Chapter 9!!!

” Tôi từng có gia đình…có một người anh trai…”

Yoriichi thẩn thờ nhìn vào khoảng không… chậm rãi kể về bản thân cho Rimuru nghe.

” chúng tôi là sinh đôi… anh ấy rất tốt với tôi… nhưng gia đình tôi ngoại trừ mẹ tôi lại không như thế… họ  không thích sự tồn tại của tôi… ngay từ lúc bé tôi đã chia ra với anh trai, bị đưa lên một ngôi chùa để nuôi dưỡng…

Nhưng chúng tôi vẫn rất thân với nhau… anh ấy hay đến để chơi cùng với tôi… Tôi đã vô cùng vui vẻ…

Nhưng rồi mẹ của tôi ngày càng yếu vì bệnh tật… đến một ngày kia bà ấy cũng qua đời…

Tôi không hiểu vì sao anh ấy ngày càng xa cách với tôi…

tôi đã rời khỏi nơi đó.”

Không yên tĩnh lặng chỉ còn lại giọng  nói của Yoriichi… Rimuru chỉ yên tĩnh lắng nghe anh nói.

” Vợ con của tôi đã bị con quỷ giết chết…”

Rimuru giật mình ngẩn đầu lên nhìn Yoriichi… anh ấy vẫn bình thản như vậy…

” Vậy nên… tôi cũng không có người thân nữa rồi…”

Yoriichi đưa tay chậm rãi xoa đầu của cậu. Giọng nói êm dịu:

” Tôi không còn người thân… giống với cậu nhỉ…

Vì thế cậu không liều mạng như thế… nếu cậu cảm thấy cô đơn…

 tôi sẽ làm người thân của cậu…

Nếu cậu không có hướng đi… vậy thì hãy đi cùng tôi…

Nếu cậu muốn tìm quá khứ… tôi sẽ đi tìm cùng với cậu…”

Rimuru ngơ ngác nhìn anh… cổ họng hơi nghẹn lại:

” Thật sao…?”

Yoriichi mỉm cười gật đầu với cậu:

” ừ. Tôi không lừa cậu đâu.”

Rimuru mím môi cúi đầu… 

Cậu không biết cảm xúc này là gì… chỉ là cậu cảm thấy vô cùng vô cùng vui mừng… cậu không có một mình… cậu có Yoriichi… cậu sẽ không còn lạc lõng nữa…

Cậu tin tưởng người này… tin người đầu tiên xuất hiện trước mắt cậu

Cậu hít thật sâu, ngẩng mặt lên nở một nụ cười ấm áp nhất:

” Yoriichi… tôi vừa có người thân rồi…” 

 Ánh nắng chiều soi rọi nụ cười của thiếu niên… rực rỡ hơn bất cứ thứ gì…

………………..

” Tomie… đây sẽ là lần cuối cùng…xin hãy giúp tôi!”

Rimuru muốn thử lại lần cuối… dù có thành công hay thất bại…

Ít nhất cậu muốn biết được tên của Bản thân, cậu không lo sợ thất bại…tại thế giới xa lạ này… cậu đã có người thân… cậu sẽ không sợ nữa.

Tomie bị ánh mắt kiên định kia thuyết phục… cô đã đồng ý giúp đỡ Rimuru.

Yoriichi dựa người vào một gốc cây, quan sát toàn bộ quá trình…

Rimuru nhắm mặt lại… bản thân lại trôi  bồng bềnh vô định…

Những hình ảnh xa lạ lại xuất hiện cùng với những âm thanh gây ám ảnh…

Rimuru hít thật sâu, cố gắng chống chọi với cơn đau đầu như búa gõ để giữ lấy tỉnh táo… cậu phải đi tiếp… đây chính là lần cuối rồi…

Cậu đi  dọc theo một con đường ánh sáng… đi mãi đi mãi… đi đến tận cùng thế giới…

Trước mặt cậu chính là một biển nước đen… đặc quánh đến đáng sợ…cơn đau đầu ngày càng khủng khiếp…

Tomie hoảng hồn tỉnh dậy, cô ấy lao đến điên cuồng lay cậu :

” đừng đi nữa!! cậu mau tỉnh dậy đi!!

Chết tiệt!! chết tiệt!!!

Mau tỉnh dậy đi!!! Tỉnh dậy đi!!!”

Rimuru vẫn không tỉnh lại…

 Cậu ấy nhảy xuống biển nước đen đó rồi…

Trong giấc mơ….

Rimuru vẫn đang chìm xuống… sâu đến đáng sợ…

Cậu chậm rãi mở mắt ra… là một màu đen…không phải… có một đốm sáng nhỏ…

( chữ nghiêng là lời của đốm sáng!)

cậu đến rồi à

Đốm sáng đó phát ra âm thanh dịu dàng vô cùng. Rimuru không khỏi thất thần.

” là ai…”

tôi ở đây… ngay trước mặt cậu…

” cậu là ai…”

Tôi là thần thức của cậu…

” vậy tôi là ai…”

Cậu là Rimuru

“Rimuru…?”

 phải… chúng ta là Rimuru…

” làm ơn hãy cho tôi biết quá khứ…”

tôi không thể làm được… mảnh linh hồn nhỏ nhoi này của cậu không thể chịu nổi…

Rimuru… quyền năng của chúng ta bị giới hạn rồi…

Đừng cố gắng tự làm tổn thương bản thân…

” tổn thương bản thân… tại sao…?”

Đó là chuyện của tương lai...

” tương lai…”

cậu sẽ dần nhớ lại vài kĩ năng…

” cảm ơn…”

Mau đi đi… trở về thực tại đi

Thân thể của Rimuru nhẹ dần, từ từ nổi lên trên, chậm rãi cách xa đốm sáng…

Rimuru… đừng quá thân cận với con người…

” tại sao…”

Rimuru còn chưa kịp nghe đã bị đẩy lên trên… những lời nói sẽ mang lại cho cậu đau khổ đến tột  cùng…

Vì chúng ta là quái vật…

………………..

” ưm…”

” cậu ấy tỉnh rồi!! Cậu ấy tỉnh lại rồi!!”

” Tạ ơn trời!!”

” m-mọi người…”

Rimuru chậm rãi mở mắt, thân thể mệt đến mức không thể cử động nổi, Tomie phải đỡ cậu ngồi dậy, Rimuru vô lực dựa hẳn lên người cô…

” Mọi người đừng lo… tôi không sao…”

Tomie đỏ hoe mắt liên tục mắng cậu liều lĩnh, Rimuru chỉ có thể im lặng nghe cô ấy nói xong.

” Yoriichi… “

Rimuru đưa mắt tìm kiếm xung quanh… ánh mắt rơi vào rơi vào người đang dựa người ở gốc cây  đằng kia. Mà người kia như biết cậu muốn nói từ, anh tiến lại gần cậu, giọng nói chứa đựng sự mong đợi:

” Cậu là ai?”

Rimuru bật cười, Yoriichi vẫn luôn thẳng thắn như thế… cậu dùng đôi mắt tràn ngập ánh sáng đó… mỉm cười với anh:

” Tên của tôi là Rimuru!

Rất vui được được gặp cậu. Yoriichi! “

Yoriichi cũng cười, quả nhiên là cậu ấy không làm anh thất vọng:

” Mừng cậu trở về Rimuru.”

…………..

Mọi người không ngờ Rimuru đã thành công, họ reo hò chúc mừng cậu… thế là cả đoàn thương gia mở tiệc cắm trại ngay đêm hôm nay~

Sau khi Rimuru lấy lại được một chút kí ức, ngày nào cậu ấy cũng cười đến vui vẻ… đôi khi lại đi chơi cùng Tomie và mấy đứa trẻ ở một cánh đồng cỏ gần đó, rồi  lại tiếp tục lên đường cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau… Mọi người ngày càng trở nên gần gũi… 

” Rimuru! đến đây một chút đi nào!”

Rimuru nghe thấy Yoriichi gọi ở khoảng cách xa liền hét lớn để đáp lời:

” Cậu chờ tôi một chút!! tôi đến ngay đây!!”

Trên một đồng cỏ lớn… có một thiếu niên chạy lon ton đến bên cạnh người con trai, cả 2 đi song song nhau, không khí bình yên vô cùng.

( các cô phải giữ bình tĩnh… tịnh tâm đọc lại phần mô tả tác phẩm cho tôi!! 

Đừng có nói tôi ship lung tung đấy!)

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.