CHAP 1

Thời gian đã điểm….

White đã come back!!!

Đoán xem nào, tôi sẽ mang đến những gì cho các bạn?.

1 cốt truyện mới sao?

Có lẽ vậy…!!

=========================

Thời Gian, Không Gian, Thực Tại.

Những thành phần chính đối với việc tạo ra 1 thế giới, Thời Gian đại diện cho những diễn biến trước và sau của nó, Không Gian đại diện cho phần ngăn cách giữa các thế giới các nhau, Thực Tại đại diện cho sự sống của những kẻ ở trong thế giới đó.

Nếu 1 thế giới thiếu đi 1 thành phần, chúng sẽ bị phá hủy, đó là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng…..có những kẻ vượt qua được chúng, hắn ta không nằm trong bất cứ thứ gì.

Quy luật hay Định luật, kể cả Khái niệm, tất cả đối với hắn chỉ có 2 từ “vô nghĩa”.

Hay hơn cả, các thành phần chính ấy còn phải nghe theo lời của hắn.

Vì sao ư?

Lí do?

Chẳng hề có bất cứ 1 lí do chính đáng nào.

Phải rồi!! Nếu vậy thì chẳng phải hắn ta rất mạnh đúng không?

Mạnh sao? Đối với hắn, hắn chẳng tự xem mình là mạnh nhất, những kẻ xung quanh hắn thì lại khác.

Bọn chúng luôn tự tưởng tượng rằng mình rất mạnh, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là suy nghĩ trẻ con.

Tại sao à?

Chẳng có thứ gì là mạnh nhất cả, hắn luôn tự nghĩ rằng mình rất yếu, thế nên hắn phải lang thang suốt cả triệu năm để đi tìm lời giải thích. Đi qua các thế giới khác nhau, lời giải thích của hắn vẫn chưa có câu trả lời.

Tất cả hắn nhận được chỉ là sự hủy diệt của các thế giới mà mình đến.

Sự xuất hiện của hắn đối với các thế giới như là 1 quả Boom vậy. Hắn tác động lên mọi thứ của thế giới mà hắn đến, để rồi thế giới đó như 1 sợi dây quá căng rồi bị đứt ra.

======================

Ở sâu thăm thẳm, nơi mà ánh sáng không thể chiếu đến được, chỉ có 1 khoảng đen vô tận.

Mọi thứ đối với góc nhìn khi này chỉ có 1 màu đen. Nhưng…..

Nhìn rõ hơn, những khoảng đen dường như đang cử động, bọn chúng giống như những tế bào sống hoạt động trong cơ thể và đang không ngừng “chết” rồi “hồi sinh”.

Rõ hơn nữa….. Đúng thế, nhìn rõ hơn nữa đi.

Trong khoảng không này, lại có dấu hiệu của 1 sự sống.

Tiếng thở của ai đó nhẹ nhàng vang lên, nhưng bất chợt, nó giống như bị ngắt quãng.

Không Gian xung quanh bấy giờ giống như những tấm kính vậy, chúng như bị tác động 1 lực cực lớn vào rồi vỡ ra thành từng mảnh.

Chúng như được 1 thứ gì đó nâng đỡ và không rơi xuống,nhìn xa hơn…..

Xuyên qua khoảng không màu đen này, xuyên qua cả mọi thứ. 1 quả cầu thịt nhớp nháp lọt vào tầm mắt chúng ta.

Chúng đang ngọ nguậy, nhưng rồi…..

Chúng bị 1 thứ gì đó tác động, rất nhiều vết lan nhanh ra từng chỗ của tảng thịt nhớp nháp ấy.

Chỉ trong vài giây, các viết lan đã bao trùm lấy hết chúng, từ trong các vết lan xuất hiện các làn khói đen mờ ảo.

Bọn chúng tiếp tục bao trùm lấy tảng thịt, rất nhanh thôi, tảng thịt ấy đã bị làn khói đen bao lấy hết, chúng dường như đang dao động dữ dội vậy.

Trong phút chốc, tảng thịt đã bị 1 thứ gì đó bên trong hút lấy, để lộ ra 1 lớp thịt khác.

Bọn chúng cũng đang dần bị hút lấy, đến lớp cuối cùng….

Các mảnh kính vỡ khi nãy lộ ra, ở giữa lớp kính vỡ ấy xuất hiện 1 người.

Hắn ta có mái tóc ngắn màu đen, bộ đồ trên người hắn cũng chỉ có 1 màu đen, mi mắt của hắn khẽ động.

Đôi mắt của hắn từ mở ra, để lộ 1 màu đỏ máu thuần khiết phát sáng trong khoảng không màu đen này.

Khuôn mặt của hắn trông rất nhợt nhạt, cuống mắt của hắn thâm quần nhưng nó đã làm nổi bật đôi mắt đỏ của hắn lên.

Hắn hiện tại trôi lơ lửng giữ các tấm kính này, tiếp tục, hắn khẽ động ngón tay. Các tấm kính dừng như bị 1 lực vô hình nào đó điều khiến mà bay tọt vào trong lồng ngực hắn.

Đến bây giờ, chúng ta mới có thể nhìn rõ, hắn đối với mảng tối đen này rất nhỏ bé, giống như 1 con kiến đứng trước 1 cục đá vậy.

….

Khi mảnh kính cuối cùng dung nhập vào người hắn, sự biến đổi đã sảy ra.

Mái tóc đen của hắn dài ra đến gần hông, màu sắc cũng biến từ màu đen sang màu xanh nước biển nhạt.

Đôi mắt đỏ của hắn vẫn được giữ nguyên, thân hình của hắn cũng không có thay đổi, điều thay đổi ở đây là mái tóc.

Khi biến đổi xong, hắn ta bắt đầu đứng dậy, tiếng grắc vang lên bất chợt, có lẽ do quá lâu không vận động nên xương cốt của hắn mới như vang vậy.

Hắn ta ngước nhìn sang “nơi” rộng lớn kia.

Theo ánh nhìn của hắn, rất nhiều Vũ Trụ xuất hiện và trải dài dường như là điếm không xuể.

“Lại…thay đổi rồi”.

Đôi mắt của hắn ta thẫn thờ, giọng nói có chút buồn và hơi nghẹn.

“…”.

Nhìn vào dải Vũ Trụ ấy, trong lòng hắn ta có chút khó tả, có lẽ nơi đấy không phải là chỗ có thể chứa chấp được hắn nữa.

Sau 1 lúc, hay ta quay lưng và chầm chậm bước đi, mỗi bước chân của hắn dường như bung tỏa hết sức mạnh vốn có của mình.

Từng vũ trụ, từng thế giới, từng dòng thời gian theo mỗi bước chân của hắn đều bị hủy diệt trong thoáng chốc.

Đôi mắt của hắn khi nhìn thấy sự hủy diệt của từng Vũ Trụ mà mình đi qua đều chứa 1 nổi buồn khó có thể tả.

Bởi vì đối với hắn, hắn thật sự đã kìm hãm sức mạnh của mình xuống dưới mức thấp nhất mà hắn có thể làm.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều vô ích.

========================
End

Thông thường thì chap đầu khá dài, đối với tôi khi mới bắt đầu viết là vậy.

Yeahh, thật đấy!!

Nhưng do thời gian 1 ngày có hạn, nên chỉ có thể làm cho anh em 1k từ hơn chút xíu.

Nếu là hè thì tôi sẽ rảnh hơn, thế nhé!!

Tôi đi viết bên Manga toon đây!!

—White—-

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.