Chapter 5!!!

” cậu sao thế?”

đang đi cùng nhau nhưng Rimuru đột nhiên dừng lại. Yoriichi nhìn thấy cậu hơi thất thần nên lên tiếng hỏi. Dạo này Rimuru đã có thể nói chuyện được nhiều hơn rồi, cậu đang nhìn đăm đăm về 1 hướng:

” Có quỷ. Cách đây 1 trị trấn. Tây nam. 1 con. “

Yoriichi ngẩn ra. Từ khi cậu biết phân biệt quỷ và người thì khả năng này ngày một phát triển. Anh biết Rimuru có một giác quan nhạy bén, nhưng lại không biết lại nhạy bén đến như thế. Rõ ràng là các kĩ năng của Rimuru đang dần hồi phục.

” cậu có biết chúng trông như thế nào không?”-Yoriichi đang săn lùng vài con quỷ nên cũng muốn biết có phải là chúng không.

Rimuru lập tức lắc đầu. Cậu không giỏi tới mức như thế đâu.

Yoriichi lập tức kéo Rimuru đi.

( à quên dặn, quỷ chỉ xuất hiện vào buổi tối  thôi nha, nên Rimuru tháo băng mắt ra mới biết quỷ đang ở đâu nha.)

Như mọi khi, Yoriichi bảo Rimuru đứng ở xa một chút, còn anh thì đi giết quỷ. Nhưng lần này thì Rimuru lại nổi tính tò mò lên đi vào trong.

Kẽo kẹt…

Cánh cửa mục nát bị cậu chậm rãi đẩy ra, bên trong tối om nhưng Rimuru vẫn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Xác chết…

Thậm chí không còn nguyên vẹn…

Rimuru ngẩn người ra, quỷ bị Yoriichi giết thì cậu thấy nhiều rồi, nhìn riết thành quen. Nhưng…đây là con người.

” sao cậu lại vào đây?”

Giọng nói trầm thấm vang lên trong không gian tối om. Yoriichi thấy cậu đứng bất động trước một cái xác con người.

” Cậu sợ à…?”

Rimuru như không nghe thấy, chậm rãi đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống trên đất.

Lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên Rimuru chạm vào người chết khi đến thế giới này. Cậu còn chưa thể hiểu hết sự tàn khốc ở nơi đây.

” Họ sao thế…?”

” chết rồi”-Yoriichi trả lời cậu bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh.

” Tại sao lại chết?”

” tôi nói với cậu rồi đúng không? Quỷ ăn thịt con người. Những người đó đều bị quỷ giết.”

“…”

Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió đêm.

Rimuru không nói tiếng nào, chỉ cẩn thận đỡ những cái xác lên, dùng một mảnh vải sạch lau đi những vết máu trên mặt cho họ.

Cậu không hiểu vì sao bản thân lại hành động như thế…

Cậu không muốn thấy chết chóc ngay trước mắt.

Thân thể tự động di chuyển, tim cậu đang nhói lên…

Là cảm giác gì thế…? 

Hình như cậu cũng từng trải qua cảm giác này…  thậm chí còn tồi tệ hơn nữa…

Ta rất yêu quý con  người, nên ta hy vọng mọi người sẽ không tấn công họ

Shion đã từng bị lũ con người giết…

Gì thế? 

Âm thanh vụt qua quá nhanh trong tâm trí làm cậu không thể nắm bắt được. Nó vụt qua rồi lại chìm vào trong tĩnh lặng…

Đầu cậu lại âm ỉ đau.

Yoriichi thấy Rimuru cẩn thận chăm sóc những người đó như thế thì trầm ngâm. Ngay cả khi cậu ta không có kí ức thì những hành động bộc phát đó đã cho anh thấy được một phần con người trước kia của Rimuru.

Ít nhất cậu ấy là một người tốt…

Anh chậm rãi bước đến đỡ Rimuru dậy, nói với cậu:

” Hãy chôn cất những người đó đi”

……………………

Ngoài một bãi đất trống. Rimuru cẩn thận chôn cất từng người một. Trong lòng có một chút hụt hẫng không tên.

Yoriichi chậm rãi bước đến gần rồi xoa đầu cậu:

” Trời sáng rồi. Ta đi thôi.”

“ừm….”

………………….

Mấy hôm nay tâm trạng của Rimuru vì chuyện đó nên cứ không vui, cậu ủ rũ cúi đầu đi theo đằng sau Yoriichi. 

BỘP! 

Rimuru không chú ý nên đâm đầu vào lưng của anh. Cậu bây giờ hoàn hồn lại, hỏi người trước mặt:

” sao lại dừng lại?”

Yoriichi khựng lại một lát nhưng lại không nói gì, rồi lại bước đi tiếp, Rimuru cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục yên tĩnh đi sau lưng.

Đi được một lát…

BỘP!

Yoriichi đột nhiên dừng lại nữa, Rimuru vẫn không tập trung nên lại đâm đầu vào lưng anh. Cậu ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh:

” Có chuyện gì thế?”

Yoriichi muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng lại nói thành

” ngồi nghỉ một lát đi.”

Rimuru không có ý kiến gì, cậu tìm một chỗ để ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần rồi dần chìm trong mơ.

Tiếng gió xào xạc êm dịu, không khí mát rượi làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Rimuru thì không tốt như thế, trán cậu thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt bị che bởi chiếc băng nhưng ta vẫn thấy nó đang cố nhắm chặt, một bộ dáng gặp ác mộng.

Yoriichi thấy thế thì lập tức đứng dậy rồi bước đến gần cậu, lay nhẹ:

” Này! mau tỉnh lại đi! Này!”

Trong mơ, Rimuru thấy mình đang trôi nổi trong một không gian tối tăm, lúc lại rộng lớn đến vô tận, lúc lại chật hẹp đến khó thở…

Rimuru-sama…

Âm thanh đó vụt qua nhanh đến mức cậu cho là ảo giác… không thể nghe được…

Rimuru lập tức mở choàng mắt ra, bật người ngồi dậy… cậu ôm lấy đầu đau đớn… 

” này! cậu không sao chứ!” 

Rimuru hoảng loạn, vô thức mò mẫm tìm kiếm âm thanh đó…

( đính chính đây nha: Buổi tối Rimuru  tháo băng mắt ra mới nhìn thấy ở cự li xa. Buổi sáng thì dựa vào cảm nhận ma lực đang dần phục hồi ấy. mà nói là dần phục hồi cho nó sang thôi chứ Rimuru phải cố lắm mới vận dụng được một chút. Lúc Rimuru không thể tập trung thì coi như là mù luôn nha. Tại Rimuru chưa thể nhìn thấy ánh sáng mạnh được)

Yoriichi nhíu mày nắm lấy tay đang huơ lung tung của Rimuru:

” Tôi ở đây”

Rimuru tìm thấy điểm tựa thì dùng hết sức nắm chặt lấy rồi thở phào nhẹ nhõm, cậu vô lực dựa người lên tảng đá đằng sau.

” cậu sao thế?”

Rimuru mệt mỏi lắc đầu:

” Đừng lo. Không  sao.”

Yoriichi thấy cậu không muốn nói thì cũng không hỏi thêm nữa. Đợi thêm một lát để Rimuru tỉnh táo lại rồi tiếp tục cuộc hành trình.

……………

À…có cái này quên dặn.

Hãy đọc phần hội thoại tại trang chủ của tôi để hiểu thêm chi tiết. Còn nếu ai không đọc thì nghe tôi tóm tắt tình hình:

-tôi không thể viết 2 truyện cùng một lúc. là do:

    + thời gian không có.

    + Mạch cảm xúc lẫn lộn.

– Vậy nên tôi đã chọn tạm ngưng một tác phẩm để tập trung vào tác phẩm kia. Theo như kết quả bình chọn thì tôi đã TẠM NGƯNG ” MONG ƯỚC CỦA TA” lại.

Mọi người đã hiểu chưa~

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.