập điên cuồng.

 

‘ Kể từ ngày ngài biến mất , Gobta-kun lúc nào cũng trong trạng thái thờ ơ tất cả mà chỉ chú tâm vào luyện tập để tăng sức mạnh…

 

Rimuru-sama , đây là điều ngài mong muốn ở Gobuta sao… ‘

 

Gobuzo chỉ đành lặng im nhìn người bạn của mình một lúc rồi rời đi.

 

Không còn là sự vô tư đến dại dột thường ngày của cậu nữa mà thay vào đó là sự lạnh lẽo và thờ ơ mọi thứ.

 

Chúng ta đều nghĩ lòng trung thành của Gobuta đối với ngài không bằng được so với các chỉ huy cấp cao kia của Tempest nhưng điều đó là sai hoàn toàn!!

 

Cậu quá vô tư để hiểu được mối quan hệ chủ – tớ cũng như cách xưng hô hay cư xử cho đúng mực với vị chủ nhân của mình.

 

Nhưng nếu xét về lòng trung thành thì khó ai sánh bằng.

 

Từ tận sâu trong trái tim cậu đã coi Rimuru là vị chủ nhân vĩ đại nhất của mình và thề nguyện trung thành tuyệt đối với ngài.

 

Nhưng bỗng một ngày ngài lại biến mất…

 

Ngài bỏ rơi tôi ư!!

 

Ngài không cần kẻ tôi tớ này nữa ư!!

 

Ngài muốn tôi phải làm gì để ngài trở lại??

 

À phải rồi.. Sức mạnh!!

 

Ngài bỏ rơi tôi vì tôi yếu đúng không!!

 

Thế thì tôi sẽ mạnh lên để ngài trở về bên tôi!!

 

Chúa tể vĩ đại của tôi , tất cả vì ngài!!

 

Còn về phía cô thứ kí năng động và hoạt bát số 1 của rimuru-Shion

 

Trong không gian nhà bếp thường ngày có rất nhiều cô hầu gái Goblin nấu các món ngon để phục vụ cho Rimuru thì giờ đây nó bị bỏ trống vì… ngài đã biến mất nhưng vẫn còn đó một bóng hình đang chật vật làm một món gì đó…

 

Cạnh*cạnh*cạnh*…

 

Tiếng dao sắc bén từng nhịp từng nhịp cắt từng nhát lên thớt tạo nên tiếng động vang khắp căn bếp to lớn.

 

Ở phía xa có một cô hầu Goblin đang hé nhìn người phụ nữ đang từng dao cắt thứ gì đó kia.

 

‘ Shion-sama , tôi vẫn luôn theo dõi ngài suốt từ ngày Ngài ấy biến mất và hôm nào cũng vậy…

 

Ngài vẫn luôn một mình mà tự làm những món ăn ưa thích của Ngài ấy… ‘

 

Cô hầu trâm tư suy nghĩ mà đã không để ý một chi tiết nhỏ.

 

Đôi tay ấy không còn vững vàng từng nhịp cắt nữa mà nó… đang run lên từng hồi…

 

Tí tách*tí tách*…

 

Cô hầu bấy giờ nghe thấy âm thanh lạ vang lên thì giật mình mà gạt bỏ suy nghĩ để tập trung nhìn.

 

‘ Shion-sama…

 

ngài ấy đang khóc!! ‘ Cô hầu goblin kinh ngạc mà tròn mắt nhìn kỹ một lần nữa

 

Khi đã xác định là sự thật thì cô hầu goblin hoảng loạn chạy vội đến…

 

Bịch*

 

Shion không còn đứng vững được nữa mà khuỵ người ngã bịch xuống sàn.

 

Đúng lúc này cô hầu Goblin đã tới…

 

” Shion-sama , ngài không sao chứ ạ!! “

 

Cô hầu lo lắng tột độ mà chạy tới kề bên shion để hỏi thăm cô.

 

Cô hầu bất giác nắm lấy đôi tay của Shion thì kinh ngạc không thôi…

 

Nó đang run lên từng hồi liên tục!!

 

” N-ngài… ngài… ” Cô hầu goblin cứng họng mà không nói thành lời được.

 

Lúc này thì Shion nức nở lên tiếng…

 

” Tại sao…hức.. tại sao ngài ấy…hức… ngài ấy… lại bỏ ta….hức..hức… “

 

Những tiếng nức nở vang lên từng hồi khó khắn mà cô nói thành câu hoàn chỉnh.

 

” Không , ngài ấy nhất định không bao giờ làm như vậy!! “

 

Cô hầu gạt bỏ mọi cảm xúc hoảng loạn mà dùng ánh mắt kiên định nhìn Shion.

 

” Thế thì tại sao…

 

Đã 100 năm…

 

100 năm đã trôi qua…

 

Tại sao ngài vẫn chưa quay về hả… “

 

Shion tinh thần suy sụp , mơ hồ mà nói ra từng câu trong khi nước mắt vẫn chảy dài trên má.

 

” Vì… vì… “

 

Câu hỏi này thực sự quá khó đối với cô hầu goblin này.

 

Chả có một câu trả lời nào thoả đáng được câu hỏi này nhưng…

 

Sự thật về việc Rimuru-sama đã biến mất 100 năm là điều không thể chối cải…

 

Nhưng những lúc thế này chẳng bao giờ thích hợp để nói ra sự thật phũ phàng đó.

 

” Nhưng ngài ấy sẽ về!

 

Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi các thuộc hạ của mình!

 

Nên là ngài hãy… hãy cố gắng chờ đợi… “

 

Cô hầu chẳng biết phải nói sao cho đúng lí lẽ nên đành phải khuyên bảo cô.

 

Nhưng khi nghe đến từ ‘chờ đợi’ , cơ thể shion bất giác run lên một cách dữ dội một khắc rồi dừng lại.

 

‘ Chờ đợi… lại là nó à…

 

Tôi đã chờ đợi 100 năm rồi…

 

Quãng thời gian này đã là quá dài đối với tôi rồi…

 

Nó thực sự là địa ngục dành cho tôi…

 

Vậy mà ngài còn bắt tôi phải chờ đợi bao lâu nữa hả Rimuru-sama… ‘

 

‘Nhẫn nại’ đối với một người nóng tính và bốc đồng như cô quả thật là một điều cực kì khó.

 

Nhưng vì ngài… vì ngài mà cô đã cố gắng thay đổi…

 

Cô đã thay đổi rất nhiều…

 

Chỉ mong một ngày ngài sẽ trở về bên cô và khen cô một cái thôi…

 

Nhưng đã 100 năm…

 

Nó dài như vô tận và đã dày vò tinh thần cô một cách tàn bạo đến nỗi cô không còn giữ được thân mình nữa mà run lên từng hồi mạnh mẽ…

 

Nhưng có lẽ cô hầu đã nói đúng một phần.

 

Ngài sẽ trở về..

 

Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi những thuộc hạ của ngài..

 

Chắc chắn là như vậy!!

 

Ngài không bao giờ nói dối với thuộc hạ của mình cả.

 

Lòng tin của kẻ tôi tớ này dành cho ngài là tuyệt đối!!

 

Nên là… nên là… ngài hãy trở về nhé.

 

” Ngươi nói đúng , ngài sẽ trở về!!!

 

Cảm ơn ngươi đã ở bên ta những lúc này , nếu không có ngươi có lẽ giờ này ta đã…”

 

” Shion-sama , xin ngài đừng nói thêm gì nữa ạ

 

Được phục vụ cho Shion-sama và ngài ấy là vinh hạnh lớn nhất dành cho tôi. “

 

Cô hầu goblin hiền diệu mà nói ra từng chữ để làm dịu tâm trạng của chủ nhân mình.

 

” Ta nên làm vài món để khi trở về , ngài ấy có thể thưởng thức nó nhỉ. “

 

” Vâng ạ , để tôi giúp ngài một tay. “

 

Cả hai dìu nhau đứng dậy và chỉnh trang lại mọi thứ để chuẩn bị làm việc.

 

‘ Rimuru-sama , tôi vẫn luôn sẽ chờ đợi ngài trở về.

 

Tôi sẽ khiến ngài phải kinh ngạc về sự thay đổi này của tôi.

 

Chúa tể vĩ đại của tôi , tất cả vì ngài!! ‘

 

Không còn sự suy sụp như lúc đầu nữa mà cô đã nghĩ thoáng hơn và lại một lần nữa ‘chờ đợi’ ngày vị chúa tể của cô trở về.

 

Vậy còn ‘Công Chúa Oni’ của Thủ đô Tempest thì bây giờ ra sao?

 

Cô là một người hoàn hảo về mọi mặt.

 

May vá , nấu ăn , trà đạo , … thành thạo gần như mọi thứ từ khi còn nhỏ.

 

Kể cả vị chúa tể của cô còn phải học hỏi ở cô về nhiều mặt thì phải thấy cô giỏi cỡ nào.

 

Nhưng dù vậy , cô chưa bao giờ là thấy đủ…

 

Kể từ ngày ngài biến mất , cô đắm chìm trong tri thức…

 

Nhưng suy cho cùng tất cả cũng chỉ để vơi đi nổi nhớ nhung về ngài.

 

Có một thói quen mà cô chẳng thể nào bỏ được đó là cô sẽ pha một tách trà với hương vị ưa thích của ngài và đem lên phòng của ngài.

 

Đặt ở nơi mà ngài hay ngồi.

 

Nhưng giờ nó không có ngài nữa , căn phòng đó thật lạnh lẽo.

 

Hôm nay cô vẫn theo thói quen của mình mà pha một tách trà nóng và đến phòng của ngài.

 

Đứng trước cửa , như một thói quen…

 

Cốc*cốc*cốc*

 

Tiếng gõ cửa vang lên báo hiệu cho việc trà của ngài sẽ được mang đến.

 

Nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến lạnh người phát ra từ căn phòng.

 

‘ Lại là sự im lặng này sao… ‘

 

Lướt qua một dòng suy nghĩ buồn bã rồi cô dùng tay đẩy cửa đi vào.

 

Căn phòng vẫn vậy.

 

Những đồ trang trí , bàn ghế , cách sắp xếp này vẫn vậy…

 

Vẫn giống y như 100 năm trước vậy.

 

Không một tí thay đổi nào cả.

 

Chi ít thì sự thay đổi duy nhất đó là chủ nhân của căn phòng đã không còn ở đây…

 

Cô từng bước , từng bước đến gần chiếc bàn nơi làm việc thường ngày của ngài.

 

Đặt tách trà còn nóng hổi của mình lên chiếc bàn một cách ngay ngắn.

 

Đứng nhìn vào chiếc ghế của ngài một lúc thì cô lui người lại gần cửa.

 

Cuối chào một cách lịch sự hướng về phía chiếc ghế trống kia…

 

Tự từ lui người bước ra ngoài và đóng khép cánh cửa lớn lại.

 

Cô không rời đi liền mà vẫn đứng ở đó.

 

Sự im lặng bao trùm cả lối đi hành lang khiến bất kì ai cũng thấy nghẹt thở.

 

Ngày ngài biến mất cũng là ngày trái tim của cô bị mất đi một mảnh lớn không thể bù đắp vào được.

 

‘ Tri thức của tôi là để phục vụ ngài.

 

Nhưng ngài biến mất thì nó sẽ dùng để làm gì…

 

Không để làm gì cả…

 

Thật vô dụng…

 

Thật bất tài…

 

Tri thức này không đủ để ngài tìm đến tôi sao?

 

Ngài muốn nhiều hơn?

 

Ngài thật tham lam… ‘

 

Shuna khó khăn đứng không vững mà dựa lưng vào tường.

 

Gục đầu xuống , đôi mắt mơ hồ không định hình được cảm xúc hiện tại của mình nữa.

 

Bỗng chốc khoé mắt của cô cay cay khiến cô bất giác đưa tay lên sờ.

 

‘ Không được khóc…

 

Mình phải mạnh mẽ lên nếu không ngài sẽ buồn mất… ‘

 

Cố kiềm nén những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống.

 

Ép bản thân phải mạnh mẽ để không rơi nước mắt nếu không ngài sẽ buồn…

 

Thật đau khổ biết bao…

 

Nhưng phải cố gắng…

 

Vì ngài!

 

Shuna cố gắng giữ thân mình để đứng vững trở lại.

 

Từng bước chậm rãi đi về phía hành lang dài kia để đến Thư viện.

 

Và lại tìm kiếm Tri thức…

 

‘ Tôi không có sức mạnh to lớn như những người khác nhưng tôi sẽ dùng tri thức của mình để phục vụ cho ngài.

 

Tất cả tri thức của tôi sẽ là của ngài.

 

Chúa tể vĩ đại của tôi , tất cả vì ngài! ‘

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.