Chương 93: Mái ấm của chúng tôi

Tôi đã nghe qua một tin đồn đáng lo ngại liên quan đến nhân cách của chị em nhà Rembrandt.

Và tôi cũng đã xác nhận điều đó với nhiều người, nhưng nói chung thì danh tiếng của hai cô gái này không tốt cho lắm.

Hiện giờ do chính bản thân cũng là một trong những người đang sống tại Hàn Lâm Trấn nên tôi không thể trực tiếp đi hỏi được, vì thế mà tôi đã nhờ Tomoe và Mio cùng với vị người lùn trưởng lão đang quản lý chi nhánh, Beren, đi điều tra tại Tsige.

Gần đây là như vậy.

Và rồi hôm nay, do cần phải sắp xếp nhiều công việc báo cáo nên Tomoe kêu tôi quay trở về Asora, tiện thể quyết định luôn địa điểm họp mặt.

… Thực ra, gần đây khoảng thời gian tôi ở lại Asora không được nhiều lắm. Không, nói thật thì không ở chút nào luôn. Nhiều lắm thì cũng chỉ là những dịp tôi thỉnh thoảng quay về để bắn cung thôi.

Không phải vì tôi xung đột với ai đâu. Lý do đơn giản hơn nhiều.

“Shiki, chúng ta đi được chưa?” (Makoto)

Dù có muốn trốn tránh thì tôi vẫn còn có công chuyện cần giải quyết ở đấy nên không còn lựa chọn nào khác. Chính vì vậy mà Shiki và tôi hiện đang quay trở về.

“Vâng, được rồi ạ. Về phía chúng ta thì tôi đã chuẩn bị xong bản báo cáo rồi. Công việc còn lại cứ để cho Lime là được.”(Shiki)

“… Đợi đã, anh định mở cửa hàng sao?” (Makoto)

Chuyện này khiến tôi lo quá nên có khi thông báo tạm nghỉ cũng nên.

“Hôm nay không phải là ngày lễ và chúng ta cũng mới chỉ khai trương thôi, nên tôi không khuyến khích việc đóng cửa tùy tiện. Tôi đã ra lệnh cho mọi người hoãn tất cả những đơn hàng rồi nên không cần phải lo lắng đâu ạ.”(Shiki)

Đúng là tôi đã để Shiki quản lý nhiều công việc liên quan đến cửa hàng thật. Người đâu mà chăm chỉ quá.

“Nếu Ông chủ Shiki đã nói vậy thì tôi đành phải tin thôi. Rồi… Đi thôi.” (Makoto)

Không đợi anh ấy trả lời, tôi liền mở Sương Môn.

Trong khi cảm thấy hơi u phiền, tôi quay trở lại Asora hằng mong nhớ.

Đột nhiên, một luồng nhiệt kèm theo cái mùi nồng nặc ập vào người tôi.

Chỉ đứng đó thôi mà mồ hôi rồi đã chảy đầm đìa rồi, luồng không khí nóng ẩm tràn vào trong phổi tôi.

Đúng rồi, khí hậu vốn thất thường của Asora gần đây đã ổn định với đặc trưng của miền nhiệt đới nóng nực.

Khó chịu thật đấy. Trời vừa nóng vừa nồm (độ ẩm cao), lại còn chẳng thấy bóng dáng của cơn mưa ở đâu nữa. Thực ra tôi cũng không chắc liệu ở đây có thứ đó không nhưng thời tiết này khiến tôi cảm thấy cứ như ở đây tồn tại một rừng mưa nhiệt đới ấy.

Nghĩ đến chuyện mùa hè này sẽ cứ kéo dài mãi cũng ổn thôi, nhưng phải nói là cái thời tiết này đã dễ dàng đánh bại mùa hè Nhật Bản đến mức có thể gϊếŧ người luôn rồi.

Đây chính là lý do vì sao gần đây tôi không về thăm Asora. Ý tôi là, thời tiết này thực sự quá khắc nghiệt!

Tôi cứ nghĩ nó sẽ sớm thay đổi khí hậu như mọi khi chứ, nhưng lại chẳng hề có dấu hiệu cho thấy chút chuyển biến nào cả. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, không phải nền nông nghiệp sẽ bị ảnh hưởng sao?

Tôi đã ra lệnh cho Tomoe đi điều tra và cô ta cũng đã nói với tôi bản báo cáo đã sẵn sàng rồi, nói vậy nhưng chắc chắn cô ta sẽ đưa ra đề nghị mà trong đó cần thiết phải tiến hành nhiều cuộc thử nghiệm cho mà coi. Mà, cho đến giờ sức nóng này vẫn chưa ảnh hưởng đến nơi này nhiều lắm.

“Vẫn nóng như mọi khi nhỉ.” (Makoto)

“Vâng. Bên phía học viện thì có vẻ như đang là mùa xuân và chỗ đó dễ sống hơn nhiều, chính việc đó khiến cho ở đây thậm chí còn nóng hơn.”(Shiki) “Dù nói vậy nhưng biểu cảm của anh tương đối thoải mái đấy Shiki.”(Makoto)

“Tôi dù sao cũng không bận tâm đến cái nóng lắm. Raido- ý tôi là, Waka-sama.”(Shiki)

“… Ở đây thì anh gọi tôi như nào cũng được.” (Makoto)

“Mio-dono… hình như không thích ngài được gọi là Raidou-sama lắm cho nên…”(Shiki)

Trong khi nở một nụ cười gượng gạo, Shiki gãi gãi má của mình. Anh ta lo lắng cả những chi tiết vụn nhặt như vậy à.

Tôi khẽ gật đầu và rũ bỏ bầu không khí đang bao quanh rồi tiến vào nhà mình.

Đã tối như này mà trời vẫn còn nóng quá. Thật chứ, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Waka-sama, mừng ngài trở về!”

Khi tôi mở cánh cửa dẫn vào sảnh đường được Tomoe và tôi chọn làm nơi họp mặt, ồ ạt những giọng nói lao đến chào mừng tôi!

Như thế đáng sợ lắm đấy! Mọi người có biết tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực không hả?! Gì đây, chuyện gì đang diễn ra thế này?! Vẫn đang há hốc miệng, tôi nhìn vào căn phòng và ở đấy, tôi thấy được những cư dân của Asora đã tụ họp lại.

Không phải… tất cả mọi người đều đang ở đây sao?

Cùng nhau tụ tập quanh một chiếc bàn lớn, tất cả mọi cười đều tập trung lại bất kể tộc loài.

Ngày trước có cái bàn to tổ bố đến vậy à? Không, làm gì có. Nếu vậy thì thứ này chắc được làm ra gần đây thôi. Sao lại dùng một khúc gỗ lớn khủng khiếp đến vậy chứ, bọn họ… Eh?

Không phải nó quá to sao? Bàn gì mà có thể chứa hơn 100 người một cách dễ dàng đến vậy, cây gì mà to khủng khiếp thế? Không lẽ bọn họ đốn cây thế giới đó à?

Hơn nữa, sảnh đường này. Dù ngôi nhà lúc trước đúng là to thật nhưng mà, nó không có rộng đến vậy. Như này thì đây không còn là một hội trường dùng để họp nữa rồi, nó giống hội trường mà các quý tộc dùng để tổ chức tiệc hơn ấy! Với sự ngạc nhiên vẫn còn trên gương mặt, tôi lắc đầu lia lịa rồi kiểm tra tình thế hiện tại. Mọi người ai ai cũng đều nhìn tôi với nụ cười trên môi.

Sau đó, Tomoe và Mio cùng với Ema đến chỗ tôi đang đứng.

… Cái cô Tomoe đó, vẻ mặt của cô ta như muốn nói sự ngạc nghiên của cô ta đã hoàn toàn thành công.

Chết tiệt, tại sao cô ta lại vui đến vậy khi lừa được Shiki và tôi chứ?

“… Shiki, anh có sao không?” (Makoto)

“Tôi không sao, Waka-sama.”(Shiki)

Không tỏ chút bối rối nào. Chính là người tùy tùng gần đây đã ở bên cạnh tôi lâu nhất. Không những vậy, anh ta còn đang mỉm cười.

Eh?

Eh, eh?

“Mừng anh đã về, Waka”(Tomoe)

“Mừng anh đã về, Waka-sama”(Mio)

Khi đã tiến lại gần, Tomoe và Mio một lần nữa chào đón tôi. Ema đứng đằng sau cũng đang cúi đầu.

“A, ừ. Tôi về rồi đây.”(Makoto) Trong khi vẫn còn lúng túng, tôi chỉ biết trả lời “tôi về rồi đây”.

“Khá lắm Shiki. Y như dự tính, có vẻ như Waka không hề biết gì hết.”(Tomoe)

Tomoe cười toe toét trong khi nói chuyện với Shiki đứng phía bên kia tôi.

“Waka-sama, em xin lỗi. Tomoe-san nói cô ấy muốn tạo cho anh một sự bất ngờ bằng mọi giá nên… Gần đây anh dù sao cũng không hề quay về, nên anh cứ nghĩ đây chỉ như một trò đùa dễ thương thôi nhé.”(Mio)

Ngay cả Mio nữa sao.

Shiki, anh cũng thế hả. Anh cũng liên quan đến chuyện này.

Aaah!

Chậc! Tôi bị họ nắm thóp rồi!

“Haaah~ mọi người thực sự khiến tôi bất ngờ lắm đó. Tôi đã về rồi! Ngoài ra, cho tôi xin lỗi vì đã không quay về thường xuyên nhé!” (Makoto)

“À thì, Waka hình như không quen với cái nóng lắm nên em hiểu được cảm giác của anh. Mọi người chỉ muốn anh quay về thường xuyên hơn mà thôi. Rồi, đây.”(Tomoe) Tomoe đưa cho tôi một cái cốc. Từ nó tỏa ra một mùi hương đặc trưng. Rượu hử. Tiệc tối sao, chơi luôn. Bên trong cốc là một chất lỏng mang sắc hồng. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là một loại rượu được làm từ loại quả gì đó và bán rất chạy tại Tsige.

Ánh mắt của mọi người tất cả đều đổ dồn vào tôi chan chứa sự mong đợi. Ah, ra vậy. Đây là tiệc tối và tôi, là người chủ trì đang cầm cốc rượu, ra là vậy hử.

“CỤNG LY!!” (Makoto)

Tôi nâng cao cốc và hô vang. Âm thanh cụng ly vang vọng đến từ nhiều phía.

“Lâu quá rồi nhỉ? Tomoe, Mio. Và Ema nữa.”(Makoto)

Trước khi tôi để ý đến thì Mio đã bưng một đĩa thức ăn bằng tay không cầm cốc rồi. Wa, nhanh quá vậy. Nhưng bữa tiệc đã bắt đầu rồi nên cứ tha hồ mà vui chơi thôi.

“Thật chứ-desu zo. Chẳng thể tin anh lại yêu cầu chúng em đi điều tra trong khi anh lại đến Học viện, chỉ quan tâm đến lũ nhóc và công việc kinh doanh thôi à.”(Tomoe) “Mọi người ai cũng rất nhớ ngài đó ạ. Waka-sama, xin ngài hãy về Asora thường xuyên hơn. Em cầu xin ngài đấy.”(Ema)

Tomoe và Ema lên tiếng. Ai da, tôi rõ ràng là đang bị mắng kìa. Nếu trời chỉ nóng thôi thì không sao, nhưng tôi lại chẳng thể chịu nổi cái cảm giác nồm (độ ẩm cao) cứ bao quanh lấy mình. Khi không phải kinh doanh thì tôi thực ra không muốn quay về lắm, những đúng thực là tôi cần phải về Asora nhiều hơn nữa.

Việc tiếp thu kiến thức tại Học viện của tôi đang tiến triển khá tốt và nói ra thì học hết kiến thức và thường thức của thế giới này cũng không hẳn có ích gì. Không phải như tôi biết hết mọi địa điểm tại đất nước Nhật Bản ngày trước của mình đâu.

Thời điểm tôi học được thường thức và kiến thức cơ bản, tôi nên tiến lên bước tiếp theo. Kiến thức là để vận dụng mà. Thực ra, tôi có thể tua lại những kí ức của mình tại Asora và đúng thực là hiện giờ tôi đọc sách nhiều hơn hẳn so với hồi còn ở thế giới trước. Tôi cảm thấy hơi có lỗi nếu cứ sao chép toàn bộ nội dung trong thư viện chỉ bằng việc đọc, nhưng tôi không có dùng nó để buôn bán đâu nên làm ơn hãy tha thứ cho tôi nhé, tôi sẽ lấy lí do đó vậy. Tôi chỉ là một tồn tại nhỏ bé mà thôi.

Tuy nhiên, tôi có hơi lo khi thấy Mio nói chuyện ít quá. Cô ấy mới nói chuyện với tôi lúc nãy thôi nên tôi không nghĩ cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm. Tôi thực ra còn chuẩn bị sẽ lắng nghe mọi câu chuyện của cô ấy.

“U-Uhm. Nếu anh muốn, làm ơn nhận lấy nó.”(Mio)

Vừa dứt dòng suy nghĩ, Mio mời tôi thử đĩa thức ăn trên tay cô ấy. M-Mời người khác ăn sao. Không lẽ do cô ấy đã chịu ảnh hưởng từ những mạo hiểm giả và người dân trong thị trấn à? Thật đáng ngưỡng mộ đó Mio!

“Mio, cám ơn nhiều. Hể ~ trông như món tôi từng ăn hồi còn ở Tsige ấy. N, hương vị đậm hơn món ở Tsige, như này hợp với tôi hơn. Thực sự rất ngon đó.”(Makoto) Trông như đây là phiên bản cải thiện của món ăn tại Tsige, những món mà tôi nghĩ nếu được gia vị đậm đà hơn thì sẽ ngon hơn nhiều. Hương vị có hơi chút tinh tế hơn so với món gốc, thứ này chắc là do một nhân viên tại chi nhánh có hứng thú với cách nấu ăn của Tsige làm ra rồi.

Ra vậy. Như thứ đang hiện ngay trước mặt tôi đây, những đặc trưng của Tsige cũng đang dần ảnh hưởng đến nền văn hóa của Asora. Thật vui khi có thể thưởng thức đồ ăn của thị trấn đó. Thời gian gần đây tôi toàn ở Hàn Lâm Trấn và vẫn chưa có cơ hội được nếm lại hương vị món ăn Tsige.

“N, sao vậy? Mio, món này do cô mang đến mà nên cũng phải ăn đi chứ.”(Makoto)

“…”

Dù là người giới thiệu món ăn này, nhưng Mio trông như đang phải chịu đựng điều gì đó và nhắm chặt mắt trong im lặng. Sao thế này? Hôm nay Mio lạ quá. “Mio à?” (Makoto)

“Ahahaha…! Waka, là Mio đang quá đỗi xúc động đó!” (Tomoe)

“Tomoe… quá đỗi xúc động sao?” (Makoto)

“Đúng đóa. Món Waka ăn thực chất do chính tay Mio làm ra đấy.” (Tomoe)

C-Cái gì cơ?!

“Làm ra?! Mio ư?!” (Makoto)

“Vâng. Có vẻ như gần đây cô ấy đã thức tỉnh niềm đam mê nấu nướng. Cô ấy đã cúi đầu trước những đầu bếp tại Tsige và học nấu ăn từ họ đấy. Không những vậy, Mio còn giúp sức tham gia việc chế biến lại đồ ăn Nhật Bản nữa. Buồn thay là bọn em lại không làm kịp để phục vụ cho dịp này. Gần như tất cả những món ăn đằng kia đều được Mio làm ra với tất cả tấm lòng đấy.” (Tomoe)

Nghe vậy, tôi một lần nữa lướt qua những món ăn đang được bày trên bàn. Trên những chiếc đĩa lớn, xếp đầy là những thức ăn, những trái quả được cắt tỉa đẹp đẽ, và còn cả những bát súp nữa… Chỗ này… đều do Mio nấu.

… Không phải chuyện này quá phi thường sao?

Dù nói là cô ấy đã thức tỉnh niềm đam mê nấu nướng, từ lúc đấy đến giờ mới được có vài tháng.

Nếu ai đó hỏi tôi mình có thể nấu ra món gì với chừng ấy thời gian…. Ah, lần đó mình đổ bừa nước vào trong nồi cơm khiến mọi chuyện rối tung rối mù cả lên. Thật là một quá khứ tôi muốn quên đi.

Sự khác biệt trong khả năng học hỏi khiến tôi tuyệt vọng quá. Nhưng cùng lúc đó, tôi lại cảm thấy hết sức ấn tượng khi biết Mio tuyệt vời đến mức nào.

Cô ấy có thể làm lại những món mà mình đã ăn trong các cửa tiệm chỉ với khoảng thời gian ngắn như vậy.

“Mio, cô tuyệt thật đấy. Thực sự rất ngon đó.”(Makoto)

Tôi nói với cô gái cảm xúc thật lòng của mình.

Mio run rẩy trong giây lát rồi chậm rãi mở đôi mắt đang nhắm nghiền. Trên gương mặt cô ngập tràn sự thỏa mãn. “Waka-sama, thật không ngờ rằng nấu ăn lại tuyệt diệu đến vậy. Em đã không hề biết đến điều đó.”(Mio)

“Eh? Không phải trong suốt thời gian qua cô vẫn luôn tập luyện sao? Hơn nữa, Mio nấu ăn vì cảm thấy thích đúng không?” (Makoto)

“… Không phải đâu ạ, tuy lúc trước em không hiểu được. Nhưng hôm nay, em đã biết hạnh phúc đích thực là như thế nào.” (Mio)

“… Vậy à.”(Makoto)

“Đúng đấy ạ! Waka-sama, lần sau em sẽ chuẩn bị một món còn ngon hơn nữa! Đúng rồi, phải lấy thêm, thêm nữa-desu!” (Mio)

Đột nhiên nói vậy, tôi cứ tưởng Mio sẽ tiến đến chỗ thức ăn đang xếp trên bàn, nhưng cô ấy lại đi theo hướng ngược lại và rời khỏi hội trường.

Ch-Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Ái chà chà, cái cô Mio đó. Nhìn dáng vẻ như vậy thì chắc là cô ta định sẽ ngó lơ cả buổi báo cáo sắp tới cho mà coi. Mà, ngoài việc báo cáo liên quan đến nguyên liệu ra thì ở Tsige cũng chỉ có vài thứ mà em vốn đã biết rồi nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” (Tomoe) “Tomoe, ưm, Mio cô ấy…?” (Makoto)

“Chắc là đang ở Tsige rồi đó a. Hiện giờ, hình như một mạo hiểm giả sở hữu kĩ thuật nấu ăn hiếm hoi đang ở đó. Có vẻ như để đổi lấy việc học nấu ăn từ người đó, Mio giúp cô ta xử lý rất nhiều việc khó nhằn. Tội nghiệp thật, nhìn tình trạng của Mio bây giờ, chắc cô gái ấy phải thức trắng cả đêm mất. “(Tomoe)

Người gì đâu toàn đi làm phiền người khác không à. Mặc dù vậy những với mạo hiểm giả thì nấu ăn đúng thật là một kĩ nghệ lạ lùng. Mà, Mio đang giải quyết không ít vấn đề sẽ nên có khi việc này sẽ đem lại nhiều lợi ích cho công việc chính yếu của cô ấy. Vậy là không cần phải lo lắng hử. Có vẻ như Mio đang đắm chìm trong nấu nướng nên chắc tôi không cần phải lo cô ấy sẽ làm mạo hiểm giả kia bị thương đâu. “Thật tốt là cô ấy thấy vui.”(Makoto)

“Anh đã quá lời rồi. Rồi, có RẤT NHIỀU người đang đợi để được gặp mặt Waka đấy, hãy đi cùng nhau nào. Buổi họp thì để sau cũng được. Ah, hai người cứ uống rượu đi, miễn đừng say quá là được. Cả Shiki và chủ nhân nhé.” (Tomoe)

“Có vẻ như đêm nay sẽ dài lắm đây.”(Makoto)

“Cho phép tôi xin không uống rượu. Tôi không muốn nó ảnh hưởng đến hành động của mình trong buổi họp mặt báo cáo tối hôm nay.”(Shiki)

“Shiki mẫu mực thật đấy-ja no. Tuy như vậy không xấu nhưng ngươi đang có hơi cứng nhắc đó. Ta nghĩ uống chút rượu cũng không sao đâu. A đúng rồi, nhân tiện đây mang thức ăn vào phòng Waka mà chúng ta sắp dùng làm nơi họp đi. Ema, cô lo việc này được không?” (Tomoe)

“Vâng ạ. Tôi sẽ làm ngay. Mọi người ai ai trông cũng vui vẻ khi được nhìn thấy Waka-sama sau một khoảng thời gian dài. Đồ uống hôm nay rất nhiều nên sẽ có người sẽ say như chết cho mà xem. Tôi sẽ đi thu thập mọi người và nhờ họ phụ việc chăm sóc.”(Ema) Trong khi năng nổ đưa nhiệm vụ cho mọi người, Ema liền biến mất vào đám đông. Dù trông như vậy nhưng Ema lại là người thích uống rượu Sake nhỉ. Chúng tôi đã bắt Ema nhận một yêu cầu khó nhằn rồi. Lát nữa tôi sẽ nhờ người mang chút đồ ăn và Sake cho cô ấy vậy.

Dù sao, cái cô Tomoe đó. Hồi gặp Lime tôi cũng từng có suy nghĩ này nhưng mà, cái cô gái này, hành động của cô ấy thực sự không khác gì một cô nàng ranh mãnh cả. Vừa uống vừa đề ra kế hoạch hả. Nhìn quang cảnh trước mặt, tôi cảm thấy mình sẽ được nghe tin tốt nhưng…

“Nào nào Waka. Theo thứ tự bắt đầu từ những người lùn trước. Bọn họ không thể chờ lâu hơn nữa đâu. Ai cũng đã làm hết sức mình rồi. Anh nhất định phải thưởng cho họ đấy nhé.” (Tomoe)

“Ừ, tôi biết rồi.”(Makoto)

Không phản đối chút nào luôn. Mọi người thực sự ai ai cũng đang cố hết sức mình. Tuy không về đây nhiều lắm nhưng tôi cũng hiểu được ít nhiều. Tomoe không cần nói làm chi. Nếu chỉ mình tôi là đủ, tôi muốn đến chỗ mọi người và gửi họ lời cám ơn.

Cùng với Tomoe và Shiki, tôi hướng đến những người dân đang xếp thành hàng chờ đợi.

*~~~~~~~~~~~~~*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.