Chương 92: Nỗi lo của Makoto và lời đồn bất ngờ

Thương đoàn đang tiến triển rất thuận lợi.

Tôi nghĩ đúng là ngu người khi tôi không hề nghĩ đến việc đó, nhưng sau khi khai trương thì đập ngay vào mắt là là vấn đế mua đi bán lại và những việc như mua sạch tất cả hàng hóa nữa. Dù không hoàn hảo cho lắm, nhưng tôi đã đưa ra vài biện pháp đối phó rồi.

Nói cụ thể hơn thì, những thứ như là đặt giới hạn cho số lượng mặt hàng mà một người có thể mua và “yêu cầu” dành cho những người muốn bán lại cho người khác.

Dù sao thì, nó không hẳn là việc mà tôi có thể ngăn cản hoàn toàn được, dù có hơi chán nản, nhưng tôi vẫn cố đưa ra kế hoạch tốt nhất mà tôi có thể làm. Bởi vì cứ lặp đi lặp lại cùng một thứ như vậy và rồi mất hiệu lực thì không hề hiệu quả chút nào đâu.

Cả những tiết dạy nữa…Người ta có thể nói rằng, nó đang tiến triển khá tốt đấy.

Kể từ đó, đối với những học sinh được giới thiệu bởi Brait-sensei thì vài người trong số họ vẫn ở lại, và những người ở lại thì giới thiệu lớp tôi đến những học sinh khác, nên chúng tôi đã thành công trong việc đảm bảo một số lượng kha khá học sinh rồi.

…Về việc chỉ có 5 người ở lại, ừ thì, có lẽ việc đó cũng tốt. Đông quá thì chỉ tổ gây thêm rắc rối mà thôi, yeah.

5 người đó đều là những học sinh được nhận học bổng và đều có bản chất khao khát sức mạnh. Nếu quan sát từ góc nhìn của một học sinh bình thường thì những tiết học của tôi không hề hợp với khẩu vị của họ đâu, nhưng đa số thì cảm thấy sự nguy hiểm từ những tiết học ấy. Có lẽ đó không phải là một lớp học lý tưởng cho lắm.

Trong thời điểm hiện tại thì tôi vẫn đang tuyển thêm học sinh, nhưng tôi cũng chả mong chờ gì cho cam. Còn với những học sinh ở lại thì tôi sẽ làm những “thí nghiệm” nhẹ nhàng ở mức độ không ảnh hưởng đến sức khỏe mà không có sự cho phép của bọn họ, và bắt họ tham gia vào những tiết học ấy.

Bởi vì tôi sử dụng [Sakai] yếu hơn nhiều trong khu vực kĩ năng thực tiễn trong cả tiết học, nó trông hào nhoáng vậy thôi nhưng nó không nằm ở mức độ nguy hiểm, nên Học Viện quyết định rằng nó vẫn ổn. Như dự tính. Thứ mà tôi đã lo lắng là về việc hiệu quả của nó sẽ yếu đi tùy thuộc vào phạm vi của hiệu ứng đó, nhưng gần đây thì, có lẽ là do tôi đã làm quen với nó, nên hiệu quả có vẻ như đã tăng lên rồi.

Hiện tại thì chưa hề có sự can thiệp nào từ phía giáo viên và mọi thứ đều ổn thỏa.

Nói ngắn gọn thì cuộc sống tại Hàn Lâm Trấn đang diễn ra thuận lợi.

Thế nhưng…

Bên trong thư viện mà tôi hay lui đến như một thói quen sau những tiết giảng, tôi tìm một cuốn sách tôi muốn đọc và ngồi xuống chỗ gần rìa ngoài của bàn, và cứ vậy tôi thả người mình xấp mặt xuống bàn, kiệt sức.

Một tiếng thở dài khe khẽ phát ra từ miệng tôi.

Bây giờ, theo một nghĩa nào đó, tôi đang bị dồn vào góc tường rồi.

“Không ngờ trong cái thế giới này, hân tộc lại theo chế độ đa thê à” (Makoto)

Một hệ thống thiêng liêng được lập ra bởi Thần, hay có vẻ như vậy. Vâng, mụ Nữ Thần ấy.

Một câu độc thoại phát ra từ miệng tôi. Có lẽ bởi vì không ai có thể hiểu tôi nói gì, nên tôi có cảm giác như những lần độc thoại thế này đã tăng lên từ khi đến Học Viện rồi đấy. Tôi không muốn họ nhìn tôi với cặp mắt kì lạ đó đâu nên tôi đang cố hạn chế việc đấy lắm rồi mà. Nhưng, không ngờ rằng họ lại theo chế độ đa thê thiếp mới chết. Con mụ bọ đó, bả luôn làm tôi bất ngờ mà. Con mụ ngu ngốc đấy.

Nhìn thì có vẻ như hệ thống này rất tiện lợi đối với cánh đàn ông, nhưng thực ra nó không phải như vậy. Trong trí tưởng tượng non nớt của tôi, tôi đã nghĩ rằng chế độ đa thê là thứ gì đó như harem ấy. Tôi vẫn còn non và xanh lắm.

Sau khi quan sát xã hội của hân tộc thì rốt cuộc tôi mới để ý.

Đây không phải là thứ như lấy càng nhiều vợ như bạn muốn và “uhauha” (Trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°) ) đâu, mà đúng hơn là sự khác biệt về chất lượng giữa Nhật Bản hiện đại đã trở nên tồi tệ hơn nữa.

Những người có vẻ đẹp và giàu có nhất thì, nói cách khác, phụ nữ thường quây quanh những người đàn ông thượng lưu hơn và không phải như là ai cũng được có harem đâu. Ngược lại, nó làm tăng tỉ lệ nam giới FA đến hết đời luôn. Mụ Nữ Thần à, bà phải làm bao nhiêu thứ tồi tệ thế này thì mới thỏa mãn hả? Bà đâu cần phải sàng lọc đến mức đó đâu chứ.

Chế độ đa thê quả là hệ thống trong mơ cho phần đông cánh đàn ông chúng ta.

Nhưng kể cả vậy thì, nó thậm chí sẽ làm giảm cơ hội tôi có thể cưới một người nào đó, hoặc là FA cả đời luôn.

…Đó là điều ngược lại.

Đã được vài tháng kể từ khi tôi đặt chân đến Học Viện này nhưng, có lẽ là 2 tuần trước nhỉ?

Chuyện tôi được tỏ tình (Trans: anh em đâu, chuẩn bị thiến main)

Với những người như Shiki thì từ ngày đầu tiên đã có vô vàn cô gái muốn hẹn hò với anh ta, nhưng tôi chỉ cười cho qua như đó là chuyện của người khác và cũng không hề GATO (Edit: cho bạn nào không biết như mình đây, gato là ghen ăn tức ở), và cũng chả an ủi hay nghe anh ta phàn nàn gì cả. Cho đến lúc thương đoàn của tôi bắt đầu đi vào hoạt động và Học Viện đã phần nào chấp nhận năng lực của tôi; ừ thì, chỉ mới đây thôi.

Nó bắt đầu diễn ra với lời nhắn rằng có một học sinh muốn thảo luận với tôi. Đó là một cô gái mà tôi chưa bao giờ thấy trong tiết của tôi cả. Nói ngắn gọn là một học sinh mà tôi chưa gặp trước đó bao giờ.

“Sensei đã cưới vợ chưa vậy?”

Đó là khởi đầu cơn ác mộng của tôi.

[Thầy còn độc thân. Có chuyện gì sao?]

Tất nhiên, đó là câu trả lời của tôi.

Tôi không biết làm sao mà nó lại chuyển sang hướng này, nhưng sau đó cô ấy nói thế này:

“Thế thì sau người thứ ba thì thầy có thể cưới em được không?” (Trans: ( ͡⚆ ͜ʖ ͡⚆) )

Bên trong não tôi… trở thành đống hổn độn cmnr. Trong thế giới cũ của tôi thì khi tôi được tỏ tình bởi một bé lớp dưới và một người bạn cùng câu lạc bộ với tôi, tôi không hề cảm giác thứ gì như căng thẳng hay hào hứng gì cả. Tôi chỉ đơn giản là đứng hình luôn. Bởi vì, kể cả khi đó là một người mà tôi gặp lần đầu tiên lại bỗng dưng ngỏ lời cầu hôn thì cảm nhận của tôi là con số không. Với lại cô ấy có nói gì đó về số lượng nữa. Lúc đó thì tôi không hiểu ý nghĩa của việc đó cho lắm.

Với một nữ sinh lại nói thứ gì đó vô lí với khuôn mặt nghiêm túc như vậy, tôi đành thở dài, dẫu biết rằng việc đó khá là thô lỗ.

[Thầy xin lỗi, nhưng thầy không hề có ý định làm thế]

Bằng cách nào đó, tôi đã có thể viết câu trả lời và rời khỏi nơi đó.

Cuộc tỏ tình tiếp theo cũng vào ngày đó vào buổi tối. Không, thay vì tỏ tình nó giống như lần đầu tiên vậy, một lời cầu hôn.

Và cứ như thế, trong cửa hàng, bên ngoài, bên trong Học Viện; không thèm quan tâm đến địa điểm gì cả, họ cứ gọi tôi và nếu mọi việc trở nên tồi tệ thì họ liền ngỏ lời xin cưới ngay tại đó luôn. Hơn nữa, lúc nào cũng là “hãy để em làm vợ thứ X của anh”. Tuy nhiên, trong con số X đấy, lúc nào cũng là số nào đó không phải là số một. Hầu hết là từ số 3 đến số 5

Chế độ đa thê. Đúng là tệ nhất mà.

Tôi có một doanh nghiệp và có khá là nhiều tiền cùng với nhiều năng lực tốt. Sau đó, họ bơ khuôn mặt tôi và chỉ đề nghị làm thiếp thứ hai và cứ thế mà đào mỏ. Có lẽ mọi chuyện là như vậy. Chỉ là mục đích muốn có tôi hỗ trợ cho họ thật là tàn nhẫn và thế mà, nó cảm giác như là họ còn có thể đưa ra lí do gì đó như xây lại nhà ở và lấy sạch tiền của tôi vậy. Có nhiều cô gái mang những toan tính và động cơ ngầm rõ ràng như thế.

Để lại tình yêu và việc chăm sóc con cái cho số 1 và số 2, họ không hề muốn phải làm thứ gì cả.

Sự thật là mọi chuyện lại như thế mới đau. Có một lần khi một cô gái với ngoại hình thật sự hợp với gu của tôi, mặc một áo choàng màu trắng để đến và gặp tôi, nhưng tôi không thể đoán được rằng cô ta muốn đòi tiền phí nghiên cứu hay là ngỏ lời cầu hôn, nhưng khi cô ta ngỏ lời thì tôi nói đùa:

[Nếu em làm người thứ nhất thì tôi sẽ cưới em và cho em thật nhiều tiền như em muốn]

Và khi tôi nói như thế, không những cô ta biểu lộ cảm xúc cực kì ghê tởm, mà cô ấy còn nói:

“Không, cảm ơn!”

Và cứ như mạng sống của cô đang gặp nguy hiểm, cô ấy chạy như bay ra khỏi đó luôn.

Tôi đã được tỏ tình như bị khinh thường một vài lần rồi, nhưng lần đó làm tôi ngạc nhiên thật đấy.

…Thiệt tình, tôi đầu hàng luôn rồi. Đây không phải là nổi tiếng, tôi chỉ có bị khóa mục tiêu như một con mồi mà thôi. Chuyện còn dễ dàng hơn khi họ không đối xử với tôi như một con người đấy. Cách họ đang làm bây giờ thật sự gây hại cho tinh thần của tôi lắm. Trong thư viện thì vẫn chưa có người triển khai tấn công tôi cả, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Giờ tôi mới nghĩ đến, tại sao thư viện lại là khu vực an toàn nhỉ?

Họ có thứ luật gì đó à? Hay là có ai đó kiềm chế bọn họ lại? Không cần biết cái nào, tôi biết ơn lắm đó.

Tôi ngẩng đầu lên và giữ cuốn sách trong tay. Giờ thì, hôm nay hãy học tiếp thôi nào.

Hôm nay tôi không cần phải đến cửa tiệm làm chi. Lúc đầu thì tôi phải làm việc mà không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng thông thường đa số các cửa hàng đều có 1 hay 2 ngày nghỉ. Chúng tôi thậm chí còn làm việc đến tối muộn thì nghĩ đến việc có những ngày nghỉ đều đặn như vậy thì cũng tốt đó chứ, nên tôi đã làm thế để khi nào tôi có tiết giảng thì ngày đó sẽ là một ngày nghỉ.

Cô gái Lâm quỷ tộc nhỏ hơn đã nói “Gloria~~!!” và giơ hai tay của cô lên trời. Cô gái đó là người mà tôi vẫn chưa thể hiểu rõ được. “Ara, vậy hôm nay là một cuốn sách về tôn giáo à? Raidou-sensei thực sự đọc rất nhiều loại sách rồi nhỉ. Ma thuật, chiến đấu, lịch sử, địa hình, tập quán và cả bán nhân nữa. Những thứ tôi vẫn chưa thấy cậu đọc qua có lẽ là truyện này, toán và tiểu sử nữa.”

[Eva-san huh. Nếu cô cứ bỗng nhiên nói chuyện với tôi như thế thì nó làm tôi sợ đấy. Với lại, không lẽ cô nhớ hết tất cả những cuốn sách mà một người như tôi đọc ư?]

“Yeah. Tôi có hứng thú với Raidou-sensei cơ mà” (Eva)

Cô thủ thư Eva-san mỉm cười trêu chọc.

[Tha cho tôi đi. Đừng nói là cô cũng đến đây để ngỏ lời cầu hôn luôn đấy nhé?]

“…Ah, vậy đó là lý do cho sự mệt mỏi của thầy à. Tình yêu hời hợt nhỉ. Có vẻ như có khá nhiều cô gái muốn lấy chồng ha. Tôi cũng đồng cảm với thầy đấy” (Eva) [Hiện giờ thì đây là nơi duy nhất trong Học Viện có thể giúp tôi tĩnh tâm đấy. Xét đến bề ngoài và sau khi độ nổi tiếng của tôi đã tăng lên thì bây giờ họ chỉ muốn hút lấy mật ngọt thôi vậy. Thiệt tình, họ coi hôn nhân là gì cơ chứ?]

“Chà, thế này, số lượng học sinh là quý tộc hay sở hữu một ngôi nhà doanh nghiệp là không nhỏ, cho nên rất nhiều học sinh không nghĩ hôn nhân là tình yêu giữa hai bên đâu” (Eva)

Trong lúc chuyển sang một nụ cười gượng gạo, Eva trả lời cho sự bực dọc của tôi. Có lẽ cô ấy có nhiều kinh nghiệm cho bản thân rồi, nên Eva-san không trả lời theo kiểu trí thức nhưng theo một hướng nào đó thì tôi có cảm giác như là cô ấy có cơ sở của mình vậy. Tôi thích khi mọi thứ đều dễ hiểu như thế đấy.

[Hôn nhân chính trị huh. Không ngờ lại có cách nghĩ đó ở lứa tuổi teen như thế. Điều đó là chuyện thường đối với quý tộc và nhà giàu à?] “…Chỉ là vài người sẽ có cách nghĩ đó nhanh hơn những người khác thôi. Cũng là một cách để hiểu nó.” (Eva)

[Tôi nghĩ rằng hôn nhân có tồn tại cảm xúc yêu thương lẫn nhau cũng không đến nỗi tệ đâu]

Nó không có nghĩa là nó không có xấu. Tôi thật sự nghĩ rằng hôn nhân là phải như vậy chứ. Thứ gì đó kết nối những người cưới nhau chẳng hạn.

“Raidou-sensei đúng là n-, không phải, mà là trong sáng thật huh. Kể từ nhỏ, không quan trọng là ai, họ sẽ xem hôn nhân như thích hay không thích nhưng…như dự đoán, khi người ta lớn lên họ cũng xét đến cảm xúc cũng như có lợi hay bất lợi. Tất nhiên, nó cũng không phải thứ có thể nói ra thành câu hay có thể giải thích với định nghĩa nhất định được” (Eva)

Nghe lời của Eva-san, tôi nhớ giọng nói tôi đã nghe thấy trong đầu tôi trong lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Giờ tôi mới nghĩ lại, nó khá tương tự với giọng của cô ấy. Lần đó tôi chưa có liên kết câu nói đó với thứ gì nguy hiểm cả, nên tôi vẫn không chắc lắm và tôi cũng chẳng để nó trong tâm trí nhưng… Có lẽ cô ấy cũng có vài động cơ ngầm bên trong khi tỏ vẻ quan tâm đến tôi cũng nên. Nếu chuyện đó là thật thì đáng buồn thay.

[Vậy ý của Eva-san ra sao về tình yêu người lớn và những cảm xúc được chứa đựng trong nó vậy?]

“…Xem nào. Có lúc nó là một vật để thương lượng với nhau. Nếu tôi nói thứ gì như thế thì liệu sensei có thất vọng về tôi không?” (Eva)

[Ai biết được. Nhưng mà, tôi không còn hứng để đọc sách nữa rồi. Vậy hôm nay tôi sẽ đi nhé]

Một vật để thương lượng huh. Không thể ngờ luôn. Những từ ấy còn không có liên quan gì đến từ tình yêu gì cả. Nghe một điều như thế từ một người không phù hợp với hình tượng đó thì…sốc quá đi.

Tôi trao cuốn sách mà tôi đã định đọc cho cô ấy và rời khỏi thư viện.

◇◆◇◆◇◆◇◆

[Vậy thì Jin, em muốn bàn về việc gì đây?] Sau khi rời khỏi Học Viện, tôi bị một học sinh giữ lại.

Người sở hữu giọng nói mà đã dừng tôi là một nam sinh.

Đó là một nam kiếm sĩ đã tham dự lớp học kể từ buổi giảng đầu tiên mà chưa hề bỏ sót buổi nào. Cậu ta dùng ma thuật và có vẻ như cực kì ngưỡng mộ phong cách của Shiki và trong khi học những kĩ năng nền tảng, có nhiều lúc cậu ta yêu cầu được đấu tập với Shiki.

Trong năm người thì tôi chỉ nhớ mỗi kiếm sĩ Jin đã tham dự từ ngày đầu tiên và cả cô gái sử dụng cung Amelia.

Jin sử dụng kiếm là chính yếu và ma thuật để hỗ trợ trong trận đấu, nhưng Amelia lại dùng ma thuật là chính yếu và dùng cung để hỗ trợ. Tôi không thể nói gì nhiều nhưng mà, cả hai người họ đều có vẻ hứa hẹn đấy. Amelia có niềm khao khát sức mạnh lớn hơn, nhưng hơn thế nữa, cô ấy đang yêu Shiki. Có lẽ em ấy đang chuyển đổi sức mạnh của một cô gái đang yêu thành khả năng học tập, nên cô ấy ghi nhớ và cải thiện khá nhanh đấy. Ừ thì, cũng bởi có một học sinh mà tôi biết gọi tôi lại, nên tôi quyết định sẽ ăn trưa cùng với cậu ta luôn.

À, nhân tiện, Amelia trông có vẻ như lớp thẩm mĩ học vào buổi chiều.

Thẩm mỹ học.

Khi tôi nghe từ này lần đầu tiên trong Học Viện, mắt tôi mở to luôn ấy.

Sau khi đã hỏi chi tiết và nghiên cứu trong thư viện thì có vẻ như thẩm mĩ học là một khái niệm được mang đến bởi bà Nữ Thần. Một tập tục vì lợi ích theo đuổi cái đẹp và lan truyền nó.

Trước khi lan truyền những thứ ngu ngốc ấy, thì đáng lẽ ra phải dạy cho hân tộc những kĩ thuật khác hay thứ gì đó đại loại vậy chứ. Tôi ngạc nhiên cực luôn. Cũng vì lý do đó mà có những mặt hàng mĩ phẩm mà tôi đã nghe trước đó rồi và đã nhiều lúc tôi được hỏi rằng liệu thương đoàn của tôi có bán mĩ phẩm hay không. Hiện giờ thì tôi chưa đụng đến chúng và tôi cũng chả có ý định làm vậy trong tương lai đâu. Mấy thứ như son môi hay phấn là những thứ mà Tomoe có thể sẽ đề nghị và tôi không muốn làm vậy. Trong tình trạng hiện giờ thì cô ấy đã giúp Asora vượt qua vô vàn khó khăn rồi còn gì.

Chà, bây giờ cứ để chuyện của Amelia sang một bên đi, cả thẩm mĩ học và mĩ phẩm nữa. Thiệt tình, tôi còn không có năng lượng để mà bắt bẻ nữa.

Tôi lưỡng lự một chút nhưng cuối cùng tôi quyết định đi đên Gotetsu.

Tôi không đến đây thường xuyên như Shiki. Kể cả vậy, thì khẩu vị rất hợp với sở thích của tôi và bởi vì tôi đã quen đến đây rồi, nên nó khá là thư giãn đó chứ. Jin trông có vẻ như mới đến đây lần đầu và đang quan sát bên trong quán ăn với sự tò mò và ngửi thấy mùi thức ăn. Sau khi đặt một phòng riêng ở khu bên trong của Gotetsu, chúng tôi cùng vào trong và ngồi xuống.

“Ah, phải rồi. Sensei đến từ Tsige phải không?” (Jin)

[Yeah]

“Thật ra thì có hai học sinh đang học tại Học Viện này và hiện đang vắng mặt” (Jin)

[Fumu, tiếp đi]

“Họ không phải là học sinh được nhận học bổng, nhưng họ có kĩ năng khá tốt và có tiềm năng lắm.” (Jin)

[Nếu họ có tiềm năng như thể thì tại sao họ lại nghỉ học?]

“Có vẻ như họ đang bị bệnh thì phải”(Jin)

Nn, bị bệnh? Kể từ khi rời Tsige, đây là những người bệnh đầu tiên à. Học sinh…và tuổi của họ.

Có lẽ nào…?

[Có lẽ nào, em đang nhắc đến con gái của nhà Rembrandt à?]

“…Vậy là thầy đã biết huh. Em có nghe Thương Đoàn Rembrandt có sức ảnh hưởng khá lớn ở Tsige, nên em nghĩ thầy có thể biết đến mà” (Jin)

[Nhưng thế thì sao?] “Em không biết liệu họ có thật sự mắc bệnh hay không, nhưng có vẻ như họ sẽ trở lại Học Viện sớm thôi. Và cho nên em đang nghĩ đến việc cảnh báo trước cho thầy biết” (Jin)

[Cảnh báo? Với lại Jin à, mặc dù bạn cùng trường sẽ quay lại học, thì em không có vẻ vui lắm nhỉ]

“Thầy thấy đấy…Sensei có lẽ chưa biết đâu, nhưng hai chị em ấy rất…” (Jin)

[Nếu em đang cảnh báo thầy thì hãy nói rõ hơn đi]

Tại sao nó lại trở nên khó khăn để nói ra vậy hả? Cậu ta đang cố nói gì với mình đây?

“…Nhân cách của họ là tệ hại bậc nhất. Họ là hình mẫu tiểu thư và cầu kì kiểu cách về sắc đẹp lắm. Và họ còn có điểm cao nữa, nên nó lại càng làm nhân cách của họ trở nên tồi tệ hơn” (Jin)

……Eh?

Hai cô bé đó có tính cách như vậy à? Không, ừ thì, không phải họ chỉ tạo ra cảm giác thoáng qua hay sao? Khoan, chờ một tẹo.

Giờ cậu ta ấy mới nhắc, chưa có lần nào mà tôi có trao đổi vài câu đàng hoàng với hai cô gái được cả. “Chạy đi” là những gì tôi được bảo mà thôi. (Trans: khi main chữa bệnh cho cô chị cả, nhỏ kêu main “chạy đi”)

Kể cả khi bạn có bàn về sắc đẹp hay bất cứ thứ gì, xét luôn cả bà vợ thì cả ba người họ là quái vật à.

Vì Rembrandt là một người tốt, nên tôi tưởng rằng vợ và con gái ông ta cũng là người tốt mới phải chứ.

Tiểu thư và có nhân cách tồi tệ à? Nghiêm túc đấy hả?

“Có vẻ như thầy không biết. À thì, gần đây Sensei đã bị nhắm mục tiêu phải không? Bởi những cô gái xung quanh ấy.” (Jin)

Có lẽ cậu ta xem sự im lặng của tôi như sự khẳng định, Jin cảm thấy đồng cảm với tôi.

[Đừng nói nữa. Nó làm thầy đau đầu lắm rồi]

“Khi họ quay lại trường học, thì tốt hơn là đừng thu hút sự chú ý của họ. Cả hai người họ cực kì chú trọng về vẻ ngoài cho nên có lẽ sẽ không sao đâu, nhưng chỉ đề phòng thôi. Chỉ là, nếu họ đánh dấu lên Shiki-san thì có lẽ sẽ gây cản trở tiết học mất. Thật đó, nên thầy hãy cẩn thận okay? Ah, cái thứ gọi là Nabe này ngon quá. Em chưa biết về thứ này bao giờ ~” (Jin) …

Tôi có cảm giác như cậu ta vừa mới gián tiếp nói gì đó thô lỗ với tôi vậy. Với lại, tôi cảm thấy cậu ta thực sự lo lắng cho Shiki.

[Hiểu rồi. Thầy cũng sẽ nói cho Shiki luôn]

“Cảm ơn thầy nhiều! Đây là nơi ưa thích của Sensei à? Ngon thật đấy ~. Em có thể tới đây được chứ?” (Jin)

[Cứ làm như em muốn. Ah phải rồi. Shiki cũng hay đến đây lắm. Dù gì chúng ta cũng đã đến đây rồi, hay là thầy sẽ gọi món thầy ấy thích nhất nhé?]

“Có ổn không thầy?! Em sẽ nhận vậy! Eh? Còn Sensei?” (Jin)

[Thầy vừa nhớ ra việc cần làm rồi. Cứ từ từ mà thưởng thức.]

Sau khi gọi món kem Nabe trên đường ra và hoàn tất đòn trả thù ngọt ngào vì sự thô lỗ của cậu ta, tôi cau mày trước mầm mống của rắc rối bắt đầu tăng lên trong khi tôi rời khỏi quán ăn.

Nhưng, con gái nhà Rembrandt có thật là xấu tính đến thế không? Có thật không? Nhìn thái độ ngốc nghếch của Rembrandt-shi, tôi có thể đoán họ là những đứa con gái yêu quý nên tôi không có nghi ngờ gì về việc đó. Hay là ông ta thuộc loại người không quan tâm đến cách ứng xử của hai đứa con mình và ông ta vẫn nghĩ rằng họ vẫn dễ thương ư?

Chà, nếu họ đang thật sự sớm trở về Học Viện thì tới lúc đó sẽ rõ thôi.

Sau khi được cầu hôn thêm hai lần nữa trên đường về nhà, tôi cũng đã tới cửa hàng của mình.

*~~~~~~~~~~~~~*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.