Chapter 36

Đây là lần đầu tiên trong đời của Soy nhìn thấy một nơi như thế này. Không gian ở đây được tạo bởi những tầng lục sắc khác nhau…

Nơi cậu đang đứng là một đồi thấp… thấy được toàn bộ thảm cỏ trải dài…

 

Phía tây là khu rừng bạt ngàn không có điểm cuối… mặt hồ trong suốt tĩnh lặng phản chiếu toàn bộ bầu trời xanh không một gợn mây.

 

Từng đợt gió mát mang theo hương hoa cỏ thổi vào 2 người… Soy bây giờ mới giật mình tỉnh táo lại…

 

” Đây là đâu…”

 

” đây là nhà của tôi…”

 

” Chỗ này không phải là ma giới…”-Soy hoang mang nhìn cậu…

 

Rimuru cười hì hì nhìn cậu nhóc:

 

” Vậy nên em nhớ giữ bí mật chuyện này nhé~”

 

“…”

 

Cậu bật cười nhìn dáng vẻ ngơ  ngác của thằng bé rồi nhìn khắp xung quanh:

 

” chỗ này rất yên tĩnh đúng không?

 

Nó là một trong những nơi thầy khá yêu thích đấy!”

 

Rimuru vừa nói vừa nằm thả người xuống bãi cỏ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, Soy hơi chần chừ nhưng rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

 

” Soy Purson…thổi một khúc cho thầy nghe đi… khúc nhạc nào mà em yêu thích nhất ấy…”

 

Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng thì thầm của Rimuru… 

[adrotate banner=”8″]

…………..

 

Âm thanh Trumpet vừa êm dịu lại mãnh liệt, đối chọi nhưng hòa hợp vang vọng đến khắp nơi…

 

Cậu bé thật sự rất giỏi…

 

Rimuru biết Soy đang trút hết tất cả những trăn trở của bản thân qua giai điệu này…. Khúc nhạc dần kết thúc… cậu nhắm mắt tận hưởng dư âm còn đọng lại kia…

 

Soy chậm rãi đặt cây Trumpet xuống, thẫn thờ nhìn về khoảng không, giọng nói nhỏ xíu…

 

” Em…không biết bản thân nên làm gì…

 

Em muốn chơi Trumpet… nhưng điều này sẽ khiến em vi phạm sự dạy dỗ của gia tộc…

 

Những suy nghĩ đó luôn đối chọi trong đầu em…

 

Em đã nói cho Iruma biết rồi… nhưng….”

 

Rimuru chỉ yên lặng lắng nghe những lời bộc bạch của cậu bé, cậu biết Soy không cần lời khuyên, mà cần một người để thằng bé có thể yên tâm kể hết những gì chứa đựng trong lòng…

 

Cậu bé nói chuyện rất nhiều, đến tận lúc kết thúc thì Rimuru cũng chỉ mỉm cười , nhẹ nhàng xoa đầu cậu…

 

” không sao đâu… rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi mà…”

 

“…Vâng…”

 

Hôm nay cậu thực sự rất vui… cuối cùng thằng bé cũng chịu mở lời với cậu…Mang theo tâm trạng hào hứng, Rimuru đứng bật dậy, nở một nụ cười sáng lạn:

 

” Những chuyện áp lực đó để sau đi… còn bây giờ đi chơi thôi nào!!”

 

Soy ngẩn người nhìn cậu, cũng mặc cho Rimuru kéo đi…

 

” chúng ta đi đâu ạ?”

 

” đến thị trấn mà thầy sống nào!!”

 

Trên đường đi Rimuru đã dùng liên kết linh hồn để báo cho mọi người biết cậu dẫn khách về nhà, bảo họ rất kĩ rằng không cần phải đối xử quá tôn kính với cậu… Nhưng mà ngay bây giờ trên con đường nhộn nhịp của Tempest…

 

” Rimuru-sama!”

 

” Rimuru-sama về rồi!”

 

” Chúc một ngày tốt lành Rimuru-sama!”

 

“…”
Rimuru phải cố ngượng cười chào hỏi lại người dân…
” Rimuru sensei… Họ dùng cả kính ngữ với thầy…? “
Rimuru sợ đến toát mồ hôi, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó với Soy …
” em nghe lầm cả rồi đấy…”

 

“…”-Soy không nói gì thêm… Nhưng nhìn bộ dáng là biết không tin rồi.

 

Rimuru nghiến răng kéo cậu đi thật nhanh đến tòa hội đồng, cậu xử lí công việc một chút rồi về Babyls sau.

 

Ngay trước cửa, Shuna đang đứng đợi cậu, cô hơi khom người chào hỏi:

 

” Rimuru-sam… À nhầm…Rimuru – san, mọi thứ đã chuẩn bị rồi ạ.”

 

Rimuru cũng gật đầu với cô ấy, kéo Soy đang núp sau lưng cậu ra để giới thiệu:

 

” Đây là khách của tôi. Purson Soy.

 

Còn cô ấy là thư kí của tôi. Shuna!”

 

Soy lập tức chào cô gái tóc hồng xinh đẹp trước mặt. Shuna mỉm cười thân thiện với cậu nhóc:

 

” Cảm ơn vì đã giúp đỡ Rimuru-sam… à…Rimuru-san!”

 

…..

 

Sau khi xong màn chào hỏi, Rimuru để Shuna dẫn cậu nhóc đi dạo, còn bản thân thì đi xử lí phần giấy tờ chất đống kia…

 

” Nhờ cô chăm sóc thằng bé nhé Shuna!”

 

Soy đang ngồi trong phòng khách thưởng thức bánh ngọt cho Shuna làm sau khi đã đi dạo một vòng quanh đây…

 

Nhưng mà…

 

RẦM!!!!

 

Cánh cửa phòng đột nhiên mở rầm ra… Là Shion, Soei và Benimaru…

[adrotate banner=”8″]

“…”

 

Dự cảm không tốt…

 

Quả nhiên…

 

Benimaru đi thẳng vào căn phòng rồi đóng tất cả cửa sổ và rèm lại, không gian tối om và ánh sáng yếu ớt từ cây nến nhỏ làm cậu nhóc âm thầm nuốt nước bọt…

 

Soy ngơ ngác nhìn 3 người đang vây xung quanh mình…

 

“Cậu là ai…?”- Benimaru đặt câu hỏi đầu tiên với cậu bé…

 

” Purson Soy.”

 

” cậu và Rimuru -sama có quan hệ gì?”

 

” Rimuru-sensei là giáo viên…”

 

Nhìn Soy có vẻ rất bình tĩnh nếu không nói đến cái trán đã thấm đẫm mồ hôi lạnh kia…

 

Cái không khí tra hỏi này là sao đây??!!

 

” Giáo viên??”

 

Soy thật sự muốn trốn đi lập tức, nhưng năng lực ngăn trở nhận thức của cậu hình như không có tác dụng với mấy người này…

 

” Vâng…”

 

” dạo này ngài ấy hay đi đâu?”

 

” Đến-đến Babyls…”

 

” này! Mấy anh làm gì thế?? Không được vô lễ với khách của Rimuru-sama!”

 

Soy đờ ra nhìn cô gái kia nhưng trong lòng lại đang gào thét cảm tạ ơn cứu mạng…

 

Shuna vừa đi một lát để báo cáo với Rimuru, nhưng ai ngờ đám này lại nhân lúc không có cô mà đi dọa cậu nhóc. 

 

Không thể đen hơn được nữa… Diablo cũng đã trở về tòa hội đồng… Lúc nãy khi nghe thấy Rimuru trở về thì ngay lập tức hắn đã bỏ hết công việc tại  hắc sắc quân đoàn để chạy đến bên Rimuru. Nhưng còn chưa thỏa lòng mong nhớ thì hắn lại nghe phong phanh Rimuru mang người theo về gì gì đó…

 

Vậy là hắn bỏ hết tất cả ra sau đầu để đến xem người mà được Rimuru-sama của hắn ưu ái trông như thế nào…!!!

 

…………….

 

( Nói trắng ra là ghen ăn tức ở:)))

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.