NGOẠI TRUYỆN:SPY ROOM×TIMELINE RIMURU

Khi Hell tỉnh dậy từ trong giấc ngủ ngắn, cậu đã nhanh chóng vào nhà vệ sinh ở góc phòng, đầu tiên rửa mặt đề tỉnh táo, sau đó là vệ sinh cá nhân.

sau khi làm mọi thứ cho cá nhân xong thì đến lượt quán. Mặc dù đã lau sạch sẽ nhưng hell vẫn quyết định lau thêm lần nữa, đơn giản là vì ông cảm thấy nó vẫn chưa sạch.

đúng lúc này, từ trên vọng xuống tiếng bước chân.

“Hai cô cậu dậy sớm thế?”.

Hell ngước nhìn với vẻ mặt rạng rỡ chào hỏi hai người kia. Hai người kia cũng rất bất ngờ, họ không ngờ hell lại dậy sớm bậy và tưởng rằng cậu đã thức trắng đêm.

“Bọn tôi cảm thấy xấu hổ khi được ông giúp đỡ tận tình, nên chúng tôi sẽ giúp ông. Hơn hết là với cương vị nhân viên của quán”.

“Hừm, hừm, đúng thế!!”.

Chàng trai lắc đầu, cười rồi nói với giọng điệu biết ơn. Cô gái cũng liên tục gật đầu tỏ ý đồng tình với lời nói của chàng trai.

“Nếu vậy thì ta thật lòng cảm ơn hai cô cậu rồi”.

Hell cười tươi chấp nhận.

Nhờ có hai người, quán đã được nhanh chóng dọn dẹp, khi xong thì thời gian sớm hơn 10 phút để đi chợ.

“Hai cô cậu có thể đợi ta một ít thời gian không? Ta sẽ đi chợ và mua một số đồ cần thiết cho bữa ăn hôm nay”.

“Ông cần chúng tôi đi theo để phụ ông không?”.

“Ừm…có vẻ là không”.

Hell thành khuẩn hỏi hai người, nhưng cả hai đã đưa ra lời đề nghị đi cùng ông. Hell đã cười và lắc đầu từ chối lời đề nghị đó. Ông đã quá quen với việc tự mình đi chợ.

Hai người kia chỉ đành chấp nhận, nhưng trước lúc đi, hell chợt nhớ ra gì đó.

“À mà phải rồi, ta có chuẩn bị đồ cho hai cô cậu rồi đấy. Ta để nó trong ngăn bàn thứ tư, từ phải qua trái. Nếu hai cô cậu không vừa ý thì khi ta về ta sẽ làm lại”.

Hell nói xong rồi mở cửa và đi ra ngoài.

“Ông ấy thật sự tốt”.

“Phải, ban đầu anh không quá tin tưởng nhưng giờ khác rồi”.

“Vậy là em và anh cũng có thể sống cùng nhau dưới thân phận mới”.

“Đúng thế”.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt ngọt ngào và trao những những lời tình tứ như những cặp đôi mới yêu.

==================

Thời gian dần trôi.

Cánh cửa chính được mở ra, bước vào là hell, tay ông đang bưng một túi giấy đầy đồ ăn, tay còn lại thì bưng một bọc giấy cũng to không kém, có vẻ nó không phải đồ ăn.

“Ông chủ về”.

“Ông chủ về”.

Hai người đồng thanh cất lên, điều đó khiến cho hell có chút ngạc nhiên, không ngờ là họ thích ứng nhanh đến thế. Nhưng sau đó ông cũng cười và đáp lại.

“Ừm, đồ như thế nào?”.

Ông bước vào và hỏi xem rằng đồ của quán có hợp không.

“Vâng, nó rất vừa”.

“Của tôi cũng thế”.

Hai người chạy đến phụ ông bưng, sau đó nhanh chóng đáp lại với vẻ mặt vừa ý.

“Hai cô cậu chắc có thể nấu ăn mà nhỉ?”.

“Vâng, chúng tôi có thể”.

“Vậy thì ổn rồi, hôm tay tôi có việc. hai cô cậu có thể nghỉ ngơi cho đến buổi trưa”.

“Vâng”.

Nói rồi, hell với lấy cây dù xám treo trên móc gần cán cửa ra vào. Sau đó lại lấy chiếc mũ cũng được treo trên móc và đội lên đầu.

“Hôm nay trời mưa sao?”.

Cô gái thấy hell cầm cây dù thì nói với giọng khó hiểu. Rõ ràng ngoài trời trong lành và có chút nắng, cô không hiểu tại sao hell lại cầm ô đi.

“Tốt thôi cô bé, đây chỉ là một thói quen”.

Hell mở cửa đi ra ngoài và đáp.

Cánh cửa đóng ầm lại. quán lại trở về yên tĩnh.

“Thói quen sao?”.

“Em không biết sao Arya?”.

Chàng trai chợt nhớ ra gì đó rồi nhìn cô gái.

“Anh nghe nói từng có một điệp viên giết chết một quan chức bằng một vật liệu có hình móc giống như ô đấy”.

“Thật sao!?”.

“Phải, cách giết khá thô bạo, anh chỉ biết là cổ của ông ta in vết hằn của một thứ gì đó gần giống với hình tròn, iết hầu của ông ta bị dập nát, sương sống ở cổ có dấu hiệu sắp gãy”.

“Là điệp viên nhưng lại có kỹ năng của sát thủ à”.

Cô gái xoa cằm suy ngẫm.

==================

Hiện tại.

Hell đang đi trên đường đến nơi của klaus. Đường xá buổi sáng khá chi là đông đúc và tấp nập. Ai ở đây cậu cũng quen và chào hỏi họ.

Đi qua một cái hồ khá rộng. nơi này cho thuê thuyền để chèo. Hell thì không có hứng thú cho lắm.

“Fu–chắc nên để hai cô cậu kia nghỉ phép trong tương lai rồi”.

Hell cười gian.

….

Không lâu sau đó, cậu đã đến một ngôi trường. cậu bước đến, dùng cán dù gõ nhẹ lên bàn hai lần.

“Oh, ngài Hell, chúc ngài một ngày vui vẻ”.

Người đàn ông ngồi ở bên trong chỗ canh gác chào hỏi.

“Cảm ơn, chúc anh một ngày vui vẻ, tôi xin phép vào trong được không?”.

“Ngài cứ tự nhiên”.

Sau khi nhận được sự đồng ý của người canh giác thì Hell đã đi vào trong ngôi trường.

Đi qua các hành lang và các căn phòng, Hell đã dừng chân tại một nơi gần giống với nơi cầu nguyện.

“Weo, khá lâu rồi mới đến đây”.

Hell người nhìn lên suy tư, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm kính và hắt lên người cậu như đang rửa tội lỗi vậy. Cậu đã đứng đấy rất lâu, sau đó mới đến trước bước tường gần đó.

Tách nhẹ một cái, Hell đã biến mất.

=============

Câu chuyện hiện tại chuyện đến một căn phòng, nơi đây có bảy chiếc ghế, ngồi trên đó là bảy thiếu nữ. Ánh nhìn của bảy thiếu nữ đó đều hướng về phía người đứng chính giữa.

Đó là Klaus, trên tay anh đang cầm là vài chiếc ổ khóa sát có thiết kế chốt ngang. Anh tung những chiếc ổ khóa ấy lên không trung sau đó tay anh nhanh đến nổi chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà ổ khóa lơ lửng giữa không trung, anh đã gỡ khóa hết chúng.

Lách cách lách cách.

“Hở!?”

Tiếng kim loại rơi xuống sàn, những cô đồng thanh thốt lên một tiếng “hở” đầy ngạc nhiên.

“Thấy rồi chứ? Nếu các em học theo sự chỉ đạo của tôi thì những thứ cỏn con này sẽ dễ như lòng bàn tay”.

Klaus đứng yên vào nói với giọng điềm đạm và bình tĩnh.

“Tuyệt thật, đây là thực của điệp viên hạng nhất sao?”.

Cô gái ngồi ở ghế đầu từ phải sang trai nói với giọng hứng thú.

“Trong vòng 1 tháng, tôi sẽ dẫn dắt các em tại dinh thự này, cho đến khi các em đạt tiêu chuẩn cho nhiệm vụ sắp tới”.

“Vậy chắc không còn lo lắng nhỉ?”.

“Vâng”.

Cô gái tóc trắng đứng dậy, nói với vẻ mặt hào hứng.

Klaus cúi người nhạt những ổ khoá lên, khi đứng thẳng dậy anh nói.

“Giờ thì sẽ đến hướng dẫn mở ổ khóa”.

“Vâng, vâng”.

Cô gái tóc trắng hào hứng tròn mắt đón chờ.

“Hãy sử dụng công cụ mở khóa một cách khôn ngoan”.

“Hết”.

“Hể!?”.

Chưa kịp hiểu gì, cô gái tóc trắng tròn mắt há hộc hốc mồm và lên một tiếng “hể” đầy ngây thơ. Cách hướng dẫn của Klaus có vẻ khá chi là ngắn gọn và khiến cho cả đám không hiểu được gì.

“Cách dạy của anh thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt và bái phục đấy, Klaus”.

Từ phía sau các cô gái vang lên một giọng nói đầy vẻ châm chọc. Klaus và các cô gái cũng cùng lúc quay về hướng phát ra giọng nói ấy.

(từ khi nào….!?).

Đó là của một người đàn ông mặc vest xám xanh, đeo bao tay đen, đầu đội mũ xám xanh, cổ tay treo một chiếc ô xám. Các cô gái rất bất ngờ, có chung suy nghĩ thắc mắc rằng không biết người đàng ông đó đã ở đó từ khi nào.

“Có gián điệp!?”.

Cô gái tóc trắng ngồi ở ghế đầu bên trái la lên rồi rời khỏi ghế. Chưa kịp để cô gái đó thủ thế thì Klaus đã cất tiếng.

“Monika, im lặng và về chỗ đi”.

“…Vâng”.

Klaus bình tĩnh nói, câu nói khiến cho monika dù không cam tâm nhưng vẫn cắn răng về chỗ.

Người đàn ông kia thấy thế cũng không trách mánh gì, từng bước đến chỗ mà Klaus đang đứng.

“Xin tự giới thiệu, tên của tôi là hell, là chủ của một quán Bar nhỏ”.

Hell lấy tay gỡ mũ xuống để trước ngực, tay còn lại giương sang ngang, chân phải lùi ra sau, vừa cúi người vừa giới thiệu.

“Không phải….”.

“…là điệp viên sao!?”.

Lần lượt cô gái có mái tóc màu cam và màu nâu thốt lên.

“Tôi không phải con chó của chính phủ, tôi có quyền tự do và quyết định, tôi không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ gì”.

Câu nói ấy vừa dứt thì một vài cô gái đã nhìn Hell bằng ánh mắt chút gì đó bí hiểm. Họ có vẻ đã nhận ra được thận phận trước kia của Hell thông qua lời nói.

“Vậy là các em đã hiểu rồi chứ? Còn Monika, em nên xin lỗi tên này đi”.

Klaus nhìn Monika rồi nói bằng giọng nghiêm nghị.

“Vâng”.

“Không cần đâu, Monika đúng không nhỉ? Ta đúng hơn nên xin lỗi các em vì đã gián đoạn cuộc nói chuyện vừa rồi.”

“Monika em ấy không sai, khi có kẻ đột nhập, chúng ta nên nhận thức cảnh báo trước khi mọi việc tồi tệ hơn. ta thành thật xin lỗi em Monika và các em còn lại.”.

Dưới lời nói nghiêm túc của Klaus, monika chỉ có thể nghe theo. Khi cô bé chuẩn bị xin lỗi Hell thì cậu đã bước đến ngắt lời cô. Tay cậu đặt lên xoa đầu của cô bé khiến cho bé có ngại ngùng. Đôi mắt cô liếc nhìn liên người đàn ông xa lạ cũng đang nhìn mình, đôi mắt trìu mến, nụ cười mỉm tựa như thiên thần, cùng lời nói ấm áp và chân thành của ông ta,trong lòng cô lúc này lại nổi lên cảm giác hối hận.

“Điệp viên vốn nên làm vậy. Thà cứu nhiều người còn hơn cứu mỗi mình mình”.

Hell nhìn thấy khuôn mặt của monika buồn bã thì tiếp tục an ủi bằng những lời nói ấm áp.

“Vâng, cảm ơn”.

“Ừm, thế mới được chứ”.

Thấy cảm xúc của monika đã ổn hơn, lúc này hell mới chợt nhớ ra gì đó.

“À phải rồi, anh kêu tôi đến đây để làm gì thế Klaus?”. Hell đứng thẳng người, tay vãn đặt trên đầu Monika, mặt quay lại nhìn klaus mà hỏi.

“Cũng chẳng phải việc khó khăn gì, chỉ là thực tập cho đám học trò này”. Klaus đáp lại.

“Hở!? ý anh là kêu tôi làm bia sống à?”.

“Đúng thế, như anh đã thấy thì bọn nhóc chẳng hiểu lý thuyết mà tôi dạy”.

Hell nghe thấy thế nét mặt hiện lên sự nghiêm túc. Tay cậu rời khỏi đầu Monika rồi bước đến chỗ klaus, cậu không chú ý thấy rằng khi tay cậu rời khỏi đầu Monika thì cô bé lập tức ôm đầy lại, đôi sáng ấy như muốn cầu xin nhưng Hell lại không thấy. Cô bé chỉ đành cặm cụi sờ đầu mình.

“Anh nghiêm túc đấy chứ, bọn nhóc sẽ chết đấy”. Hell đến bên cạnh klaus, một lần nữa xác nhận lại.

“Đương nhiên anh chỉ được phép dùng thứ ít gây sát thương nhất”.

“Ờm…bút chì, ô, tay và chân, anh thấy cái nào ít sát thương nhất?”.

“Anh đang đùa tôi đấy à!? Đừng tưởng tôi không biết anh đã dùng bút chì để sử lý một đội quân tinh nhuệ đẫy”.

Klaus hơi nhăn nhó, giọng nói có chút khó chịu mà quát lên.

“Anh đùa với tôi trước thì có!!”. Hell cũng gằn giọng mà hét lên.

Cứ thế, từ cuộc nói chuyện nho nhỏ, nó gần như đang biến thành cuộc cãi vã.

….

Bên phía các cô gái, thấy hai người đàn ông đang thì thầm to nhỏ với nhau thì cả đám không khỏi ngạc nhiên. Có thể đoán được hai người là bạn bè với nhau thông qua cách nói chuyện.

“Này, tôi vừa nghe được người đó dùng bút chì để sử một đội quân đấy”. Thiếu nữ tóc bạc nghé sát tai thiếu nữ tóc vàng với băng mịt mắt mà thì thầm.

“Làm như bà đây không nghe thấy vậy”. Thiếu nữ đáp lại với bộ mặt chán nản.

Đúng lúc ấy.

“Được thôi, chốt vậy đi”.

Ánh mắt của các thiếu nữ một lần nữa lại dồn vào hai người thanh niên kia. Người đàn ông tên Hell đó đập vai Klaus, khuôn mặt vui cười rồi đi đâu đó. Còn người thầy Klaus tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng mặt có gì đó hơi hơi căng thẳng.

“Các em nên chuẩn bị mọi thứ cần thiết, sau 5 phút hãy ra sảnh chính”.

Klaus nói rồi rời đi. Các thiếu nữ vẫn không hiểu được Klaus và người tên Hell đó muốn làm gì, nhưng họ vẫn nghe theo.

….

Thời gian trôi, 5 phút là quá ngắn để chuẩn bị.

……

“Phù, cuối cùng cũng kịp”.

Thiếu nữ tóc bạc chạy đến, mặt hốt hoảng, những thiếu nữ khác đã tập hợp ở đây từ bao giờ.

“Weo, các em đến đủ rồi nhỉ?”.

Từ sảnh chính, giọng nói của người tên Hell đấy được hô to lên tập hợp những ánh nhìn hướng về mình.

“Xin tự giới thiệu lại, ta là Hell, chủ của một quán bar nhỏ, ta là bạn của klaus và cậu ấy đã nhờ ta “giảng bài” cho mấy nhóc”.

Chưa kịp để các thiếu nữ mở miệng, Hell lại tiếp tục nói.

“Đây là “bài giảng” thực hành, lý thuyết với ta thì vô dụng. Những ai muốn thử thì bước lên trước, còn những ai không muốn thử thì núp bên dưới đó làm rùa rụt cổ, các em có quyền quyết định”.

Dứt lời, các thiếu nữ đồng loạt bước lên, lời nói khiêu khích của Hell đã chạm vào lòng tự tôn và khơi dậy tính hiếu thắng sâu trong người họ.

“Rùa rụt cổ sao!? Sẽ không bao giờ có chuyện đó!!”. Thiếu nữ tóc trắng đứng khoang tay, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hell.

Tên cô ta là Sibylla.

“Đừng nghĩ chúng tôi sẽ để ông yên, giờ thì ông muốn gì”. Thiếu nữ tóc cam lên tiếng ngay sau đó. Cô ta là Grete.

“Luật chơi rất đơn giản”. Hell cười tươi

Cậu đặt mũi cây dù xuống sàn, hai tay đặt lên phần móc của dù. Dáng người đứng nghiêm chỉnh

“Hãy thể hiện ra những gì các em hiện tại đã có. Miễn các em khiến tôi dùng đến vũ lực hay làm tôi rời khỏi vòng tròn nhỏ dưới chân. Các em thắng. Các em có quyền sử dụng tất cả những thứ mà các em mang theo và đồ trong căn phòng này”.

Lời nói vừa ra, trên môi các thiếu nữ đã xuất hiện nụ cười đắc thắng. Thế nên một cô gái trong đám đã lên tiếng đáp trả.

“Bảy đấu với một sao? ông sẽ nằm viện dài ngày với cái lời nói ngạo mạn đấy”.

Sibylla rút từ trong túi áo ra con dao găm.

Klaus từ trên lầu nhìn xuống chứng kiến tất cả. Lời nói mang tiếng trêu chọc của Siblla sẽ sớm bị trả giá.

“Cứ thử xem”.

Hell vừa dứt lời, từ bên dưới vụt đến một cặp khóa chân và khóa chân Hell lại. Nhưng vẻ mặt của Hell vẫn chẳng hiện lên tí gì là nao núng.

Người tấn công đầu tiên là Thea, tiếp đó từ phía sau, Sibylla đã di chuyển qua. Ánh mắt cô sát lẹm, cầm con dao găm chuẩn bị tặng Hell một nhát làm quà gặp mặt.

“Nhận lấy!!”.

Sibylla chuẩn bị đâm đến.

Grắc.

Một tiếng khóa giòn tan vang lên. Sibylla chưa kịp hiểu gì thì đã ngã một cú mạnh xuống sàn.

=========

….

Sorry

Lại để tụi m ăn ngoại truyện nhàm chán này rồi.

Đây là trích ra 1 đoạn của chap 6k chữ. T đã cố gắng lược bớt sự nhàm chán của tụi m với cuốn này rồi.

T đang cố gắng viết lại chap 11.

2k8 chữ nhé.

—White174200—

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.