câu chuyện mới của Rimuru – Chương 13

1 ngày mới lại bắt đầu sau một ngày nghĩ giải lao vui vẻ, ngoài đường tuyết vẫn đang rơi nhưng hình như đã không lạnh như trước nữa, cái cảm giác này thực sự làm tôi nghi ngờ…

Bà cô Ciel này làm gì cơ thể tôi vậy, nó không còn ở dạng biến hình nữa mà nó gần giống với con người hơn

 

Các giác quan của tôi trở nên thật tệ hại, cơ thể không còn linh hoạt như trước, thường thì ở dang biến hình tuy giác quan không bằng dạng slime nhưng nó vẫn tốt hơn bây giờ

 

<Ôi, ciel, cô đang làm gì tôi thế>

 

Gọi Ciel bằng giọng điệu cáo gắt, tôi tra hỏi cô 1 cách ‘lịch thiệp’

 

<<Đáp, tôi chỉ điều chỉnh 1 chút xíu cho cơ thể ngày thôi>>

 

<1 chút á, cô nghĩ ta tin chắc rõ ràng là khác hoàn toàn luôn rồi>

 

<<…>>

 

Rồi im luôn

 

Cái cô nàng này từ khi tiến hoá lên thành thông tuệ vương Raphael thì cứ làm mấy chuyện lén lén lút lút sau lưng

 

Rồi lúc đặc tên thì lại có bản ngã, tuy có vui nhưng các chiêu trò của cô ta tôi khó lòng mà đoán được

 

Không hẳn là cô ta cố lừa tôi mà có thể cô muốn tôi nghĩ theo cách đó hoặc pha 1 chút sự thật trong lời nói dối của mình

 

Mệt thật

 

Mà không thể phủ nhận năng xuất làm việc của vị sensei này được

 

Tuy nói là mất kha khá thời gian nhưng beelzebub cũng gần hoàn chỉnh rồi

 

Không sử dụng băng hoại hư vô do cơ thể này được, thôi thì có bạo thực vương tôi sẽ ít có khả năng bị đánh bại hơn
{Ý nói từ khi chuyển giới thì Ri đã không sử dụng được băng hoại hư vô nữa vì cơ thể là vật chất dễ tổn thương giống con người}

 

Ngoài ra thì ma pháp hạch kích cũng đã sửa xong, dù ít đất dụng võ nhưng có 1 ma pháp mạnh thì sẽ dễ sống hơn ở cái nơi này

 

Nhiều ma pháp tuy yếu nhưng cũng cần thiết cho sau này cũng đã sài được, chỉ chờ cho mấy cái kia khôi phục lại bình thường rồi về thôi, tôi không muốn ở đây quá lâu đâu, nếu có cảm tình với nơi này thì sẽ khó mà rời khỏi mất

 

Giờ thì tôi cần ra ngoài một chút cho khoay khoả
-chuyển cảnh-

 

Tại 1 thảo nguyên đầy tuyết, một ma pháp trận màu đỏ xuất hiện giữa không trung, nó từ từ hạ cuống rồi lại bay ngược lên, trung tâm của ma pháp trận là 1 vị thiếu niên với mái tóc tím xậm, trang phục kì lạ, cậu ta đang say giấc, giữa cánh đồng tuyết này

 

Sau vài giây khi hạ cậu ta xuống, ma phá trận tiêu biến vào hư vô, cậu ta cũng từ từ mở mắt

 

Ánh mắt sắc tím hệt như màu mắt nhưng có phần u ám khó chịu

 

“Một lần nữa sau”

 

Câu đầu tiên cậu thốt lên, đây chắc chắn không phải lần đầu cậu dịch chuyển như thế

 

Mắt nhắm nghiền lại đôi lát, cậu từ từ mở ra 1 lần nữa xoay người đi thẳng về 1 hướng cậu đã định

 

Di chuyển không bao lâu cậu đã đến gần 1 thành phố, khung cảnh thưa thớt cũng khá dễ hiểu khi đang là mùa đông

 

Để tránh gây sự chú ý về trang phục, cậu quang sát phục trang từng người rồi tạo cho mình 1 bộ đồ bằng ma pháp

 

/Sáng tạo vật chất/

 

1 bộ trang phục đen với khăng trùm đầu che tuyết, ấm áp là thứ không bàn cải khi nhìn vào

 

Từng bước 1 cậu tiến vào cổng thành, nhưng không dễ dàng gì vào được, cậu bị 2 anh lính gác cổng chặn lại

 

“Xin phép anh trình giấy phép vào thành”

 

Bằng giọng nói đầy tôn trọng, anh chàng lính gác nói với cậu trẻ kia

 

Cậu cũng ập ừn 1 lúc thì lấy ra 1 gờ giấy trong áo, chính xác hơn là cậu vừa mới tạo ra bằng cách đọc kí ức của hai người kia rồi dùng sáng tạo tạo ra

 

Chỉ vậy là anh đã có thể vào thành 1 cách bình thường mà không gây sự chú ý nào, bước vài bước thù cậu cũng thấy đói, không chỉ là muốn ăn cái gì đó thôi

1 quán rượu nhỏ là địa điểm cậu đang hướng tới

Bước vào trong bầu không khí giống với mấy quán rượu khác

Vẫn có mấy tên bượm rượu, mấy tên nhìn có vẻ dô côn, vài người thì khá hiền hoà

Cậu không quan tâm mấy, đến chỗ quầy cậu gọi 1 vài món ăn nhẹ cùng với 1 chai rượu nhỏ

Nhâm nhi từng chút một để cho thời gian trôi

{Chuyển góc nhìn sang nhân vật mới này 1 tí nhá}

Tiền nông để chi trả không cần bận tâm mấy nên tôi đã gọi ra 1 vài món và 1 chai rượu nhỏ, nó khá nhẹ thôi tôi không thích mùi nồng của rượu mạnh

Sau vài phút thì thứ tôi muốn cũng đã ra, ngồi ăn 1 ít trước đợi hồi mana để tôi còn làm việc quan trong nữa

Đang ăn dỡ bữa thì 1 người bước vào, ai trong quán cũng nhìn ra nên tôi bất giác nhìn theo

1 cô gái mĩ miều, mái tóc xanh bạc và cặp mắt hổ phách

Trực giác mách bảo cậu không nên bắt chuyện với cô gái đó, nhưng cậu cũng có cảm giác người đó sẽ là người giúp cậu hoàn thành ý nguyện

”ô, là Rimuru kun đó à”

1 ông lão nhìn khá bậm trộm bắt chuyện với cô gái đó,

Rimuru là tên cô sao

“Một ngày tốt lành Rimuru”

Cả quán gọi tên cô, họ có vẻ quý cô lắm

“Mọt ngày tốt lành mọi người, ông chú lúc nào cũng ôm chai rượu như thế nhỉ, không sợ con gái ông la sao”

“Ây da, lão có uống bao nhiêu đâu, mà con bé chắc không đến nỗi la lão đâu”

“Mong là vậy”

Nói xong cô tiến lại gần bàn lễ tân, gọi cho mình 1 ly rượu đặc chế và 1 chiếc bánh kem dâu nhỏ

Cô đang ngồi gần với tôi

Trong 1 khoản khắc nhỏ, ma nhãn của tôi đã bắt được chỉ số của cô ấy

Cô không thuộc thế giới này
__________________________________

Cũng 1 khoản thời gian rồi mới đến đây, chắc cũng tầm nữa tháng, Guild nơi đây không những là nơi kiếm tiền mà còn là nơi tiêu tiền nữa

Bước vào trong với 1 phong thái hết sức bình thường, tôi được chào đón 1 cánh nhiệt tình, nhìn chung thì hôm nay toàn những người hiền hậu, họ giúp tôi khá nhiều da phần là các việc linh tinh như nên chọn loại rượu nào, nên ăn món gì hay là làm các nhiệm vụ nho nhỏ này được lợi hơn như thế đó vân vân mây mây

Nhưng cái vẻ bề ngoài như muốn dìm họ xuống vậy

Ông lão đó tên gì nhỉ, tôi nhớ có 1 lần ông ta quên mang ví tiền nên không thể trả tiền rượu, tôi đã trả giúp ông ấy nên giờ ông khá tốt với tôi, con gái ông cũng là 1 người tốt, có điều tính cách như khỉ đột khi mà thấy cha mình ôm chai rượu, nói cái này có lỗi quá

Người ta uống rượu giải sầu
Còn ông uống rượu là vì đam mê

Uống ít lại ông nha

Bước đến quầy tôi gọi 1 ly rượu đặc chế như mọi khi và 1 dĩa bánh dâu, nó thật không đâu vào đâu nhỉ

Uống 1 ngụm đầu tiên, tôi có cảm giác như ai đó đang nhìn status của mình vậy, tôi nhìn sang bên cạnh, 1 vị thiếu niên ‘chắc vậy’ mặc 1 chiếc áo có khăn chùm đầu

Không nhìn thấy mặt cậu ta được

Mà kệ đi, chắc là tui nhầm

Um, rượu ở đây im dịu thật, nó làm ấm người tôi lên

Sau khi thưởng thức xong ly rượu và dĩa bánh dâu, tôi đi đến dungeon, trong đó làm gì có tuyết nên chắc sẽ ổn thôi

_chuyển cảnh_

Ờ, tôi xin rút lại lời nói, thế quái nào mà trong hầm ngục lại có tuyết được nhỉ, đây là tầng 50, tầng 50 rồi đó

Việc đi chắc có chút chật vật, tôi phải vừa sử dụng hoả ma pháp làm tan băng, vừa chú ý chuyển động của mấy con quái, tụi nó ngụy trang quá xuất sắc, cơ mà đó là lúc tôi chưa mở /cảm thụ vạn năng/ thôi chứ mở lên 1 cái

Tuổi tép

Cái hầm ngục này từ tầng 30 trở lên hình như là do người làm {trở lên ý nói lên mặt đất, tức tầng 1}, còn từ con số đó trở xuống là do nó tự phát triển, không hiểu sau nữa, các thông tin đều do cái cô tiếp tân ở Guild cung cấp cho hết

Điều thú vị ở đây là cái dungeon này càng đi xuống càng rộng, thiếc kế khá giống mê cung của Ramiris, nó có mấy cái bẫy quái hoặc bẫy rương, mấy cái rương thì ối dòi ôi luôn, mở nhầm rương quái thì bên trong toàn nội tạng, kinh khủng thật sự

Lão đảo trong me cung 1 lúc thì tôi thu thập được 1 lượng ma thạch nhỏ, đủ để ăn vặt 1 thờ gian ngắn

“Úi chết”

Quên mất hôm nay là ngày thăng hạng

Ở đây hạng càng cao thì quyền lợi thám hiểm dungeon càng nhiều, vì 1 hạng chỉ được xuống 1 độ sâu nhất định nên đành vậy

Nhắc mới nhớ, hình như cái dungeon này có 136 tầng thì phải

Mà kệ nó đi, về cái đã

 

Để tiếc kiệm thời gian tôi dùng dịch chuyển cho nhanh

 

Đến nơi thăng hạng thì ối dồi ôi lần 2, cái quái nào mà đối thủ của tôi được bộc giáp toàn thân thế kia, còn yểm thêm phép hình nhân thế mạng nữa, tôi đã làm gì đâu
….

 

À nhớ rồi, hình như đợt kiểm tra năng lực đợt trước tôi có lỡ tay đánh 1 anh chàng bay vào tường, hình như lúc đó tường lũng 1 lỗ to lắm

 

Mà chỉ là lỡ tay thôi, lỡ tay thôi mà có cần thiết phải chuẩn bị cỡ này không, cái con hình nhân đó đắt tiền lắm ó {đắt = chất lượng}

 

“Rimuru-dono, mong nhẹ tay cho”

 

Tui thề, tui hỏng làm gì anh đâu, thật ó

 

Tôi muốn hét lên câu đó lắm mà có hét cũng chả có ai tin đâu thôi thì cười trừ cho qua dị

 

Oh, cái người lúc nãy cũng đến xem à

 

Cậu ta? có vẻ khả nghi lắm, không chừng lúc nãy, cái cảm giác như bị ai đó nhìn thấu là cậu ta? làm ra không chừng

 

Kệ đi, có gì tính sau, giờ thì…

 

*Bùm* 1 âm thanh va chạm vang lên

 

Tay tôi đã phá vỡ cái giáp của anh chàng kia, có hình nhân rồi nên tôi cũng không sợ quá tay nữa

 

1 vết nức lớn trên con hình nhân lộ ra sau đó nó nát như tương

 

Cái quái tôi nhẹ tay mà, còn anh kia thì sau nhỉ

 

Đùa, bất tỉnh rồi

 

Mai mốt phải nói với Ciel kìm lực lại mới được

 

Nhất định phải nói

 

Sau màn có phần nhẹ tay của tôi thì cuối cũng cũng lên hạng A

 

Chủ Guild nói nếu 4 tuần nữa mà tôi hạ được con boss cao nhất ở đặc quyền tức con tầng 80 tôi sẽ được thi lên hạng S, lúc đó sẽ kiếm được thật nhiều tiền và thật nhiều tiền rồi….

 

A hèm, coi như tôi chưa nói gì đi, giờ đì về thôi, lên hang A sau mà vui quá trời

 

Bước đi trên con hẻm thân quen, tôi ngó nghiên ngó dọc xem có ai ở gần không để dịch chuyển về nhà thì ối dồi ôi lần 3, cái người mà tôi cho là cậu ta đang núp sau góc khuất đó, sau mà tránh khỏi cảm thụ vạn năng của tôi được

 

Cơ mà khá là bực khi có người đương không theo dõi, nhìn kĩ mới để ý, cậu lạ khá lạ như mới đến khu này lần đầu vậy

 

Sí thủ đô này có 3 khu chỗ Rio là khu 1 nơi của các thương nhân và quý sờ tộc

 

Khu 2 là nơi dành cho quân sự quốc gia

 

Cuối cùng là khu này, nơi dành cho mạo hiểm giả

 

“Này cậu kia làm gì mà theo dõi tôi suốt vậy”

 

Nói mà không quay đầu lại tôi cố tra khảo cậu ta?

 

Ngầu lắm đúng không hehe
—————–

 

Truyền bá sở thích đây, có ai muốn đọc 1 bộ mà main mạnh thuộc hạ mạnh nhưng lại thích làm thương nhân không, có thì hãy đọc bộ light novel tsuki ga michibiku isekai douchuu hay lắm tác rất thích bộ này

 

Tất nhiên là sau Rimuru-sama tuyệt vời rồi, các người có muốn nghe về sự vĩ đại của Rimuru-sama không nó là ……

 
Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.