Prev

1. Bạch Tiểu Thuần ( Tiểu Thuần, Tiểu Bạch ).

2. Trương Đại Bàn. ( Bàn sư huynh) .

3. Tam Bàn.

4. Trần Phi.

5. Phùng Trần.

___________________________________

________ Một ngày trước kỳ thi diễn ra.

____ Tại nhà bếp của Hỏa Táo phòng.

— Thuần tiểu đệ, ngày mai kỳ thí luyện diễn ra rồi. Ta mong đệ sẽ thành công. 

— Theo như cháu ngoại của bà ngoại của chị của con của cậu ở ngoại môn ta nói thì lần thí luyện này là “ngũ hành mục trang”. Chính là trong bùn dựng lên 5 cái cọc gỗ phải dựa theo số thứ tự của từng cái khống chế được phù thạch mới có thể mở ra thông đạo. Không khó đâu, kể cả rơi xuống cũng không chết đâu hahah.

— Ực … Haha Bàn sư huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thắng.

— Ừ như vậy mới chính là người của Hỏa Táo phòng ta chứ, haha.

— Vậy thì kế hoạch chúng ta là làm như này, sau đó như này.

— Hảo kế hảo kế.

_________ Ngày diễn ra kỳ thi.

— Ưm~

— Anh dậy trễ lắm đấy Rimuru- san. Kì thí luyện sắp bắt đầu rồi kìa.

— Hể ?! Vậy sao ?

— Vậy thì chúng ta vừa ăn vừa xem họ là được thôi ấy mà. – Thực chất tôi muốn xem kì thí luyện này nó trông ra sao mà thôi nếu được tôi còn áp dụng nó cho phần thi thể dục cho các trường ở Tempest nữa chứ.

Vừa nói tôi vừa hôn nhẹ lên môi Ciel, đồng thời bàn tay hư hỏng kia liên tục bóp cặp bưởi nõn nà tươi mịn kia.

*Bốp – Một cú đau điếng trên đầu tôi.

— Anh còn không nhanh thay đồ đi.

______ Trong khi đó cách kì thi vài phút.

Ở nơi được cho sẽ diễn ra kì thi.

Rất nhiều thí sinh tập hợp đông đủ tại đây hầu hết họ đều tu luyện đến Ngưng khí tầng 2, tầng 3.

— Nhất định kì thí luyện năm nay ta nhất định giành được vị trí đệ tử ngoại môn.

— Ha, ta cũng vậy.

Bọn họ đang nói chuyện thì từ đâu có tiếng nói lớn vang lên.

— Tránh ra, tránh ra.

* Lạch cạch …. lạch cạch … Hí í í …

Một cỗ xe ngựa lao đến và dừng ngay trước cổng thí luyện.

Mọi người bàn tán xôn xao.

— Xe ngựa xa hoa như này. – Một giọng nữ cảm thấy ngạc nhiên.

— Ai vậy ?

— Phô trương kiểu này ngoại trừ Hầu gia thì còn có thể là ai kia chứ. – Một giọng nam bàn tán.

— Hơ, bảo sao trong không khí có mùi của cặn bã. – Một giọng nữ nói những lời không mấy thân thiện.

— Đến rồi, đến rồi.

Một người phụ nữ mà cũng không chắc là nữ, bước ra tiếp đón.

— Ngay cả cô nương của Hầu gia cũng phì nhiêu vậy hay sao? 

— Tiểu thư, chúng ta đến rồi. – Giọng nói đầy nội lực phát ra từ chính miệng người hầu đó, một chất giọng trầm làm bao con tim xao xuyến như muốn rụng rời.

— Mời tiểu thư.

Từ trong cỗ xe ngựa một cô gái nhỏ nhắn tóc hồng từ từ bước ra. Đặt bàn tay có người nâng đỡ giúp mình từ từ leo xuống.

— Là Hầu gia tiểu thư. Ca ca ruột của cô ấy là thiên kiêu trong đám đệ tử ngoại môn – Hầu Vân Phi.

— Đến y phục của đệ tử ngoại môn cũng mặc luôn rồi. Có phô trương quá không vậy. – Giọng nói của người phụ nữ này tỏ vẻ khó chịu.

— Lần báo danh ngoại môn này, Hầu Tiểu Muội ta chắc chắn sẽ giành đượ…  

— Hình như bên kia có tông môn mới kìa.

Tiểu Muội nói chưa xong thì những thí sinh đổ xô nhau về hướng kia. Hình như chỗ đó sắp có chuyện gì vui rồi.

________ 

[adrotate banner=”8″]

Có một nhóm ba người, ba kẻ hai mập một ốm từ từ tiến đến trên người họ đeo trên lưng một chiếc nồi lớn. Nghe đến đây ai cũng đoán được họ chính là Hỏa Táo phòng.

Từ xa có một tiếng nói tới.

— Hình như bên kia có tông môn mới kìa.

Rồi từ đâu như một đàn ong vỡ tổ họ nhao nháo lao tới, lại một lần nữa bàn tán xôn xao.

— Ta đã tham gia 10 năm rồi cũng chưa từng gặp qua người của Hỏa Táo phòng.

— Không phải bình thường có đánh chết cũng không làm đệ tử ngoại môn sao?

— Ruốt cuộc, đãi ngộ đồ ăn ở Hỏa Táo phòng cũng đã đuổi kịp các trưởng lão rồi. Ai hèm danh hiệu đệ tử ngoại môn nữa chứ.

______ Một hồi lâu sau.

— Woa, có đông người quá không biết các huynh đệ khác lên đỉnh núi thí luyện có náo nhiệt như vậy không?

— Rất nhiều người tài giỏi hehe. Những ngày tháng tốt đẹp đang vẫy gọi chúng ta.

— Sư huynh, chúng ta hành động không thừa, cứ như theo kế hoạch.

— Được được. Nghe đệ hết hahaha.

______ Đến giờ thi.

Ở trên cao xuất hiện một người.

— Các vị đường vào nơi thí luyện đã được mở. Quy tắc trận đấu do Chấp pháp đường toàn quyết phụ trách. Ta hy vọng mọi người sẽ đấu công bằng. – Người nói đó là Chấp pháp đường Phùng Trần.

— Hiện tại đại hội chính thức … Bắt đầu.

*Boong … boong.

— Hây da. 

Các thí sinh lao vào, tranh giành, đấu đá, loại bỏ lẫn nhau, từ xa có 3 người đứng nhìn trận chiến.

Đó là nhóm của Hỏa Táo phòng.

Và kế hoạch của bọn họ là “Đợi”.

— Sau khi thí luyện bắt đầu ắt sẽ tranh giành rất khốc liệt. Chúng ta án binh bất động, giữ vị trí để họ tự đấu đá lẫn nhau khi thời cơ chín muồi ta sẽ ra tay.

— Mọi người đã vất vả chuẩn bị lâu như vậy, bây giờ xuất trận thôi.

__________ Nhưng đời không như là mơ.

— Aaa, sao lại khác xa dự đoán của ta thế này.

— Ha, làm phiền rồi. Các ngươi tiếp tục đi ha.

Đang chạy, hắn bị vấp ngã do những trận xô xát của các nhóm khác. Cũng may nhờ cái nồi mai rùa nên hắn qua được nơi đó.

Phía bên Đại Bàn cũng không khấm khá là bao.

Bàn huynh liên tục hất đẩy những người khác, bảo trợ Tiểu Thuần. 

— Cửu Bàn, ta yểm hộ cho đệ. Gắng sức chạy đi.

Từng người từng người trước sự bảo hộ của cái nồi di động Đại Bàn đều bị hất văng, những tiếng la thê thảm. bi ai vang lên.

— Aaaa ….

— Áaa …. Người của Hỏa Táo phòng thật đáng sợ! ~

_________ 

— Hự hự … Haiz … – Một kẻ từng bước từng bước thở hồng hộc leo lên từng bậc thang có phép ấn chú.

— Càng tiến áp lực của cấm chế thuật càng mạnh. Hự … Cứ như này … Thằng nhãi tiểu thố mau thả tay ra cho ta. 

Hóa ra hắn ta còn kéo theo một thằng béo chừng 760 lạng.

— Đây là lần thứ 11 ta tham gia rồi không thể để ngươi cướp mất vị trí ấy của ta được. – Không để cho hắn đi như vậy, ông béo níu kéo cả người kẻ đó khiến hắn không thể nào di chuyển tiếp được. Không chịu thua ông béo kia hắn lấy chân đạp ra xa nhưng có vẻ không hề hấn gì.

— Còn lâu … Hự … 

Trong khi hai người họ tranh giành thì một người vác nồi chạy ngang qua.

— Cấm chế như vậy mà vẫn chạy được sao? 

Tiểu Thuần tiếp tục chạy.

— Không biết các sư huynh đâu hết rồi?

________

— Phía trước là khu vực của các dây leo phải cẩn thận đó. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt. – Giọng Đại Bàn vang lên, bên cạnh là Tam Bàn.

Phía đối diện Đại Bàn là Trần Phi hắn cũng chạy song song với bọn họ.

Hắn vừa chạy vừa nói.

— Ngươi đừng tưởng ta không biết các ngươi đang giở trò cả cái tạp dịch sở ở Hỏa Táo phòng ngươi là tên kiếm ăn được nhất. Hơn 10 năm nay không ai muốn đi ngoại môn nhưng năm nay cả đám các ngươi lại hành động.

— Chúng ta thí luyện theo quy tắc liên quan gì đến ngươi? Tam Bàn đệ chạy trước đi.

Đại Bàn và Trần Phi tiếp tục chạy, phía trước là cây cầu gỗ.

— Hớ, hôm nay ta đến là để xem xem rút cuộc các ngươi định làm gì?

Đại Bàn bất chợt dừng lại chuẩn bị lấy vũ khí.

— Nếu thế thì ngươi lại đây.

* Rầm.

Bàn sư huynh dùng nồi đập vỡ một phần của cây cầu.

Những mảnh vỡ liên tục lao đến Trần Phi. Hắn lao lên chém đứt mảnh gỗ đó nhưng tất cả nằm trong kế hoạch của Đại Bàn. 

Trần Phi bị dây leo trói ngược, không thể di chuyển.

— Ngươi dám đánh lén ta. NGƯƠI ĐỢI ĐẤY.

_______ 

— Ngã xuống dưới e rằng cái mạng nhỏ này khó bảo toàn. Tin vỉa hè quả nhiên không đáng tin mà.

Sau một hồi chạy thì Tiểu Thuần cũng đến được nơi thung lũng, với những tảng đá lơ lửng trên trời, chắc chắn là phải nhảy qua nếu muỗn đến đích.

— Phù, khổ luyện của ta xem ra lần này phải dùng đến rồi.

Tiểu Bạch lấy đà chuẩn bị high jump.

— Ôi trời, sao cao thế.

— Chỉ còn một hòn đá cuối cùng nữa thôi.

— Hây da … 

Tưởng chừng như sắp thành công thì một cơn gió lớn bất ngờ ập đến làm hắn chới với, cũng may còn giữ được tảng đá nhưng e rằng không lâu.

— Hơ … hơ … Aaa … Aaa.

Một con chim từ đâu bay đến đậu phía bên kia của tảng đá làm nó cân bằng lại.

— Điểu ca. Huynh giữ chắc lấy. Đứng yên nhé.

Vừa nói xong, con chim bay đi luôn. 

Do lực tác động bất ngờ, nên vì thế hắn giữ không được mà rơi xuống nhưng mạng hắn đỏ, rơi ngay trên bãi đất gần nhất, và bãi đất đó là đích đến.

— Hahaha, Cửu Bàn đệ lợi hại thật. Ở bên đó đợi bọn ta.

Vài phút sau Đại Bàn và Tam Bàn cũng qua bờ bên này.

— Làm tốt lắm Cửu Bàn. Vị trí đệ tử ngoại môn đã được chúng ta thuận lợi giữ vững rồi, hahaha.

— Chúc mừng các vị sư đệ dành được ba vị trí đầu. Đi qua cửa ải này thì sẽ chính thức thăng cấp thành đệ tử ngoại môn. Bắt đầu con đường vấn đạo thực sự.- Người đứng chờ là Chấp Pháp đường – Phùng Trần.

— Cuối cùng cũng đến rồi, hộc hộc.

— Vẫn là bị người của Hảo Táo phòng giành mất rồi, hộc hộc.

Hai người vừa nói vừa thở hồng hộc đó là hai người đấu đá ở dưới cầu thang khi nãy.

Một nụ cười không mấy tốt đẹp đang nở trên môi của cả ba người Hỏa Táo phòng, dường như đã có mưu kế gì nữa đây.

— Sư huynh bọn ta đột nhiên nhớ ra chút chuyện lập tức phải quay về ngay.

Câu nói đó làm cho Chấp Pháp đường ngạc nhiên, bởi phần thưởng ngay trước mặt mà không lấy.

Tiểu Thuần dẫn người khi nãy đến một tảng đá to gần đó.

— Bảo bọn ta đến đây có việc gì thế?

— Các ngươi yên lặng một chút. Cửu sư đệ của ta có lời quan trọng cần nói.

— Sau khi suy nghĩ kĩ càng ta vẫn không nỡ xa Hỏa Táo phòng. Càng không nỡ xa các sư huynh đệ ngày ngày gặp mặt. Hic hic.- Tiểu Bạch dằn vặt đau khổ.

— Ông trời tại sao lại để ta ra quyết định tàn nhẫn thế này? Tại sao? Tại sao kia chứ? – Vừa nói hắn vừa đánh vào tảng đá gần đó, nước mắt tuôn ra.

— Thật ra ta không muốn trở thành đệ tử ngoại môn. Thậm chí đệ bây giờ rất muốn nhường lại vị trí của bản thân, hic hic.

— Gì cơ? – Hai người kia ngạc nhiên khi không ai lại nhường vị trí tốt như thế.

— Nhưng ta và các sư huynh vì lần thí luyện này đã hi sinh quá nhiều. Các sư đệ nhìn xem. Sư huynh của ta cũng đã đói đến ốm luôn rồi. 

— Hóp bụng lại. – Tiểu Thuần nháy mắt, nói nhỏ.

— Bọn ta khổ luyện quên ăn, quên ngủ như thế, trải qua bao gian khó mới giành được ba vị trí đầu. – Hắn tiếp tục kể lể những gian khổ của mình.

— Nhìn xem sư huynh của ta đói đến ngất xỉu luôn rồi. – Nhờ hóp bụng mà không thở nên Tam Bàn lăn ra ngất xỉu.

— Vì để bù đắp sự đau khổ về tinh thần và sức khỏe. Một suất đệ tử ngoại môn chỉ cần 200 linh thạch thôi là đủ rồi.

Vậy là mục đích cuối cùng của Tiểu Bạch là dùng linh thạch đổi lại 1 suất vé đi vào ngoại môn.

— 200? Sao ngươi không đi cướp đi.

— Đây là cơ hội vững chắc để bước chân vào ngoại môn đấy. Nếu để tháng sau thì không biết có biến cố gì đâu.

— Thay vì về nhà chờ đợi thi lại chi bằng bây giờ thăng cấp sớm ngày vào ngoại môn, sớm ngày tu đạo thành tiên. – Đại Bàn góp vào mấy câu câu dẫn.

— Mỗi chúng ta đều có ước mơ nhưng luôn vì nguyên nhân này nguyên nhân nọ mà do dự không tiến về phía trước. Nhanh bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy cơ hội mất trắng trợn như vậy sao. Tương lại mấy người không ở đây mà đứng ở một vị trí cao hơn. – Tiểu Thuần đứng trên mỏm đá nói một cách hiên ngang.

Sau câu nói này những người nghe được bài diễn văn đó đều khóc ròng. Cả đám đều đổ xô bán linh thạch đổi vé vào ngoại môn, khung cảnh trở nên náo loạn chưa từng thấy.

Còn Chấp Pháp đường kia dường như đứng đơ người, cơn tức giận bùng phát.

— Các ngươi thật to gan. Công khai làm trái nội quy. 

— Chấp Pháp đường.

— Cái tên đang nằm đó còn không mau đứng lên cho ta. Còn cái tên đứng ở trên.

— Hihi, sư huynh bớt giận. Không biết bọn ta vi phạm điều nào của môn quy. Ahaha hihi.

Cơn tức giận bùng phát dữ dội nhưng tức thì chợt tắt.

— Đương nhiên các ngươi đã vi phạm …. Vi phạm …

— Điều thứ nhất trong môn quy của Linh Khê Tông là không thể ỷ vào những thứ mình học được, có được mà làm nguy hại đến phàm gian thế tục. Điều thứ hai,không thể tự ý ra khỏi môn tông khi chưa được sự cho phép. Điều thứ ba … Điều thứ 386. không được bước vào cấm địa khi không được sự cho phép.

— Sư huynh, ta đã đọc hết toàn bộ môn quy rồi, cũng không phát hiện đệ đã vi phạm điều luật nào. Nếu có thiếu sót xin sư huynh chỉ điểm cho.

Phùng Trần cũng tốt, các sư đệ cũng được, tất cả đều á khẩu trước tài siêu trí nhớ của Tiểu Bạch.

Phùng Trần hắn tuy tức nhưng cũng không biết tìm ra lỗi sai nào.

— Nếu bọn ta không vi phạm môn quy, tiếp tục giao dịch.

Sau khi giao dịch một lúc, Tiêu Hầu Muội là người trả 3000 linh thạch giành lấy vị trí thứ hai.

Vị trí cuối cùng đã nhẽ giao dịch xong nhưng có một người can.

— Này, thì ra mục đích của các ngươi là cái này. Hớ, Hỏa Táo phòng giỏi thật đấy. Dám công khai bán vị trí đệ tử ngoại môn mong Phùng sư huynh xử lý công bằng. – Từ đâu Trần Phi đi tới.

— Ừm, lời nói của Trần sư đệ nói có lý lắm nhưng trong môn quy không có đề cập đến những việc như thế, ta cũng không nhúng tay vào.

— Nếu Phùng sư huynh cảm thấy khó xử thì có th đưa ba đệ tử của Hỏa Táo phòng này giao cho trưởng lão của Chấp Pháp đường. Có tội hay vô tội tự khắc sẽ biết ngay.

— Nếu kết quả thí luyện lần này có tranh cãi vậy mời các sư đệ nhấc bước theo ta đến Chấp Pháp Đường vậy. – Phùng Trần cười gian.

— Đi thì đi dù sao thì bọn ta cũng không vi phạm môn quy. – Đại Bà thẳng thắn quyết định.

_________

— Sư huynh đi hướng này … – Tiểu Bạch lo lắng quay lại hỏi nhưng chưa hết câu.

{ Không ổn } – Linh tính của Đại Bàn mách bảo rằng Tiểu Thuần gặp nguy hiểm.

Và đúng như dự cảm.

Tiểu Thuần bị Trần Phi nắm áo hất văng.

— Bạch Tiểu Thuần đi làm đệ tử ngoại môn của ngươi đi.

Thì ra hắn muốn cho Bạch Tiểu Thuần là đệ tử ngoại môn để biến mất cái gai trong mắt hắn. Nhưng trời tính không bằng nồi tính.

Chiếc nồi hình mai rùa của Tiểu Thuần phát sáng đẩy hắn văng xa. Và hắn là đệ tử ngoại môn thứ ba.

— Chúc mừng Trần sư huynh, ngươi là người đầu tiên của Giám sự phòng làm đệ tử ngoại môn đấy. – Đại Bàn lên tiếng châm chọc.

— Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu.

_______

Ba người họ đang vui vẻ tám chuyện thì Tam sư huynh bị một lực hút lên.

— Trần Khánh Nhu đệ tử ngoại môn Thanh Phong Sơn.

Tiếp đến là Trương Đại Hải, định bỏ chạy mà không thoát được. Làm ngoại môn của Tử Đỉnh Sơn.

Và cuối cùng là Bạch Tiểu Thuần làm ngoại môn của Hương Vân Sơn.

_______

Ở trên một đỉnh núi, phong cảnh đơn sơ nhưng đẹp lạ thường có đôi nam nữ đang ngồi thưởng thức trà, trước mặt họ là một cái màn hình siêu to khổng lồ.

— Haha, hắn ta giống anh phết ấy nhỉ?

— Giống đâu mà giống chứ. Chà thí luyện này được mốt em tạo thử cho tụi nhỏ nha Ciel.

— Ừm, nhìn nó giống khu vui chơi kia ấy chứ.

— Thưởng thức trà tiếp thôi nào, Ciel.

— Vâng. Nhưng anh còn quên một việc đấy.

— À đây hả, chụt.

— K- Không phải, là đây cơ. 

Từ phía trên, đâu ra một chồng giấy tờ ở Tempest.

— Anh phải làm hết đống này đấy, làm xong hẵn ăn cơm.

— Nhưng mà … 

–Không nhưng nhị gì hết làm đi. 

— Vâng. – Mồ hôi tôi đầm đìa, từ đâu cây quạt giấy ở trên tay cô ấy vậy.

{ Thật đáng sợ ~} 

(Đăng lúc: 28/1/2022)

Spread the love
Prev
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.