Chương 106: Tơ Nhện Và Nỗi Lòng Tomoe

Dành cho những ai có cùng sở thích…

Vì gần đây nhà mình có vài việc không được vui cho lắm nên tốc độ dịch thuật bị gián đoạn… Mong mọi người thông cảm cho khoảng thời gian này…

Nhân tiện một số bạn có hỏi: bên Sky LN mua lại tác phẩm thì mình có dịch nữa hay không? Mình xin trả lời là: vẫn dịch thuật bình thường để phục vụ cho những ai có cùng sở thích…

Thôi thì… Đến chap mới nào…

=====####=====

Chương 106: Tơ Nhện Và Nỗi Lòng Tomoe.

Tôi hối tiếc.

Chỉ 5 phút sau, tôi bắt đầu hối hận rất nhiều.

Về nội dung Root nói đồng thời cắt nghĩa chúng.

Vì trên thực tế nó ở một cái “lé vồ” không thể hiểu được. Lúc này cậu ta suôn sẻ viết ra một công thức toán học cứ như ma trận.

“Đây là lý do, khi một người rơi vào thế giới này, bình thường sẽ tính theo cách đây…” (Gốc)

Root khoanh tròn một phần những gì cậu đã viết trong khi tiếp tục giải thích trên mây. Có-có vẻ Tomoe vẫn còn có thể bắt kịp theo hướng ấy. Tôi cũng muốn tin lắm.

“Và trong trường hợp khi đồng bộ hoá từ A đến D, hiện tượng được gọi là chuyển giao xảy ra giữa các thế giới. Tại nơi đã được xếp đặt từ Thượng đế, lần đầu tiên một phần thời gian sẽ bị chia tách…” (Gốc)

Mãi mãi, thật là sự tiếp nối bất tận. Hiện thời, đến cả những từ ngữ tôi có thể hiểu được cũng trở nên mờ nhạt. Một số phần như loài người, các vị thần, và chuyển giao; có lẽ chúng vẫn còn nguyên nghĩa.

“… Vì vậy, một sự khác biệt thời gian trong thế giới này sẽ được tạo ra và trở nên vô cùng khó nhằn. Ta cho rằng cậu đã hiểu một phần rồi, nhưng những nghịch lý thời gian được sinh ra từ dòng chảy của thời không sẽ khởi đầu cho một đợt bùng phát năng lượng, vấn đề này cực kỳ quan trọng đấy, thế nhưng cùng lúc ấy xác suất để nó xảy ra lại rất thấp…” (Root)

Tôi… Tôi đã hỏi cái quái gì để phải hại não thế này?

Uhm…

“Từ những lý do đã nêu, dòng chảy thời gian tại thế giới này và thế giới ban đầu của Makoto-kun được quản lý một cách hoàn toàn tách biệt. Thế nên người chồng đầu tiên của ta cùng Makoto-kun lại biết về các trò chơi và game nhập vai mà gần đây được giới thiệu ở thế giới của cậu ấy, nhưng…” (Root)

Root nhìn thẳng tôi. Hầu như chẳng hiểu những gì cậu ta nói, nhưng ý thức trong tôi vẫn tỉnh táo. Nhiệm vụ khá rõ ràng.

“Vì vậy, trong trường hợp tôi muốn trở lại thế giới ban đầu, có cơ hội thành công nào không?” (Makoto)

“… Cậu vẫn chưa hiểu lời giải thích của ta hả?” (Root)

“Khoảnh khắc khoa học và ma thuật bắt đầu trộn lẫn, tôi muốn cậu hiểu rằng chẳng có cách nào để tôi tiếp nhận được cả.” (Makoto)

“Ể? Những thứ đang đề cập có liên quan đến khoa học mà? Ah, đúng rồi. Thế giới ban đầu của cậu đã không tồn tại khái niệm về phép thuật bên trong khoa học”(Root)

Khái niệm phép thuật trong khoa học? Một tuyên bố ngược đời mà thậm chí tôi không tài nào với tới được.

“Tồn tại một thế giới có thể kết hợp khoa học và ma thuật sao?” (Makoto)

“Dĩ nhiên. Nói chung thì thế giới này cũng sở hữu phép thuật trộn lẫn với khoa học đấy. Nhưng nó đã bị lãng quên rồi. Trong thế giới Makoto-kun, chỉ cần phát ra sức mạnh ma pháp từ cơ thể thôi, sẽ được xem như một điều huyền bí. Trường hợp ấy, những thứ như bẻ cong không gian, dòng chảy thời gian, và xoay chuyển thời không là khá khó khăn ha”(Root)

Thay vì khó khăn, phải là thời đại của khoa học viễn tưởng chứ. Tôi nhớ giáo viên vật lý từng nói bẻ cong không gian cần một nguồn năng lượng không tưởng, thành ra không thể nào đâu. Root cũng biết công nghệ này? Với ma thuật dùng để thay đổi vị trí đã hình thành phép dịch chuyển tức thời, thành thử có lẽ đây là một phần của cuộc sống thường ngày thôi. Khi tôi bình tĩnh suy ngẫm, một loại phép thuật khá ấn tượng luôn. “Lúc này hãy gác lại chuyện ma thuật và khoa học đi… Tomoe có lẽ hiểu, nên tôi cần cô nghe tiếp rồi giải thích sau vậy”(Makoto)

“Waka, thành thật em cũng không hiểu hết” (Tomoe)

Cái gì?! Vậy thì chẳng còn cách nào để hiểu được chúng rồi. Giữa cuộc trao đổi, thậm chí cậu ta đã đùa cợt tôi mà.

“Hay là ta sẽ giải thích thêm một lần nữa, trong một cách dễ hiểu hơn?” (Root)

“Không cần, chắc sẽ chẳng thay đổi đâu. Tôi có thể hiểu đại khái một chút vào những phút cuối. Đây là một cuộc nói chuyện khá hiện đại đấy, thành thử tôi sẽ rất vui mừng khi cậu trả lời câu hỏi một cách ngắn gọn và đi vào trọng tâm”(Makoto)

Vâng, cậu ta đã đề cập rằng hãy lắng nghe đến lúc kết thúc, nhưng không nói phải hiểu hết chúng, thế nên chắc cậu ta sẽ chẳng bắt bẻ tôi được đâu.

“… Không cần quyền trợ giúp à, hừm. Được thôi, từ trước đến nay chỉ có hai ngừơi đến từ thế giới khác mới hiểu được chuyện này. Ổn rồi. Câu hỏi đặt ra là Makoto-kun có thể thành công không trong việc dịch chuyển về thế giới trước, đúng chứ? Câu trả lời là: gần như không thể”(Root) Đã có hai người. Mặc dù tôi sẽ phải tốn cả đời để có thể hiểu được những gì cậu ta nói trong chỉ 15 phút hoặc nhiều hơn.

“…”

Tomoe chẳng nói gì. Thành ra câu trả lời: gần như không thể, hừm. Nghĩa là, vẫn còn cách.

“Ý cậu là vẫn còn một phương pháp đúng không?” (Makoto)

“Ờ, hơi khác một chút. Với tổng lượng ma pháp hiện tại từ Makoto-kun, dịch chuyển bản thân trên thực tế sẽ thành công mà chẳng cần bàn cải đâu. Kỹ thuật này cứ như trò con nít thôi, vì thế chỉ cần nghiên cứu tỉ mỉ không mắc sai lầm là ổn. Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo”(Root)

Á, không phải cậu ta đang khá lạc quan? Sau tất cả, tôi đã tập bắn cung thường xuyên mà. Chắc sức mạnh ma pháp trong tôi đã tăng lên kha khá. Nhưng vẫn còn đó vấn đề với số năng lượng tôi có thể sử dụng. Tôi đã nghiên cứu rất bài bản trên khía cạnh đó kể từ khi đến Học viện. “Thế thì tại sao lại là gần như không thể?” (Makoto)

“Để xác định điểm đến là điên rồ, hơn nữa, xác suất ngẫu nhiên rất cao. Vâng, nếu cậu lặp đi lặp lại việc dịch chuyển một nghìn lần, chắc có lẽ sẽ đến được thế giới ban đầu. Chỉ là, nhận biết thế giới ban đầu của cậu sẽ sai lệch về thời gian. Xác suất quay lại Nhật bản trong thời đại hiện tại của cậu, nghĩ theo hướng lạc quan, gần bằng 1 phần một tỷ”(Root)

“…”

“Ta đã giải thích rõ ràng rồi đấy, mặc dù trước đây chưa từng. Vâng, nếu cậu thành thạo việc dịch chuyển trong một ngày duy nhất đồng thời kết hợp triệt để các điều kiện, ta nghĩ tỷ lệ thành công sẽ cao hơn những gì đã đề cập nãy giờ. Liên quan đến vấn đề thời gian sẽ tiêu tốn để đạt đến thời điểm đó, thậm chí ta cũng chẳng biết đâu”(Root) Cơ hội không phải là zero, nhưng gần như không thể. Là những gì cậu ta đang cố nói, huhm.

“Tôi hiểu rồi. Tóm lại, vô cùng gian nan luôn. Tôi biết trong tình trạng hiện thời thì nó không phải mục tiêu để tôi có thể theo đuổi được”(Makoto)

“Ừ. Chắc sẽ chẳng phải là một ý tưởng hay ho nếu chịu nhìn xung quanh một chút đâu? Ta sẽ thực hiện để cậu có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào cậu muốn, thành thử hãy gọi cho ta những lúc cậu cần một đối tác chuyện trò. Nếu có thể, khi cậu đang một mình ấy”(Root)

Hôm nay tôi đã học được rằng cậu ta vừa là một tên thiên tài lại còn là một kẻ bại hoại. Tôi không bao giờ nghĩ sẽ liên lạc với cậu ta khi đang một mình cả.

Thành thật mà nói, sẽ ổn hơn khi chỉ cần nghĩ theo hướng Urashima và đặt câu hỏi như trên. Như thế này lại làm tôi phát điên. Kể từ lời nói của Root, một bức màn im lặng đã phủ xuống. Chưa đầy vài phút sau, Root đột nhiên đứng dậy.

“Vậy thì, vì ta đã hoàn tất lời chào hỏi, và cũng đã biện hộ cho bản thân vào tối nay” (Root)

Tomoe thấy Root rời đi liền nối bước theo cậu ta ra khỏi phòng.

Á, đúng rồi. Nếu Shiki ở đây, chắc sẽ tiếp thu được thông tin từ cậu ta. Sau tất cả, anh ấy gắn liền với các cuộc hội đàm về du hành xuyên không mà.

Phải mất một thời gian nữa, nhưng hãy để Tomoe truyền đạt lại Shiki những gì cô hiểu từ cuộc thảo luận với Root đã.

Tôi che Mio ngủ bằng một tấm chăn và lặng lẽ rời phòng tiếp đón.

Hãy suy nghĩ một chút trong phòng của mình nào. Về những gì tôi muốn làm.

Ah.

AAAAHHH?!

“Chiếc nhẫn. Chính nó, mình đã không đụng chạm gì đến vấn đề gây nhiễu thông tâm thuật! Mình đã khá ngạc nhiên về chuyện Guild nên… Haizzz… ” (Makoto) Cậu ta đã khiến tôi mắc sai lầm, hoặc chỉ là tôi đã quên hỏi cậu ta.

Chết tiệt…

Tôi vẫn còn có một chặng đường dài để đi đây.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Trên đoạn đường trở về từ Thương đoàn Kuzunoha dẫn đến Hội thám hiểm giả, Root cùng với Tomoe đang tản bộ.

“Mấy người khá thú vị ha. Có lẽ vì là mối quan hệ giữa ai đó chưa từng đứng trên đỉnh cao và những người cũng chưa bao giờ chịu đứng dưới bất kỳ ai. Một mối quan hệ chủ tớ khá thú vị. Người chủ mà ngay cả khi thực hiện một hiệp ước cầm quyền, cậu ta vẫn giữ suy nghĩ xem họ như gia đình. Một nô ɭệ đóng vai trò như một trưởng bối trên tất cả phương diện, cố gắng hướng dẫn người chủ của mình; một nô ɭệ mù quáng tuân theo chủ nhân; và một ai đó đã phải trải qua những rắc rối của việc leo lên một đống thứ rồi rướng luôn các ngón chân mà hầu như vẫn chưa đạt điều kiện cầm quyền. Fufufu, chẳng giống với bất kỳ một mối quan hệ nô ɭệ nào trước đây. Thật quái lạ… và hài hước”(Root) Root lại tiếp tục tía lia. Nhưng sự ấm áp trong chất giọng cậu ta khi trò chuyện với Makoto chẳng có, mà giai điệu lại khá vô tư.

Mặc dù cho rằng khá hài hước, nhưng lại chẳng có niềm vui pha lẫn trong giọng nói ấy. Tựa như thốt ra thành quả từ một cuộc điều tra của cậu ta vậy, tiếng nói lạnh tanh đến từ một người quan sát.

“…”

Tomoe không phản ứng lại, mà chỉ nối gót theo Root.

“Gì thế? Nếu ngươi muốn đề nghị điều gì đó, tiến lên trước đi nào”(Root)

“… Ngươi đã nhận ra”(Tomoe)

“Tất nhiên. Ta thậm chí đã nghĩ đến việc trò chuyện với Makoto-kun cả đêm rồi. Nhưng ánh mắt khó ưa của ngươi có chịu buôn tha cho ta đâu? Lúc nãy, không nắm hết mọi chuyện là ý gì? Tomoe à, ngươi hiểu hết mà. Nếu không phải trường hợp ấy, ta đã không cố giải thích đến phút cuối rồi”(Root) “Được rồi. Một số thứ…không thành vấn đề khi ta hỏi ha”(Tomoe)

Giọng điệu Tomoe nặng nhọc và khó khăn.

“Ngươi gọi ta là kẻ nói dối và lừa đảo, nhưng ngược lại, ngươi cũng dối gạt chủ nhân của mình không phải sao? Được rồi, cả hai ta đều là loài rồng, bước lên trước và hỏi đi”(Root)

“‘Nhân tộc’, những con người xuất thân từ thế giới khác. Theo tính toán, họ sẽ chết trong khoảng một trăm năm, thật không vậy?” (Tomoe)

“… Đúng đấy, họ sẽ chết. Trên thực tế, họ sống chưa đến đơn vị hàng trăm năm đâu. Có vẻ sẽ thêm được ít tuổi thọ từ ma thuật, nhưng ngay cả như thế, hầu hết bọn họ cũng chỉ sống đâu đó khoảng hai trăm năm thôi, chắc vậy. Hơn thế nữa… Ta sẽ không khuyên ngươi nên làm gì”(Root)

Những lời cuối phát ra từ Root có màu của nỗi đau đớn trộn lẫn. “Ta hiểu. Rất ngắn. Thực sự… Quá ngắn “(Tomoe)

Tomoe thì thầm từ “ngắn” nhiều lần. Trông giống như cô ấy đang cố gắng trốn chạy thực tế, cô không thể chấp nhận.

“Không có điều gì chúng ta có thể làm đâu. Ta đã tiếp xúc với hơn 10 ‘con người’ trong suốt quảng đời của ta và đã phải từ biệt họ, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm quen với nó thôi. Mỗi người trong số họ đều quyến rũ theo một cách riêng, và khi ta phải chia tay, thực sự đau đớn đấy”(Root)

Ánh mắt Root xa xăm. Nhiều khả năng đang hồi tưởng.

“Root, ngươi là một người quen cũ của ta vì vậy ta sẽ chịu đựng sự bối rối và hỏi điều này-ja… Là rất khó chịu? Khi Makoto-sama chết đi, thế giới ta thấy sẽ quay trở lại một màu buồn tẻ sao?” (Tomoe)

“Ừm, không nghi ngờ gì. Khi mất đi người đồng hành đầu tiên, ta đã bị choáng ngợp trong sự mất mát. Từ lúc ấy, trong khoảng một thời gian dài, ta chẳng thể nào nhìn ra giá trị của thế giới, ta tin rằng rất nghiêm trọng đấy”(Root) “Hiện thời với ta, Makoto-sama là tất cả-ja. Để xoá bỏ khoảng thời gian đã có cùng với anh, ta chỉ là không thể hình dung được”(Tomoe)

“Được rồi, ta hiểu ngươi mà. Ta cũng nghĩ rằng cậu ta khá tuyệt vời. Ta chẳng thể nào nghĩ đến ngươi lại thực hiện một hiệp ước với một con người đâu, nhưng thật tình thì, ghen tỵ thật”(Root)

“Ngươi, không hiểu đâu. Makoto-sama sẽ hoãn sợ mất”(Tomoe)

“Rất hãi hùng. Mặc dù ta đã đồng cảm với ngươi trước rồi. Và trên thực tế, Makoto-kun được đánh giá là quá tốt. Có thể hình dung một cách khiếm nhã thế này, cậu ta cứ như giải độc đắc của vietlott ấy. Lần đầu tiên có ba ‘nhân tộc’ đến đây cùng một lúc, thành thử, thế giới sẽ thay đổi đáng kể đây”(Root)

Giọng nói Root hơi sôi động hơn. Trông cậu ta cứ như không thể kiểm soát được sự háo hức trong lòng lúc thế giới đổi thay bởi sự xuất hiện của những ‘con người’. Từ một nụ cười gượng, cậu ta đã thay đổi hoàn toàn thành một gương mặt vui vẻ. “Thay đổi hả. Root, làm thế nào ngươi biết đến Makoto-sama? Nếu đề cập đến giải độc đắc, nghĩa là ngươi cũng kiểm tra các anh hùng khác?” (Tomoe)

Mỗi lời Tomoe phát ra như thể muốn xác nhận lại từ Root. Cô chắc chẳng biết được rằng: nếu sự thay đổi trên thế giới diễn biến theo chiều hướng tích cực cho cô, hoặc bằng không, cô phải thận trọng đưa ra biện pháp đối phó. Đây là lần đầu tiên cô sống chung với một con người, cũng đồng nghĩa với việc cô dành hầu hết thời gian trong xã hội này. Cô chẳng biết liệu có thể được như Root không, người đã phải trải qua nhiều bước ngoặt trong cuộc đời mình mà chỉ biết chấp nhận chúng, sống một cuộc đời để hưởng thụ.

“Ta đã tìm hiểu cậu ấy, hoặc nhiều hơn thế, về chàng trai của ngươi khi mọi người đăng ký tại Tsige. Cấp độ 4 chữ số hai ngươi đạt được chưa bao giờ xảy ra trước đây. Ta sớm phát hiện ra sự tồn tại của một ‘nhân tộc’ thứ ba. Ta xác nhận thông tin và niêm phong chúng lại. Đó là lý do vì sao cái tên Tomoe và Mio ra khỏi Tsige, hai ngươi vẫn còn vô danh. Ta thật biết ơn hai ngươi đấy. Vì nhờ thế, ta mới có thể tìm hiểu về sự tồn tại của Makoto-kun. Sẽ tốt thôi nếu xem xét thông tin bị niêm phong như là lòng biết ơn từ ta đi. Không phải một con người nhưng ngược lại, con người; không có tài năng nhưng ngược lại, vượt quá tài năng; không bận tâm khi hạ sát một ai đó, nhưng ngược lại, khi gia đình bị tổn hại, trái tim cậu sẽ bị ảnh hưởng. Rất mờ ảo, mơ hồ, lối tư duy và cách đưa ra quyết định của cậu ấy cứ như một người bình thường; tuy nhiên, cậu lại đang đi trên một con đường hoàn toàn khác so với một thường dân. Chẳng có một ‘nhân tộc’ nào khiến ta phải bỏ ra nhiều sự quan tâm giám sát đến quá trình tiến bộ cũng như mọi thứ xung quanh cậu ta như thế đâu. Thật sự…đã khơi gợi trong ta”(Root) “Root, sao ngươi lại nhắm vào Makoto-sama? Ta không nghĩ rằng chỉ vì anh ấy là ‘nhân tộc’ mặc dù…” (Tomoe)

“Có thể phải lặp lại những gì ngươi nói nhưng, ‘nhân tộc’ chết trong khoảng một trăm năm. Như ngươi biết rồi đấy, nghe kịp chứ? Chúng ta không thể tạo ra trẻ em với hân tộc, Tuy nhiên, nếu là một ‘con người’, chúng ta có thể”(Root)

“?!”

“Thật sự, họ sẽ chết. Nhưng họ có thể để lại sự kết tinh từ những cảm xúc của họ trong cơ thể chúng ta”(Root)

“Không thể nào. Chúng ta sống như những cá thể riêng biệt. Nói cách khác, chúng ta đã tách ra khỏi thế giới này rồi. Chẳng thành vấn đề nếu ngươi cho rằng họ là con người, nhưng để có thể tạo ra trẻ con thì… ” (Tomoe)

Lời nói của Tomoe run rẩy trong sự hoãn loạn.

“Chúng ta thật có thể làm được. Ta chưa có một người phụ nữ sinh con cho ta, nhưng ta đã có một đứa trẻ cùng một nam giới, ta biết mà. Thế nên, ta muốn được yêu thương bởi Makoto-kun như là tình yêu nam nữ ấy, và ta cũng muốn được yêu cậu ấy. Ta muốn sống bên cạnh một con người thú vị như cậu. Thậm chí ta cũng muốn có một hiệp ước. Vâng, ta sở hữu hình tượng công chúng như một Chủ Hội, thành thử không thể gắn bó cùng cậu ấy mọi lúc mọi nơi, dù vậy…”(Root) “Ta… đã gặp anh hùng của Đế quốc. Hắn ta cũng sở hữu sức mạnh xuất sắc, ngươi biết chứ?” (Tomoe)

“Ah, hắn ta à. Hắn ta không hẳn là xấu xa đâu. Xét về mức độ thú vị họ đang sở hữu, sẽ là: Makoto-kun, Đế quốc và Vương Quốc; thứ tự như vậy đó. Trong mọi điều kiện đều vẫn thế thôi. Đôi mắt của bà nữ thần tìm kiếm anh hùng không ngoài mong đợi: Vương Quốc, Đế Quốc, Makoto-kun. Bà ta không phải là một vị thần vô tích sự đâu. Đúng, anh hùng của Đế chế có lẽ sẽ không sống lâu. Hắn ta hoàn toàn ngất ngây về vị trí là một anh hùng của mình, hoặc nhiều hơn thế, say sưa trên vị trí ấy cứ như ta đây là một người đặc biệt. Để bảo vệ lợi ích, hắn ta dễ dàng hy sinh bất cứ điều gì. Một người đầy toan tính. Ngược lại, anh hùng của Vương Quốc sở hữu tất cả mọi thứ. Đạt đến điểm mà thậm chí chẳng còn gì là thú vị nữa. Có… có lẽ sẽ cai trị hân tộc trong một tương lai gần. Tập hợp mọi người xung quanh cô một cách tự nhiên, sử dụng mọi người một cách tự nhiên; bằng cách ấy, cô đã kêu gọi mọi người vượt qua con số hàng triệu. Thật là một Anh hùng có 1-0-2 trong lịch sử. Ta có thể dự đoán những động thái của cả hai đến một mức độ nhất định mà ngươi biết rồi đấy. Liên quan về vấn đề này, ta chẳng thể nào đoán đựơc bước tiếp theo của Makoto-kun sẽ là gì, do đó, khá hấp dẫn ha”(Root) Root đưa ra một nhận xét ngắn gọn về hai anh hùng. Cậu ta thờ ơ đề cập về họ, và không có niềm đam mê giống như khoảng thời gian cậu dành để nói chuyện về Makoto. Những gì Root để ý đến một ‘nhân tộc’ là tìиɦ ɖu͙ƈ và giải trí, thái độ này chứng minh cho điều đó. Rằng cậu ta chẳng biểu lộ một quan điểm nào của chính mình đối với một người cai trị và một trong số ấy không nao núng phải hy sinh một ai đó, nhưng riêng Makoto-kun, sự thật thì lại nhiều hơn thế.

“Về những đứa trẻ, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào ngươi, tuy nhiên ta thấy, vì ngươi không thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, hừm… Này, hai người muốn quay về thế giới trước thì thế nào? Cũng giống như Makoto-sama mong muốn trong một phần trái tim anh. Có phải ‘con người’ thực sự… đều muốn quay trở về? ” (Tomoe) “Thì sau đó là thế mà, hừm. Không ngoài suy đoán, mọi người đều nghĩ thế cả. Câu trả lời là không. Từ những ‘nhân tộc’ ta đã gặp, chỉ có 3 người thực sự cố gắng làm điều đó. 1 trong số 3 nguời, ta sẽ chia xa họ như thế nào được”(Root)

“1 trong 3 à. Không phải tất cả đúng chứ?” (Tomoe)

“Nhân tiện, hiện nay hai anh hùng không muốn trở về. Anh hùng Limia thì tinh thần đã xuống thấp dạo gần đây, nhưng có vẻ cô ta đã vượt qua rồi. Chắc cô đã xử lý vài điều từ thế giới trước đó của mình. Dường như cô đã chuẩn bị bản thân để tạo dấu ấn riêng của mình trong thế giới này. ‘Nhân tộc’ suy nghĩ quay về, một khi kết nối nhận thức sâu hơn với thế giới này, họ thường tiếp tục cuộc sống của mình tại đây. Có lẽ đây là khả năng thích ứng mà con người được ban tặng bởi thiên nhiên. Ah, trong số 3 người muốn trở về, ta chẳng biết có bất kỳ ai đã thực hiện được chưa. Cũng giống như ta đã nói với Makoto-kun, trong nhóm có 2 người đã hiểu những gì ta nói, nên chia tay họ là điều đáng tiếc”(Root) “Ngươi nghĩ Makoto-sama sẽ làm gì? Với khả năng vừa nói lúc nãy, ngươi có cho rằng anh ấy sẽ bắt đầu di chuyển để trở về không?” (Tomoe)

“Nếu những gì ta đoán đều chính xác, cậu ta… có lẽ sẽ không quay về đâu. Chỉ là, ta vẫn không thể nói nhiều hơn. Thẳng thắn mà nói, ta chẳng hiểu cậu ấy lắm. Nhưng thay vì một cuộc phiêu lưu theo đuổi một con đường mỏng manh như tơ nhện, ta thích những người dễ mến như chàng trai này hơn”(Root)

“Ta cũng nghĩ vậy. Sự dịu dàng là sức mạnh và cũng là điểm yếu của anh. Tuy nhiên, ta không muốn anh đánh mất nó. Chẳng phải vì ta không muốn chối bỏ chính mình cho một mối quan hệ cầm quyền đâu, chỉ đơn giản do ta muốn Makoto-sama vẫn là chính mình thôi”(Tomoe)

“Gì nữa, ngươi vẫn chưa hiểu à. Tiếp đó, ngươi nên dịu dàng một chút với Makoto-kun. Luôn xuất hiện bất kể khi nào nếu ngươi có thể, không quá khe khắc đối với cậu ấy trong lúc này đâu ha? Cậu ta có vận tốc của riêng mình. Trong các ‘nhân tộc’ ta đã nhìn thấy cho đến nay, cậu là một trong các trường hợp khá bất thường. Đặc biệt là hướng suy nghĩ. Với tốc độ ấy, cậu ấy sẽ đạt được sức mạnh ma pháp vượt qua cả các vị thánh với thần thái từ tốn của mình, nhưng chỉ cần một tác động nhỏ thôi, có thể vùi lấp tất cả mọi thứ”(Root) Một vài bước trước khi đến được Hội phiêu lưu mạo hiểm. Tại nơi đó, Root dừng chân và nhìn thẳng vào mắt Tomoe. Ẩn trong đôi mắt ấy, đã tồn tại hy vọng, đau buồn và cả lo sợ nữa. Một ánh nhìn sâu xa cũng như trộn lẫn tất cả mọi thứ.

“Tác động à?” (Tomoe)

“Đúng thế. Ngay bây giờ cậu ấy đang bị ràng buộc. Tính đến sự dịu dàng mà ngươi đã thể hiện không lâu trước đây thì khá ổn đấy. Nhưng trên hết, cậu ta vẫn còn giữ tâm tưởng đang sống trong thế giới trước. Hai anh hùng kia đã tách biệt thế giới nguyên sơ và thế giới hiện tại để bắt đầu xác định con đường riêng của họ. Đúng thế, chẳng có ranh giới phân biệt nào cả. Bằng một vài loại tác động nhỏ, sẽ có cơ hội để cậu nhận ra tầm quan trọng của quyền lực mà mình sở hữu. Năng lượng ma pháp, cái thứ sức mạnh ấy. Tùy thuộc vào việc tác động, cậu ta có thể giữ chìa khoá cho sự lựa chọn bên thứ ba. Một chọn lựa khác nếu cậu ấy có quay trở về hay không nữa, ngươi đang lo lắng về nó mà”(Root) “Ngươi nói rằng còn một khả năng khác ngoài việc có quay về hay không sao?” (Tomoe)

“Đến và đi. Dường như thực sự du hành giữa các thế giới, nói cách khác, một tuyệt thế nhân tộc đang tồn tại. Makoto-kun hiện đủ năng lực ma thuật thậm chí sáng tạo thế giới mà. Và ta tự hỏi những loại “tác động” nào sẽ đánh thức chúng đây. Ta rất mong đợi. Chỉ là, tốt hơn khi không quá vội vàng để cậu ta gia tăng chúng. Ta không cần biết bằng phương pháp gì ngươi sẽ sử dụng để kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng, nhưng số năng lượng ma thuật ấy khá bất thường luôn. Ngay cả từ đôi mắt ta thấy. Nếu cậu ta đẩy mình trong nhịp độ ấy, khả năng sức mạnh trong cậu sẽ bị sụp đổ. Nếu điều đó xảy ra, ta được phép hàn gắn những vết nứt đó không? Các thông tin để gia tăng sức mạnh ma thuật thì hân tộc phải phát điên lên ấy chứ, nhưng ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai dùng nó như một đề tài thử nghiệm đâu, sử dụng cậu ấy một cách nhàm chán như thế. Thôi thì, hẹn gặp lại trong một tương lai gần”(Root) “… Tác động à. Nếu có thể tránh né một tương lai mà chỉ đơn giản Waka phải quay trở về với thế giới trước, mình… ” (Tomoe)

Tomoe nhận ra mình đã hoàn toàn phụ thuộc vào khoảng thời gian ở cùng với Makoto. Nói đúng hơn, không phải chỉ dành cho mỗi mình anh thôi. Mà còn là Makoto, Mio, Shiki, thế giới Asora và cư dân bên trong nữa. Kể từ khi cô thực hiện hiệp ước cùng anh, Tomoe đã để lại sau lưng cơ thể mình. Một sự phụ thuộc vào thời gian thoải mái cùng mọi người.

Không thành vấn đề gì với cô, đó là niềm vui thú mà. Cô hiểu được một điều đơn giản như thế. Tất cả mọi thứ đều như Root đã nói. Mật độ mỗi ngày là hoàn toàn khác. Tomoe không muốn cái suy nghĩ hiện tại này phải kết thúc chỉ sau một trăm năm nữa như một lễ hội đâu. Không đúng, nếu là một lễ hội, sẽ là tốt hơn biết bao. Chỉ cần chờ đợi, lễ hội sẽ lặp lại một lần nữa. Nhưng thời gian cô trải qua cùng Makoto sẽ không bao giờ quay lại. Một lần duy nhất trong cuộc đời này. Càng vui vẻ bao nhiêu, nỗi sợ hãi trong cô càng lớn thêm bấy nhiêu khi phải đánh mất chúng. Cô chưa bao giờ thể hiện chúng ra bên ngoài, nhưng đó là nỗi lo lắng của Tomoe. Một lần duy nhất trong cuộc đời này nhận được hạnh phúc tột cùng, nếu cô ấy tạo ra một đứa bé với Makoto, cơ hội sẽ kéo dài hơn. Root dường như mong muốn việc đó, nhưng đối với Tomoe có vẻ hơi khác một chút đây. Root có cách nghĩ riêng, và cô quyết định không suy nghĩ quá sâu từng lời nói của cậu ta.

Trên thực tế, nếu Makoto thật mong muốn quay trở về và đề nghị giúp đỡ từ Tomoe, không thành vấn đề khi đây là một hiệp ước cầm quyền, cô sẽ vẫn cố gắng để trao nó cho anh. Cảm xúc trong cô mong ước được cống hiến cho anh cũng là cảm xúc thật sự sau tất cả mà.

Bây giờ, con rồng tối thượng Root đã vạch ra một sự lựa chọn mới. Đó là…hãy để Makoto làm mọi việc theo ý Makoto muốn, và trong khi phục vụ các mong muốn ấy của anh, chúng cũng sẽ như phục vụ cho mong ước của Tomoe luôn. Tác động à.

Hai từ ấy cứ vang vọng liên hồi trong tâm trí Tomoe suốt đoạn đường trở về.

“… Tomoe-san”

Phố xá trong đêm khuya, trên con đường chẳng có nỗi một bóng dáng cư dân nào, Tomoe phản ứng lại giọng nói ấy và dừng chân.

“?!”

“Cô có thấy đấy là kẻ hư hỏng không-desu no?”

“… Ừ, đúng đấy-ja. Mio, sự xuất hiện này là gì đây? Một tấm chăn quấn xung quanh cô kìa. Đừng nói với tôi rằng cô thực sự đi loanh quanh trông bộ dạng đó chứ”(Tomoe)

“Ừm. Có gì không ổn hả?” (Mio)

“Ngay cả khi vào ban đêm thế này, tôi không thể nói đây là một sự ngưỡng mộ được đâu. Tôi không biết chúng ta có ở lại thị trấn này lâu không, nhưng những tin đồn kỳ lạ sẽ chảy về Waka đấy, cô biết chứ?” (Tomoe)

“… Chỉ cần nhanh chóng làm cho ai đó nhìn thấy phải quên đi thôi mà desu wa”(Mio)

Về điều này, Mio xem những lời từ Tomoe sẽ gây phiền hà đến Makoto, nhưng cuối cùng, cô quyết gói gọn bản thân trong tấm chăn và đối phó bằng cách nào đó với những người chứng kiến. Trên vẻ mặt chán trường của Tomoe, một nụ cười dịu dàng trả về. “Một đồng đội phiền phức-ja no, fufu” (Tomoe)

“Cô cũng vậy mà-desu wa” (Mio)

“Ơ?” (Tomoe)

“Tomoe-san, thậm chí có là cô đi nữa, nếu đánh mất ý thức và cố gắng làm một điều gì đó đến Waka-sama, tôi…” (Mio)

Âm thanh tiếng bước chân tiến lại gần, rồi dừng hẳn. Mio dừng chân sau lưng Tomoe một khoảng cách.

“Chẳng có cách nào để điều đó xảy ra đâu. Nhưng có lẽ, nếu tôi thực sự đánh mất đi ý thức, xin hãy tát mạnh và cố gắng để tôi quay về với các giác quan của mình. Tôi chẳng bận tâm cô có thô bạo đi chăng nữa”(Tomoe)

“Tôi sẽ không nương tay đâu” (Mio)

“Xong rồi. Này, Mio… cảm ơn trước”(Tomoe)

“…”

Không cần quay đầu lại, từ ngữ biết ơn thốt ra từ miệng cô. Để rồi sau đó, một câu trả lời trong sự im lặng. Nhưng ý nghĩ của cả hai người có lẽ đồng điệu đấy.

Trên con đường quay về, chẳng xuất hiện nhiều lời lẽ trao đổi giữa Tomoe và Mio. ————–END CHAP—————

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.