CHƯƠNG 11: SUY NGHĨ TRONG LÒNG MỖI NGƯỜI

Đêm trước ngày diễn ra trận quyết chiến, tuyết rơi nhiều vô kể.

Link quàng khăn len kín cổ, đội mũ mềm có chóp bông. Quần áo cũng đổi sang loại ấm áp hơn, không dám mặc quần đùi chạy ra ngoài nữa. Ngay cả dép lê cũng chuyển sang giày lót bông mềm mại. Trông như một quả cầu lông lớn ngoan ngoãn chạy tới chỗ ba người đang đứng đợi. Lời nói cũng phả ra khói: “Sao bọn mày mặc ít vậy? Hanagaki tới chưa?”

Hanma nhìn y đáp: “Còn mày thì bọc lại như quả bóng. Cử động không khó khăn hả? Hanagaki chưa tới. Ai biết nó đang làm gì. Hỏi Chifuyu đi.”

Chifuyu ngoảnh lại: “Chắc là có chuyện lặt vặt cần làm. Cứ đi ăn trước đã. Bàn lại kế hoạch.”

Link uể oải nhìn thời gian trên điện thoại, giơ một tay đeo găng lên: “Để tao bao bữa này cho. Mau gọi đồ đi.”  Nói rồi ba người nối đuôi nhau tiến vào bên trong.

Tuyết rơi ngày một dày.

Phải mãi sau mới thấy Hanagaki mang theo gương mặt sưng phồng xuất hiện. Hanma liền mở lời trách móc: “Mày chểnh mảng quá đấy. Không phải đêm trước tác chiến hả? Tới muộn chút nữa Link nó cũng chuyển sang suất cơm thứ năm rồi.”

Chifuyu gõ gõ bàn: “Ăn chậm thôi, nghẹn chết giờ.” Tiếp đó quay ra sau nhìn thì giật mình: “Takemichi. Mặt mày làm sao thế.”

: “À…”

Địa điểm tiến hành ở Shibuya, nhà thờ Udagawa, lúc nửa đêm. Hanagaki lo liệu Hakkai trong nhà thờ, những người còn lại cản Taiju ở bên ngoài để giải quyết.

Link hút một ngụm sữa sô cô la nóng, nhìn xuống cổ tay cuốn băng gạc trắng của mình, giống như có điều suy nghĩ.

Lúc ra về Chifuyu khoác vai Hanagaki giống như an ủi, đi về một hướng. Hanma và Kisaki lại đi sang hướng khác. Link đứng trước cửa tiệm nhìn bầu trời mù mịt và mặt đất trắng xoá, trầm ngâm thật lâu

Hôm nay là ngày quyết chiến, nhà thờ Udagawa.

Hanagaki đã đi vào trong được một lúc với Hakkai. Ngay cả Taiju cũng vừa vào rồi. 

Hanma và Kisaki đã bỏ đi.

Link nhìn từng bông tuyết rơi rụng bên ngoài ô cửa, thở dài: “Tao ghét trời lạnh. Nhưng mà tuyết cũng đẹp lắm ý.”

: “Ưm…ưm.”

Y quay đầu nhìn lại Chifuyu bị trói vào cây cột, bị bịt miệng giãy dụa. Chán nản giơ lên hai tay bị còng ra phía sau của mình: “Thôi nào, đừng làm mất sức chứ. Tao hiện tại cũng có dễ gì mở được cái này đâu.”

Y hơi khom người ngồi xuống, nhìn người đối diện: “Mà sao của tao lại chơi còng chứ nhỉ? Chẳng công bằng gì cả? Hoặc có lẽ là do tao mạnh hơn đi.”

Hanma và Kisaki phản bội giữa chừng, đem y và Chifuyu trói lại nhốt ở đây. Cái này hoàn toàn không bất ngờ lắm. Cũng chẳng biết phía bên Hanagaki có ổn không?

[adrotate banner=”8″]

Y ngửa đầu nhìn trần nhà, vu vơ gọi một tiếng: “Này Chifuyu…”

 “Lúc mày bị Kisaki bắn ở tương lai, chắc Hanagaki cũng kể cho mày rồi nhỉ?”

Người đối diện ngừng giãy dụa, đôi mắt không rõ ý tứ.

 “Là tao mang xác mày đi đấy.” Link dò dẫm tiến lại gần, từ phía trên cúi người xuống xem xét.

“Ồ, là nút chết. Khó đây. Hai người kia làm cũng thật cẩn thận quá.”

Tiếp đó vòng ra phía sau cây cột, khom người tìm kiếm chỗ kết nút để tháo. Link cong lưng xuống, tìm kiếm sợi mấu chốt vòng qua những sợi còn lại, há miệng chuẩn xác cắn vào, không dùng lực mạnh mà thật cẩn thận kéo ra. 

Nút thắt dần dần được nới lỏng. Hai tay cuối cùng cũng có thể dãy dụa. Chifuyu nhanh chóng vùng ra, tháo bỏ khống chế trên người hoàn toàn.

Link trở về tư thế thẳng lưng, đứng dậy lao tới chỗ cửa, một cước đạp gãy then cài. Đem cánh cửa bằng gỗ lung lay mở ra, nói với người phía sau: “Mau đi cứu Hanagaki đi.” 

Chifuyu chạy ra ngoài, được vài bước thì nghe thấy người phía sau hô một tiếng vang vọng

 “Chifuyu!”

“Cẩn thận đấy.”

Thiếu niên tóc vàng gật đầu một cái như thay cho lời đáp lại. Tiếp đó nhanh chân chạy đi.

Qua lớp kính cửa sổ, bên ngoài xuất hiện thêm một con Impulse.

Link huýt một tiếng sáo.

Xem kìa, đội trưởng Mitsuya đến rồi. 

Còn may trong hộc tủ của căn phòng đó có một lọ dầu máy. Bôi khắp tay rồi cựa một lát vẫn tháo ra được khỏi cái còng chết tiệt kia.

Link vừa tiến vào trong nhà thờ, đã phải bật thốt lên: “Sao tập trung đông quá vậy?”

Hanagaki, rồi còn cả Yuzuha. Chifuyu, Hakkai đang lay đội trưởng Mitsuya nằm bất tỉnh trên mặt đất. Còn cả Inui và Kokonoi cũng có mặt. Taiju để trần nửa thân trên, lộ ra vết thương sượt qua thấm máu. Không nghiêm trọng đến mức mất mạng.

Hanagaki và Chifuyu cùng lúc lao đến chỗ ba người Hắc Long, lại bị tiếng gọi của Mitsuya cản lại.

Link lau sạch tay lên áo, chạy đến giúp đỡ. Kiểm tra vết thương trên đầu Mitsuya, làm thêm vài thao tác cơ bản cầm máu cấp tốc.

Đội trưởng mặc dù lảo đảo, vẫn đủ lý trí để phân tích tình hình. 

Tình thế hiện tại có tí tuyệt vọng. Taiju là con quái vật, còn kè thêm bên cạnh hai tên của Hắc Long. Chifuyu thì tơi tả, chính đội trưởng thì không thể di chuyển được. Chỉ còn Hanagaki và Link là có thể di chuyển. Nhưng cũng không thể bỏ cuộc ngay lúc này.

Ba người Link, Hanagaki và Chifuyu cố gắng cầm chân hai tên kia. Hakkai và Mitsuya xử lý Taiju. Nghe thì ổn mà lại chẳng ổn tí nào.

Link thở dài bóp bóp cổ tay cuốn băng gạc: “Hai đứa mày vẫn tã lắm, để tao tiên phong cho vậy.”  Nói rồi cũng chẳng cần câu trả lời, y hướng về Taiju hét lớn một tiếng: “Này! Cái này là việc riêng nên đừng mang tư thù cá nhân với tao nhé.”

Chưa kịp để mọi người phản ứng, thân ảnh của Link đã vọt lao lên, một cước nện vào chính giữa. Khiến Kokonoi và Inui phải tách ra hai bên để tránh né.

[adrotate banner=”8″]

Sàn nhà vỡ ra một mảnh lớn. Hanagaki và Chifuyu cũng lên theo, tách đều ra mỗi người cầm chân một bên.

Có điều giữa chừng Hakkai lại đứng yên. Mitsuya ăn thêm một quyền của Taiju. Hanagaki bị Kokonoi đánh, Chifuyu cũng bị Inui hạ gục.

Link: “…” Tình hình nát quá đi.

Không còn cách nào, y nhất quyết nhảy về một phía. Đạp một quyền về vị trí bả vai Inui, bị cậu dùng tay chặn lại. Lại thêm một cước, một cước nữa. Đòn đá xài liên tục không dừng lại, từng bước áp sát, dồn Inui vào cùng một phía với Kokonoi. Thuận tiện khống chế hai người lại, đòn đánh tập trung khoá lại cử động của họ, cũng không cố ý gây ra thương tổn quá lớn.

 

Hakkai rút dao. Lại bị Hanagaki đứng bật dậy cản lại.

Hanagaki một mình đi đối diện với Taiju.

Được rồi. Cậu ta bị đánh cho bầm dập. Mặt mũi sưng phù thảm thương, còn đổ máu. Đấy là điều dĩ nhiên.

Nhưng nhìn vào ánh mắt kia, Link biết cậu ta sẽ chẳng chịu thua đâu. Việc tốt nhất của y lúc này vẫn nên là cản hai người trước mặt lại. Để Hanagaki chiến đấu trận chiến của cậu ta.

Bị đánh bao nhiêu lần đi nữa, Hanagaki vẫn có thể đứng dậy. Tiếp tục lao tới, mặc cho lời kêu của Hakkai hãy bỏ cuộc.

Trong một khoảnh khắc, nắm đấm của Hanagaki rốt cục chạm tới được Taiju. Cả người thiếu niên ấy rạng ngời một loại ánh sáng khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Mọi người ai nấy đều sửng sốt. Link cũng bật cười một tiếng: “Giỏi lắm người hùng.”

Taiju quỳ một gối xuống. Lời công nhận bạn bè của Hanagaki đến Hakkai nhận được hồi đáp. Là lời thú nhận nói dối từ một đứa trẻ hư.

Mitsuya nói rằng: “Mọi người đều yếu đuối, chính vì vậy mà mới có gia đình.” Cũng chính là Touman.

Thật cảm động.

Nếu đó là mọi người ở đây.

Không phải y.

Hakkai đã đứng lên đối mặt trực tiếp với Taiju, gương mặt tràn đầy nước mắt, lại không có sợ hãi.

Link thu chân lại, cũng lười kiểm soát hai người bên này tiếp. Chuyển hướng theo dõi trận chiến hấp dẫn hơn ở phía kia.

Taiju gầm lên: “Dù có chạy thì cũng vô ích cả thôi. Một trăm quân tinh nhuệ đang bao vây nhà thờ này rồi.”

Chifuyu nhìn ra bên ngoài, xác nhận thông tin mà Taiju nói ra là chính xác.

Không có thời gian để ngừng lại. Mọi người cùng đồng loạt xông lên chiến đấu với Hắc Long.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ quen thuộc. Link lau vệt máu ở khoé miệng do bị một quyền của Taiju thụi trúng. Thở hắt ra một tiếng, bước về sau cầm lấy tay Yuzuha: “Cô bị thương nặng rồi. Qua bên này, tôi giúp cô băng bó.”

Yuzuha gương mặt đẫm lệ giật mình quay sang: “Cậu… Còn mọi người?”

“Đừng lo.” Theo bóng người xuất hiện phía sau cánh cửa bật mở, Link cũng dắt tay Yuzuha đi về một bên an toàn hơn: “Vì Mikey đã tới rồi.”

Tiếng chuông giáng sinh vang lên. Mikey cũng bị một đấm của Taiju quật ngã.

Nhưng có vậy cũng chẳng sao, vì Link biết, Mikey vô địch không thể bị đánh ngã mà.

Thấy không, quả nhiên Taiju ngã gục rồi, trước ánh mắt kinh hoảng tột độ của mọi người.

Một sức mạnh đáng sợ. Mạnh mẽ hơn hẳn bất cứ ai.

Một trăm quân tinh nhuệ của Hắc Long, cũng bị Draken ở bên ngoài xử lý sạch sẽ.

Hắc Long đã chết. Trận chiến chấm dứt. Chiến thắng thuộc về Touman.

Link băng bó xong cho Yuzuha, nghẫm nghĩ gì đó lại xoa đầu cô hai cái như an ủi. Nhìn mọi người cùng hướng ánh mắt ra ngoài, muốn lên tiếng nhưng chẳng thể cất lời, từ phía sau lặng lẽ theo một lối khác tính toán bỏ đi. Bước chân còn chưa qua khỏi ngưỡng cửa, lại bất ngờ bị người giữ tay kéo lại.

Link giật mình quay đầu, liền bắt gặp một đôi mắt trong suốt thấu triệt

“Mày định đi đâu vậy, mày cũng góp phần không nhỏ mà. Mau ra với mọi người thôi.” Chifuyu gương mặt vẫn còn vương máu cùng vô số vết trầy xước, nhưng thanh âm lại hiền hoà đến kỳ lạ.

Khoảng thời gian như ngưng đọng lại. Ánh mắt Link xuất hiện một tia sáng rất nhỏ, hốc mắt không hiểu sao lại đỏ ửng lên. Rưng rưng đưa tay bụm mặt.

Chifuyu thấy y như vậy không khỏi luống cuống tay chân, có hơi hoảng hốt: “Ê? Mày làm sao vậy? Tao cũng không nói gì sai mà. Này…”

Bỏ lại con đường đen tối phía sau lưng. Link dụi mắt, duỗi tay tóm ngược lại áo đối phương, đi lên phía trước, hướng về cửa lớn: “Không có gì. Chúng ta đi thôi.”

Đội trưởng Mitsuya cũng chạy qua đây, ba người cùng bước qua ngưỡng cửa, nhìn hàng vạn bông tuyết đổ xuống giữa đêm đen. Giờ phút này quả thật tráng lệ tột cùng.

 

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.