Chương 84: Cuộc gặp gỡ với vị thủ thư

[Mong mọi người chiếu cố]

“Mong các cậu giúp đỡ”

Shiki và tôi kết thúc màn chào hỏi và tiếng vỗ tay vang lên lần nữa.

Nơi này có vẻ là văn phòng của Học viện dùng cho các buổi họp nhỉ. Căn phòng khá rộng và khi nhìn những dãy bàn xếp thành hàng, trong một khoảnh khắc tôi đã tưởng đây là phòng của nhân viên ấy chứ. Tôi không có cảm nhận được sự căng thẳng đặc trưng của phòng họp. Họ giải thích chi tiết cho tôi về nội dung của bài giảng và quy định và sau đó, họ hỏi chúng tôi có dự định gì không.

Có hai người đang tiếp nhận chúng tôi.

Một trong số họ dường như giống như tôi vậy, là một giáo viên. Mặc dù tôi không thể nói chúng tôi giống nhau huh. Ông ấy là một giáo viên toàn thời gian và tôi chỉ là bán thời gian thôi. Tôi không đến học viện mỗi ngày và tôi cũng không tá túc tại kí túc xá đâu. Có vẻ như ông ấy cũng dạy kĩ năng chiến đấu như tôi, nhưng ông ta nhìn không đến nỗi mạnh. Chiến kĩ sẽ là vô nghĩa nếu chỉ nói về lý thuyết suông không thôi, nên chắc ông ấy cũng tương đối mạnh. Họ truyền cho tôi nội dung bài giảng hiện tại và cấp độ của học viên. Tôi còn tưởng đây là nhà trẻ ấy chứ (Trans: ý main nói là trình độ giáo dục hơi thấp :v). Nhưng tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Tôi rõ ràng đã kiềm chế bản thân để không phát ngôn như thế. Tôi không thể nói rằng việc đối phó với học viên ưu tú sẽ rắc rối đây.

Còn người kia là một nhân vật quan trọng tại nơi công sở. Người này không biểu lộ một chút ngạo mạn như vị thầy giáo kia và có cảm giác như ông là một người hiền lành. Các nhân viên trong trường phổ thông mà tôi đã học, đều tỏ ra thẳng thắn xung quanh tôi làm tôi lúc đầu khá bối rối, nhưng những người trước mặt tôi đều rất lịch sự và chính trực. Có lẽ đây là sự khác biệt trong cách cư xử giữa khi là học sinh với khi là giáo viên chăng. Nhưng mà, họ không hỏi những câu liên quan đến lương bổng, hay cửa hàng của tôi và cũng chả nhìn vào giấy tờ nào cả; họ chỉ đáp lại nuột nà và nó làm tôi có cảm tưởng họ cực kì tài năng. Sau khi xong phần giải thích, họ chúc tôi may mắn và chúng tôi cũng đáp lại đàng hoàng.

“Thế thì, xong việc này rồi thì tôi sẽ phải đi đây. Vào lúc này thì, tôi sẽ luân phiên gửi các học viên từ lớp của tôi, nhưng sau này hãy thử tập trung học viên bằng năng lực của cậu nhé, Raidou-sensei. Tôi có nghe được là cậu là người rất tài giỏi nhỉ. Tôi mong chờ vào điều đó đấy.”

“Brait-sensei, cảm ơn ông”

Có vẻ như bây giờ các giáo viên sẽ rời đi. Shiki và tôi cúi đầu lần nữa và nhìn ông ta đi ra ngoài. Ông ấy đã nói là tôi sẽ dạy môn chiến thuật đại cương, nên tôi chắc chắn sẽ có một vài phần học viên đến từ lớp của Brait-sensei. Ông là một người chu đáo và giới thiệu học sinh với các giáo viên mới ở cùng một nơi. Một người đáng tin cậy hay là họ nói vậy đấy. Có vẻ như những nhân viên khác cũng đã được ông ta giúp đỡ rất nhiều. Tôi có thể nhận ra là họ có cảm nhận tốt đẹp về ông ấy khi ở trong phòng nhân viên. Cá nhân tôi nghĩ ông ấy cảm thấy mình như một người nhạt nhẽo và thiếu muối. Những người quá tốt đẹp không bao giờ đem lại cảm giác tốt cho tôi cả.

Tôi nghe được từ nhân viên-san rằng, một giáo viên thời vụ có thể đảm bảo đủ số học viên cho một lớp rất hiếm. Khi so với bài giảng của một giáo viên toàn thời gian thì, số lượng bài giảng của giáo viên bán thời gian thì chỉ đạt tới phân nửa. 30 người. Bộ việc tập trung 30 người là bất khả thi trong cái học viện khổng lồ này hả? Nhân tiện luôn, những lớp lý thuyết khác xa với lớp kĩ năng thực hành vì miễn là học viên có thể theo học, lớp đó vẫn có thể chấp nhận bao nhiêu người cũng được. Có vẻ là như vậy bởi vì có giới hạn về số lượng học viên mà giáo viên dạy kĩ năng thực hành có thể giám sát mà thôi. Nếu họ không cẩn thận thì khi sử dụng ma thuật hay kiếm thuật, thì học viên có thể mất mạng như chơi, nên việc đó là điều hiển nhiên.

Tiền lương cho bài giảng hoàn toàn tùy thuộc vào số lượng. Đối với giáo viên bán thời gian thì, sự lựa chọn của học viên khá là rộng mở. Nếu bạn muốn nhận thêm thì bạn phải cố hết sức để tăng số lượng học viên mà thôi. Với một bài giảng thì một giáo viên thời vụ nhận được 10 đồng bạc cho mỗi học sinh. Nếu giáo viên bán thời gian có được 30 học viên thì một lần là 3 đồng vàng. Đây thực sự là thu nhập hằng năm của một người làm việc tại cửa hàng hoặc như là một nhân viên trong một guild. Nếu bạn làm việc nhiều lần trong một tuần trong một tháng thì nó sẽ biến thành một lượng vàng nhiều vô số kể. Nghĩ đến giá trị ở thế giới trước của tôi, thì tiền lương thế này là quá sức nhiều với một giáo viên. Nếu giáo viên thời vụ còn nhận được nhiều thế này thì không biết giáo viên toàn thời gian còn nhận được bao nhiêu đây? “Vậy là, Raidou-sensei. Về bài giảng thì, có ổn không nếu cậu bắt đầu vào tuần sau? Sẽ có khoảng 10 học viên từ lớp Brait-sensei, nên bên chúng tôi không có vấn đề gì cả.”

[Tuần sau huh. Tôi không phiền đâu, nhưng tôi muốn giảng dạy cho những học viên tôi sẽ chọn, nên tôi có thể gây chút rắc rối cho Brait-sensei. Với lại, tôi cũng đang dự định sẽ thuyết giảng cho số lượng lớn học viên. Không có vấn đề gì phải chứ?]

Một lúc trước, tôi đã xác nhận điều này và cũng bởi tôi vẫn lo lắng về nó nên tôi xác nhận thêm lần nữa. Tôi đang dự tính dạy một lớp với 10 người, hoặc số lượng ở khoảng đó những người mà có thể xếp thành một hàng. Ngoài ra, tôi sẽ cho Shiki đi cùng tôi và dạy mỗi tuần một lần. Tôi chỉ có kinh nghiệm dạy học cho lũ nhóc trong khu phố tôi thôi à. Tôi chưa hề dạy cho ai trong khi được nhận lương cả. Lúc đầu tôi sẽ cho Shiki theo dõi và làm quen với việc đó. “Yeah, tất nhiên rồi. Nhưng điều đó có chút bất thường đấy. Các nhân viên thời vụ thường hay điên cuồng tập trung càng nhiều học viên càng tốt mà không cần quan tâm đó là ai cả. Quả như mong đợi, một người quản lý một cửa hàng cùng một lúc có cách suy nghĩ khác hẳn thật nhỉ.”

[Chỉ là vì tôi phụ trách nơi đó cho nên tôi muốn tập trung vào nó thôi mà. Còn việc kinh doanh thì, miễn là tôi không thực hiện bất kì hoạt động nào liên quan đến khuôn viên nhà trường thì cũng chẳng có vấn đề gì phải chứ? Tôi rất biết ơn câu trả lời dẫu có phần vội vàng của ông]

Có nghĩa là sẽ không hề gì đối với Shiki và cả tôi khi dùng các dược phẩm miễn phí hay chỉ để trưng bày chúng, và còn có thể mở rộng kiến thức của họ nữa. Tuyệt vời ông mặt trời.

“…Cậu là một giáo viên nhân hậu, và cũng siêng năng nữa. Điều đó có chút bất ngờ thật. Xét cho cùng thì, tôi cũng có nghe rằng cậu cũng khá là mạnh. Tôi đang tự hỏi không biết cậu sẽ bộc lộ bản thân mình như thế nào đây. Thiệt tình mà nói thì, tôi thật sự tôn trọng cậu. Dù gì nơi này cũng tập trung nhiều học viên giỏi nhất xung quanh thị trấn mà. Làm ơn hãy dạy bảo họ thật tốt nhé. ” [Okay. Vậy thì, tôi đi nhé]

“Ah phải rồi. Có một thư viện mà cậu có thể sử dụng khi cậu muốn tìm dữ liệu đấy, và một nơi bên trong Học Viện mà người ta có thể dùng để luyện tập kĩ năng thực tiễn, và một nơi tiếp nhận mà người ta cần phải làm đơn trước khi sử dụng bãi tập đó. Tôi sẽ báo trước với họ về việc cậu sẽ đến tham quan nhé.”

Shiki và tôi cùng với ông ấy, nói về những địa điểm ấy trong khi chúng tôi xác nhận vị trí của chúng. Chúng tôi chắc chắn cần phải biết hai khu vực ấy. Và trong lúc đó, tôi nên hoàn tất đơn sử dụng bãi tập ngay hôm nay. Mấy cái thủ tục giấy tờ cũng tương đối phức tạp nên tôi cảm thấy những việc mà tôi sẽ nhờ vả Shik có lẽ sắp tăng thêm rồi.

Trong trường hợp đó thì, tôi phải nghĩ về cửa hàng một chút đã. Như dự tính, đám Lâm Quỷ tộc hử. Tộc Arkes thì hiếm quá nên, phải đó, vẫn còn cách hỏi thử ý kiến của Tomoe mà. Với lại, thư viện à. Tôi nghĩ nó chỉ là một căn phòng thôi nhưng có cả một tòa nhà dành cho nó thì quả là bất ngờ thật. Nó như trường Đại Học vậy.

Nơi này sở hữu thư viện bự chà bá lửa như thế này, tôi mong sẽ học được nhiều thứ từ nó. Đọc thử vài cuốn sách về ma thuật là một ý kiến không tồi. Tôi xin lỗi anh chàng mọt sách Shiki nhé, nhưng tôi sẽ để cái đơn cho anh ta và thẳng tiến đến thư viện vậy.

[Shiki, tôi sẽ xem qua thư viện chút nhé. Đi đến chỗ tiếp tân và sau khi hoàn thành yêu cầu đó thì tôi muốn anh đến đó luôn đi.]

Tôi đưa lệnh cho anh ta khi chúng tôi rời khỏi hành lang. Shiki gật đầu. Tôi nghĩ anh ta là người duy nhất mà sẽ không bật cuồng nộ ở đây, nên đó là lí do vì sao thay vì hai má trẻ kia, tôi lại đề cử Shiki. Tôi thật sự vui mừng đấy. Còn lí do đứng đầu là bởi vì chúng tôi có cùng giới tính thôi. Bởi vì chúng tôi đang ở ngay hai hướng ngược nhau của phòng nhân viên, Shiki và tôi quay lưng lại với nhau và bước đến mục tiêu của mỗi người.

Dù sao thì, cái không khí đang gợn nhẹ tại đây thật yên bình. Khi tôi đứng đây, cảm giác của tôi về việc đang ở thế giới khác hay cả thế giới ban đầu của mình cũng trở nên lu mờ. Bởi vì bản thân môn học mà tôi sẽ giảng dạy cũng thuộc thế giới khác, nên cái cảm giác kì lạ này còn mạnh mẽ hơn nữa.

Trong sảnh, có những học viên đang tham gia những cuộc trò chuyện với bạn bè và các bảng tin có những tấm áp phích đẹp đẽ với nội dung về thông tin liên lạc bên trong ngôi trường. Bầu không khí tại đây giống với trường Đại Học của chị tôi mà tôi đã đi tham quan vào mùa hè. Mặc dù ở đó cũng có khá là nhiều người nữa. Cũng có lẽ là bởi vì đó là mùa mà tôi đã đi tham quan ấy chứ. “Đây thực sự là một học viện nhỉ” (Makoto)

Trước khi rời khỏi Tsige, đã có lúc tôi nghĩ về quê nhà của mình. Trong cuộc hành trình, tôi đã bị quẳng vào chiến trường mà, nên nó đã từ từ mờ nhạt dần. Nơi này gợi nhắc tôi quá nhiều thứ từ thời hiện đại thật. Thiệt luôn đấy.

“Việc được lựa chọn bài giảng đã khoan dung lắm rồi và nó có cảm giác như tôi đã bước chân đến Đại Học với sự tự do nhỉ. Oh, nơi này là thư viện huh. Thật đáng kinh ngạc. Lớn kinh khủng” (Makoto)

Tôi tự độc thoại mà không ai có thể hiểu được khi tôi đến thư viện này. Ah? Có phải họ nghĩ tôi là thằng điên rửng mỡ nào đó hả? Ừ thì, ai thèm quan tâm.

Dù sao thì, nơi này lớn thật. Nó còn bự hơn cả thư viện thành phố tại thành phố mà tôi đã sống. Ngạc nhiên thật. Thế giới này mà cũng có thư viện lớn thế này huh. Điều này thật sự đã làm tôi cảm thấy rằng tôi đã sống ở vùng sâu vùng xa nào đó à. Và đám anh hùng thì lại khởi đầu tại lâu đài của một cường quốc huh. Fuh, thiệt không thể chịu nổi. Tôi đi vào bên trong.

Trong những cái kệ cao hơn cả một người, người ta có thể thấy sách, sách, và sách xếp chặt với nhau không một khe hở. Khung cảnh của những cái kệ chứa đầy sách trải dài sang bên trái và phải, có thể nói đây là cả một rừng sách. Ít nhất với tôi thì đây là lần đầu tôi nhìn thấy quá nhiều sách tập trung lại một nơi. Tuyệt vời. Chỉ có thể là tuyệt vời ông mặt trời.

Một mùi hưng đặc trưng và dễ chịu. Khác với Tsige nơi người ta có thể thấy tuyết khắp nơi, thì tại Hàn Lâm Trấn, ban ngày lại trở nên nóng hơn nhiều. Tôi có thể nói rằng tôi đã lạc trôi đến nơi nào đó xa lắm luôn.

Mùi hương của thư viện mà tôi đã không ngửi thấy trong thời gian dài không hề thay đổi chút nào. Trong thế giới này, có vẻ như họ không biết rằng thư viện thích hợp với máy lạnh nhỉ. Theo nghĩa này, người ta mới có thể cảm thấy sự khác biệt giữa khoa học và ma thuật mà thôi. Đáng lẽ ra phải có nhiều người ở đây mới đúng chớ, nhưng lí do tại sao lại cảm thấy quá thưa thớt chắc là bởi vì nơi này đủ rộng làm tôi cảm thấy như vậy. Bởi số lượng sách còn lớn hơn nhiều so với số người ở đây nữa.

“Cậu cần gì sao?”

Tôi, người đang cực kì xúc động, được gọi lại bởi ai đó. Một giọng nói trầm tĩnh và êm dịu. Một giọng nói mà người ta có thể cảm thấy sự quyến rũ trong nó, nhưng bản thân cô gái đã lấy đi bản chất của sự gợi cảm trong chất giọng của cô.

Khi tôi quay đầu về hướng giọng nói, đó là, như dự đoán, hình dáng của một phụ nữ. Cô ấy không phải là học viên. Có lẽ là một thủ thư chăng?

[Xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một thư viện tầm cỡ thế này và vô tình mất tập trung đôi chút thôi. Đây thật sự là một thư viện tuyệt vời] “Tôi hiểu rồi. Tôi rất vui khi nghe lời khen của cậu. Cậu vừa đứng trong đại sảnh nhưng, việc gì mang cậu đến đây? Nếu cậu đang tìm một cuốn sách cụ thể thì tôi có thể giúp đỡ cho cậu.”

Tôi đang nói bằng cách viết chữ, vậy mà cô ấy không hề bối rối một giây và nhanh chóng đáp lời. Eh, cô ấy không ngạc nhiên sao?

[Tôi không có một cuốn sách cụ thể, nhưng mà, về ma thuật. Nếu có sách về ngôn ngữ niệm phép, tôi muốn đọc chúng]

Tôi đáp lại lời cô ấy với chủ đề mà tôi vừa suy nghĩ lúc nãy.

“Ara, với Raidou-sama, người sở hữu sức mạnh và chiến kĩ vô song, lại muốn tìm nội dung đơn giản như vậy ư. Có phải người bạn Shiki của cậu là người đọc nó có phải không?”

!!

Cứ như lời cô ta như sét đánh ngang tai, tôi liền mở rộng khoảng cách với cô ta. Người phụ nữ này… May mắn thay, cũng bởi vì đằng sau lối vào là một đại sảnh nên tôi vẫn có chút khoảng trống phía sau. Tôi thầm biết ơn việc tôi có thể mở rộng khoảng cách với cô ta. Cũng không phải là ai cũng có thể tốc biến dị hợm như con Sofia đâu. Tôi không có tính thay đổi chiến thuật mà việc đầu tiên là giữ khoảng cách của tôi nhá.

Tôi cũng đã hoàn tất kết giới vô hình luôn rồi. Ngay khoảnh khắc tôi bước lui về sau, tôi đã xong khâu chuẩn bị mà. Đó là nhờ cả đống áp lực mỗi ngày đấy chứ đâu. Sau này, tôi sẽ học cách làm điều này một cách tự nhiên mới được.

“Thật đáng kinh ngạc. Trong một khắc thôi mà cậu đã trải kết giới ra rồi. Nó giống như là một bàn tay ảo thuật vậy. Để có thể thành thạo đến thế mà không cần niệm phép thì đúng như lời câu chuyện mà.” [Cô là ai? Làm sao cô biết tên tôi?]

Trong khi cho cô ta thấy những dòng chữ trôi nổi, tôi xem xét người phụ nữ.

Tuổi của cô ấy thì, khá trẻ trung. Chỉ là ước tính thôi nhưng trông cô ấy như đang ở nửa đầu đôi mươi (Trans: là khoản 22, 23 tuổi gì đó) . Chiều cao của cô ấy gần bằng tôi. Cô ấy cũng không có vũ khí. Không có bất kì trang bị ma thuật mãnh mẽ nào và tôi chỉ có thể cảm nhận được sự hiện diện của người bình thường từ cô ta. Bởi vì cái áo choàng rộng thùng thình nên tôi không biết thân hình của cô hiện rõ như thế nào, nhưng cô ấy không hề có dấu hiệu sử dụng chúng cả. Cũng không hề có ma chú nữa.

Tôi không thể đoán dáng vóc của cô ta vì quần áo của cô, nhưng không nghi ngờ gì cô ấy là một phụ nữ. Mặt cô ấy, dễ thương ấy chứ. Trong thế giới này thì đã dễ dàng đạt 100 điểm cmnr. Khác với mái tóc xanh chàm của Tomoe, tóc cô ấy có màu xanh nhạt. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta là người mà tôi không hề quen biết. Mà có lẽ cô ấy là hân tộc nhỉ. “Như lời câu chuyện” là những gì cô ấy nói. Cô ta biết về tôi lẫn Shiki. Với lại, bộ có người ở đây biết chuyện tôi có ma pháp và chiến kĩ vô song à? Người duy nhất tôi có thể nghĩ đến là người đã phụ trách bài thi tuyển. Nhưng đấy là thông tin mà người thủ thư nên biết à? Tôi không muốn nghĩ đến việc thông tin của các thí sinh dự thi lại bị rõ rỉ dễ đến mức này.

“Xin cậu đừng cảnh giác quá. Cậu là giáo viên tại học viện này mà. Tôi ít nhất cũng phải nhớ tên chứ”

Chém gió. Tôi đã xác nhận trong phòng nhân viên rồi. Chỉ xét đến các giáo viên bán và toàn thời gian đi nữa thì cũng dễ lên đến cả trăm người hay cỡ đó chứ đừng đùa. Để có khả năng nhớ hết tất cả bọn họ thì quá kì lạ. Hơn nữa, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến đây cơ mà.

Tôi sẽ không lơ là cảnh giác đâu nhé. Xét đến sự can thiệp của toàn bộ cơ thể tôi, tôi cẩn thận tập trung vào sự thay đổi của dòng chảy ma lực trong khi kiểm tra chuyển động của người phụ nữ đó. [Miễn là cô không chứng minh cho tôi thấy rằng cô có khả năng ghi nhớ phi thường thì tôi không thể nào tin cô được]

“… Tôi chỉ định trêu cậu một tí thôi mà. Có vẻ như cậu thuộc thể loại người hoài nghi huh. Tên của cậu và bạn cậu cùng với những thông tin đó, tôi chỉ nghe nó từ người khác thôi”

Có lẽ cô ta sốc với độ cảnh giác của tôi, cô ấy nhún vai. Người phụ trách đã kể à? Nhưng tôi không thích cách trêu ngươi đơn giản đó của cô ta.

“Thiệt rắc rối mà. Vậy để tôi nói cậu nghe tên của người mà tôi đã nghe chuyện này nhé. Cậu biết Ruria ở Gotetsu đúng không?”

Tôi nghe một cái tên mà tôi không hề ngờ tới.

Ruria ở Gotetsu. Tôi chắc chắn là biết cô ấy. Nhưng nếu là cô ấy thì biết tên tôi và Shiki là chuyện thường ở huyện.

“Còn kĩ năng của cậu, tôi nghe được từ người phụ trách bài thi, Tôi không biết liệu Raidou-sama biết tên ông ta không, nhưng ông ấy được gọi là Erus. Có một cuộc trò chuyện về người nào đó đã thu thập cả 3 loại quả cầu trong khi chúng tôi đang ăn nên…” Người phụ nữ tạo dáng như cầm một cái cốc trên tay và đưa lên miệng cô. Cô ta đang nói đến bữa ăn với thức uống có cồn à?

3 loại quả cầu à. Hèn chi cô ấy cứ mập mờ mấy chuyện như ma pháp và chiến kĩ vô song huh. Nhưng mà, tôi lại không thấy cô ấy với Ruria có quan hệ gì với nhau đâu.

Hay là cô ta là khách quen ở Gotetsu? Nhưng, có phải Ruria là người dễ dàng nói về những người khách khác không? Cô ấy kín miệng và cũng chả nói chuyện gì nhiều với mấy người khách khác. Tôi đã đến đó nhiều lần nhưng tôi có thấy cô ta đâu chứ.

[Tôi có biết Ruria. Mà tôi cũng có đến Gotetsu dạo gần đây. Nhưng tôi không biết lí do gì mà cô ấy lại nói cô nghe về chúng tôi]

“Fuh~, Ruria là em gái tôi. Em ấy kể tôi nghe về một người khách kì lạ và đó là về Raidou-sama và Shiki. Anh chàng Shiki quả là người mê món nabe mà có thể ăn món kem nabe trong ba bữa ăn liền. Tôi có hơi sốc khi nghe chuyện đó đấy.” Món kem nabe. Ah, quả là ác mộng chứa trong một cái tô mà. Tôi tự hỏi làm thế nào mà Shiki ăn hết hai thứ đó được trời.

Tto. Fumu. Nếu thậm chí cô ấy còn biết về món kem nabe thì không nghi ngờ gì nữa. Nhưng chị em huh. Giờ cô ấy nhắc mới nhớ, màu tóc của cô ấy cũng y chang.

Tôi nhìn Onee-san lần nữa.

“Chuyện gì thế?”

Có lẽ cô ấy thấy nghi ngờ gì đó, Onee-san gọi tôi.

Thật đáng thương. Tôi không biết khoảng cách tuổi tác của cô ấy với cô em gái, nhưng cô em hoàn toàn thua cuộc trong việc phát triển cơ thể rồi. Sẽ không có bước ngoặc nào trong tương lai đâu, nên cứ mạnh mẽ mà sống nhé.

“…Cậu có vẻ như có biểu cảm không thoải mái lắm nhưng, nó có xóa tan nghi ngờ của cậu chưa nào?”

Với mí mắt của cô giật giật một chút, cô sửa lại mắt kính và hỏi lần nữa. Tôi hiểu cử chỉ đó. Khi bạn có mắt kính, bạn sẽ vô thức nghịch nghịch nó. [Yeah, hiểu nhầm đã được gỡ bỏ. Tôi hiểu rồi, vậy cô là chị gái của cô ấy. Nhưng tự dưng lại gọi tên riêng của tôi như vậy, hơn nữa, lại là một người hoàn toàn xa lạ, không cần biết đó là ai, họ cũng phải ngạc nhiên thôi.]

“Nó cũng chưa đến mức mà người ta phải ngạc nhiên đâu mà. Nhưng thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi. Tên tôi là Eva, hân hạnh được gặp cậu.” (Eva)

[Eva-san, tôi hiểu rồi. Tên tôi là Raidou. Cô có thể đã biết, nhưng tôi là giáo viên thời vụ. Và cô, cô là thủ thư à?]

“Yeah. Nếu cậu có một cuốn sách mà cậu muốn tìm thì cứ việc hỏi tự nhiên nhé. Tôi hầu như lúc nào cũng ở bên kia.” (Eva)

Nói thế, Eva-san chỉ về hướng quầy của hành lang bên phải. Có một số nhân viên đang đứng đấy. Tôi có thể nói rằng họ đang liếc nhìn cuộc trò chuyện của tôi với Eva. Chúng tôi có chút ồn ào nhỉ. [Tôi sẽ nhờ vả cô vậy. Vậy thì, tôi sẽ đi đây]

“Có ổn không khi cậu không muốn tìm cuốn sách nào cả? Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đang tìm một cuốn sách về ma chú phải không nào?” (Eva)

[Tôi sẽ để lúc khác. Vậy nhé]

“Tiếc thật. Tôi sẽ đợi nhé” (Eva)

Eva mỉm cười và tiễn tôi khi tôi rời thư viện.

Hah, tôi đã lo lắng thật đấy. Tôi chẳng có cảm giác muốn đọc sách và chỉ đi ra ngoài thôi. Tôi thiệt là thô lỗ quá.

Trời ạ…

(Vậy đó là Raidou huh. Cậu ta chắc chắn là một người kì quặc. Có lẽ cậu ấy có thể dùng nó chăng?)

“Eh?”

Ngay tại lúc tôi vừa xuống bậc thang trước lối vào, tôi bỗng dưng nghe tiếng nói và kiểm tra xung quanh. Không có ai cả. Mặc dù giọng nói đó nghe rất là gần.

Giọng đó…giọng của người phụ nữ mà tôi vừa mới nói chuyện cách đây không lâu. Giọng của Eva-san. Chắc luôn. Nhưng khi tôi quay lại, tôi có thấy bóng dáng cô ấy đâu nhỉ. Cô ấy tiễn tôi và không hề bước ra ngoài nên chắc là vậy rồi. Vậy cái quái gì ban nãy thế?

Sức mạnh Tomoe lại lên cơn nữa hả?

Nhưng cảm xúc của tôi có xáo trộn lúc đó đâu, vậy thì clgt?

Với lại, khí tức của giọng cô ấy lại khác hẳn. Đó là giọng nói làm tôi cảm giác như bị đâm xuyên một cách lạnh lẽo.

“Raidou-sama, xin lỗi vì đã để ngài chờ”

Giọng của Shiki.

Khi tôi nhìn qua, anh ta đang đi trên cùng con đường mà tôi đã đi đến nơi tôi đang đứng. Tôi hiểu rồi, anh ta đã hoàn tất lá đơn rồi. Đó là Shiki, nên anh ta có lẽ cũng vội vã lắm. Anh ta thậm chí còn phi đến chỗ tôi nữa.

“Shiki, tôi đâu có chờ gì đâu. Vậy thì, đi diện mặt chúng ta trong Thương Hội và đi xem cửa hàng nào” (Makoto)

“Đã rõ” (Shiki)

Vẫn còn khá sớm để nói bây giờ là buổi tối. Trong khi biết ơn về việc có thể dùng nhiều thời gian hơn tôi nghĩ cho cửa hàng, tôi rời khỏi sân trường. *~~~~~~~~~~~~*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.