Chương 104: Nguy hiểm nguy hiểm quá

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Nhưng anh chàng đó mạnh một cách khủng khiếp. Tôi đã ngạc nhiên lắm đấy, nhìn này, tôi bị cắt một ít ở đây này, thấy không? Hơn nữa, năng lực của thanh katana đó thật đáng kinh ngạc. Mấy người có biết tôi vẫn chưa thể giải trừ được dấu ấn nó in lên người mình không hả? À thì, lúc đầu tôi chỉ định vỗ nhẹ anh ta thôi. Nhưng ngờ đâu lại có tên khác tới nên tôi gặp chút khó xử. Tôi vô tình đánh bại anh ta. Tuy không thể coi như một lời xin lỗi, nhưng tôi đúng là đã để lại một vài dấu vết để anh ta dễ dàng lần theo và tôi cũng niệm ma pháp phòng hộ lên anh ta nữa, nên sự an toàn của anh ta được đảm bảo.”

Với một nụ cười hòa nhã lạ thường, tên Hội trưởng tự xưng tiến vào phòng tiếp khách. Trời đã về khuya nên tôi bảo Mio rót trà và cả ba cùng ngồi trên ghế đối mặt hắn. Shiki vẫn chưa trở về. Buổi nói chuyện với Rona-san chắc hẳn đã bị kéo dài.

Vì đây là lời xin lỗi dành cho Lime nên tôi định gọi anh ta đến, nhưng hắn ta nhanh chóng nói đó chỉ là vết thương ngoài da và vén tay áo mình lên, cho thấy một vết xước nhỏ trên khuỷu tay mình trong khi vui vẻ nói về nó. Ngoài ra, hắn ta nói nhiều thật đấy. Hắn là người mà tôi không thể hiểu trong đầu đang nghĩ gì. Tôi có cảm giác hắn đang cố gắng giải thích trận chiến với Lime chỉ là sự cố. Tên này nói liếng thoắng trong khi vẫn nở nụ cười trên môi nên chỉ nội việc nghe hắn nói đã thấy khó chịu rồi.

“Còn về lý do thực sự khiến tôi đến đây. Ah, đúng rồi. Này, chị gái kimono đằng kia, chỗ này có một loại quả đặc biệt đúng không? Cô mang thứ đó đến cùng với trà được không? Tôi vẫn chưa thử một lần nào đâu.”

Và chủ đề cũng liên tục bị thay đổi. Hắn ta trông hao hao tuổi tôi nhưng nhìn vào cách ăn nói và biểu hiện của hắn, tôi cảm thấy được những đặc điểm của nữ giới. Nhưng, nói thế nào nhỉ, hắn là người sẽ nhấn chìm người khác trong nhịp độ của chính mình. Tôi không biết liệu đây có phải là một phần kế hoạch của hắn hay không, nhưng hắn ta xổ ra cả một đống thông tin. Ví dụ, những từ ngữ như katana và kimono.

Nhếch mắt tỏ vẻ khó chịu, Mio không đứng dậy mà cứ thế lườm hắn. Nhưng người này không tỏ chút lay chuyển trước sự đe dọa của cô ấy.

Tôi thở dài.

[Mio, nhờ cô chuẩn bị dùm anh ta.]

“… Em hiểu rồi ạ. Xin chờ một lúc.” (Mio)

“Ai da, tôi mong đợi lắm đó. Tiện thể bưng trà luôn nhé. À mà có nhiều vị không đấy? Nếu có thì mang loại khác nhé chị gái.”

Hắn ta nói một cách vô tư. Ở phía bên kia cánh cửa đang đóng, tôi có thể cảm thấy sát khí tại nơi Mio đứng. Cô ấy tức điên lên rồi. Tôi hiểu cảm xúc của cô ấy. Cả Tomoe cũng nổi gân mỗi khi hắn ta nói điều gì đó, và trông như cô cảm thấy khó chịu trong khi vẫn giữ im lặng. Tôi cũng không muốn mọi chuyện cứ diễn biến như này mãi. Đẩy nhanh cuộc nói chuyện lên thôi.

[Được rồi, Hội trưởng-dono, ngài nói cho chúng tôi biết mình đến đây làm gì được không?]

“Eo ơi Raidou-kun. Không, tôi có nên gọi cậu là Makoto-kun không nhỉ? Gọi tôi là Hội trưởng-dono sao, đừng đối xử với tôi như người xa lạ thế chứ. A, cũng không cần dùng văn tự đâu. Tôi dù sao cũng không phải hân tộc.”

?!

Này này.

[Buồn thay, tôi không hiểu ý ngài muốn nói.]

“Ahahaha, dễ thương quá đó Makoto-kun à. Chữ viết của cậu hơi xiêu vẹo rồi kìa. Cậu hóa ra là người dễ hoảng loạn hử. Cứ nói chuyện với tôi một cách bình thường là được. Cậu có thể mà, đúng không?”

Tôi cố gắng trả lời bình thường nhất có thể, nhưng có vẻ như tôi vẫn để lộ sự khó chịu của mình. Vẫn còn phải rèn luyện nhiều.

Nhưng, tên này, hắn ta là thứ quái quỷ gì thế? Cho dù hắn thực sự là Hội trưởng của Mạo hiểm hội, đời nào lại có người có thể biết nhiều về tôi đến vậy.

Hơn nữa, hội là hệ thống là tồn tại trong thế giới này từ rất lâu rồi. Ngay cả trong những quyển sách tôi đọc tại thư viện cũng có mững đoạn miêu tả Mạo hiểm hội được sinh ra tại Elysion. Nói tóm lại, nó rõ ràng về phe Nữ thần. Trong trường hợp đó, tôi đã bị Nữ thần phát hiện ra rồi sao?! “Fufufu, gương mặt đó. Không lẽ, cậu đang nghĩ sự hiện diện và tin tức của mình đã bị Nữ thần biết được?”

“?!”

Hắn ta thậm chí còn có thể đọc được suy nghĩ của tôi?!

“Trúng tim đen rồi hử. Thoải mái đi, Nữ thần chưa nắm bắt được tình trạng hiện tại của cậu đâu. À thì, bà ta dù sao cũng đã phạm không ít tội. Hiện tại, bà ta đang lâm vào hoàn cảnh không thể hành động nhiều được. Cứ theo cái đà đấy, chắc cũng phải mất đôi chút thời gian trước khi bà ta tiến hành công việc chuẩn bị.”

“… Ngươi, ngươi là ai?” (Makoto)

“Heh~! Makoto-kun, giọng phải như thế chứ! Tuyệt vời. Giọng nói của một người đàn ông vẫn còn vương vấn chút tuổi trẻ. Tôi thích đó. Đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm, Makoto-kun là học sinh cấp ba. Đến thế giới này trong khi vẫn còn là học sinh, chắc phải khó khăn lắm nhỉ?” Có chuyện gì… với tên này thế? Thật đấy, có chuyện gì với hắn ta thế?

Hắn ta biết quá rõ về tôi. Không những vậy, hắn ta chắc chắn cũng có thông tin về thế giới trước của tôi nữa!

Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái với tên nhóc đang nói chuyện với mình suốt từ đầu đến giờ cùng nụ cười chưa bao giờ tắt. Tầm nhìn của tôi thu hẹp lại. Tệ quá. Tôi có thể thấy mình đang bị đối phương nuốt chửng. Mỗi khi tôi nói, từ nụ cười của hắn tôi biết rằng hắn ta cảm thấy hạnh phúc. Và tôi thì cảm thấy buồn nôn vì điều đó.

“Đừng có làm loạn thêm nữa và trả lời đi. Ngươi là ai?” (Makoto)

Giọng tôi trở nên run rẩy. Chết tiệt, sợ quá. Tôi có thế thấy những từ ngữ của mình đang mất đi sự bình tĩnh trong chúng.

“Sao lại gọi tôi là ‘ngươi’ thế, tôi buồn lắm đó. Tôi là Hội trưởng. Tôi không có nói dối cậu đâu.” “… Ta chỉ có thể gọi ngươi là ‘ngươi’ mà thôi. Ta dù sao vẫn chưa biết tên ngươi.” (Makoto)

Vậy mà, hắn ta biết tất tần tật về tôi. Hắn ta là người quen của Nữ thần chăng? Ít nhất thì hắn trông như có quen biết với bà ta. Và hắn chắc chắc không phải hân tộc. Hắn dù sao cũng hiểu những lời tôi nói. Trong trường hợp đó, kẻ đóng vai trò làm bộ não của Hội đang điều khiến các mạo hiểm giả không phải là hân tộc. Trong thế giới thượng tôn hân tộc này, liệu rằng điều đó còn có thể?!

“A, xin lỗi! Đúng rồi. Tôi chưa nói cho cậu biết tên của mình. Makoto-kun, xin thứ lỗi cho sự thôi lỗ của tôi. Vậy, xin được giới thiệu t-“

“Đừng làm trò hề nữa.” (Tomoe)

“… Nhảy vào họng người khác rồi nói họ làm trò hề, như thế không thân thiện lắm đâu, samurai tóc xanh nước biển-dono.” “Hửm! Ngươi biết tên ta và vẫn giả vờ? Thế cái câu không nói dối Waja thì sao hả-ja? Dù rằng ngay từ đầu ngươi đã nói dối về việc là Hội trưởng rồi.” (Tomoe)

“Ái chà chà. Ngươi ngủ ở hoang mạc lâu đến nỗi quên cả cách nói chuyện tử tế rồi sao, Shen?”

“Ngươi cũng vậy, chẳng còn dấu vết nào của ngươi ngày trước cả. Rồng ‘Vạn sắc’, Root” (Tomoe)

Eh?

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Root? Vạn sắc? Ưm, người này… là rồng sao?” (Makoto)

Mọi chuyện là như thế đúng không? Tomoe là người nói điều đó nên có lẽ không thể nhầm lẫn được. Nhưng tôi về cơ bản, không, tôi không hề cảm thấy chút rồng nào từ hắn cả.

“Vâng ạ, Waka. Tên này đích xác là một thượng long. Một thượng long tối cao. Được lưu truyền đã đạt được sự thông thái và mài dũa kĩ năng của mình, chưa từng thua lần nào trong suốt quãng đời của hắn. Vạn sắc có nghĩa là hắn ta có đến mười nghìn sắc và đó là biệt danh của Root.” (Tomoe) “Aah, không những xen vào màn giới thiệu của ta, mà ngươi còn tiết lộ tên trong khi ta đang ở đây nữa. Chuyện ngươi làm chán chết quá. Cái đồ cuồng samurai.” (Root)

Thượng long tối cao. Không thể bị đánh bại. Tên này ư?

“Ngươi thích nói gì thì kệ ngươi. Ngươi, kẻ cố lừa gạt Waka với gương mặt điềm tĩnh của mình, không có quyền nói với ta.” (Tomoe)

“Yareyare, ta không muốn ngươi kẻ chỉ biết ngủ suốt ngày và không có chút hứng thú với thế giới nói thứ gì đó như lừa gạt đâu, như vậy sẽ gây hiểu nhầm đấy.” (Root)

Hội trưởng, không, thượng long Root đang nói chuyện với Tomoe bằng thái độ cứng rắn hơn với tôi nhiều.

Một thượng long, một tồn tại mà phần lớn hân tộc và bán nhân suốt đời sẽ không thể trông thấy. Trong khoảng thời gian học tại thư viện, tôi hiểu được thượng long là những tồn tại hiếm hoi đến như thế nào. Là đỉnh cao của loài rồng. Họ không chịu ảnh hưởng bởi dòng chảy thời gian và khi già cỗi, họ có thể tự tái sinh và tiếp tục tồn tại.

Nếu tôi nhớ không nhầm, những cái tên được viết trong thư viện là: “Mitsurugi” (Kiếm thánh), “Bakufu (Thác nước)”, “Sazanami (Cồn cát)”, “Akari (Xích quang)”, “Yomatoi (Màn đêm)”; năm cái tên đó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Vạn sắc. Tôi cũng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Shen bất bại.

Bọn họ về cơ bản không bao giờ dây dưa với hân tộc, nhưng mặt khác có những cá thể rồng sống gần với lãnh thổ hân tộc. Trong những trường hợp hiếm hoi, có những thời điểm họ sẽ cho mượn sức mạnh của mình. Khi sức mạnh đó được cho mượn một cách gián tiếp, người ta gọi đấy là sự ban phước của rồng.

Hiện tại, cận vệ hoàng gia của Gritonia đang sở hữu phước lành của Sazanami. Thật không ngờ tôi đã đụng độ ba trong số các thượng long hiếm hoi đó rồi, cái thể loại may mắn gì đây chứ? Bất bại, Kiếm thánh, và Vạn sắc. Tomoe, Lancer, và Root! Nếu tiếp cận không khéo léo, cái thể loại đụng độ này có khi đã gϊếŧ chết tôi rồi. Trò chơi trong đó bạn sẽ chạm chán một kẻ địch cấp boss trong khi đang trốn tại một thị trấn, chắc chắn sẽ khiến người ta đốt nhà người sáng tạo ra nó cho mà coi. Điều này gợi cho tôi thấy thực tế không phải trò chơi.

“Ngươi bỏ tổ rồi đấy à? Khi ta nhìn thấy thì nơi đó đã trở thành tàn tích từ bao giờ rồi.” (Tomoe)

“Ở, lâu lắm rồi. Nơi đó đã như vậy từ một nghìn năm trước rồi. Ngươi nói xong chưa? Ta muốn nói chuyện với Makoto-kun. Tại Shen mà có chút hiểu nhầm nên tôi muốn giải thích.” (Root)

… Quy mô thật quá khác biệt. Hắn ta nói một nghìn năm sao, Hơn nữa, dù cho mỉm cười với tôi nhiều đến thế, vậy mà, hắn ta gần như không nhếch mép chút nào trước Tomoe và mắt hắn ta không hề cười. Thái độ của hắn thật quá khác biệt. “Ý ngươi là gì khi nói hiểu nhầm? Vẫn còn nhiều chuyện ta muốn hỏi ngươi. Hơn nữa, ta đã vứt bỏ cái tên Shen từ lâu rồi. Bây giờ là Tomoe, nhớ cho kĩ đấy.” (Tomoe)

“Ồn ào quá. Chẳng qua có Makoto-kun ở đây nên ngươi mới giả bộ mạnh mẽ thôi. Vâng vâng, Tomoue đúng không?”

“TO.MO.E!! Lần sau mà còn nói sai, ta sẽ vặt đầu ngươi xuống!” (Tomoe)

“Xin lỗi Makoto-kun. Cái cô này, là rồng nhưng cô ta lại là một tên lập dị. Cô ta chắc hẳn lúc nào cũng khiến cậu phải gặp rắc rối đúng không?” (Root)

“Nghe này Root!” (Tomoe)

À không, không phải ngươi cũng là người khá kì cục sao? Chỉ là, tôi khá chắc chắc về điều đó.

Hay đúng hơn, ngó lơ Tomoe và nói chuyện với tôi như không có gì xảy ra, hắn ta là một con rồng khá suồng sã. Nếu hắn là đỉnh cao của loài trồng, thì điều đó có nghĩ hắn ta giống như đại ca của Tomoe? “Tôi chưa từng nói dối Makoto-kun. Tôi muốn cậu xin hãy tin tôi, Makoto-kun.” (Root)

“H-Hah~” (Makoto)

“Nói tôi lừa gạt cậu sao, thật là một hiểu nhầm khủng khiếp. Cảm xúc của tôi thuần khiết hơn thế nhiều.” (Root)

Ngay sau khi nghe thấy điều đó, một lưỡi kiếm sắc bên được rút ra chen vào giữa mặt tôi và mặt Root vốn đã tiến đến gần hơn lúc trước. Phần lưỡi của thanh kiếm một lưỡi đang hướng về phía Root. Tomoe, đây là đoản kiếm đấy. Đừng có rút nó ra một cách dễ dàng như thế. Nếu muốn thì thay vào đó hãy rút thanh trường kiếm ấy.

“… Tên khốn, ngươi thực sự đã thay đổi quá nhiều. Chẳng còn thấy ngươi của ngày xưa, cái tên lúc nào cũng oang oang khắp nơi về kỉ cương và luật lệ.” (Tomoe)

Luật lệ? Kỉ cương? Cả hai từ đó đều không phù hợp với người tên Root này chút nào, không, nó không hề hợp với rồng mới đúng. “Tomoe, ngươi cũng đã thay đổi rồi. Ngươi từng không có hứng thú với bất kì thứ gì và chẳng có quy củ nào cả, một con rồng chỉ biết ngủ. Nhưng thay vì trở nên quê mùa, ngươi hẳn đã học được điều gì đó rồi dúng không, ngươi không nghĩ vậy sao?” (Root)

“Sao ta có thể sánh bằng với sự điên cuồng của ngươi. Đây là điều ta đã thắc mắc từ lâu rồi… trước tiên nói cho ta biết. Ngươi, từ khi nào mà ngươi “trở thành đàn ông”?” (Tomoe)

???

“300 năm trước, có lẽ vậy. Ta đã quá mệt mỏi với việc lúc nào cũng là đàn bà rồi. Và do đó ta đã thử làm đàn ông xem sao. Và hóa ra lại thật thoải mái. Lần đầu tiên khi ta ôm ấp một người phụ nữ, ta đã thực sự xúc động.” (Root)

Mệt mỏi? Với giới tính của chính mình? Ể?

Tôi không hiểu gì hết trơn. Nói gì thì nói, ngươi là một thượng long nên những chuyện như sinh con đẻ cái không có nghĩa lý gì cả. Tất nhiên, âu yếm hay được âu yếm vì đó cũng trở nên vô nghĩa, đúng không? “Ngươi nói… thử trở thành sao? Ngươi đáng ra không thể chỉ với việc muốn hay không. Mà nói, ta chưa từng nghe thấy chuyện một thượng long sinh con bao giờ.” (Tomoe)

Đúng vậy đấy Tomoe. Dù ngươi nói về việc đó như thể thay áo, không đời nào bọn ta có thể hiểu được.

“Ta đã có thể nên cứ chấp nhận đi. Đồng thời, ta đã ngừng tái sinh rồi. Ta giảm quá trình già đi của mình đến mức giới hạn và đang nghĩ đến việc tận hưởng thế giới này. Nhưng ngươi biết không, kɦoáı ƈảʍ ngươi nhận được khi là một người phụ nữ thực ra lại lớn hơn. Do vậy mà không lâu sau đó ta đã chán làm đàn ông, tuy nhiên, thế giới của ta đã thay đổi vào cái ngày định mệnh đó!”

Tại sao ngươi vẫn cứ nói về kɦoáı ƈảʍ thế? Hay đúng hơn, điều đó là thật đấy à? Vậy ra phụ nữ cảm thấy sướng hơn đàn ông hử. Tôi đã biết được một thứ… vô dụng rồi. Giờ nghĩ kĩ, tôi chỉ còn biết ‘thế thì sao?’ mà thôi. Nghiêm túc đấy, dù ngươi có nói về việc đó như thế đang nói về môn thể thao yêu thích của mình thì nó cũng vẫn cứ phiền phức đấy. “Ta thì lại chẳng muốn biết về những thay đổi trong chuẩn mực của nhà ngươi ở khía cạnh đó chút nào…” (Tomoe)

Đây cũng vậy nè Tomoe. Mọi chuyện thật quá choáng ngợp khiến tôi không thể đưa cảm xúc này thành lời được, nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với cô.

“Ngươi thấy đấy, đã lâu lắm rồi, ta từng có mối quan hệ với một người đàn ông. Nên nói thế nào nhỉ? Trái tim được lấp đầy, một thứ ma túy tinh thần, có lẽ vậy? Dù sao, ta đã được nếm trải một niềm hạnh phúc tận sâu trong lòng mà mình chưa bao giờ cảm nhận! Và rồi, ta sau đó đã quay lại làm phụ nữ và thử giữa phụ nữ với nhau xem sao, nhưng đúng như kì vọng, nó không thể so sánh với cú sốc lần đó cả.” (Root)

… Root tiếp tục nói ra những từ ngữ đầy xúc động mà tôi không hiểu chút nào. Nào là đàn ông, nào là phụ nữ. Tôi thật không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ai đó là ơn nói cho tôi biết với. “Cái cảm giác tột đỉnh đến từ một người cùng giới, tình yêu đó! Ta run rẩy trong kích động! Khi cơ thể kết nối với nhau, không gì có thể sánh bằng giữa những người đàn ông!” (Root)

Ngươi có thể làm ơn… ngừng bài diễn văn của mình được không? Tai ta sắp thối rữa và não thì đang gặp nguy hiểm rồi.

“Từ những gì tôi thấy, Makoto-kun vẫn còn thiếu kinh nghiệm phải không? Đừng lo, tôi cũng yêu cả cái phần đó nữa. Nếu cậu muốn lần đầu tiên của mình là với một người phụ nữ thì tôi cũng không ngại trở thành phụ nữ đâu. Dù là cơ thể nào, tôi cũng tự tin sẽ khiến cậu bị mê hoặc chỉ trong một ngày!!” (Root)

Ngươi nói cái gì thế?! Đừng có ửng đỏ làm da trắng nõn của mình! Ta không hiểu ngươi chút nào hết! Đừng có ngoan cố như thế, nó chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn mà thôi! Ta không có thiếu kinh nghiệm! Th-Thiếu kinh nghiệm? Ưm, là không có kinh nghiệm phải không? Ah, hắn ta nói quả không sai. “Tôi từ chối!” (Makoto)

Tôi đứng dậy từ sofa và tạo khoảng cách với hắn. May mắn thay, hắn ta không đuổi theo. Thay vào đó, hắn thu người lại và lún người và chiếc sofa. Chắp hai tay trước bụng mình.

“Kì thị không có tốt đâu Makoto-kun. Tôi có trái tim của cả một người đàn ông và một người phụ nữ đấy? Chỉ cần thử một lần thôi, và nếu không được thì tôi sẽ từ bỏ.” (Root)

Ngươi vẫn có thể nói vậy sau bài diễn văn về việc mê hoặc ta chỉ trong một ngày?! Đôi mắt lấp lánh đó, ngừng ngay đi…

Tôi không định bác bỏ quan niệm quan hệ đồng giới đâu. Tôi không có ý vậy nhưng, uy hiếp người không có hứng thú với nó sao, tôi hoàn toàn không đồng ý! Tôi không có hứng thú với khía cạnh đó!

“… Ngươi, ngươi đang nói cái gì-desu no?”

Oh.

Cô không cần phải quay lại đây làm gì đâu Mio à. Mio, canh thời điểm chuẩn lắm, hay đúng hơn, là tệ sao?

“A, chị gái tóc màu đen. Cám ơn đã mang trà và trái cây đến nhé.” (Root)

Root thật đúng là Root, hồn nhiên nhìn một cách vui vẻ vào những thứ được xếp trên khay Mio đang bưng.

“… Ngươi định làm gì với Waka-sama?” (Mio)

“Hử? Tôi chỉ mê hoặc cậu ta một chút thôi mà?”

“Dụ dỗ sao?!” (Mio)

“Vì cậu ta đâu có ai. Nên cũng không có vấn đề gì nếu tôi đưa mình lên làm vị trí ứng cử đúng không?” (Root)

“…”

Mio lặng lẽ đặt khay nước sang một bên. Trên khay có trà đủ cho mọi người ở đây và trái cây cắt miếng.

“Ể? Nếu cô đế ở đấy thì tôi không thể với tới được đâu.” (Root)

“Tomoe-san, thứ này có vẻ như là một con rồng. Tôi băm hắn ra có được không?” (Mio)

Khá là ấn tượng khi cô ấy có thể nói hắn ta là một con rồng. Sau khi được nói cho biết và tập trung, đúng là tôi có thể cảm nhận được một chút. Nhưng mà nhìn thấu hắn ta chỉ trong giây lát thôi sao, đúng là bản năng của Mio mà, đáng sợ quá. “À thì xem nào, việc này có liên quan đến trinh tiết của Waka. Chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra được. Mio, tất nhiên là chúng ta sẽ làm vậy rồi.” (Tomoe)

“Ái chà chà? Ớ, cả Makoto-kun nữa sao?!” (Root)

Tôi có thể thấy cả hai đang vào thế chiến đấu. Và tôi cũng làm như vậy. Gã này là người tôi phải phản kháng. 100% vì lợi ích của tôi.

“Root, ít nhất ta cũng sẽ nghe di nguyện cuối cùng của nhà ngươi. Sau đó thì đến xương cũng chẳng còn đâu, nên ta sẽ khắc những lời đó lên bia mộ của ngươi.” (Tomoe)

“Thịt của một thượng long chắc phải ngon lắm. Ta ít nhất cũng sẽ không phí hoài ngươi đâu.” (Mio)

“Đây là một mối đe dọa chưa từng có tiền lệ. Ta xin lỗi nhưng ta sẽ dùng hết sức bình sinh để tiêu diệt ngươi.” (Makoto)

nguyetj-dao-di-gioi

“Đ-Đợi đã! Cả ba cùng một lúc thì không thể được! Ngay từ đầu, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau! Thôi nào, cả ba người bình tĩnh lại đi. Tôi xin lỗi, tôi hơi quá trớn rồi. Làm ơn hãy để tôi nghiêm túc hóa giải sự hiểu nhầm này. Tôi cầu xin mọi người, làm ơn.” (Root)

Root giơ cả hai tay ra dấu đầu hàng.

Hắn ta nghiêm túc đến mức nào chứ?

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một loại người như hắn. Thật khó để nhìn thấu ý định thực sự của con người này. Hơn nữa, cũng thật khó để tin vào cái biểu cảm nghiêm túc đó.

“Nếu là về thói tìиɦ ɖu͙ƈ điên rồ của nhà ngươi thì bọn ta đã nghe quá đủ rồi. Không cần phải giải thích thêm nữa đâu.” (Tomoe)

“Sao lại dám dạy cho Waka-sama thứ sở thích không đứng đắn như thế, vốn dĩ chẳng cần phải hóa giải hiểu nhầm làm gì. Ta không thèm quan tâm. Ngươi bị tiêu diệt là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi-desu.” (Mio) “À không, chỉ là chút đụng chạm thôi mà. Chỉ cần được chạm thôi là tôi đã thấy thỏa mãn rồi nên tôi sẽ không nói thêm nữa đâu. Tôi muốn nói chuyện liên quan đến Hội trưởng của Mạo hiểm hội cùng những việc tương tự với người đến từ thế giới khác, Makoto-kun.” (Root)

“… Về hội sao?” (Makoto)

A, trò đùa về việc là Hội trưởng hử. Không đời nào một tên biếи ŧɦái như hắn lại là người đứng đầu của một tổ chức được. Có thể đó là một lời nói dối, nhưng vẫn còn nữa sao?

Để đề phòng, Tomoe, Mio và tôi đã đăng kí vào hội. Toa-san và những người khác cũng là thành viên của tổ chức đó. Nếu hắn ta muốn nói gì đó, tôi chỉ cần nghe qua là được.

“Đúng rồi, là về hội đấy.”

“Hiểu rồi, nếu ngươi không còn giở trò nữa thì ta sẽ lắng nghe.” (Makoto)

“Waka!” (Tomoe) “Waka-sama…” (Mio)

“Mio, mang trà ra đi, nguội cũng không sao đâu. Xem hắn ta có gì để nói.” (Makoto)

Chúng tôi một lần nữa ngồi 3 đối 1.

Root đồng thời cũng duy trì gương mặt nghiêm túc của mình và bắt đầu nói về Mạo hiểm hội.

*=*=*=*=*=*=*=*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.