Mỗi chap sẽ có các nhân vật cùng với các tên gọi mới.

Sẽ rất rối cho các bạn đọc.

Nên mình sẽ ghi các nhân vật cùng với tên gọi khác của nhân vật đó ở đầu mỗi chap.

Nó sẽ giúp bạn đọc đỡ rối hơn về các nhân vật, đặc biệt là tên gọi của họ.

1. Bạch Tiểu Thuần ( Tiểu Thuần, Tiểu Bạch ).

2. Trương Đại Bàn. ( Bàn sư huynh) .

3. Hứa Bảo Tài.

4. Lý Thanh Hậu ( Lý thúc).

________ Mạo Nhi Sơn.

Trời mây đen, sấm chớp đùng đùng.

Có một kẻ đang run run cầm nén hương cầu trời khấn phật, hắn tên Bạch Tiểu Thuần. Một kẻ không cha không mẹ, lớn lên từ một thôn làng nhỏ dưới chân núi.

— Cao hơn, cao hơn nữa đi. Bay lên, bay lên nào làn khói nhỏ.  – Tay hắn run run giơ cao nén hương lên trời.

— Lần này nhất định phải được. Cố lên. Tiểu Thuần ta không sợ.

Hắn cứ nói nhưng sấm chớp vẫn cứ đùng đùng ầm ầm đánh xuống chỗ hắn.

* Ầm.

— Không có mắt à. – Tiểu Thuần nhảy cẩng lên tránh tia sét đang giáng xuống.

— Đừng đánh. Đừng đánh nữa mà. Tại sao lần nào cũng lấy mạng ta vậy hả ?! – Tiểu Thuần chạy thục mạng, tránh những tia sét đang đánh tới tấp.

Có thể nói rằng đây là lần thứ 13 hắn làm việc này nên cũng vì thế hắn cũng xém bị sét đánh chết mấy lần.

* Rầm … Ầm …. ầm… ầm…

Các đợt sét vẫn tiếp tục giáng xuống đầu hắn …

________ Dưới chân núi.

Một đám người trong thôn đang chắp tay lạy về phía ngọn núi cao kia.

— Tiên nhân hãy phù hộ. Phù hộ. – Trưởng thôn khấn lạy.

— Ba năm rồi sao hôm nay đợt sét này lại đầy tà khí đến vậy.

— Kiểu này là Bạch Thuần lành ít dữ nhiều rồi.

— CÂM MỒM ! … Sao các ngươi lại độc mồm thế cơ chứ. Kể cả khi hắn có ăn hết gà trong thôn này đi chăng nữa thì vẫn là đứa trẻ mà chúng ta đã nuôi nấng từng ngày. 

— Ông trời phù hộ. Thần tiên phù hộ. Mau cho tiên nhân mau thu nạp Tiểu Thuần.

Sau một lúc trưởng thôn cũng thấy vị tiên nhân mà Tiểu Thuần kể. Cây gậy ông cầm ngã xuống, từ đâu hai hàng nước mắt chảy dài trên má, không khí xung quanh chùng xuống.

— Trời cao có mắt. 

— YAH. 

Cả dân thôn reo hò vui mừng như lễ hội khác xa với không khí trầm lắng lúc nãy.

* Cheng cheng cheng

— Bạch Tiểu Thuần đi rồi. Năm mới tới rồi mọi người ơi !

— YO ! 

Tiếng cụng ly chúc mừng, tiếng reo hò của mọi người trong thôn vang lên ngay sau đó.

Tưởng sẽ có một lễ ăn mừng hoành tráng nhưng lại bị dập tắt bởi một giọng nói vang lên từ trên đỉnh núi.

— DÂN LÀNG ƠI, BẠCH TIỂU THUẦN TA NHẤT ĐỊNH SẼ QUAY VỀ THĂM MỌI NGƯỜI. ĐỪNG QUÊN TA !

*RẦM … rầm

Tiếng đóng cửa vang lên ngay sau khi câu nói đó kết thúc trả lại không gian trống vắng. 

— Nghiệp chướng ! 

Hai từ đó được vang lên đầy ai oán.

_________ Tiểu Thuần’s POV.

Từ trong đống đổ nát sau đợt sét vừa rồi, một thân hình bé nhỏ chui ra từ đó.

— Khụ khụ khụ, được rồi. Coi như ngươi mạnh. Hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi. Lần sau chúng ta gặp lại. 

— Phù phù. – Hắn thổi tắt nén nhang cháy gần tàn. Một tiếng nói từ đâu vang lên.

— Khốn kiếp. Truyền tin Hắc Hương Khỉ là do ngươi bày trò.

— Ai ? Là ai đang nói vậy ? Là tiên nhân phải không ?

Trước mặt Tiểu Thuần là một người toát ra khí chất cao quý, tôn nghiêm đang lơ lửng trên không trung hướng ánh mắt xuống người ở dưới.

— Bản tọa Linh Khê Tông – Lý Thanh Hậu.

Vừa dứt lời chưa được vài giây. Tiểu Thuần lao đến trước mặt Lý Thanh Hậu quỳ xuống kể lể.

— Lý thúc. Ta đợi ngài đã 3 năm 2 tháng 13 ngày 10 tiếng. Ngài mà không đến đời sau của Bạch gia đều bị Hắc hương của ngài giết chết queo rồi. Đến lúc đó hẹn ước của ngài và tổ tiên ta e rằng là như gió thoảng mây bay rồi.

— Theo như lời của ngươi ta suýt lúc đó đã hại chết ngươi rồi.

— Ta không dám ạ.

— Đã sợ rồi ? Lại còn đốt hương đến cả chục lần. 

— Cha mẹ của ta đã qua đời sớm. Từ bé đã ăn cơm của Bạch gia, mặc đồ của Bạch gia mà lớn lên. Họ chính là cha mẹ thứ hai của ta. Nên là mỗi lần đốt hương bọn họ đều khóc muốn giữ ta lại.

— Thật không ngờ, ngươi còn nhỏ mà trọng tình trọng nghĩa đến như vậy.

— Lý thúc. – Hắn vừa nói, vừa khóc lóc, vừa lê lết bằng đầu gối của mình đến ôm chân Lý thúc kể lể tiếp.

— Ta thực sự rất muốn tu tiên. Tu tiên không phải là có thể trường sinh sao ? Ta muốn trường sinh.

— Bỏ đi. Nếu ngươi đã quyết định như vậy ta sẽ dẫn ngươi đến tiên môn.

— Sao mà nhanh vậy ? Ơ, đợi chút đã. Thực ra, ta còn điều cuối cùng muốn nói với trưởng thôn. Ông ấy nhất định không muốn nỡ rời xa ta đâu !

Nói xong hắn hướng xuống dưới chân núi về hướng thôn làng nói lớn cùng lúc đó Lý thúc dẫn hắn đi.

— DÂN LÀNG ƠI, BẠCH TIỂU THUẦN TA NHẤT ĐỊNH SẼ QUAY VỀ THĂM MỌI NGƯỜI. ĐỪNG QUÊN TA !

_________

— Aaa, ta sợ độ cao.

Phía Tiểu Thuần hắn đang được Lý thúc dẫn đến Hương Vân Sơn – Linh Khê Tông. Phong cảnh khi đó hắn thấy thật hùng vĩ, thật đẹp làm sao. Có thể thấy thiên nhiên ở đây rất trong, mát mẻ hơn ở nơi hắn rất nhiều.

Đi được một lúc, hắn thấy Hương Vân Sơn, nơi đây được bao phủ bởi những lớp mây mỏng dày xen kẽ nhau khiến cho Hương Vân Sơn trở nên kì bí, lúc ẩn lúc hiện.

— Quả đúng là chốn thần tiên. Lý thúc ta ở tòa nào vậy ?

— Bái kiến chưởng tọa. 

— Bái kiến chưởng tọa.

— Lý thúc, thì ra địa vị của thúc cao đến thế.

Hắn đang ôm bên cánh tay áo của Lý thúc cười nói thì chợt Lý thúc hất tay ra, giọng lạnh nói.

— Tới rồi.

Bởi vì quá bất ngờ nên hắn đã ngã từ trên cao xuống.

— Aaa … Aaa …

Đầu hắn gần chạm đất thì có một lực giữ lại nên hắn vẫn toàn mạng.

— Ngươi ở đây tu hành đi.

— Ơ, Lý thúc.

Chưởng tọa vừa đi, hắn cũng đáp đất ” an toàn “.

— Aiza, thần tiên các người đều dữ tợn như vậy sao ? 

Trong khi hắn vẫn còn choáng váng với cú đáp đất đó, một giọng trầm vang lên trước mặt hắn.

— Đệ tử mới của Hỏa Táo phòng đến rồi, ư ?!

Ánh mắt Tiểu Thuần ngước nhìn người đàn ông to lớn, ăn mặc giản dị trước mặt kia, bên hông còn vắt một con dao phay.

— Hể. – Nhìn người đàn ông kia Tiểu Thuần bất chợt lùi về sau vài bước.

— Xin chào sư huynh. Tại … tại hạ là Bạch Tiểu Thuần. – Tiểu Thuần bất chợt quỳ xuống, kính lễ người kia.

Người đó đi tới quan sát, nhận xét Tiểu Bạch.

— Nhìn dáng vẻ trắng ngần như vậy … Hừm… Thật quá yếu đuối. 

Nói xong hắn vỗ nhẹ vai Tiểu Thuần làm cậu chao đảo nhào về phía trước.

— Sau này đi theo ta. Ta là Trương Đại Bàn …

Đang vui vẻ nói chuyện thì trước cửa viện có giọng giận dữ ai đó vang lên.

[adrotate banner=”8″]

— Thật không ngờ Hỏa Táo phòng các ngươi ngày thường luôn tỏ ra thanh cao. Thực ra lại mềm nắn rắn buông, bợ đỡ nịnh nọt. Để cho một tên yếu đuối đi cửa sau cướp mất vị trí của ta. Ta vất vả tiết kiệm ăn tiêu, tiết kiệm linh thạch suốt 7 năm. Mới tranh được một suất vào đây. Hà cớ gì ngươi được vào Hỏa Táo phòng.

Tiểu Thuần đang đơ người vẫn không hiểu hắn đang nói gì.

— Sư huynh. Có phải sư huynh đang hiểu nhầm gì đó rồi phải không ?

— Nói láo. Chỗ ấy của ngươi vốn dĩ là của ta mới đúng.

Thấy mọi chuyện không ổn, Đại Bàn lên tiếng

— IM MIỆNG. Bản thân không đủ tinh thông lại dám chạy đến Hỏa Táo phòng của ta làm loạn. Ta thấy ngươi là đang giả quỷ trước mặt DIêm Vương. Không biết trời cao đất dày.

Vừa dứt lời song tên làm càn kia định tấn công Tiểu Thuần, hắn tụ khí lên cây kiếm gỗ và đẩy nó về phía tiểu tử kia.

— Vì ngươi … Nộp mạng đi …

— Cẩn thận. – Bàn sư huynh thao túng nước trong xô nước cạnh mình và làm chệch hướng đường đi của thanh kiếm.

* Ầm.

Thanh kiếm cắm sâu và làm gãy một trụ cột của chuồng heo cách đó không xa. Tiểu Thuần sợ hãi ngã khụyu xuống

— Dựa vào ngươi một tên Ngưng khí tầng 2 lại dám làm càn rỡ trước mặt ta.

— Ngươi … Các ngươi ức hiếp người quá đáng.

Chuẩn bị tấn công đợt hai thì Đại Bàn ra tay trước, Đại Bàn hất văng cái xô nước lúc này vào mặt hắn ta làm hắn bị chảy máu mũi.

— Sư huynh cứu ta.

— Hứa Bảo Tài, ngươi còn tiếp tục quấy rầy thì ta sẽ băm ngươi thành thức ăn cho heo đấy.

Thì ra tên của hắn là Hứa Bảo Tài.

— Nếu đánh không lại hai người … 

Bảo Tài đưa tay quẹt lấy phần máu chảy trên mũi của mình, phần máu đó hóa thành một con đại bàng máu nhỏ lao thẳng đến hai người kia. 

Đại Bàn né được nó nhưng Tiểu Bạch lại không may mắn như vậy. Hắn đưa tay ra đỡ và nó hóa thành một ấn kí tự khắc chữ “Tử ” trong lòng bàn tay.

— Hahaha … Ta đã phong ấn nó rồi. Đến lúc đó, không phải là hắn chết thì chính là ta sống.

Nói rồi Bảo Tài bỏ chạy.

— Tên nhóc con. Chạy cũng nhanh lắm. Đừng để ta bắt được ngươi.

Khi Bảo Tài đi khuất Bàn sư huynh thấy Tiểu Thuần cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.

— Hừm, đệ đừng có sợ. Đó chỉ là cái phong ấn thôi. Chỉ cần đệ không ứng chiến thì sẽ không sao hết.

— Lát nữa ta sẽ bày trận pháp, hắn sẽ không dám vào khiêu chiến đâu. Đi thôi. – Trương Đại Bàn vỗ vai trấn an Tiểu Thuần.

— Ta dẫn đệ đi gặp mặt mọi người.

— Chuyện gì xảy ra vậy ? – Tiểu Thuần vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trương Đại Bàn vừa đi vào khu bếp chính, vừa nói sơ qua về Hỏa Táo phòng đây. Tiểu Thuần theo sát phía sau.

— Hỏa Táo phòng chúng ta phụ trách nấu nướng linh thực cho các bậc trưởng lão. Những thứ này đều là thức ăn mà bên trong có chứa linh lực tu hành … Công việc béo bở đó. Ngoài kia có rất nhiều người tranh nhau đến sức đầu mẻ trán để được vào đây đấy. 

{ Chả trách tên kia lại tức giận như vậy } – Tiểu Thuần cũng đã hiểu ra biểu hiện tức giận, không cam lòng của tên họ Hứa kia.

— Sư huynh, nghe nói có người mới đến. 

— Ở đâu, ở đâu ?? 

— Cho ta xem với.

— Cho ta xem với. 

— Để ta xem trước.

Trước cửa chính các vị sư huynh đang nhốn nháo muốn biết người mới đến trông như thế nào.

— Hm, trên đệ có 8 vị sư huynh vì vậy ngươi là Cửu Bàn.

— Xin chào các vị sư huynh. Tại … tại hạ Bạch … – Tiểu Thuần cuối chào các vị sư huynh, chưa giới thiệu bản thân xong thì Đại Bàn gọi.

— Cửu Bàn.

Tiểu Thuần nghe gọi tên mình, hắn đi theo thì thấy Đại Bàn đang ở ngoài sân bên cạnh có lá cờ ghi chữ ” Phòng chứa đồ “, mặc dù nhìn nó giống một cái bãi sắt vụn đúng hơn là một cái phòng. Phòng đó chỉ được làm tạm bợ từ những thanh tre đóng lên, trên mái được bao phủ bởi tấm bạt  đủ lớn để bao phủ chỗ đó. 

— Ahaha, chọn thần khí là nghi thức quan trọng nhất của Hỏa Táo phòng chúng ta. 

— Thần khí … Haha … Chắc là bảo bối vô địch gì đó rồi sư huynh.

— Tới rồi đệ sẽ biết. 

Đại Bàn gỡ tấm khăn trùm lên, nụ cười hớn hở sắp có được bảo vật của Tiểu Thuần chợt tắt khí biết thứ được trùm lên đó là … Xoong … Chảo … và Nồi.

— Nồi ?!

— Cõng nồi là truyền thống của Hỏa Táo phòng chúng ta. Tung hoành khắp tông môn, thấy nồi là thấy người. Ưng cái nào chưa, haha ?

— Cảm ơn ý tốt của sư huynh. Nhưng mà cõng nồi ? … Ta cõng không nổi.

— Chỉ cần đệ cõng nồi, người ta sẽ biết ngay đệ là người của Hỏa Táo phòng, không dám ức hiếp nữa !

— Hử. – Tiểu Thuần cười gượng gạo bước tới trăm nồi đó, rồi lao vào tìm kiếm.

Tìm kiếm một hồi cũng đã đến chiều muộn. 

— Sư đệ chọn được chưa ? Đã hơn 4 tiếng đệ ở đó rối đấy.

— Đồ để tự vệ nên ta phải chọn thật cẩn thận.

— Oáp.

Đợi chờ đến giờ này thì Tiểu Bạch cũng xong. Toàn thân lem luốt bước ra trên tay cầm một cái nồi với hình dáng kì lạ.

— Cái này đi.

— Hahaha.

— Đệ chắc chắn chứ ? Cái trông giống mai rùa này để đó không biết bao lâu rồi chả ai thèm để ý nó cả.

Ai cũng chê cười với chiếc nồi hình mai rùa này, cũng đúng hình thù của nó nhìn rất dị cơ mà. Nhưng chẳng ai biết rằng sẽ có lúc chính cái nồi đó sẽ cứu giúp Bạch Tiểu Thuần, chỉ trừ một người.

— Chính là nó. Rùa mang điềm báo là trường thọ. 

Tiểu Thuần hớn hở khi thấy cái nồi hình mai rùa và quyết định sẽ lấy nó xem như là thần khí.

— Đây, cầm lấy. Trong túi trữ vật là công pháp cần thiết để tu hành. Ta sẽ giải thích cụ thể cho đệ.

Đại Bàn đưa cho Tiểu Bạch một cái túi rút nhỏ.

— Được rồi, cảm ơn sư huynh.

_________

Màn đêm buông xuống. Trong căn phòng, có một dáng người nhỏ bé đang một mình suy tư.

— Haizz, không dễ gì mới có thể vào được tiên môn. Cuối cùng cũng có hi vọng học được thuật trường sinh, thật không ngờ … – Tiểu Thuần nhớ lại những hình ảnh lúc sáng khi Hứa Bảo Tài khắc ấn lên người mình.

— Không được. Chắc chắn hắn ta sẽ không từ thủ đoạn để lấy mạng ta. Những ngày tươi đẹp vừa mới bắt đầu. Ta không thể chết như vậy được. Ta phải tu hành. Ta muốn trường sinh. – Tiểu Thuần đang tự nhủ bản thân mình. 

Ngọn lửa quyết tâm của cậu đang bắt đầu nhen nhóm … 

_________

Chỉ trong thời gian ngắn Tiểu Thuần đã lên Ngưng khí tầng 3 và đã đánh thắng Hứa Bảo Tài. 

_________ 

Tại khu rừng nơi mới vừa diễn ra trận đánh của Tiểu Thuần với Bảo Tài. Bỗng một hồi chuông vang lên, tiếng vang của nó bao phủ hết cả phía Nam của Linh Khê Tông, ai cũng có thể nghe thấy.

* Boong … Boong.

Sau tiếng vang đó một giọng nói thông báo vang lên.

— Bài thi của các đệ tử phong phổ thăng ngoại môn sắp bắt đầu. Dù là tu chân gia tộc hay đệ tử phàm tục đây là cơ hội phổ thăng ngoại môn duy nhất. Bởi vì chỉ lấy 3 đệ tử đứng đầu. Vì vậy các ngươi dù phải đổ máu cũng đều phải tranh giành nhau để lấy được ba vị trí này.

Khi nghe được thông báo đó, trong đầu cậu đã quyết định mình sẽ nhập môn.

_________

Ở trấn ngoại môn của Linh Khê Tông có một người nhỏ con tóc xanh bạc, nhan sắc đẹp tuyệt trần đang cầm trên tay bao nhiêu là đồ ăn nào là kẹo hồ lô, bánh quẩy, thịt nướng, … người đó không ai khác đó là tôi- Rimuru.

Vừa đi tôi vừa ăn một cách ngon lành, bỗng nhiên khựng lại khi nghe thông báo của bộ.

Tôi nhếch mép.

— Cuối cùng cũng đến rồi sao. 

Rồi mặc kệ thông báo đó và ăn tiếp, không nó nguội mất ngon … 

(Đăng lúc: 15/1/2022).

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.