Chương 49: Hoa nơi hoang mạc, hoa nơi thành trấn

Loài hoa Ambrosia đúng thực mọc nơi Hoang Mạc.

Do đó tôi đã yêu cầu Mio và mọi người đi tìm kiếm, sau vài ngày, bọn họ đã tìm thấy.

Không làm xáo trộn vùng đất loài cây đang sinh trưởng, tôi mang vài gốc cây về. Khi tôi hỏi Mio đang chịu trách nhiệm về những cái cây, cô ấy chỉ vào chúng.

“Em hỏi bọn nhóc này trực tiếp luôn đó. Bọn em có thể nói chuyện rõ ràng nên không không bất kỳ vấn đề nào với quá trình sinh trưởng của bọn nó đâu-desu wa?”

Bọn nhóc này?

Trong thế giới này cây cỏ cũng nói chuyện được hử. Fumu, không nhìn thấy đấy.

“Vậy ra Mio có thể nói chuyện với cây cối hử. Giả kim thuật, chữa trị, cô thực sự có quá nhiều khả năng đặc biệt được ẩn dấu đấy”

Đến mức không khéo tôi nhầm lẫn cô ấy với ‘hộp bí ẩn’ mất.

(note: Surprise box, Jack in the box…)

“Dù nói em có thể nói chuyện với chúng, không giống như em có thể nói chuyện quá rõ ràng đâu. Bọn em có thể trao đổi ý định của nhau”

“Vậy? Liệu nó có bám rễ được ở đây không?

“Từ giờ chúng ta sẽ biết thôi. Nếu không ổn, chúng ta có thể đem bọn nhóc đó về nơi ở cũ của chúng và nhờ Tomoe-san tạo một kết giới”

Nếu lũ hyuman tìm thấy chúng, kiểu gì lũ nhóc đó cũng bị lôi lên tận rễ và tuyệt diệt thôi, là điều cô ấy nói thêm.

Tôi cũng nghĩ vậy. Mio, cô thực sự trưởng thành rồi! Tôi thực sự hạnh phúc lắm!

“Tuy nhiên, Waka-sama, có một vấn đề. Không, cho dù em có gọi nó là một vấn đề, chỉ là chuyện lặt vặt thôi”

“Sao cơ?”

Hiện giờ mọi thứ nhìn trông đang tiến triển một cách trôi chảy lắm mà.

“Tuy là tự nhận thôi, nhưng ở đó thực sự có tồn tại những người đang bảo vệ Ambrosia. Lần này bọn em mang chúng đi mà không nói gì, tuy nhiên, em nghĩ tốt hơn là mình nên giải thích với bọn họ vào lần sau, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên rối rắm lắm”

“…Những người đang bảo vệ chúng?”

Ra vậy. Nếu thế, bọn họ chắc hẳn sẽ truy tìm những người chịu trách nhiệm cho việc này. Bởi vì, tùy vào hành động của bọn họ, có thể dẫn đến trường hợp Tsige biết được vị trí của Ambrosia.

Nếu giải quyết không thỏa đáng, thậm chí còn có thể gây ra một cuộc chiến giữa những người rừng này và Tsige.

Thế thì không tốt.

“Vâng, dựa vào những dấu vết, em nghĩ bọn họ đến từ một tộc tiên (fairy). Một giống loài nghiêm túc và cứng đầu chả chịu nghe tình cảnh của những người khác gì cả. Em còn không biết liệu họ có thực sự nghiêm túc nghe lời chúng ta nói hay không”

“Nhưng nếu chúng ta có sự đồng thuận của bọn họ, vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng đúng không?”

“Không, như em đã nói trước đó, chỉ là tự nhận thôi – na no desu. Bởi vì có vẻ như họ không có bất kỳ phương thức nào cho phép trao đổi ý định với lũ nhóc này cả. Bọn họ chỉ trông nom những cây trồng quan trọng và bảo vệ chúng, kiểu như thế đó”

… Đúng là, nói chuyện với cây hẳn là một kỹ năng khá hiếm ha. Tộc tiên được nhìn nhận như giống người có thể nói chuyện với cây cỏ, nhưng có vẻ như chuyện đó không đúng trong trường hợp này.

Tìm thấy một loài cây đang trên bờ vực tuyệt chủng sau đó bảo vệ và trông coi chúng. Chúng tôi đồng ý, đúng hơn, đồng cảm với bọn họ.

Tiên, tiên hử. Yêu tinh (Pixies), thần rừng (dryad), nếu đám người ấy đúng thực nghiêm túc và cứng đầu như cô ấy nói, dám cá là bọn họ có khi còn to mồm lắm ấy chứ. Còn nếu đó là một thần rừng, chắc là có vẻ ngoài của người đầu tiên nằm trong tầm nhắm của tôi đây.

Mấy người có biết cư dân Tsige quá xinh đẹp, đến nỗi tôi không tài nào chạm tới được không hả~ Mày đúng là đứa có cũng như không mà. Trên thế, gạt những thương nhân sang một bên đi, mạo hiểm giả mới chính là vấn đề đây này. Từ cổ cho chân, bọn họ ăn mặc hở hang đến mức khiến người khác phải ngoái lại nhìn thêm một lần nữa. Thậm chí nó còn khiến cho mấy sự kiện tiểu văn hóa trông như lạc lõng ra vậy, một bộ cosplay khiến bạn phải bệch mặt ra. Với phụ nữ thì không khác nào thuốc độc với mắt, còn với đàn ông thì làm cho bạn chỉ muốn nôn mửa ra thôi. Dù là ai cũng sẽ khiến phải bạn phải tự hỏi liệu đầu óc họ có còn bình thường.

Có một lần, từng có một người phụ nữ với thân trên gần như thả rông, còn có người chỉ dùng một mảnh vải nhỏ xíu quấn quanh ngực. Hơn nữa, phần lớn bọn họ có nửa thân dưới diện như những cô ái ả rập, trật tự hoàn toàn bị đảo lộn hết rồi~! Là điều tôi muốn tsukkomi.

Ở đây có những người với tai thú thật sự cử động được và những elve với thân hình mảnh mai một cách không thể tin được, ngoài ra nơi đây cũng ngập tràn những người đẹp đi lại trên đường đến từ vô số những chủng tộc khác nhau, phù hợp với đủ mọi loại sở thích. Thậm chí, những mĩ nhân bình thường cũng đang xuất hiện với những bộ trang phục lộng lẫy. HƠN NỮA!

Vì cái level cao ngất của hai tùy tùng tôi (tôi hoàn toàn chắc chắn đây chính là lý do luôn), có cả đống phụ nữ đã từng cố tiếp cận và quyến rũ tôi.

Khi tôi quay trở lại Asora, đừng nói Tomoe, Mio cũng nhìn tôi với gương mặt gợϊ ȶìиɦ ấy (chắc không phải do tôi tưởng tượng đâu) và không biết bao nhiêu lần cô ấy đã đến phòng tôi mà không được mời rồi. Chậc, mệt mỏi lắm rồi. Cực kỳ mệt mỏi. Đây là một điều quan trọng nên tôi phải nói… ha, tôi chả thèm quan tâm nữa, tôi mệt mỏi đến mức đấy đấy.

Dù có bị mắc kẹt trong cái trải nghiệm đầy ám ảnh với một lời tỏ tình và ngay lập tức trở thành người lớn. Hay bị vắt sữa rồi trở thành thánh nhân.

(note: sage – thánh nhân, trạng thái sau khi mất máu trắng)

Đúng rồi, có lần tôi từng đến khu đèn đỏ với xung quanh đầy gái bán hoa. Đó đúng thật là một sai lầm. Tôi thậm chí còn không muốn nhớ đến.

Tôi bị ép buộc quay trở về bởi Tomoe và Mio, rồi sau đó họ la ùm lên về việc ai mới là người tôi nên âu yếm. Khi bọn họ bắt đầu cởi đồ, tôi cố chuồn ra khỏi đó một cách im lặng, nhưng sau đó lại bị ngăn cản bởi một đám sương mù hồng sáng trông chẳng tốt chút nào cho cơ thể mình cùng với một cái mạng nhện đầy dính dớp.

Mặc dù tôi đã từng nghĩ sẽ chú tâm hơn đến việc thoát khỏi cái trạng thái cừu non này rồi. Âu yếm hai người không khác gì người thân của mình, ai có thể ngờ nó lại có thể biến chuyển sang mối quan hệ kiểu ấy chứ, tôi thực lòng cảm thấy đây cũng gần giống như một điều cấm kị. Tomoe và Mio thực quá gần gũi. Bọn họ gây ra cho tôi quá nhiều rắc rối, đến mức tôi coi họ giống như những cô chị đầy rắc rối vậy. Dù cho họ có là những bạn đồng hành của tôi, những tùy tùng của tôi, mối quan hệ giữa bọn tôi gần gũi hơn thế, sâu sắc hơn thế.

Nếu nói về người quen, tôi có Toa-san, người trông y hệt như kouhai của tôi, và chỉ thế thôi cũng đã khiến dạ dày tôi quặn lên rồi. Cho dù tôi có đánh mất đi những lý lẽ ấy, thậm chí đến mức sẽ tấn công bất cứ người phụ nữ nào gặp trên đường, chắc hẳn tôi sẽ không đời nào tấn công Toa-san.

Thành thực mà nói, nếu như xuất hiện thêm một người khác trông giống như Higashi, tôi chắc chắn mình sẽ làm một cái giường mái vòm tại Asora rồi biến thành một tên hikikomori thôi!

Hiện giờ, không có ai tôi muốn được kết nối thân xác này cả. Thực sự khiến tim tôi đau đớn. Có lẽ mọi chuyện sẽ xảy ra theo một chiều hướng khác nếu Tomoe và Mio tách khỏi tôi và mỗi người một hướng. (note: tách ra hoạt động)

Oh, giờ cứ gạt chuyện sinh lý của tôi sang một bên đi. Vậy ra tôi phải gửi lời chào của mình đến những tiên đang trông coi Ambrosia đúng không? Hiểu rồi.

“Hừm, bọn họ trông cũng không phải là người xấu. Bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng nên đến gặp và nói chuyện”

“Không phải như thế sẽ gây rắc rối cho Waka-sama sao?”

“Không sao đâu”

“Không được đâu~ để đó cho em đi. (Đáng ra mình cứ nên tìm kiếm rồi xực bọn chúng cho xong. Ai cho các ngươi dám lấy thời gian của Waka-sama chứ, thứ vinh hạnh như vậy)”

Gì thế, vừa rồi, có phải tôi mới nghe thấy một ý nghĩ cực kỳ nguy hiểm? Không, tôi đáng ra không thể nào nghe được suy nghĩ. Nếy vậy thì đó là gì?

Chắc chắn là thế. Chính linh tính của tôi đang mách bảo nếu để việc này cho Mio sẽ nguy hiểm lắm. Không nhầm lẫn được. “Mio, lâu lâu đi chung với nhau không phải cũng tốt lăm sao?”

“!! Cùng nhau!?”

“Đúng, đúng, cùng nhau”

“Vâng, em sẽ đi! Đi chơi ha!”

Cô là trẻ con hả. Sao háo hức gì thế kia?

Vậy ra, tộc tiên hử. Không hiểu tộc ấy trông như thế nào?

… Nếu họ có một thân hình to lớn và có mấy cô hầu gái thì tốt biết mấy, kiểu Ane-sama thì càng tốt.

Mấy cô tùy tùng của tôi toàn rảnh rỗi không đâu.

Nếu như có một Ane-sama, tôi sẽ chào đón cô ấy với cả tấm lòng này.

Không, quan trọng hơn.

…Nhân dịp này, nếu tôi lấy Ane-sama ra làm điều kiện thứ hai chắc cũng không sao đâu.

Không phải loại người giống như Tomoe hay Mio cứ đưa tôi lên làm biểu tượng ngưỡng mộ, mà là một người có thể găn cản hai cái cô đó. Tôi cực kỳ mong đợi một người như vậy đấy.

ーーーーー

Chú thích của tác giả.

Mio, nói thế nào nhỉ, đần lắm. Việc Makoto không thể cứ thế mà đụng tay lên người cô ấy, nói thẳng ra, cậu ta là một đứa vô dụng.

Nhưng chính vì có Mio ở đó, mà những người phụ nữ xung quanh cậu ta cũng không đụng đến cậu nhóc được (bởi vì cô ấy sẽ ngán đường ngay). Bị ngăn cản, Makoto đang ở trong tình trạng cáu kỉnh có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Bản thân cậu nhóc vẫn chưa nhận ra rằng mình đang bị dồn ép đến mức đấy, và mức độ nguy hiểm cứ chậm rãi, chậm rãi ngày càng đầy lên.

Thì, cậu nhóc là một nhân vật chính thiếu niên mà. Trong một tương lai không xa.

Tiến triển thực ra cũng không nhanh đến vậy nên nếu nhìn từ góc nhìn của câu truyện, có khi nó cũng sẽ xa lắm đây ^^;

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.