Chương 83: Gotetsu

Sau bài kiểm tra, thêm sáu ngày nữa đã trôi qua.

Tự gọi bản thân mình là thương nhân trong khi lại lâm vào tình huống không những không kinh doanh gì mà còn chỉ biết tiêu tiền. Chán không.

May mắn thay, tôi có các sản phẩm của Asora và áo giáp của người lùn. Về lý mà nói, tôi có những vật phẩm có thể biến thành vàng nên nếu nói về khoản chi tiêu, có khi tôi cũng không cần quá lo làm chi. Chỉ là, biết ngay mà, chỉ để tiền bay khỏi mỗi tay mình, sao mà lãng phí quá. Tôi chỉ là một tên dân thường thôi nên cảm thấy vậy cũng không trách được.

Hôm nay, chúng tôi cuối cùng cũng nhận được thông báo đến từ Học viện về quán trọ mà hai đứa sẽ tá túc. Thông báo nói cho tôi biết mình đã chính thức trúng tuyển đi kèm với số lượng các tiết học dạy trong tuần. Đồng thời, nói luôn bọn họ muốn đến thăm để có thể lập một bản hợp đồng chính thức.

Mấy người này chẳng thèm nghĩ xem liệu việc đó có tiện cho tôi hay không. Như thể họ đang nói chuyện với thái độ thượng tôn ấy. Có lẽ họ muốn cho thấy tầm ảnh hưởng của mình tại vùng đất này. Đọc nội dung mà cứ có cảm giác họ đang nói mình sẽ đến thăm đột xuất vào buổi chiều hoặc buổi sáng sau hai ngày nữa ấy.

“Makoto-sama, thông báo từ Học viện đó ạ?”(Shiki)

Là Shiki. Với hai thằng đàn ông thì không cần đến hai phòng. Tại mọi thị trấn chúng tôi từng đi qua, cả hai đứa đều cùng ở chung một phòng đôi. Với thị trấn này cũng không có gì thay đổi. Quanh anh ta, không biết bao nhiêu là sách đang được bày la liệt. Anh ta, cái tên mọt sách đó, mua bất kỳ quyển nào mà mình thấy thích khi đi cùng với tôi. Tại thế giới này, sách có giá trị khá cao nên khi tôi trông thấy số lượng sách tăng lên, tôi hỏi anh ta liệu có đủ tiền không. Nhưng có vẻ như anh ta có đủ tiền tiết kiệm nên nỗi lo của tôi hóa ra vô nghĩa… hoặc không.

Thực ra, Shiki toàn trả lố thôi. Anh ta sử dụng đá và đá quý chứa đầy ma lực để thay thế tiền trong khi chúng có giá trị mà một quyển sách không thể nào sánh bằng. Tôi nghĩ bán ma thạch sẽ thu về nhiều tiền hơn, nhưng có vẻ như Shiki coi kiến thức là thứ không thể không có dù có phải mất bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Tôi thấy cái suy nghĩ này nguy hiểm quá. Lãng phí tiền không tốt chút nào đâu.

“Nó ghi là buổi chiều hoặc sáng hai ngày nữa. Cuối cùng tôi cũng có thể hỏi thông tin về cửa hàng. Thương hội đã cho tôi quyền kinh doanh nhưng khi tôi nói với bọn họ về Học viện, bọn họ cứ nhắc đi nhắc lại bảo tôi cần phải ưu tiên việc đó trước. À này, gọi tôi là Raidou nhé”(Makoto)

“Ah, đúng rồi, Raidou-sama. Tòa nhà được sử dụng làm cửa hàng trông khá tốt, chúng ta khá may mắn đúng không?” (Shiki)

“Ừ, người chủ hiệu trước trông lịch sự và có vẻ như khá hữu dụng. Việc cửa hàng tốt như vậy lại xuống cấp mới chính là vấn đề”(Makoto)

Khi tôi đến Thương hội để báo cáo và tìm một toà nhà để mở cửa tiệm cùng với một mảnh đất, những người có liên quan đến Học viện liền dẫn đầu và bắt đầu thực hiện ngay.

Tuy lần đầu gặp mặt họ biểu hiện như vậy nhưng, có lẽ đó là do Rembrandt-san đã nói trước cho họ biết về tôi. Những việc liên quan đến Thương hội được tiến hành không chút trục trặc. Họ cũng hợp tác với nhau tìm kiếm cửa hàng, nhưng mà, hóa ra có biết bao nhiêu là chỗ. Có cả tình trạng xấu lẫn tốt. Có rất nhiều kiểu cửa hàng đã bị đóng cửa.

Những quán bên đường cũng vô cùng độc đáo. Còn có cả những nơi nếu không biết chắc chắn nó ở đó thì sẽ không thể tìm được, rồi vô số những tòa nhà chạy dọc từ cổng thị trấn cho đến học viện trên con đường rộng lớn đó nữa. Loại cửa hàng cũng nhiều vô kể, nhưng nhà hàng và cửa hàng áo giáp là đặc biệt nhiều kinh. Còn có những nơi bán vật dụng hàng ngày và… Dạ điếm. Dù là một thị trấn chuyên về nghiên cứu, vẫn có những ‘kiểu’ cửa hàng như vậy, đó là suy nghĩ thực lòng của tôi. Tôi hoàn toàn không có ý định đến chỗ đó đâu nhưng onee-san của thương hội ấy, thấy hai tên đàn ông chúng tôi, trong khi vẫn giữ nụ cười ấy, không chỉ hướng dẫn chúng tôi đến nơi đấy mà còn giới thiệu dịch vụ tuyệt vời mà họ cũng cấp nữa chứ. Cái chị đó, đích thị chuyên gia rồi.

“Với một thị trấn tầm cỡ như này, đương nhiên việc cạnh tranh sẽ rất khốc liệt. Một nơi mà thị phần đa số là những người trẻ tuổi và ngay cả chất lượng khách hàng cũng đặc biệt. Thị hiếu thời trang cũng thay đổi chóng mặt”(Shiki) “Thật đáng sợ khi một thứ từng là trào lưu cách đây vài tháng thôi đột nhiên lại bị xem không khác gì đồ bỏ”(Makoto)

Đáng sợ. Nếu muốn mở một nhà hàng, lựa chọn tốt nhất sẽ là xây dựng một thực đơn chính và mời gọi những vị khách hàng thường xuyên ghé tới, có lẽ vì tôi thiếu tinh thần phiêu lưu chăng. Thứ mà tôi có thể đem ra cạnh tranh ở khu vực này là, đồ ăn Trung Quốc và những món đơn giản mang phong cách Nhật Bản tại thế giới cũ của mình. Và nếu như nhắm đến giới thanh niên trẻ tuổi, đồ ăn nhanh cũng sẽ là một lựa chọn. Mà, với một tên tay mơ chỉ biết làm mấy món đơn giản như tôi thì suy tính cũng chỉ vô ích mà thôi.

Shiki chắc cũng nhận ra làm ăn ở đây khó khăn đến mức nào. Trên gương mặt anh ta biểu hiện vẻ trầm tư. Thật tốt là anh ta đang cố gắng đóng góp. Mà, tôi muốn Shiki theo sát mình tại Học viện nên thời gian hai đứa bên nhau sẽ tăng lên. Giờ tôi cần phải nghĩ xem ai sẽ là người trông coi cửa hàng. Hân tộc là một lựa chọn, nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ họ. Thay vì chịu cảnh bị coi thường vì mấy lý do lạ lùng, mang người từ Asora đến nghe tốt hơn. Nếu vậy, ứng cử viên tiềm năng sẽ là Lâm quỷ tộc. Mà việc đấy sẽ tùy thuộc xem khóa huấn luyện của Tomoe có tiến triển tốt hay không. Nếu không, vị trí tiếp theo sẽ là Arke hử. Tôi không biết họ có thể giấu được sức mạnh của mình hay không, còn cả vấn đề cơ thể vốn dĩ không phải dáng người của họ nữa, thế mới thấy Lâm quỷ tộc là lựa chọn tốt nhất. Nếu Akua và Eris chịu ngoan ngoãn trông coi cửa hàng, chắc chắn họ sẽ trở thành gương mặt đại diện cho mà coi. NẾU như họ ngoan ngoãn. Việc này sẽ không thành công đâu. Riêng sự thật là tôi đang nghi ngờ đã khiến bọn họ không đạt rồi. Mà nói, họ còn là hai cô gái trẻ trung nữa chứ, nên mấy tên khách hàng rắc rối có khi sẽ… au au, *dạ dày tôi đau quá*. Nn? Những Quỷ Lâm được gửi đến Asora có vẻ như đều tinh nhuệ nhưng phần nhiều trong số đó đều khá trẻ. Không biết tính cách của mấy tên đó đã được sửa đổi ra sao, nhưng cứ lo họ sẽ trở mầm mống rắc rối mất. Tuy nhiên, các Arke thì lại không có kinh nghiệm giao tiếp với con người. Dù có chọn ai đi chăng nữa, tôi cứ có cảm giác việc đấy sẽ khiến tôi phải gánh chịu cơn đau đầu mất.

Trong trường hợp đó, có khi tôi phải nghĩ đến khả năng thuê một hân tộc. Ah, không biết thế giới này có phỏng vấn không nhỉ, như thế thì tôi sẽ thấy được khả năng của bọn họ. Tôi không biết liệu phỏng vấn có được coi là quá nghiêm túc không nên lần sau khi tới hội, tôi sẽ hỏi xem vậy.

Với những gì đã xảy ra với đám học sinh vài ngày trước, tôi có chút bất an về việc mình sẽ thuê phải người không có kĩ năng giao tiếp với khách hàng. Mà, may nhờ vụ đó, tôi mới thấy được Lâm quỷ tộc sẽ có thể dễ dàng xử lý cái loại người đó với sức mạnh của mình. “Địa điểm chúng ta mua nằm trên một đại lộ lớn nên ít nhất chúng ta không cần lo sẽ bị người qua đường lờ đi. Hơn nữa, may mà gần đây không có loại hình kinh doanh tương tư”(Shiki)

“Chính vì vậy nên chúng ta mới mua chỗ này. Thực sự tôi không biết phải quảng cáo một cửa hàng kém nổi bật như thế nào. Về phần đó, tôi sẽ giải quyết nó bằng tiền. Lấy dược phẩm làm mặt hàng chính. Sau đó, tôi sẽ quảng bá để mọi người đến và đặt hàng áo giáo nữa, nên tôi trông cậy vào anh đấy Shiki”(Makoto)

“Việc gì ạ”(Shiki)

“Làm đại điện. Với người ngoài, anh sẽ đóng giả làm chủ tiệm. Do đó mà trong thời gian có lớp học, tôi muốn anh gián tiếp nói cho mọi người biết đến kiến thức dược liệu và cách sử dụng ma pháp trị liệu trong thực tế. Bằng cách đó, một phần học sinh sẽ có thể nói cho chúng ta biết chất lượng và hiệu quả của sản phẩm đúng không?”(Makoto) “… Công khai ra sao. Ngài đã tính xa đến như vậy rồi”(Shiki)

“Nhưng chỉ đến chừng đó thôi. Có vẻ như anh và các Arke đã chế tạo ra nhiều loại thuốc khác nhau và đúng thực là chúng có hiệu quả cao đấy”(Makoto)

Đúng vậy. Shiki đã xây dưng được mối quan hệ thân thiết với các Arke còn hơn cả Mio. Tôi không biết mình có nên gọi đó là sự dung hòa giữa giả kim thuật và bào chế y dược không. Họ có sự tương hợp rất tốt và đã tạo ra một số lượng không nhỏ các loại dược phẩm trị liệu ma pháp. Vài người trong số họ thậm chí còn làm ra được tiên dược(ambrosia). Nói vậy chứ tôi không có ý định tùy tiện đem thứ đó ra bán đâu.

Ah, tôi cần nghĩ xem những dược phẩm mình sẽ đem ra bày bán. Loại thông thường như thuốc cảm cúm và thuốc sát trùng là chắc chắn có. Tiếp theo là thuốc giải độc tố của mamono và về sau tôi sẽ bày bán thuốc uống mà mình nghĩ ra. Không phải tôi là người nghĩ ra đâu, nó giống mấy thức uống dinh dưỡng dung để xua tan cơn mệt mỏi ấy. Tôi nghĩ ở đây có thứ đấy cũng không phải là một ý tồi nên tôi đã hiện thực hóa ý tưởng đó. Với những học sinh gắng hết sức mình và những người phải làm việc chăm chỉ, tôi nghĩ thứ này sẽ có thể sinh lời (cho đến khi nó bị sao chép). *Nhắm đến chúng đi, cặp sách của học sinh và ‘những kẻ yêu áo trắng’.* (note: chắc ám chỉ đến nhà nghiên cứu)

“Tôi muốn tiếp tục bàn chuyện về cửa hàng nên đi ăn thôi. Nếu làm tốt, chúng ta có khi sẽ khai trương sớm được”(Makoto)

“Hiểu rồi ạ. Vậy bữa trưa…”(Shiki)

“Nnn. Gotetsu được không?”(Makoto)

“Nabe của chỗ đó quá tuyệt hảo. Không phản đối”(Shiki)

Chúng tôi tình cờ bắt gặp quán ăn Gotetsu nơi cô gái hai đứa từng cứu đang làm việc. Kể từ khi đó, cả hai đã đến đây ăn trưa và ăn tối không biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến số ngày đã dành cho nơi này, tôi nhận ra hai đứa đã đến đây khá nhiều. Món nabe được ông chủ nói là đặc sản của quê hương mình, có vị khá khác biệt so với chỗ tôi, nhưng vẫn rất ngon. Tôi thích món này vì mình vẫn còn lưu luyến quê nhà nhưng có vẻ như Shiki thực sự thích hương vị của nó. Hiện giờ, cứ mỗi khi hỏi Shiki xem nên ăn ở đâu, anh ta sẽ đáp Gotetsu ngay lắp lị. Tối nay tôi muốn kiểm tra qua cửa hàng mới của mình nên lần này tôi sẽ chọn cho bữa trưa. Dù có thích đi chăng nữa, hi vọng là anh ta đừng có ngày nào cũng đến cùng một chỗ để ăn trưa và ăn tối. Đây là một chuyện cách đây không lâu, nhưng hồi còn ở thế giới trước, có một người luôn luôn đáp lại ‘Ma kukama” mỗi khi chúng tôi hỏi cậu ấy muốn ăn ở đâu. Mà, hai cửa hàng cũng tương đồng. Sau một thời gian, chúng tôi dừng không hỏi cậu ta chỗ ăn nữa. Vì câu trả lời lúc nào cũng y vậy. Tôi có cảm giác nếu mình không xử lý tốt, Shiki có khi cũng sẽ biến thành một trường hợp tương tự trong thị trấn này mất. Do đó mà tôi phải chủ động kiếm thêm một quán ăn khác.

Khi lần đầu tiên đến cơ sở đó và trông thấy nabe, tôi thực sự nghi vấn sự tồn tại của những người đến từ thế giới khác ngoài tôi và các dũng giả ra. Khi nếm thử, nỗi nghi ngờ của tôi tan biến ngay lập tức. Có rất nhiều loại, nhưng cũng có những món khá kì cục. Tôi sau đó nhận ra việc chán thị trấn này sẽ khó lắm đây. À mà, không có vị xì dầu mới đau.

Đồng thời, ông chủ à, không có nabe ngọt đâu. Với tôi thì chắc chắn là không! Khi tôi trông thấy đống kem và nguyên liệu ngập ngụa đó, tôi thực sự nghĩ nó là bánh trứng đường và muốn chạy khỏi thực tại ngay và luôn. Việc tôi thấy Shiki vượt quá giới hạn con người và ăn cái thứ đó, tôi sẽ giữ bí mật. Thật chứ, cám ơn vì đã ăn hết thứ đó Shiki. Đây là lần đầu tiên tôi chịu thua thức ăn của thế giới này. Cô gái làm việc tại Gotetsu nói tên mình là Ruria. Lý do trông cô ấy tươi tỉnh hơn lần đầu gặp mặt chắc là do cô đang phục vụ khách hàng. Nhìn cô gái người từng mang ánh mắt lạnh lùng đến vậy, thay đổi thái độ và cư xử thật vui vẻ khiến tôi nghĩ cô ấy là một người khá có đầu óc. Tôi chưa từng đi làm thêm nên có khi là do tôi chưa từng thấy cách mọi người hành xử trong và sau khi làm việc. Những người phải đi làm chắc phải cứng rắn lắm nếu không họ sẽ không thể trang trải cuộc sống được. Thế giới này rõ ràng phân biệt đối xử hơn thế giới trước của tôi, nên có khi còn khổ cực hơn.

Chúng tôi đến vài lần nhưng cô ta xem ra không nghĩ mình đang bị nhắm đến và có vẻ như cô ta cũng không tỏ ra thận trọng với hai đứa. Thực tế, mỗi lần đến, chúng tôi đều toàn tâm toàn ý ăn nabe, đặc biệt là Shiki. Bữa đầu tiên, không hiểu sao cô ta lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy cảnh giác. Có khi vì vẻ ngoài của tôi trông đáng nghi cũng nên. Đúng là tôi có bỏ mặt nạ ra, nhưng đừng có bảo lý do chính vì tôi không đeo đấy nhé? Không, chắc tôi nghĩ quá nhiều thôi. Nhưng cô ấy nói mình không kỳ lạ ở đâu hết và là một hân tộc. Tại sao cô ấy lại dính vào đám học sinh đó? Xui xẻo sao, hay chỉ đơn thuần là do tình cờ? Tôi cố hỏi nhưng cô ấy không nói nên có khi không phải ngẫu nhiên. Vậy là cô ấy có hoàn cảnh đặc biệt? Tôi không biết được.

Hai đứa chúng tôi đến đó thường xuyên và gọi đến hai menu nên Shiki và tôi khá nổi bật trong cửa hàng đó. Ruria cũng nhớ tên bọn tôi rồi. Bây giờ mỗi khi đến, cô ấy đều ra trò chuyện một lúc.

Hôm nay cũng vậy, khi Shiki ăn bát nabe của anh ta, chúng tôi nói chuyện về việc hai đứa đến Học viện cũng như việc cuối cùng cũng có thê bắt đầu làm việc. Cô ấy là người quen đầu tiên biết tên chúng tôi tại thị trấn này. Vị trí chúng tôi định mở cửa hàng hơi xa với chỗ này nên khi khai trương, chúng tôi có lẽ sẽ không thể đến đây thường xuyên và một phần trong tôi có hơi buồn. Mà, nếu tôi nói với Shiki về chuyện đó, khả năng anh ta đến đây vẫn cao lắm, nên không khéo hai đứa lại đến thường xuyên cũng nên. Với tôi, do đang ở địa điểm trung tâm nơi có thể tìm thấy nhiều loại cửa hàng, tôi muốn thử những loại thức ăn khác nhau. Có khi chúng tôi lại tìm thấy thứ gì đó giống konbu(tảo bẹ) và katsuobushi (cá ngừ bào) nhanh hơn Tomoe. Nếu chuyện đó xảy ra, nó sẽ hợp làm quà lưu niệm lắm. (2 nguyên liệu để để làm nước dùng dashi, loại nước dùng cơ bản để nấu súp.) Một ngày nào đó, tôi muốn Shiki thử món nabe mà mình biết. Mizutaki, shabushabu, sukiyaki, yudofu. Ah, tôi cũng muốn ăn mấy món đó.

A, đúng rồi. Nếu có thể, tối nay tôi muốn làm gì đó với thiết kế nội thất của cửa hàng. Việc thiết kế sẽ được Shiki thực hiện một phần và đồng thời dựa trên những cửa hàng xung quanh. Trong thế giới này, miễn là có thể sử dụng ma thuật, không nhất thiết phải gọi thợ thủ công đến để sắp xếp nội thất. Shiki có thể sử dụng thổ nguyên tố và anh ta có đúng loại ma pháp dành cho việc này luôn. Khi chi tiêu hợp lý, cảm giác khá tốt đó chứ.

Không những vậy, việc này còn có tác dụng như một bài luyện tập tốt cho ma thuật của tôi. Gần đây, tôi đã luôn phải sống trong tình trạng tập trung liên tục để có thể khởi động ma thuật ngay lập tức. Dù vậy, tôi không thể duy trì quá lâu và tôi cũng đã thử luyện tập tạo ra một kết giới mạnh mẽ dù vẫn chưa hoàn hảo. Tôi mới nhận ra là tại những nơi có môi trường đặc biệt như chiến trường, nơi người ta sẽ có một tâm trạng đặc thù, nó rất khó để điều khiển ma pháp giống như khó để cử động tay chân mình vậy. Giờ khi mụ bọ đã phát hiện ra tôi một lần, đúng thực là tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra và khi nào nó mới đến. Tôi phải quý trọng từng ngày và không được lãng phí thời gian. Mạng sống của tôi dù sao cũng đang gặp nguy mà.

Ăn xong bữa trưa, thời điểm khi Shiki và tôi đến Học viện, những học sinh đang nghỉ trưa có lẽ là vì chúng tôi đã ăn trưa sớm. Khá nhiều người đang đi ra từ từng tòa nhà riêng biệt. Khối kiến trúc trắng khổng lồ trông hơi hướng hiện đại và đem đến chút hoài niệm. Có khi bản thân việc nó là một ngôi trường đã mang một cảm giác hoài niệm rồi.

Thấy chúng không phải người ở đây, mọi người nhìn hai đứa với con mắt tò mò (tôi muốn tin đó không phải do ngoại hình của mình T.T). Trong khi tránh bọn họ, chúng tôi đến nơi đã được chỉ định. … Lý do có vài người tỏ vẻ run sợ và vài người ngoái lại nhìn hai lần, ch-chắc là do có chuyện gì đó không bình thường đang xảy ra đấy.

*~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.