Chương 82.5: Gia đình Rembrandt

Trong khi Makoto đang hoàn tất thủ tục trở thành giảng viên tại Rotsgard và thêm việc Thương đoàn Kuzunoha cuối cùng cũng đã bắt đầu đi vào hoạt động, thì một tình huống đang xảy ra tại Tsige.

Thành phố Tsige đã bắt đầu phát triển còn nhanh hơn nữa. Bên trong thương đoàn chính phụ trách thành phố, Patrick Rembrandt mang bộ mặt hài lòng khi nhìn thấy điều đó từ ô cửa sổ. Nhưng mà, với ông thì hôm nay còn phần nào đặc biệt hơn so với thành phố. Ông trông khá bồn chồn và đang đi đi lại lại trong phòng.

Nhưng ông cũng tràn đầy sự mong đợi. Ông cảm thấy như một đứa trẻ trước chuyến đi chơi công viên vậy.

Ông nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Rembrandt cho phép vào mà không cần nhìn đó là ai.

“Xin phép thưa ngài.”

“Morris.”

Rembrandt vui mừng khi thấy vị quản gia Morris của mình là người bước vào. Ông và Morris đã cùng kề vai sát cánh và ở bên cạnh nhau một thời gian rất lâu rồi.

Mang một nụ cười mừng rỡ, ông gật đầu với vị chủ nhân báo hiệu mọi việc đã ổn thỏa.

“Vâng thưa ngài, ngài sắp được nhìn thấy họ rồi.”

“Tốt lắm, ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi.”

“… Vâng, tất cả đều nhờ người đó.”

“Ta thực sự biết ơn cậu ta.”

Rembrandt gật đầu hoàn toàn đồng ý với lời của Morris. Rembrandt cảm ơn người không có mặt trong căn phòng từ tận đáy lòng. Là thương nhân quyền lực nhất tại Tsige và cũng là một trong những thương nhân quyền lực nhất trên thế giới, Rembrandt cố kiềm lại những giọt nước mắt.

Nhưng sau khi nhìn thấy ba người đang được dẫn đến chỗ ông bởi cô hầu gái, thì ông vứt bỏ tất cả những suy nghĩ đó.

Ông bắt đầu chạy về hướng họ rồi trao cho tất cả cái ôm nồng thắm.

“Lisa! Sif! Yuno!”

Ông hét to tên người vợ và hai đứa con gái yêu dấu của mình.

Cơ thể họ đã đủ khỏe để di chuyển quanh nhà. Rembrandt chạy đến và ôm chầm cả ba cùng lúc. Trong khi làm thế, những giọt nước mắt mà ông đã cố kiềm chế tuôn trào phủ khắp gương mặt ông cùng với cái mũi đang khụt khịt.

Nếu bây giờ có ai đó nhìn thấy thì họ sẽ chẳng tin đây là một trong những người nắm quyền kiểm soát thành phố và có tầm ảnh hưởng đến thế giới đâu.

Không quan tâm đến việc đấy, ông tiếp tục khóc. Vợ ông thậm chí còn nghĩ khi ông ta gọi tên họ, trừ tên của bà ra thì ông còn không thể gọi tên của hai đứa con gái một cách đàng hoàng được.

Đâu còn nhân phẩm của một thương gia, trong khoảnh khắc đó thì ông chỉ là một người cha mà thôi.

Lisa ôm lại ông, bắt đầu xoa đầu và mỉm cười với ông.

Cả hai người con gái cũng ôm lấy ông, nhưng cảm thấy có chút xấu hổ về tình huống lúc này.

Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà Rembrandt có được trong những năm gần đây. Ông vứt bỏ hoàn toàn tất cả những cảm xúc chất chứa trong lòng và trưng ra bộ mặt xấu nhất của mình trước mặt họ.

Những cô hầu gái hay người hầu đang ở đấy, một là cùng khóc với ông, hai là mỉm cười khi thấy chủ nhân của mình cuối cùng cũng đã hạnh phúc trở lại. Morris vẫn mặt lạnh dù thấy người bạn lâu năm trong trạng thái này, nhưng lại cảm thấy vui mừng tột độ trước cảnh ông bạn rốt cuộc cũng mở lòng.

Rembrandt bắt đầu cất tiếng, nhưng ông vẫn tiếp tục khóc nên gia đình ông không hiểu ông ấy đang nói gì. Kế hoạch cố giữ bình tĩnh và điềm đạm của ông đã bị đổ bể và ném ra cửa sổ hết rồi.

“Anh yêu, em nghĩ đến lúc buông ra rồi đó…”

Biểu cảm mà mấy cô hầu gái đang biểu hiện bây giờ là những nụ cười gượng và bà cũng bắt đầu cảm thấy hơi khó xử về khoảng thời gian mà họ ôm nhau. Sif và Yuno cũng thấy sốt ruột vì cái ôm rồi.

Những chiếc váy được ông đặc biệt làm cho họ nhân ngày này đã bị hủy hoại bởi chính người đã trả tiền cũng vì nước mũi và nước mắt của mình.

Morris nghĩ có lẽ ông nên can thiệp là vừa.

Lisa, Sif, và Yuno đưa ra biểu hiện kì lạ trước những từ ngữ cuối của ông khi ông cuối cùng cũng tách ra khỏi họ. Sau một hồi trấn an bản thân, Rembrandt rốt cuộc cũng đã trở lại với khuôn mặt điềm đạm và nghiêm trang của mình.

“Anh yêu, hình như em nghe lầm câu cuối của anh nên anh có thể lặp lại được không?”

“Vâng thưa cha, ban nãy cha vừa nói cái gì vậy?”

“Con khá chắc là con nghe nhầm vì cho dù có là cha thì điều đó cũng không thể được.”

Rembrandt nhìn gia đình mình với vẻ mặt khó hiểu, tự hỏi không biết họ đang nói về điều gì.

“Oh, chúng ta sẽ tổ chức một buổi đại tiệc cùng với cả thành phố!” “Không, trước đó cơ anh à.”

“Trước nữa à… Oh, phải rồi. Anh sẽ cho người vẽ chân dung của cả ba trong khi tất cả còn đang hồi phục. Chúng sẽ rất lớn và được treo trong một căn phòng đặc biệt đang được anh xây. Anh đã thuê những người tốt nhất cho việc này bất kể chi phí, cho nên em và các con có thể cảm thấy tự hào về sự thật rằng mọi người đã vượt qua được một thử thách khó khăn và sẽ mãi nhớ rằng không gì có thể tồi tệ hơn việc đó.”

“Cái gì?”

“Tất nhiên, anh đã thuê những thợ thủ công tốt nhất. Anh còn nhờ Morris khảo sát để đảm bảo họ đều là những người thợ lành nghề. Có đúng thế không Morris?”

“Vâng, chúng ta sẽ có thể thấy gia đình này đã vượt qua được trở ngại lớn nhất mà mình từng đối mặt như thế nào trong một loạt hai mươi bức chân dung.” Rembrandt và Morris cực kì hào hứng với dự án này và bạn còn có thể nghe thấy những người hầu bên ngoài đang nói những câu như ‘sẽ tuyệt lắm đây’ và ‘đúng là chủ nhân mà’ trong khi những nhân vật chính của dự án thì có hơi….

“Anh à, không lẽ ý anh là anh đã cho vẽ chúng em trong cái bộ dạng gớm ghiếc đấy?”

“Thôi mà thưa mẹ, cha thông minh hơn thế nhiều.”

“…”

Lisa xác nhận để đảm bảo những điều mà bà đã nghe là chính xác.

Sif đặt chút niềm tin vào người cha của mình.

Yuno đã biết trước nên cô bé vẫn giữ im lặng.

“Em đang nói gì thế, tất nhiên ý anh là vậy rồi. Nhân vật chính là ba mẹ con đó! Năm bức giữa sắp hoàn chỉnh rồi, thể hiện Raidou hào hiệp đến từ hoang mạc giống như lần xuất hiện lần thứ hai của đấng cứu thế vậy…. Sao thế? Có lẽ nào phương thuốc không hiệu nghiệm à!?” “Vâng, dù anh có đưa thuốc gì đi nữa thì cũng không chữa nổi đâu.”

“Con tin là chỉ có cái chết mới chữa nổi thôi.”

“Ngốc.”

Lisa tin chắc chồng bà là một tên ngốc.

Sif tin chắc cha mình là một người cha ngốc.

Yuno đã biết trước cha cô là một người cha ngốc.

“Cái gì, sao tự nhiên ba mẹ con lại nổi giận thế?”

Rembrandt bối rối trước cơn giận của họ.

Lisa và Sif thở dài. Yuno thì lánh sang một bên và đã nản với cha mình từ lâu rồi.

“Morris, sao ông không ngăn anh ấy lại?”

“Bọn cháu vừa mới khỏi bệnh thôi, cháu không muốn bị ngất lần nữa đâu ạ.”

“Morris, từ giờ xin hãy ngăn cơn điên khùng của cha đi ạ.”

“… Có gì không ổn sao ạ?”

Lisa và Sif nhìn Morris với vẻ tội nghiệp còn Yuno thì chỉ biết đầu hàng và cố gắng liên lạc với chú Zara để chỉnh đốn cái bộ đôi này.

“Anh yêu, Morris, hãy ngồi xuống đi nào.” “Huh?”

“Vâng thưa bà.”

“Em chỉ hỏi một lần thôi… Mấy bức chân dung đó đang ở đâu?”

Lisa thẩm vấn chồng mình và Morris với đôi mắt lạnh băng vô cảm.

Rembrandt phát khiếp trước ánh nhìn của của vợ và Morris, người trông thấy cái chết của mình đằng sau cái nhìn đó liền nhanh chóng thông báo cho bà địa điểm.

“Chúng vẫn đang được vẽ hay đã hoàn tất rồi?”

“li-oh-si-ow-yu-ah”

Sif đảm bảo bịt miệng bất cứ lời nào mà cha cô đang cố nói.

“Những bức tranh đang nằm trong nhà kho thứ hai và những bức vẫn đang được vẽ đang ở chỗ họa sĩ… địa chỉ ở đâu, Morris?” (Lisa)

“Xưởng thủ công nằm trên đường Lenny ạ, người đàn ông tên Malta cũng kiêm phụ trách việc giao nhận hàng, anh ta hẳn phải có có địa chỉ chính xác.”

“Đó là…. Đó là một người đàn ông… ai đã vẽ… ah… cô dâu nữa rồi…” Yuno nhanh chóng ra lệnh cho hầu gái thu hồi các bức tranh và gặp người đàn ông tên Malta.

Cô hầu gái nhận được lệnh liền nhấc váy lên và té chạy nhanh hơn cả một con sói.

“Không lẽ… Cha à, ngài Raidou cũng đã nhìn thấy mấy bức họa đó rồi ư?”

Sif nhắc đến tên của một người.

Đó là tên của người đã ra tay cứu mạng họ.

Chỉ có số ít người từng trông thấy bộ dạng của họ khi đang trong tình trạng đó.

Nếu anh ta chỉ thấy mẹ thì không sao, nhưng trông thấy tất cả bọn họ lại là một tình huống thực nguy cấp.

Raidou không được phép thấy những bức tranh, cô hy vọng bằng cả trái tim mình.

“Không, khi cha đặt mấy bức tranh thì cậu ta đã đi đến Rotsgard rồi. Cha tin rằng ngay bây giờ cậu ấy đang làm bài thi tuyển đầu vào tại Học Viện.”

“Huuu.”

Lisa, Sif và Yuno đều gật đầu nhẹ nhõm. “Vì các tiểu thư cũng sẽ được vẽ nên bọn tôi cũng không muốn cậu ấy trông thấy.”

Morris xác nhận lời của chủ nhân mình.

“Umm… Xin thứ lỗi, có đồ được gửi đến ạ.”

“… Cái gì đấy?”

Giọng nói của người hầu vang lên từ cửa.

Rembrandt không cho phép anh ta vào, ông mới trở về bộ dạng thương nhân xong, rồi còn cả việc ông đang ngồi bệt xuống sàn nữa.

“Có tin nhắn từ cô Tomoe của Thương đoàn Kuzunoha ạ.”

“Từ quý cô Tomoe? Sao ngươi không mời cô ấy vào? Không phải ta đã nói với mọi người là bất kì ai từ Thương đoàn Kuzunoha đều luôn được phép vào dinh thự sao.”

“Vâng ạ, nhưng vì đây là ngày kỉ niệm của gia đình, nên tôi đã báo với cô ấy ngài đang hơi bận với việc chuẩn bị cho buổi tiệc. Cô ấy nói không có vấn đề gì và chúc cho buổi tiệc diễn ra tốt đẹp ạ, còn tin…” “Cứ tiếp tục với phần tin nhắn đi.”

“Vâng, cô ấy nói mình rất biết ơn sự hợp tác của Thương đoàn Rembrandt, còn nói rằng Raidou-sama đã đến Rotsgard an toàn và đã được chấp nhận làm giảng viên thời vụ của học viện.”

“…”

Yên lặng.

Bốn người trong phòng câm nín trước những lời đó. Lí do quá đơn giản, vì từ “giảng viên” vừa được thốt ra.

“Tất nhiên rồi.”

Sif phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Con biết chuyện này sẽ xảy ra mà.”

Yuno và Sif, cả hai đều đi đến kết luận y chang. Rembrandt và Morris bắt đầu run lẩy bẩy. Lisa phóng tia nhìn lạnh lẽo vô cảm đến cả hai người một lần nữa.

“…Có gì không ổn sao, em yêu?”

“Được rồi, trả lời em thật lòng?”

Lisa, với đôi mắt của bà, thốt ra câu đó khiến cả hai người đứng hình.

“Ai đã sắp xếp giấy tờ?”

Morris giơ tay.

“Ai đã soạn thảo giấy tờ?” Morris lại giơ tay.

“Ai đã kiểm tra giấy tờ?”

Rembrandt từ từ giơ tay lên.

Cả ba người nhìn ông với cặp mắt thương hại.

“Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy Morris phạm sai lầm hay bỏ dở công việc và để nó cho người khác làm thay cả, nhưng hôm nay thì cả hai điều đó đều xảy ra.”

“Đối xử như vậy với ân nhân đã cứu sống cả gia đình ta…”

“Sao anh ấy lại làm giáo viên chứ không phải là học sinh chứ?”

“Hai người sẵn sàng chưa? Đến giờ trừng phạt rồi.”

Người mẹ xử lý hai tên ngốc và cả căn phòng sặc mùi sợ hãi tột độ…

“Khoan, khoan. Không phải lỗi của bọn anh! Dù bọn anh có nhầm lẫn giấy tờ thì khi lấy văn kiện, họ rõ ràng đã kiểm tra trước rồi chứ. Anh thấy họ làm vậy ngay trước mặt mình, nhiều người hầu có thể làm chứng. Nếu phát hiện có vấn đề thì họ đã báo với anh ngay lập tức rồi.” “Vâng ạ, như lời chủ nhân nói, họ rõ ràng đã xem qua giấy tờ và đến bàn đăng kí hoàn tất các thủ tục. Đây là việc mà ngay cả tôi cũng không thể nhầm lẫn được thưa bà.”

“Khi hoàn tất thủ tục thì họ hẳn phải nhận ra quy trình có gì đó khác và tiếp tân chắc chắn sẽ xác nhận xem họ muốn công việc này hay công việc khác. Anh còn gửi một lá thư giới thiệu nữa cơ.”

Rembrandt và Morris cố đưa ra nhiều lời bào chữa và lí do nhưng tất cả đều lọt từ tai này sang tai khác.

Yuno nhận ra người hầu vẫn chưa rời đi và khi cô mở cửa, anh ta đưa cho cô một lá thư mà cô sau đó lấy ra đọc và nói.

“Trong thư viết tùy tùng của anh ấy đã xếp hàng và hoàn tất thủ tục mà không có vấn đề gì. Nhà trường không nghi ngờ với kết quả đánh giá giảng viên thời vụ và do đó Raidou-san đã hoàn thành bài thi tuyển và trở thành giảng viên.” Lá thư cũng kể về bài thi mà Raidou đã hoàn thành và, từ biểu cảm mà Rembrandt và Morris biểu lộ, có vẻ như việc hoàn thành bài thi cũng khá khó.

“… Cha à, trong đây không hề nhắc đến tác dụng nào của lá thư giới thiệu cả?”

“Không, cha chắc chắn đã đưa lá thư giới thiệu rồi mà, nó đáng ra phải cho phép họ hoàn tất mọi thứ một cách nuột nà chứ.”

“…Thưa ngài, tôi tin giờ cũng đang là thời điểm tuyển giảng viên thời vụ luôn ạ.”

“Hmmm…Đúng vậy, cha có nhắc đến việc tạm nhập học nhưng không có nhắc đến giảng viên hay trợ giảng trong lá thư cả. Cha không có xác nhận điều đó.”

“Từ những gì con thấy, thì Raidou-san đã phải làm bài thi khó nhất và không chỉ thế, anh ấy còn phải xếp hàng chờ đợi thủ tục bắt đầu. Với lại, có vẻ như họ đã gây không ít khó khăn cho anh ấy. Cha à, đây không phải đền ơn, mà là một sự đầy đọa cực kỳ tồi tệ mới đúng.” Chuẩn không cần chỉnh. Trong khi những giảng viên khác làm bài thi dễ dàng thì Raidou phải làm bài khó nhằn nhất. Từ những gì họ thấy, Rembrandt chỉ tổ gây rắc rối cho Raidou mà thôi.

“Em không hài lòng chút nào, anh à, chàng trai ấy không chỉ cứu ba mẹ con em mà còn giúp đỡ anh lúc khủng hoảng vậy mà anh chỉ gây rắc rối cho cậu ta… Anh đã nói gì trong bức thư?”

Gia đình ông nhìn ông với ‘đôi mắt buốt giá’, đóng băng hoàn toàn theo nghĩa bóng. Rembrandt trông thấy vậy liền lắc đầu lia lịa.

(note: ‘tundra type eyes’, tundra là nơi có đất cái bị đóng băng vĩnh cửu)

“Anh không có viết bất kỳ điều gì có thể dẫn đến rắc rối như vậy cả. Anh hết lực hỗ trợ cậu ta và cả việc kinh doanh của cậu ấy nữa. Anh cũng đã cho cậu ta cửa hàng mình sở hữu tại thành phố đó để cậu ấy kinh doanh. Với lại, Yuno, con làm ơn đừng mở thư gửi đến cho cha, thói quen đó không tốt để phát triển đâu.” “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”

Morris nhận ra Rembrandt nhìn sang phải trong khi nói chuyện, thói quen nói dối cũ của chủ nhân mình, ông đã chịu thua từ lâu rồi.

Lisa bắt hai người phải tự kiểm điểm nặng nề.

Bọn họ không được mời đến buổi tiệc.

*******

Lá thư của Makoto gửi Rembrandt:

Ngài Rembrandt, ngài thế nào rồi?

Cám ơn ngài đã giới thiệu tôi đến Học Viện.

Tôi đã có thể bắt đầu kinh doanh và đặt một điểm tựa vững chắc tại nơi này.

Tôi không nhận ra ngài giới thiệu tôi làm giảng viên và quên không nói cho tùy tùng của mình biết về việc này… mà cũng không sao.

Tôi làm bài thi thực hành vì nó phù hợp với tôi nhất. Tôi cũng lên kế hoạch thời gian đến lớp một lần một tuần.

Sau khi rời khỏi Tsige, tôi đã có thêm được một tùy tùng quan trọng khác, tên anh ta là Shiki, tôi sẽ giới thiệu anh ta với ngài khi chúng ta gặp lại. Tôi tình cờ bắt gặp một nhà hàng tốt nơi họ làm những món gọi là nabe, nó khá ngon. Tôi sẽ tiếp đãi ngài trong tương lai nhé.

Tôi có để lại hai người tùy tùng, Mio và Tomoe tại Tsige. Tôi mong họ không gây phiền nhiễu cho ngài.

Vì chúng ta không thể giao tiếp với nhau ở khoảng cách xa, tôi đã bảo họ liên hệ nhân viên của ngài càng nhiều càng tốt và bằng mọi cách giúp đỡ họ. Tôi mong điều này sẽ cho phép tôi trả ơn ngài.

Mong là ngài sẽ lắng nghe hai người đó nếu họ có đến và hỏi ý kiến ngài.

Cảm ơn ngài rất nhiều.

PS.

Gia đình ngài thế nào rồi?

Mong là họ đã khỏe và đi lại được rồi.

Tôi muốn hỏi ngài vài điều về kinh doanh và tài khoản thương gia khi chúng ta gặp lại.

Do đó, ngài Rembrandt, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và yêu cầu Tomoe và Mio nếu chẳng may ngài có gặp rắc rối. Từ Rotsgard, Thương đoàn Kuzunoha.

Chủ tịch Raidou Misumi.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.