Chương 48: Lũ người bu quanh mật ngọt

Gần đây, tình hình tại Tsige khá tốt.

Lý do cũng đơn giản thôi.

Chính vì sự xuất hiện của những mạo hiểm giả cực lành nghề đang hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác. Những cái tên in trên danh sách thứ hạng của hội đã thay đổi khá nhiều. Tuy tên của những mạo hiểm giả ấy vẫn chưa xuất hiện, nhưng nhóm mạo hiểm giả quen biết với bọn họ, đột nhiên tăng vọt level và giờ đang ngồi chễm chệ trên đó.

Có ba mạo hiểm giả. Tuy vậy, chỉ có duy nhất một người thực sự hoạt động. Tên cô ta là Tomoe. Có khó tin thật đấy, nhưng level của cô ta là 1340!

Vượt qua ngay cả level của ‘Sát Long Nhân’, người gần đây đang được đồn thổi là kẻ mạnh nhất. Có lẽ có một lý do cho việc thứ hạng của Tomoe thấp đến vậy, khiến cho tên của cô vẫn chưa xuất hiện trên bản danh sách, và cho đến giờ, chỉ có một vài người trong hội là chú ý đến điều này, bất chấp việc level của cô ta hơn Sofia tận 400 bậc.

Cô ta chính là lực lượng quét sạch đống nhiệm vụ đang chất đầy liên quan đến vùng hoang mạc. Hiện giờ, không ai hoài nghi mức level ấy. Có rất nhiều người từng xu nịnh và cố gắng đến gần ả, nhưng tôi chưa từng nghe thấy có kẻ nào thành công.

Không hiểu vì vài lý do nào đó, cái đám người từng có ý định mờ ám với Thương Đoàn Rembrandt giờ cũng đang cố thử tiếp cận cô ta.

Khi tôi điều tra kỹ hơn, tôi phát hiện tên đàn ông, cái tên thường hay ở gần hai người đó. Tôi không biết lý do, nhưng hắn ta từng cung cấp những nguyên liệu hiếm mà công ty Rembrandt cần và hiện giờ hai bên đang có mối quan hệ tốt đẹp.

Cuối cùng, hắn ta cũng chỉ là một thằng thừa thãi, thậm chí không thể tự đi săn. Điều tra thêm, tôi phát hiện hắn ta thừa cơ chộp nhặt đống nguyên liệu bị Tomoe bỏ lại sau khi cô ta dùng xong rồi. Thảm hại.

Thằng cha đó đúng là một thằng đần.

Tôi đang để mắt đến, không phải Tomoe, mà là hai tên còn lại. Raidou và Mio. Tên Raidou level 1, hắn ta chắc hẳn không thể là một tên đặc biệt tài giỏi rồi.

Còn đây là thông tin mà rõ ràng đã bị che dấu một cách ranh ma suốt thời gian qua, có vẻ như tên nhất bảng cũ Lime đã từng tấn công Tomoe và hai tên còn lại với số lượng tương đối lớn. Tôi nghe nói tên Raidou chỉ đấm một tên ma ngôn pháp sư còn những đứa còn lại đều bị Tomoe xử lý. Tôi không hiểu sao người mạnh mẽ như Lime lại làm điều ấy, mặc dù có vẻ ngoài rẻ tiền, hắn ta thực chất là một tên biết để tâm và tốt bụng. Chắc hắn ta đã tức điên lên trước việc Thương Đoàn Rembrandt tước đi những nhiệm vụ cấp thấp từ những mạo hiểm giả trẻ tuổi.

Tôi nghĩ việc dạy bọn nhóc đó mùi vị của thực tế là công việc một thủ lĩnh nên làm. Những tên bất lực cuối cùng cũng chỉ có nước chết mà thôi, những tên chỉ có thể làm mấy nhiệm vụ như vận chuyển hay thu thập thảo mộc tốt hơn hết nên tỉnh dậy khỏi thứ mộng tưởng của bản thân vì chính lợi ích của riêng mình.

Tuy nhiên, không hiểu sao, Mio không can dự vào cuộc tấn công của Lime và lũ đồng bọn.

Level của Mio là 1500, mức level khiến ngươi phải tự hỏi liệu cô ta có phải là một tinh linh hay không. Thật đáng sợ, rằng nếu tôi được nói cho lý do vì sao cô ta không tham gia, chính bởi vì ‘Cô ta sẽ gϊếŧ bọn chúng dù có kiềm sức lại’, tôi cũng sẽ tin.

Cũng có khả năng trong số ba người bọn họ, Tomoe có vị trí thấp nhất. Đúng là cô ta đã nhận được mệnh lệnh gì đó và hiện giờ đang xử lý nhiệm vụ với riêng một nhóm.

Vẻ bề ngoài, là một thằng đàn ông tên Raidou, thể hiện như hắn ta làm to lắm, nhưng gần như chắc chắn đó chỉ là diễn thôi. Hẳn hắn ta là đầu mối hoặc người hầu của Mio. Thậm chí hắn ta còn có khi là một tên trai bao được hai ả kia dùng chung.

Mio chắc chắn là tên đầu lĩnh thực sự của nhóm đó. Chính level của cô ta đã chứng minh cho điều này. Nếu vậy, có được phản hồi tốt từ Tomoe là bất khả thi, dù có cố nói chuyện với cô ta. Nếu muốn nói chuyện, tốt hơn nên tìm đến Mio. Chính linh tính đã mách bảo tôi như vậy. Chính thứ linh tính này đã cứu tôi không biết bao nhiêu lần. Chúng tôi đã đạt đến level 95 và cũng đến lúc có thể tiến vào vùng hoang mạc. Tôi có tài năng, tôi thậm chí cũng rất chăm chỉ. Tôi có quyền nói như vậy.

Nếu như ngươi lên kế hoạch ở lại Tsige như một mạo hiểm giả, có ích gì nếu như ngươi không đi vào nơi hoang mạc? Nếu ngươi không đi, vậy thì cút sang chỗ khác mà thể hiện.

Tuy nhiên, những nhiệm vụ của vùng hoang mạc đều khó nhằn. Tôi đã từng nhận kha khá đống đấy rồi, nhưng, cho đến giờ, tôi chưa từng thành công một lần nào cả.

Lúc nào cũng thế, với lũ mamono mạnh như vậy. Chúng tôi có thể xoay sở đánh bại một con với ba người, nhưng với con đặc biệt mạnh, thì không thể nào. Chúng tôi không thể làm nhiệm vụ tiêu diệt hay thu thập. Nếu chúng tôi có thể trôi chảy thu thập nguyên liệu từ một con, đó sẽ là một câu chuyện khác, nhưng tệ ở chỗ, mùi thịt lúc nào cũng dụ những con mamono khác đến. Giá như chúng tôi có thể đánh bại chúng chỉ với hai người thì vấn đề đã được giải quyết rồi. Mấy nhiệm vụ khai phá và thu hoạch cũng vậy. Cuối cùng, chính mức khó khăn cao ngất của những trận đánh ấy đang ngăn cản chúng tôi đến với thành công. Tuy nhiên, nếu có Tomoe làm tiên phong, chúng tôi sẽ có thể hoàn thành chúng một cách dễ dàng. Dù sao cũng không có mấy khác biệt giữa chúng tôi với nhóm của Toa. Chính việc họ có thể hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vu khác, lên hàng mấy hạng, tăng bao nhiêu level, đều bởi vì họ đang hoạt động với Tomoe. Tôi từng đi theo họ một lần. Chỉ cần có Tomoe ở đó, bọn họ có thể tập trung thu thập nguyên liệu mà không cần lo lắng đến bọn mamono, lý do, vì lũ mamono khác không dám đến gần. Chỉ có những con mamono ngu đần thiếu thông minh mới tấn công Tomoe, nhưng kết cục bị cắt làm đôi. Tôi chỉ có thể cười. Không quá nếu như gọi đó là một chuyến thăm quan đâu. Thích hợp nhất là chúng tôi cũng nên làm quen với Tomoe. Raidou hay Mio thì ổn thôi. Nếu tôi có thể điều khiển một trong hai đứa thôi, hương vị ấy, tôi rồi cũng sẽ được nếm thử. Kiếm nguyên liệu, bán lấy tiền, rồi mua trang bị tốt.

Du hành đến các thị trấn khác quanh hoang mạc cũng tốt. Chắc chắn khi trở về Tsige thì level của chúng tôi cũng đã khoảng 200 – 300 rồi. Nếu chuyện đó xảy ra, trở thành hiệp sĩ nhất đẳng sẽ chẳng còn là mơ ước nữa. Có là vòng tranh đai võ thuật thế giới thì thắng cũng không thành vấn đề. Thậm chí ngay cả những cuộc tranh hùng thi đấu quan trọng nhất của các đế quốc cũng sẽ gửi giấy mời đến cho chúng tôi.

Tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào Raidou và Mio.

Nhưng phản ứng của hai người còn lại trong nhóm tôi không tốt đến vậy.

Một trong số bọn họ có level 100, đến được vị trí này cũng vì làm nhiều nhiệm vụ (không liên quan đến hoang mạc), và đánh bại bọn mamono tại vùng cửa ngõ. Cô ta nói với tôi, rằng sẽ an toàn hơn nếu như chỉ nhắm đến cái Ảo ảnh trấn hiện đang được đồn đại. Thật quá ngu ngốc. Thay vì đi kiếm tìm một thứ đến ngay cả bản thân không biết liệu nó có tồn tại hay không, lôi kéo Tomoe về phía cả lũ còn hiệu quả hơn nhiều. Cái đứa con gái ấy, dù cho cô ta bài xích mamono và tộc bán nhân, cô ta vẫn có ý định đến cái thị trấn của mamono được đồn đại ấy? Cô nghĩ phải mất bao nhiêu năm mới mới có thể lên được level 100 với cái đống nhiệm vụ không liên quan đến vùng hoang mạc hay tiêu diệt mamono chứ hả? Tên còn lại thậm chí còn bi quan hơn về chuyện đấy, ngu ngốc. Hắn ta nói chúng tôi nên bắt đầu bằng việc kiếm tiền rồi mua trang bị tốt. Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn nói đấy thôi, tiền bạc, level, trang bị, tất cả đều sẽ đến với cả lũ nếu chúng tôi có thể đưa Tomoe và Mio đi cùng! Thằng nào cũng biết cứ có nguyên liệu là tự khắc có đồ trang bị rẻ thôi! Làm ơn dừng cái suy nghĩ kiếm giáp trang trước trong khi mình là một thằng đàn ông đi.

Tôi bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch. Nguy cơ rình rập nơi hoang mạc rất cao, tôi thừa nhận. Nên tôi sẽ xử lý đống nguy cơ đó rồi quay trở lại, sau đó một lần nữa sẽ thảo luận lại với hai người. Tuy họ có như vậy đấy, nhưng dù sao họ cũng là những người đã cùng đồng hành với tôi cho đến tận bây giờ. Tính đến năng lực và tính đồng đội, tôi không muốn giải thể nhóm của mình. Cái tên quan trọng Mio đó chẳng thấy ở đâu cả. hơn nữa, cô ta quá mạnh. Nếu tâm trạng của cô ta chuyển xấu, tôi thậm chí có thể bị gϊếŧ. Đâu phải do cấp độ của cứ điểm này đâu, mà chính là mạng sống nơi đây so với các thị trấn khác thực quá bị coi nhẹ.

Vậy thì cứ tiếp cận tên Raidou vẫn hay trông thấy vậy, sau đó, tạo tình huống cho phép tôi có thể nói chuyện với Mio.

Trang điểm nhiều nhất có thể và mang trên mình bộ trang phục thôn nữ mà thông thường tôi sẽ không mặc, tôi cố gắng bắt chuyện với hắn ta. Nhưng tên đó lại đang di chuyển quá bận rộn, đến mức, hắn ta thậm chí còn không để ý đến tôi. Cái thằng level 1 cỏn con. Thương nhân và ma pháp sư chắc hẳn là loại tôi ít có hứng thú nhất.

Tuy nhiên, tôi không có cảm giác hắn ta quen thuộc với phụ nữ ở bên. Gọi hắn ta là trai bao có khi là một sự nhầm lẫn hử. Vậy, không lẽ hắn ta là người hầu? Sau đó, tôi có ăn vận như gái bán hoa nhằm dùng cơ thể tạo quan hệ với hắn. Với một thằng đàn ông, dù ngủ với một người đàn bà một chỉ lần thôi, hắn ta rồi cũng yêu mến ả. Nếu hắn ta không bị ‘Mio nhuộm màu’, cách này hẳn sẽ hiệu quả.

Nhưng, đây hóa ra lại là một nước đi tồi tệ. Ngay khi tôi đã tiến đến được bước lôi kéo hắn vào, cả Tomoe và Mio đột nhiên xuất hiện và bắt cóc tên đó đi. Tên đàn ông đó, ẩn sau chiếc mặt nạ hắn ta chắc chắn phải rất đẹp trai. Tôi chưa từng nghĩ sẽ tồn tại một tên đàn ông khiến hai người đó tranh giành. Nếy vậy hẳn nó có nghĩa, cố dùng sự quyến rũ dụ dỗ hẵn ta sẽ chỉ mang đến phản tác dụng. Người tôi nên tiếp cận không phải là hắn ta, mà phải là Tomoe và Mio.

Nếu tôi có sự hợp tác của hai đứa kia, kết quả có thể sẽ khác, nhưng cuối cùng, kết quả lại là tôi thất bại trong việc tiếp cận bọn họ. Không khéo mặt tôi đã bị nhớ theo cách xấu rồi, chắc chắn cơ hội cho tôi tiếp cận Raidou đã giảm xuống. Không thể nhầm lẫn được việc hắn ta đang tránh né tôi. Nhưng, đã đến nước này rồi.

Tôi cần nghĩ ra một cách nào đó. Một phương pháp cho phép lợi dụng sức mạnh của bọn chúng.

Tuy vậy tôi chỉ có thể nghĩ ra những kế hoạch nửa vời. Hơn thế, dù cho tôi trốn thoát được với mạng sống của mình, khả năng tôi để lại ấn tượng xấu với Tomoe và Mio là cực kỳ cao.

Không còn lựa chọn nào khác, khi mà mọi chuyện đã đến nước này rồi, tôi cần phải khiến cho hai đứa còn lại hợp tác bằng bất cứ giá nào. Sau đó, dù có phải dùng mấy phương pháp rẻ tiền cũng được, chúng tôi sẽ khiến mọi chuyện thành công.

Với sự đồng ý của cả hai người, tôi bắt đầu nghĩ xem mình nên làm gì để có thể khiến bọn chúng hành động…

… …

Ra vậy.

Tôi sẽ không thể khiến chúng hành động được, nếu vậy thì bên này chỉ cần tiến hành khi bên đó bắt đầu thôi. Tệ là bên cạnh Tomoe lại có Toa, tên vốn là một Đạo Tặc Bóng Ma. Khi Mio và Raidou rời hoang mạc, chúng tôi sẽ theo sau chúng một khoảng cách để không bị phát hiện. Còn nếu như bọn chúng tiến vào vùng nội địa, chúng tôi chỉ cần từ bỏ là được.

Đúng rồi. Nếu như vậy thì hai đứa còn lại sẽ chấp nhận thôi.

Có khả năng chúng tôi có thể đụng tay đến phần thừa từ bọn mamono mà Mio săn. Thậm chí, chúng tôi còn có thể đến được thị trấn mamono. Số lượng bọn mamono bị yếu đi hay bỏ lại không thể ít được.

Sẽ có hiệu quả thôi. Dù việc tôi đồng ý với hai đứa còn lại về tính thảm hại của hành động này thực khiến tôi cảm thấy khó chịu. Thay vì bám theo Tomoe, tốt hơn hết nên đi theo Raidou hay Mio, và sự cạnh tranh sẽ giảm đi rất nhiều. Như vậy, mức độ nguy hiểm đồng thời cũng tăng lên, nhưng vẫn còn trong mức chấp nhận được. Kế hoạch của chúng tôi đã được quyết định.

Giờ chỉ còn việc xem khi nào bên đó hành động.

Nắm bắt được vị trí của Mio khó lắm. Hãy cứ tập trung vào Raidou đi. Nếu theo hắn ta, chắc chắn chúng tôi sẽ gặp được Tomoe và Mio. Đâu phải như hắn ta sẽ xông vào vùng hoang mạc một mình. Bởi vì hắn ta đâu có level hay thứ hạng gì đâu. Với Tomoe hay Mio bên cạnh, bọn họ sẽ cho hắn ta tiến vào hoang mạc như một trường hợp đặc biệt, nhưng nếu chỉ với hắn ta không thôi, không đời nào hắn ta nhận được sự cho phép.

Tuy nhiên, tên đó lại nhạy bén đến không ngờ. Bởi vì hắn ta hiện lại đang tránh né tôi. Nơi tôi lên kế hoạch gặp mặt, hắn sẽ đột tiên tránh xa và đi đường khác, nhiều khi chúng tôi còn mắt dấu hắn trong lúc bám theo. Nói tóm lại, bọn tôi không thể lường trước được hành động tiếp theo của hắn. Không biết vì sao hắn ta có thể nhận ra chúng tôi, nhưng chắc chắn là hắn ta hiện đang cảnh giác. Do đó tôi sẽ hỏi một trong hai đứa còn lại đổi vị trí với mình.

Ba đứa chúng tôi được sinh ra và lớn lên tại Tsige. Nếu dùng cả hai người, ít nhất chúng tôi cũng có thể bám theo Raidou tại những nơi hắn ta chưa biết. Tôi nên sẵn sàng chuẩn bị cho việc tiến vào vùng Hoang Mạc bất kỳ lúc nào.

Tôi cũng nên bắt đầu nghĩ đến việc khi cả lũ phải đối đầu với Raidou và những tên còn lại.

Sau khi cuối cùng cũng đã trở thành một mạo hiểm giả, chính giây phút này đây, giây phút khi cái cảm giác chiến tranh đang ập đến, chính là thời điểm tốt cho chúng tôi lan rộng tên tuổi mình. Một thứ mật tiên cực kỳ ngọt ngào đang treo ngay trước mặt tôi.

Đây chính là thứ mà họ gọi là cơ hội để đời. Để có thể thăng tiến. Tôi không thể thất bại ở đây được.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.