Chương 105: Mạo hiểm hội được sinh ra như thế đó

“Trước tiên, tôi là Hội trưởng đích thực của Mạo hiểm hội. Hay đúng hơn tôi chính là người đã khai sinh ra nó. Một nghìn năm về trước, đúng vậy.”

“Ể?!”

“Cái gì…”

Root tiết lộ sự thành lập của Mạo hiểm hội với vẻ mặt nghiêm túc. Tomoe và tôi đều kêu lên đầy ngạc nhiên, nhưng Mio có vẻ như không quan tâm mấy, cô ấy dù sao cũng không biểu hiện gì nhiều.

“Mọi người thấy đấy, tôi đã được một người du hành giống như Makoto-kun dạy cho khái niệm ấy. À thì, tôi khi đó cũng có vài kế hoạch của riêng mình liên quan đến nó rồi, nhưng rốt cuộc tôi đã đề nghị ý tưởng cho Nữ thần và sau đó trở thành người chịu trách nhiệm. Bà ta nghĩ hội là một hệ thống sẽ giúp hân tộc trở nên mạnh mẽ hơn, đúng là một cách nghĩ đơn giản. Bà ta đã không hề từ chối.”

Kế hoạch của riêng hắn. Những từ đấy khiến tôi có chút hứng thú. Hơn nữa, người du hành. Biết ngay mà, các anh hùng và tôi không phải những nạn nhân đầu tiên của mụ Nữ thần đó.

Nếu hắn ta nói một nghìn năm trước, vậy có nghĩa khi đấy là thời Heian của Nhật Bản sao? Hay có khi là thời Fujiwara Michinaga? Hừm? Có gì đó không đúng lắm. Là gì chứ nhỉ?

“Hồi đó, tôi đã chăm chỉ nghĩ về cấu trúc của hội. Còn người du hành đã dạy cho tôi biết khái niệm chung đó, à thì, anh ta là người chồng đầu tiên của tôi. Tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện từ anh ấy, cùng nhau, chúng tôi tận hưởng việc xây dựng nên hệ thống. Phải rồi, nếu đem trạng thái tinh thần của tôi ngày ấy ra so sánh thì có lẽ sẽ giống với Tomoe hiện giờ. Dù sao, biết được những khái niệm của anh ấy, học hỏi và xây dựng lại, khi ấy thật là vui biết bao.

À ừ, tôi đồng ý. Vụ việc này đến từ một bên thứ ba nên lạ lùng thay tôi có thể hiểu được anh ta.

Nói tóm lại, y như cái cách Tomoe mê drama lịch sử, Root cũng mê mẩn với việc tạo ra Mạo hiểm hội. Và do đó thế giới quan của hắn đã được mở rộng, nếu nhìn theo một chiều hướng khác, cũng đã tạo ra một tổ chức nguy hiểm không bị ảnh hưởng bởi bất cứ quốc gia nào. Với Nữ thần và một thượng long chống lưng thì những hân tộc phản đối hẳn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì dù sao, đó cũng là Nữ thần.

“Người du hành đã trở thành chồng tôi đó, vào thời đấy là một kiếm sĩ được ca ngợi như một anh hùng tại Elysion. Và tôi chính là người vợ, người bạn đồng hành của anh. Tôi cũng đã có thể lấy được sự hợp tác của Nữ thần nên sau khi tạo ra hệ thống, nó sinh sôi giữa xã hội hân tộc với tốc độ khủng khiếp. Sau đó, bằng cách thay đổi ngoại hình của mình, tôi đã có thể thành công trở thành Hội trưởng qua vài thế hệ.

Là người sáng lập, và đồng thời là Hội trưởng đương thời hử. Khá ấn tượng đó chứ.

“Hội trưởng đời đầu không phải chồng của Root sao?”

Dù rằng chồng của hắn nghe như sẽ có vẻ là người nắm dây cương hơn. Ông ấy không muốn trở thành hội trưởng sao?

“Thay vì làm những chuyện như vậy, anh ta lại thích đâm đầu vào phụ nữ và rượu chè hơn. Sau khi đạt được danh hiệu anh hùng, anh ta không thực hiện bất cứ công việc tương tự nào cả. À thì, bản thân việc trở thành một anh hùng cũng có nghĩa anh ta không khác gì một thần tượng, nên trong xã hội mà thời điểm chiến tranh đã qua, có lẽ sẽ thuận tiện cho anh ấy hơn nếu như không làm gì.”

‘Thời bình thì không cần anh hùng làm chi’ có lẽ là điều hắn ta muốn nói, chắc vậy. Hẳn rồi, ngay cả trong lịch sử tôi đã học tại thế giới trước của mình, không có nhiều điều được viết lại về những anh hùng sau những thành tựu họ đạt được trong chiến tranh. Nếu tìm kiếm thì chắc sẽ có thông tin thôi, nhưng nhiều người trong số những anh hùng đó lại chỉ sống ngày qua ngày một cách an nhàn. Chắc vì anh hùng, những người thu hút sự chú ý của người khác, sẽ gây cản trở cho những thế lực muốn tạo dựng ảnh hưởng thời hậu chiến.

Và xem ra thời xưa đó tên Root này đã sở hữu bản tính sắc dục điên cuồng rồi. Hắn không có vẻ như nghĩ ngợi quá nhiều đến việc chồng mình có quan hệ với những người phụ nữ khác. Hừm, hay có khi thời đấy đã có chế độ đa thê rồi? Tôi có cảm giác như hắn ta sẽ cho tôi một câu trả lời chả đâu vào đâu thôi, nên tôi kiềm chế hỏi hắn. Cứ im lặng nghe hắn nói vậy.

“Mạo hiểm hội tồn tại khắp nơi trên thế giới và là nơi giải quyết những vấn đề của mọi người. Nó cũng cung cấp những tấm thẻ cho thấy level của các thành viên kèm theo một vài chức năng cũng như nhiều lợi ích khác. …Và, cậu không thấy điều này có gì kì lạ sao?

“Hm?”

“Về việc thẻ hội vượt trội hơn hẳn so với một vài ma cụ nếu nói về độ hiệu quả, rồi còn cái từ level nữa. Đây là những khái niệm đến từ những trò chơi của thế giới cậu đúng không? Nếu vậy thì tạo sao cậu lại có thể dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của một tổ chức như vậy?”

“Ch-Chuyện đó…”

Tôi đúng là đã nghĩ đây là một thế giới giống như game. Nhưng tôi trước đó đã được trải nghiệm ma thuật rồi, và khi tôi nghe thấy thuật ngữ level và class. Tôi cứ tưởng đó là điều vốn dĩ trong thế giới này. Giờ nghĩ lại mới thấy, tôi đã chấp nhận nó vì một lí do lạ lùng. “‘Vì đây là thế giới song song’, có phải đó là điều cậu đã nghĩ không? Do đó mà cậu đã có thể chấp nhận những việc rõ ràng nằm ngoài thường thức, giống như những tòa nhà bằng gỗ nhiều tầng. Và đó chính là lý do vì sao cậu đã chấp nhận cụm từ Mạo hiểm hội ngay khi nghe thấy nó.”

“…Đúng vậy.”

“À thì, đúng thật là vì một vài lý do nào đó mà Makoto-kun và những người đến từ các thế giới song song khác đã có thể chấp nhấn sự tồn tại của Mạo hiểm hội một cách khá dễ dàng. Dù rằng trong thế giới của cậu, đây rõ ràng là một tổ chức không hề tồn tại. Tôi nghĩ đây là một điều khá thú vị.”

“Yup yup’, Root gật đầu vài lần với một bộ dạng thích thú.

“Ta thì chẳng thể hiểu được. Từ những gì mới nghe qua, có vẻ như ngươi đã lấy thông tin của những người du hành làm chuẩn mực để thành lập hội, nhưng ngươi lại cho thấy mình chẳng hứng thú mấy với công việc điều hành hội, và dường như ngươi cũng không muốn trở thành một mạo hiểm giả. Thật không thể tin là ngươi lại tạo ra cả một tổ chức như Mạo hiểm hội chỉ để gϊếŧ thời ta, ta thấy như vậy chỉ tổ khiến mọi chuyện thêm rắc rối.” Tomoe xen vào. Ra vậy, giờ khi nghe cô ấy nói mới thấy, Root chưa từng đề cập đến việc hắn ta muốn hội được tạo dựng theo cách này, cũng như việc liệu hắn có muốn trở thành một mạo hiểm giả hay không. Đương nhiên là ai cũng sẽ nghĩ quy mô của chuyện này đã đi hơi quá xa so với một việc dùng để gϊếŧ thời gian rồi.

“À không, vui là chính thôi. Gϊếŧ thời gian ấy mà. Ta dù sao cũng là một đứa ‘độc tưởng’. Suy tính làm sao để có thể tạo dựng nên hội, rồi thử từng thứ, từng thứ một, thật là đáng.”

Chỉ số của hắn cao một cách vô dụng. Một tên độc tưởng làm vậy chỉ để gϊếŧ thời gian, ấn tượng phết đấy. Ghen tị quá.

“Nhưng, ngươi từng nói mình có kế hoạch riêng phải không? Là gì thế-ja?”

“Thính quá đấy. Ta có cảm giác Makoto-kun sẽ ghét mình về điều đó mất, nên ta thực ra cũng không muốn nói đâu.” Hắn ta có lẽ đang nghĩ đến một việc gì đó cay đắng. Mà nói, với một người kêu mình không muốn bàn thêm như hắn, gương mặt ngươi hiện rõ biểu cảm hào hứng muốn phun ra hết kia kìa. Hắn ta chắc muốn thấy phản ứng của tôi.

“Nếu muốn thì cứ nói toẹt ra đi. Hơn nữa, đừng có nhìn Waka. Ngươi sẽ làm vấy bẩn anh ấy mất.”

Tomoe, không phải Root là đồng nghiệp cũ của cô sao? Không, giống boss thì đúng hơn? Và cô thì lại đối xử với hắn ta không khác rưởi cả. Tốt lắm, cứ tiếp tục đi.

“Vâng, vâng. Xem nào, đây là một câu chuyện không phức tạp lắm. Từ lâu lắm rồi, Nữ thần rất yêu mến con người. Tuy nhiên, ta lại coi trọng thế giới hơn. Mọi chuyện là như thế đó.”

“Không hiểu gì hết trơn. Nói một cách dễ hiểu đi. Cách nói của ngươi lúc nào cũng bí ẩn như thế. Lúc này không cần thứ đó đâu-ja.” “…Và đây lại là một cách hiệu quả khiến đối phương hứng thú và khơi gợi sự thấu hiểu của họ đấy. Rồi, đã hiểu. Có nghĩa là, lòng yêu mến của Nữ thần đã trở nên quá trớn đến nỗi số lượng hân tộc sẽ ngày càng gia tăng cùng với sự kiêu căng của chúng, dễ dàng có thể đoán trước được rằng việc này sẽ phá hủy sự cân bằng của thế giới. Và do đó, để kìm hãm việc này, đây là một trong những việc ta đã làm. Ta đã nói lúc trước rồi, hơn nửa lý do là vì sở thích của ta.”

“Một biện pháp kìm hãm sự gia tăng của hân tộc? Nhưng hội thúc đẩy sự phát triển của hân tộc đúng không? Không phải nó thực chất đang khuyến khích việc đó sao?” (Tomoe)

“Người ta gọi đó là ‘nhìn cây nhưng không thấy cả khu rừng đấy’. Nghe này, ngươi nhận được một tấm thẻ khi đăng kí vào hội. Tấm thẻ cho ngươi biết level và thứ hạng của mình, nhưng nó về cơ bản chỉ là một con số biểu thị tình trạng hiện tại của ngươi mà thôi. Khi được thể hiện bằng thứ hạng và một con số, hân tộc có xu hướng nhắm đến những bậc cao mới. Đúng như mong đợi từ những kẻ được dựa trên ‘con người’ mà, chúng đúng thật là một tộc có lòng tham mãnh liệt.” “……”

À, xin lỗi vì có lòng tham mãnh liệt nhé.

“Nếu lên level thì ngươi sẽ mạnh hơn. Tất nhiên, dù không biết đến những con số đó, bằng cách đánh bại mamono và tham gia chiến tranh, tuy không thấy được những con số thì sự thay đổi của ngươi vẫn cứ hiện diện. Nhưng chỉ nội việc khiến cho mọi chuyện đơn giản hơn bằng các con số dễ hiểu, lòng háo hức của bọn chúng tăng lên. Và do đó ta, để có thể gia tăng lòng háo hức đó, đã can thiệp vào hệ thống của thế giới này. Mà, ta chỉ khiến sức mạnh mà chúng hấp thụ được từ những kẻ khác tăng lên mà thôi. Với Makoto-kun thì cụm từ gia tăng lượng kinh nghiệm nhận được có lẽ sẽ dễ hiểu hơn.”

Trông thấy những con số sẽ khiến họ có thêm động lực. Tôi nghĩ đây là sự thật. Không thể chối cãi được. Đôi khi người ta thôi không còn cố gắng nữa bởi vì thật khó để thấy được sự tiến triển và điều đó ảnh hưởng đến tinh thần của họ. Nhưng những gì Root làm giống như cổ vũ sự tăng trưởng của họ. Nếu vậy thì tác dụng kiềm chế ở chỗ nào chứ? “Ta hiểu rồi, ra là vậy. Quả là một hành động ma mãnh.”

Nhưng có vẻ như Tomoe đã hiểu những gì Root muốn nói. Đây là điểm khác biệt giữa người và rồng sao, có lẽ vậy?

“Trong trường hợp đó, sẽ có những hân tộc bám chặt lấy level và thứ hạng của mình. Level cho thấy sức mạnh của bản thân, và thứ hạng sẽ giúp gia tăng lợi ích chúng nhận được từ hội. Và tất nhiên, sẽ có những mạo hiểm giả lan truyền tên tuổi của mình bằng cách sở hữu một level cao, và rồi những tên trẻ tuổi ngưỡng mộ chúng sẽ đăng kí vào hội. Còn có một số tên đã trở thành kị sĩ hay quân vương và sống sung túc.”

Thật là một câu chuyện hay. Làm việc chăm chỉ và thành công. Tôi dù sao cũng từng nghĩ đến việc lên hạng để có được thêm nhiều chức năng từ tấm thẻ. Nhưng level của tôi thì lại chẳng cho thấy chút dấu hiệu tiến triển và sau khi trở thành thương nhân thì sự hăng hái của tôi đã dịu một chút rồi. “…Hóa ra cậu là một người thành thật hử Makoto-kun. Thật khiến tôi phải xấu hổ với tính ranh ma của mình. Gương mặt cậu như thể muốn nói: chăm chỉ dẫn đến thành công là một điều tốt.”

“Như vậy xấu lắm sao? Không phải đó là điều mà ai cũng sẽ nghĩ?”

“Fufu, tiếp tục thôi. Trong khi ngập tràn với niềm khao khát thành tựu, mong ước được đề bạt, chúng rơi vào trạng thái mà tiền cũng trở nên không hoàn toàn cần thiết, chỉ cần cơ bắp và sức mạnh ma thuật là đủ; số lượng mạo hiểm giả nhắm đến vị thế như mơ đó tăng lên. Mạnh mẽ hơn, giàu có hơn, được nổi tiếng. Nếu không có Mạo hiểm hội, nói một cách nhẹ nhàng, những người như thế sẽ trở thành kẻ làm công tự do hay bọn côn đồ. Xấu hơn, chúng sẽ trở thành một đám lính nổi loạn ít ỏi. Bọn chúng vốn dĩ không hề có mấy tích lũy, nên sự tồn tại của chúng không khác gì mành treo trước gió, đó là lí do vì sao chúng nhìn hội với ánh mắt quá đỗi thiện cảm.” “Nhưng với việc đẩy một phần những tên côn đồ vào trong hội làm mạo hiểm giả, những tên côn đồ vẫn cứ bám dính với lối hành xử xấu của mình sẽ không thể hành động một cách dễ dàng được. Điều đó có nghĩa là việc đấy cũng có thể được coi như một cách giúp cải thiện trật tự xã hội đúng không?”

Đây là một việc tốt mà. Tôi chẳng thấy cái kết luận mà hắn nói cả.

“Cũng có khả năng nó đem lại hiệu quả đó. Vì dù sao cũng có quý tộc ở trong hội. Nhưng điều quan trọng ở chỗ, những hân tộc chỉ biết nhìn về tương lai, giảm đi một cách tự động.”

Giảm đi? Ý hắn ta là gì? Nghe sao mà nguy hiểm quá.

“Cái gì quá cũng không tốt. Côn đồ, kẻ làm công tự do, hay những đứa trẻ mơ mộng, đều như nhau cả. Nhắm đến thành công, chúng trở nên mạnh hơn, và đâu đó giữa đường chúng sa chân lỡ bước. Level, thứ hạng, phần thưởng; đúng thật là có rất nhiều mạo hiểm giả đã mất mạng vì những nhiệm vụ của hội. Dù đã trải quả một nghìn năm nhưng cũng không có thay đổi gì nhiều. Trong số chúng, có những kẻ may mắn hay sáng suốt một cách bất thường, và chúng đã có thể vươn lên. Sự tồn tại của chúng đóng vai trò như một lời quảng cáo và từ đó gọi thêm nhiều người gia nhập. Số lượng những cá nhân thành công nhiều hơn những cá nhân thất bại là một điều tối cần thiết với xã hội hiện tại, vì vậy nên đã có không biết bao nhiêu xác chết được chất đống dưới chân những kẻ thành công rồi. Nói thẳng ra, chính là vỡ mộng.” “À thì, quả là có những người có tinh thần thái quá và thất bại thật, nhưng sau một thời gian, con người ta sẽ học được cách cân bằng chuyện đó. Nên cái hiệu quả làm giảm số lượng là có thật sao? Bởi vì, thì đấy, không phải quốc gia này đang đầy ắp những hân tộc?”

“Và, nếu đem so sánh thì số lượng mạo hiểm giả lại cực kì thấp. Có rất nhiều trường hợp khi chỉ vì một lỗi sơ sẩy thôi đã dẫn đến cái chết rồi. Và khi tính đến cả quỷ tộc những người vẫn luôn nhăm nhe thù địch thì giờ đây ngay cả những bán nhân cũng đang cho thấy sự chống đối. Điều này chứng tỏ hiệu ứng giảm bớt đang tỏ rõ hiệu quả của nó. Vì dù sao, muốn nói thế nào thì nói, số lượng vẫn là sức mạnh. Nếu không có Mạo hiểm hội thì thế giới hiện tại có lẽ đã yên bình hơn rồi. Mà đổi lại thì tất cả mọi thứ sẽ biến mất ngoại trừ hân tộc và lũ bán nhân phụ thuộc. “Nhưng sao lại có thể nói ai ai cũng phát điên lên vì lòng tham? Ngay cả họ cũng phải biết khi nào nên lùi bước.”

“Những người có thể hành xử như vậy là những người thành công đó Makoto-kun à. Dù không thể trở thành vua chúa, bằng cách sử dụng hệ thống một mộc cách hiệu quả và đạt được một thu nhập vừa phải thì với họ cũng là một thành công đáng kể rồi. Cậu tin hay không thì tùy, nhưng đưa ra đánh giá sai lầm từng chút, từng chút một vốn là bản chất của hân tộc rồi. Thực tế, mỗi ngày đều có rất nhiều người đăng kí làm mạo hiểm giả, vậy mà bản thân số lượng mạo hiểm giả lại không tăng nhiều đến vậy. Nếu xét luôn cả thời điểm từ khi Nữ thần biến mất, con số đó thực chất lại có phần giảm xuống. Những người mơ mộng về vùng hoang mạc, về mê cung, về cách kiếm tiền nhanh chóng, đều chết theo những cách nực cười.” Không đời nào. Mạo hiểm hội vốn đóng vai trò làm hậu phương hỗ trợ cho mạo hiểm giả thực chất lại là một hệ thống phục vụ cho mục đích triệt giảm số lượng của họ?

“Chỉ là, tôi không muốn cậu hiểu nhầm. Nếu ai cũng đều như cậu nói, biết giới hạn của bản thân và chậm rãi phát triển nhắm đến tương lai thì hội cũng góp một phần không nhỏ, và nếu nói theo một cách khác, hội có khi còn là chất xúc tác mang đến một thế giới hòa bình. Nhưng trong thực tế, mọi chuyện lại không diễn ra như vậy, hơn nữa, không chỉ hân tộc mà các tộc khác cũng đang bắt đầu gia nhập. Có một vài chuyện tôi chưa từng ngờ đến. Nói thẳng nhé, Mạo hiểm hội chính là một tổ chức hỗ trợ cho lòng tham của con người, dù tốt hay xấu. May mắn thay, những vấn đề của xã hội hân tộc không biến mất và những yêu cầu chưa bao giờ hết cả. Những kẻ không trở thành mạo hiểm giả và quyết định chọn hướng đi khác, khi thấy nguy hiểm ẩn dấu trong mục tiêu chúng đang cố gắng thực hiện đôi khi sẽ dùng tiền để mua lấy kết quả. Và Mạo hiểm hội chấp nhận những yêu cầu đó. Hội không phải đang làm quá tốt sao? Chính việc hiểu nhầm công dụng của hội mà chúng mới bị loại bỏ y như những gì đã dự tính.” Tuy không giống lắm, nhưng có lẽ sức mạnh đơn thuần cũng chỉ là sức mạnh mà thôi, tùy thuộc vào bản thân con người ta xem có biết sử dụng nó hay không. Kết quả là, suốt một nghìn năm dài đằng đẵng đó, mạo hiểm giả đã bị dính vào cái bẫy của Root, bị lôi kéo vào để rốt cục rồi cũng bị thiêu đốt.

“…Ra vậy. Can thiệt vào hệ thống của thế giới. Lợi dụng sự gia tăng tổng thể của mạo hiểm giả để tạo lập một giao ước đơn giản mà cá biệt với thế giới hử. Nói tóm lại, sự gia tăng về tốc độ tăng trưởng bắt đầu có tác dụng một thời gian không lâu sau khi trở thành mạo hiểm giả.”

“Tomoe, đầu óc ngươi khá lên rồi đó. Đúng vậy. Ta dù sao cũng chuyên về giao ước. Mà ta cũng đã chỉnh sửa nó đôi chút. Ngay khi làm quen được rồi thì tốc độ tăng trưởng của chúng cũng sẽ vì vậy mà gia tăng. Đồng thời cũng khiến chúng dễ chết hơn nữa, khiến cho mọi chuyện trở nên còn thú vị hơn.” “Nói tóm lại, lên level giúp ngươi gia tăng sức mạnh cơ bản đúng không? Năng lực và kinh nghiệm, cũng như tài năng, đều không đáng giá khi nói đến chỉ số level, là điều ngươi đang muốn nói. Chậc, cảm khác thật khó chịu khi ta thua kém Mio, nhưng nếu như đó là sự thật thì không cần phải nhọc công đi cày level làm gì nữa hử.”

“Chà, đúng là như vậy đấy. Việc này cũng tùy thuộc vào chủng loài nữa nên việc đó cũng không có nghĩa là ngươi không thể đánh bại cô ta. Đây dù sao cũng chỉ là phần thưởng của thế giới cho kẻ mạnh mà thôi. Dù có là thánh nhân hay ác quỷ, miễn có thể gϊếŧ ai đó cùng đẳng cấp thì ngươi sẽ có thể đạt được sức mạnh tương đương. Thứ này giống như mặt đối nghịch của phước lành do Nữ thần ban cho vậy, do vậy mà tốt hơn hết không nên mù quáng tin vào nó. Căm ghét những từ như tài năng hay bản năng chẳng đem lại lợi ích gì, nên ta đã giới thiệu thuật ngữ level và thậm chí là hệ thống chức nghề cùng với chức năng giới hạn của tấm thẻ tùy theo thứ hạng. Ta đã phải làm việc vất vả lắm đấy. Mà, hiện giờ vẫn chưa có ai đạt đến level cao nhất cả. Do đó mà chúng vẫn cứ nằm trong lòng bàn tay ta. Nói luôn, giới hạn level là 65’535. Ông chồng ta đã giao giảng cả một bài diễn thuyết nồng nhiệt về việc nó liên quan thế nào đến sự lãng mạng của người đàn ông nên ta quyết định thôi cứ để mặc như vậy luôn.” Gạt sang một bên chuyện liệu tôi có thực sự tin tất cả mọi thứ hay không, tôi đã hiểu được phần lớn những gì Root muốn làm và nói. Hiện giờ, Tomoe có vẻ như đang sử dụng mấy thuật ngữ đặc biệt và vốn từ mà chúa mới biết chúng có nghĩa gì để tranh luận với hắn, còn về cuộc tranh luận ấy, tôi gần như không hiểu tí nào.

Nếu là một mạo hiểm giả biết tự chủ, thì nơi đó sẽ hỗ trợ ngươi.

Còn nếu ôm lòng tham mà đến, trừ khi sở hữu vận may bất thường hay tài năng thì đó sẽ là con đường dẫn ngươi thẳng xuống nấm mồ.

Hay có vẻ như là vậy. Giờ nghĩ kĩ mới thấy, hoang mạc đúng thực là một nơi như thế. Nội việc đặt chân đến chỗ đó thôi là ngươi chắc chắn đã thuộc về nhóm người phía sau rồi.

Nhưng mà, chỉ ra mới thấy, đúng là vậy thật. Thế giới này mang đến cảm giác như là Mạo hiểm hội được tạo riêng cho nó vậy, và thực tế là hội đã tiếp tục tồn tại qua một nghìn năm. Lâu đời hơn hẳn một số quốc gia. Tôi không nghĩ ở Nhật Bản có tồn tại một văn phòng hòa giải hay tập đoàn nào tồn tại từ thời Heian hay không, nên tôi có thể tượng tượng ra được Mạo hiểm hội hùng mạnh đến mức nào. Một tòa nhà nhiều tầng xây bằng gỗ hử. Đúng là kì lạ. Ví dụ, nguồn tin của Thương hội được cải thiện ngày qua ngày, nhưng nó vẫn chưa đạt đến tầm của Mạo hiểm hội. Tôi còn nhớ mình từng đọc về việc đã có một thương nhân nhìn thấy Mạo hiểm hội và nghĩ đến chuyện tạo ra một tổ chức hợp tác và đó chính là nguồn gốc của Thương hội. Mà nói, Thương hội nơi vốn chịu ảnh hưởng của đất nước, thị trấn và các thế lực đúng là mang đến “cảm giác” nó thực sự là một tổ chức do hân tộc tạo ra.

Tốc độ truyền tin của Mạo hiểm hội bất thường đến nỗi nó khiến tôi phải tự hỏi không biết có tồn tại hệ thống thư tín trong thế giới này hay không. Nếu không phải vì Hội mạo hiểm vùng hoang mạc chỉ là một chi nhánh thì sự tồn tại của Tomoe và Mio có lẽ đã lan truyền ra khắp thế giới chỉ trong vòng một ngày rồi. Tại Tsige, tôi luôn có Rembrandt-san đứng sau âm thầm giật dây giúp đỡ. Vào thời điểm đó, vợ và con gái của ông đang trong thời kì nguy hiểm, vậy mà ông vẫn vẫn ra tay làm tất cả những chuyện đó. Tôi thực sự không biết phải dùng lời nào để tỏ lòng biết ơn của mình. Rồi còn có cả Mạo hiểm hội nữa, thấy Tomoe và Mio hoàn thành những nhiệm vụ của hoang mạc không chút vấn đề, biết được tầm quan trọng của họ, hội đã giúp không cho tin tức bị lộ ra ngoài. Mà, tên rồng trước mặt chúng tôi có lẽ đã biết tỏng về Tomoe và Mio cũng như level của tôi rồi. Thật chứ, hắn ta cứ thản nhiên nói ra những thông tin về thế giới của tôi. Hắn đã gặp bao nhiêu người du hành rồi chứ…? N?

AAAAhhhh!!

Chính là nó!! Đây chính là chuyện cứ khiến tôi phân vân mãi!!

“Root!”

“Hửm, sao thế Makoto-kun? Muốn lập giao ước với tôi rồi à? Hạnh phúc quá đi.”

“Không phải! Người chồng đầu tiên của ngươi! Ngươi nói một nghìn năm về trước có phải không?”

“Ừ, tôi nói vậy mà. Thế thì sao?”

“Tại sao một người ở tận thời đấy biết đến Mạo hiểm hội được?! Không chỉ game, ngay cả văn chương chứa bối cảnh đó cũng chẳng có nữa là.”

Tôi thậm chí còn nghĩ đến thời Heian và Fujiwara Michinaga cơ mà, vậy thì tại sao lúc đấy tôi lại không thể nhận ra điều này chứ?!

“Fumu, vậy ra cậu thắc mắc ở chỗ đó hử. Giải thích cho cậu cũng được thôi, nhưng cứ nghĩ về nó giống như Urashima Tarou thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Giống cái gì cơ? Chuyện này khá quan trọng đấy, nói chi tiết hơn đi!” “Root, Waka đang yêu cầu ngươi đấy. Cứ giải thích đi, từ đầu ấy.”

Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, một trong những khả năng tôi vẫn luôn bận lòng sẽ biến mất. Đât chính là thời điểm mang tính quyết định. Bảo tôi suy nghĩ về nó giống như Urashima và thỏa mãn với câu trả lời kiểu ấy ư, còn lâu tôi mới chấp nhận nhé!

“Được rồi. Nếu cậu đã nói vậy… Tomoe, ngươi cũng hỏi ta đúng không, nên mang thứ gì đó giống bảng đen ra đây đi. Ngươi biết mà đúng không, bảng đen ấy.”

“Đừng có coi ta như tên ngốc. Ngươi chẳng qua chỉ cần thứ gì đó giống như bảng để giải thích cùng với phấn viết thôi đúng không? Đợi một chút.”

“Trông cậy vào ngươi đấy. Dù là ai nhưng làm ơn ít nhất cũng hãy nghe cho đến cuối nhé? Nếu cả hai người bỏ cuộc giữa chừng thì tôi sẽ tấn công Makoto-kun (tình củm) đấy hiểu chưa? Hứa đấy nhé?” Nghe đáng sợ thế. Nhưng lại dám coi thường hai người họ sao. Bên đây chúng tôi có thiên tài bản năng Mio-san đây này…

Mà cô ấy ngủ bố nó rồi còn đâu. Chẳng trách không thấy cô ấy nói lời nào. Nhìn Mio đang ngủ một cách ngon lành, thôi thở dài.

Đã gục một rồi hử.

Tệ quá. Chắc không có vấn đề gì với Tomoe người đang nói mấy chuyện phức tạp đâu. Shiki chắc cũng sẽ về ngay ấy mà.

Trong khi chờ đợi Tomoe, Root khen ngợi trái cây và trà trong khi chúng tôi tán dóc với nhau. Tôi đợi xem hắn ta sẽ nói gì về sự mâu thuẫn thời gian.

*=*=*=*=*=*=*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.