Chap 4 – Cuộc chiến bắt đầu

Sau 3 ngày hành quân đường dài thì bọn tôi cũng đã đến được vị trí tập kết quân đồng minh tại thành phố jacetteburt. Do không thuộc lực lượng nào khác nên về căn bản, tiểu đoàn Cozak hoàn toàn có thể tấn công tự do mà không cần chỉ thị từ cấp trên với điều kiện:
– Không đầu hàng
– Không bỏ chốn
– Tiêu diệt địch nhiều nhất có thể.
Và thêm 2 ngày hành quân nữa tôi cũng đã đến được thành phố Marikovan.
– Này thiếu uý, cô có biết lực lượng phe ta có bao nhiêu quân không?
– Theo như tôi biết, trước cuộc triến khi kẻ địch tấn công chúng ta có khoảng 450.000 binh sĩ chính quy, nhưng bây giờ có lẽ không phải vậy nữa rồi.
– Còn chỉ huy cấp cao thì sao?
– Tôi chẳng rõ nữa, từ khi tách ra thành lực lượng biệt lập tôi chẳng quan tâm đến việc đó nữa rồi.
– Đó cũng là lí do vì sao cô không được tham dự vào chỉ huy lực lượng tham mưu nhỉ.
– Anh biết sao?
– Vì họ nghi ngờ cô là nội gián của địch chứ sao.
– Là sao, ý anh nói tôi là nội gián là có ý gì?
– Thì cô thấy ai lên chức thiếu uý mà chưa được xem bản đồ chiến lược chưa?
– Quả thực là như vậy, có lẽ họ nghĩ chúng ta chỉ đến để yểm trợ bộ binh à?
– Thì chúng ta chỉ đến để hộ trợ còn gì?


– Đồ ngốc! Chúng ta đến đây là để đánh tan quân xâm lược mà, chúng ta đã phải phòng thủ quá lâu rồi, đến lúc này thì không còn đường lui nữa đâu.
– Thế cô nghĩ kẻ địch sẽ dễ bị đánh bại đến thế à?
– … Tôi không biết nữa, nhưng nếu chúng ta còn thua thì để lật ngược thế cờ này cũng không dễ đâu.
– Cô xem hôm nay là ngày bao nhiêu rồi.
– Để tôi kiểm tra… Hôm nay là ngày 6 tháng 12 rồi, tức là-
– Đúng vậy, mùa đông đã đến chúng ta sẽ nhờ mẹ thiên nhiên đánh bại kẻ địch, việc của chúng ta là chỉ chờ cho đến khi kẻ địch chết cóng mà thôi.
– Đúng là như vậy, nhưng chỉ sợ chúng ta có cầm cự được đến lúc đấy không thôi.
– Cô lúc nãy còn nói là đến để tiêu diệt kẻ địch cơ mà? Sao bây giờ lại sợ vậy.
– M~~~ quả là tôi đã nói vậy nhưng còn những người khác thì sao, ngay cả khi chiến thắng thì chúng ta vẫn sẽ phải chịu rất nhiều thiệt hại.
– Đó là lí do tại sao tôi lại ở đây đấy.
– Anh có ý tưởng gì à?
– Nếu kẻ địch đưa lực lượng vào thì họ chắc chắn cũng sẽ cần các loại nhu yếu phẩm bổ sung cho chiến đấu. Và riêng các binh sĩ thì không thể mang đủ đồ cho chiến đấu được, nên chắc chắn họ sẽ gửi đồ tiếp tế đến.
– Vậy, ý anh là ngăn họ gửi đồ cho binh lính sao?
– Đúng vậy, chỉ cần kẻ địch không được gửi hàng tiếp tế đến kẻ địch thì chắc chắn họ sẽ không đủ sức chiến đấu tiếp.
– Anh thông minh thật đấy. Quả thực, trong chiến tranh không chỉ cần sức mạnh mà chúng ta vẫn cần có những người thông minh đưa ra những chiến lược để đối phó với những kẻ địch mạnh hơn.
– Cô nói hay lắm, vậy bắt đầu cuộc chiến nào.
– Ừm.
Sau khi đã đến được thành phố, nơi này đã trở nên hoang tàn và đổ nát, khói lửa ngập trời bởi những đợi ném bom rải thảm của kẻ địch.
Chúng tôi nhanh chóng tiến vào thành phố, tập hợp với lực lượng đang phòng thủ và biết rằng kẻ địch đã chiếm được 70% thành phố, phần lớn quân ta đã bị chia tách và bị địch bao vây. Nhưng may mắn tướng Kiravorosov đã tìm ra giải pháp, đó là dùng kế nghi binh tạo trận địa giả đánh lạc hướng đối thủ rồi nhanh chóng thoát li về phía đông cố thủ nếu bị tách đoàn, quân ta sẽ chờ trong các toà nhà lớn và vững chắc, khi kẻ địch đến thì bao vây tiêu diệt. Cứ như thế mà làm, chúng chia ra hành động.
– Giờ chúng ta sẽ đi hướng nào?
– Có lẽ chúng ta nên xuống hướng Nam, vì tôi nhớ hướng đó có một cây cầu phụ bắc qua sông Som từ quốc lộ 11, có khả năng cao đây sẽ là lối quân địch gửi tiếp tế.


– Vậy thì đi hướng đó vậy.
Chúng tôi từ đường S.Betanov đi xuống nhà kho Dankinova trấn thủ. Trên đường đi quả thật chẳng mấy suôn sẻ, kẻ địch tấn công khắp nơi khiến chúng tôi phải liên tục tản ra thành nhiều hướng, trên trời thì bị không quân Luwalfe chiếm trọn, tuy có pháo phòng không phòng thủ nhưng cũng chỉ tiêu diệt được một số lượng không đáng kể.
Trên đường di chuyển đến nơi phòng thủ tôi cũng tiêu diệt tới hàng trăn tên địch, còn Sikano có vẻ cô ấy cũng diệt không ít. Những người còn lại có vẻ không được ổn cho lắm, nhưng như vậy cũng không có gì lạ khi chúng tôi đã phải chống lại rất nhiều đợt tấn công, băng qua những thi thể binh sĩ hai bên nằm lại, họ đã vất vả rồi. Sau đến cùng, chúng tôi cũng đã đến nơi, tuy không được sạch sẽ cho lắm nhưng có còn hơn không, chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp nhà kho, đặt những ván gỗ to chặn ở cửa và biến đây thành một pháo đài bất khả xâm phạm. Tuy chỉ còn 266 binh sĩ còn khả năng chiến đấu, nhưng chúng tôi cũng tự động viên nhau rằng:“ Cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc và mọi người có thể trở về với gia đình của mình “, nhưng có lẽ đó là không đủ để bù đắp lại những gì đã mất khi chúng tôi đã mất phân nửa lực lượng chỉ sau một trận chiến, những người lính còn lại đã dần lấy lại bình tĩnh vì họ hiểu rằng nếu bây giờ từ bỏ thì trận chiến này thì tỉ lệ thất bại sẽ cao hơn, họ đang nắm trong tay vận mệnh của quốc gia nên cần phải chiến đấu đến người lính cuối cùng, hi sinh đến giọt máu cuối cùng để giành chiến thắng. Tôi và những người còn lại đã cắt máu ăn thề và hô vang khẩu hiệu ” QUYẾT TỬ CHO TỔ QUỐC QUYẾT SINH!” Giúp chúng tôi lấy lại động lực tiếp tục cuộc chiến.
– Sao vậy, trời đã khuya lắm rồi mà cô vẫn chưa ngủ à!
– Tôi không ngủ được.
– Sao vậy?
– Tôi sợ rằng chúng ta sẽ thất bại, kẻ địch quá mạnh, họ mạnh hơn những gì mà trên sách báo đã nói. Anh nghĩ, chúng ta còn cơ hội chiến thắng không?
– Chúng ta ở đây để khiến kẻ địch suy yếu mà, người đời thường nói ” địch trâu đến đâu, đánh lâu cũng chết” mà.
– Hn~ thú vị thật đấy, anh biết câu này ở đâu vậy?
– Một người chú ở quê tôi thường hay nói khi gặp thú dữ ấy mà.
– Vậy à, mà chẳng mấy khi có dịp hỏi han như này nhỉ, mà quê anh ở đâu vậy?
– (Nếu xét theo tiêu chuẩn bình thường, tôi sẽ nói mình là người đến từ ngoài không gian, nhưng nếu nói như vậy chắc giải thích cả đời thì cô ấy cũng không tin nên tôi lấy luôn nơi mình đến vậy) quê tôi ở trên vùng núi Antect cách nơi tôi và cô gặp nhau lần đầu ở làng Lunest về phía tây 2km.
– Vậy à, anh không phải ở một mình nhỉ? Có thể nói cho tôi biết nhà anh có bao nhiêu người không?
– Quả thật như vây, tôi ngoài có chú thì còn một người em gái nữa.
– Cô bé mà anh nhờ tôi gửi về thủ đô đó à, mà em ấy tên gì ấy nhỉ?
– Em ấy tên là Sineta, tuy không phải em gái ruột nhưng cũng thân nhau từ bé rồi.
– Vậy à. ( Trông cô ấy có vẻ hơi trầm ngâm, có lẽ đang nhớ lại chuyện gì đó)
– Còn cô thì sao?
– Tôi á, ừm tôi sống ở Vogovod từ bé, đến khi lớn lên thì về thủ đô học và khi nhập ngũ thì phiêu bạt khắp nơi nên tôi cũng chẳng nhớ mình đã đến bao nhiêu nơi nữa.

[adrotate banner=”8″]


– Còn gia đình cô thì sao?
– Truyện đó-chuyện đó~( trông cô ấy có vẻ rất buồn khi tôi nhắc đến gia đình)
– Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép đâu.
– Không phải đâu, mà là do tôi-
– Thôi, khuya lắm rồi, tốt hơn cô nên ngủ một chút đi. Ngày mai vẫn còn phải tiếp tục chiến đấu nữa đấy.
– Vậy thôi, chúc anh ngủ ngon nhé.
Cố ấy nhanh chóng đi lên giường ngủ, nhưng tôi biết trong tình trạng như này thì chẳng mấy ai ngủ được cả.
Tôi chờ một lúc khi trời đã bắt đầu đổ mưa tuyết, tôi lại tiếp tục liên kết với Akashic và tiếp tục luyện tập về khả năng kiếm thuật và những câu lệnh đặc biệt sử dụng trong chiến đấu.
Đến ngày hôm sau, khi trời còn chưa hửng nắng bọn tôi tiếp tục cuộc chiến, những đợt mưa bom lại tiếp tục dội xuống đầu chúng tôi, những cuộc giao đấu trở nên vô cùng ác liệt, mỗi khi một người lính ngã xuống thì bọn tôi lại càng đánh ác hơn. Tôi cũng liên tục tìm kiếm và tiêu diệt những sĩ quan có kinh nghiệm phe địch làm giảm khả năng tác chiến của đối phương. Đôi khi cũng có những binh sĩ từ những đội khác bị lạc tổ đội, nên tôi đã dẫn về bù lại phần nào tổn thất phải gánh chịu. Những trận chiến dần trở nên ác liệt hơn qua từng ngày, những đợt viện binh địch cũng dần đông đảo hơn khiến chúng tôi phải căng mình chống đỡ từ hai hướng bắc-nam vô cùng mệt mỏi. Dần dần, tiểu đoàn cozak từ 450 người giờ chỉ còn 50 người, tuy tổn thất nhiều như vậy nhưng chúng tôi vẫn kiên trì chiến đấu và mẹ thiên nhiên đã phù hộ chúng tôi khi những cơn bão tuyết đã đến, chúng xâu xé kẻ địch bằng những cơn gió lạnh thấu xương, và lương thực đã dần cạn kiệt khi chúng tôi đã chặn lại và lấy những thùng hàng tiếp viện của địch khiến chúng bị bào mòn sức lực qua từng ngày. Trong cuộc chiến một mất một còn này, chúng tôi đã dành chiến thắng, tôi cũng gửi từng xe gỗ về sở chỉ huy và cho những người lính ở những mặt trận khác giúp họ chống lại cái rét.
Và chỉ sau hai tuần chiến đấu, cuối cùng kẻ địch cũng đã không còn đủ sức để chiến đấu, Sikona đã quyết định mở cuộc tổng phản công ngay khi quân số chỉ còn dưới 20 người. Cuộc chiến đã dần đến hồi kết khi kẻ địch đã phải rút lui, nhưng tôi biết rằng cuộc chiến này sẽ lại tiếp tục khi mùa đông đã qua đi.
Tuy đã chịu tổn thất hết sức nặng nề nhưng những người còn lại cũng tỏ ra vui mừng khi đã dành chiến thắng.
– Cô nghĩ sao về cuộc chiến lần này?
– Quả thật tổn thất của chúng ta là rất lớn, nhưng tôi biết nó vẫn chưa thể kết thúc được, chắc chắn khi mùa đông qua đi chúng sẽ quay trở lại.
– Ít nhất thì cũng vui lên đi chứ, còn lâu nữa thì mới hết mùa đông mà, giờ chúng ta cứ trở về thủ đô rồi tính tiếp.
– Anh có vui hơi thái quá không đấy, chúng ta còn không biết khi nào thì địch quay lại mà.
– Thì cứ phải chờ hết mùa đông đi đã, chúng chưa thể trở lại vào lúc này đâu.
Sau khi trở về căn cứ tổng kết, tôi biết rằng tổng thương vong phe ta khoảng 1 triệu người nhưng cũng tiêu diệt được trên 1.000.000 quân địch, chưa kể tới ta đã thành công bắt được một chỉ huy cấp cao phe địch.
Sau cùng, tôi đã được phong hàm thiếu uý chỉ huy tiểu đoàn cozak, còn Sikano được lên chức thiếu tướng chỉ huy trung đoàn 207 mới được thành lập.
Bọn tôi trở về thành đô, tôi có công việc đặc biệt ở đấy và nhân tiện về thăm Sineta luôn. Còn Sikano cũng về để tuyển mộ và huấn luyện binh sĩ mới.
Ngồi trên xe ngựa, tôi và Sikano lại nói truyện phiếm với nhau, chủ yếu là để đỡ chán và tự học hỏi kinh nghiệm tác chiến, những chiến thuật mới để sử dụng cho các trận đánh tiếp theo.
Và sau một tuần hành quân, tôi đã lần đầu được nhìn thấy những cung điện nguy nga, tráng lệ giữa lòng thủ đô. Khi vừa mới bước xuống xe ngựa, tôi liền được đón tiếp bởi những cô hầu gái, tiếp tân cũng đã chuẩn bị phòng cho tôi. Nhưng đến cùng, điều đầu tiên tôi làm là đến hạ viện để thăm đứa em của mình. Hầu như đi đến đâu tôi cũng được đón chào nồng hậu từ mọi người, tôi không tin được rằng mạng lưới thông tin ở đây tốt đến như vậy, chúng tôi chiến thắng từ tuần trước và tuần này người dân đã nhận được tin chiến thắng rồi, tôi cũng vui vì điệu đó.
– ” Cốc cốc!” Mình về rồi đây.
– A~~~ Akata! Mừng anh trở về. (Cô ấy lao đến ôm trầm lấy tôi)
– Mình về rồi, cô ở đây như thế nào rồi?
– Mình vui lắm, mình đã rất cố gắng học tập để khi cậu về có thể khoe những thành tích của mình.
– Như vậy là tốt rồi.
– Mà cậu đói chưa? Chắc đi đường xa thế này cậu cũng đã mệt lắm rồi nhỉ, để mình lấy thức ăn ra nhé. (Cô ấy nói rồi chạy vào trong nhà bếp lấy ra những món ăn cô ấy nấu)
Tôi cũng ngồi xuống ghế và bắt đầu thưởng thức những món ăn đậm chất quê hương
– Chúc bạn ăn ngon. (Chỉ vừa ăn miếng thịt đầu tiên, tôi đã sống lại cảm giác thoải mái khi lại được ăn những món ăn do Sineta làm ra, tôi cũng quên đi cái cảm giác phải ăn bánh mì và lương khô để sống qua ngày trong thời chiến)
– Thế nào, mình nấu có ngon không? (Cô ấy hỏi tôi với giọng vô cùng vui vẻ như những ngày đầu mới gặp mặt)
– Ngon, ngon lắm! Lâu rồi mình mới có được cái cảm giác được ăn ngon như này.
– Chẳng lẽ, trong chiến đấu cậu không được ăn uống đầy đủ à?
– Trong thời chiến, mình thậm chí còn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi nữa thì lấy đâu ra thời gian để mà nấu ăn.
– Ể~ đúng là đáng ghét thật đấy! Nếu không được ăn uống đầy đủ thì lấy đâu ra sức để mà chiến đấu chứ, hay là cậu hãy sống về thành đô luôn đi, mình sẽ tìm học một đầu bếp giỏi để ngày ngày nấu những món ngon cho cậu ăn nhé.
– Ừm, mình cũng muốn như vậy, nhưng chỉ khi phe đồng minh chiến thắng và đánh đuổi được kẻ thù xâm lược thì mình sẽ lại trở về với cậu để ngày ngày có thể được ăn những món ngon mà cậu nấu.

[adrotate banner=”8″]


– Chẳng phải chúng ta đã thắng rồi sao, công chúa nói chúng ta đã đánh đuổi kẻ địch ra khỏi đất nước rồi sao?
– Đúng là chúng ta đã thắng, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, cho đến khi toàn bộ kẻ địch đầu hàng thì chúng ta mới hoàn toàn thắng cuộc.
– Không thể nào.(Những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi mà của cô gái trẻ)
– Yên tâm đi, ngày chiến thắng không còn xa nữa đâu, mình nhất định sẽ đem vinh quang về cho tổ quốc, nước ta sẽ toàn vẹn lãnh thổ thôi.
– Nhưng đến lúc đó cậu có còn sống sót được không vậy?
– Nhất định mình sẽ trở về mà, nhưng trước hết cứ phải sống hết mình cái đã. Triến tranh gì tầm này.
– Cậu cứ đùa mình hoài à.
– Có gì đâu, ai rồi chẳng có lúc hưởng thụ.
– Vậy chúng ta đi chơi đi, mình biết chỗ này hay lắm
– Vậy à? Thế cùng đi nào.
Và như vậy, sau gần một tháng chiến đấu ròng rã, tôi lại quay trở lại làm người bình thường tận hưởng cuốc sống trước khi cuộc chiến tiếp tục.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.