Chương 50: Cô rồng màu lam đáng tin cậy của tôi

Fu…

Fufufu…

Fufufufuhahahahaha!

Biết ngay mà.Tôi biết ngay mà!!!

Cái thế giới này sẽ chẳng bao giờ đối xử tử tế với tôi hết!

Vâng, đây là Misumi Makoto!

Hiện giờ tôi đang sử dụng 「Sakai」và cả hay tôi đều phải đang xử lý đống mũi tên với ma pháp đang giáng xuống đầu, cùng lúc đó phải dùng tay trái kiềm giữ cô Mio sắp sửa thoát ra. Ngoài ra còn phải che chắn cho đám ba người chả biết từ đâu xuất hiện, giờ tôi đang phải đàm phán ngừng bắn đây!

Tình huống gì thế này!?

Hỗn loạn, thực sự hỗn loạn.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế!? Tôi thực sự, đang phải cố gắng lắm mới không hét lên.

Có hai kẻ địch. Bọn họ là tộc tiên trong lời đồn.

Một người trong số họ đang sử dụng cung nhắm bắn chúng tôi đầy chính xác. Vấn đề là, những mũi tên bắn đi lại nhân bản ra cả đống và tôi đang gặp phải rắc rối tránh né chúng. Mấy mũi tên sở hữu cái hiệu ứng khó chịu quá đấy.

Người còn lại mang một cây trượng ngắn và, có lẽ, đang sử dụng một cổ ngữ siêu việt. Sử dụng ma pháp với tên gọi cổ xưa, cô ta đan xen, lồng các chú ngôn lại, giáng xuống hàng đống ma pháp tấn công lên vị trí của chúng tôi. Ma pháp được phóng đi phát nổ trước khi va chạm, làm tăng vùng bị ảnh hưởng. Một quả bóng băng nổ bùng như một viên buckshot, những lưỡi dao bằng gió vô hình.

Cũng may là không có đòn tấn công mang thuộc tính hỏa nào, không thì gây hỏa hoạn mất. Mấy tên này thích những đòn nhân bản quá đấy.

Chỉ nghe cái tên cổ ngữ siêu việt đã thấy nó ấn tượng đến mức nào rồi, nhưng nó khác với ngôn ngữ tôi đang sử dụng. Mà, thì đúng là siêu việt mà, nó tốt hơn so với ngôn ngữ của tôi ở khía cạnh vốn yếu hơn là hiệu năng tận dụng ma lực và thời gian thi triển. Nếu nói về sức mạnh ma thuật, nó có khi đứng hạng đầu.

Hai tên tộc tiên phơi bày một cách hoàn hảo làn da nâu và đang sử dụng giáp cỏ. Nhìn chúng trông giống quần áo hơn là áo giáp. Với những vũ khí như vậy, tôi nghĩ áo giáp của họ cũng đã được cường hóa.

Tôi từng nghĩ quần áo xanh lục chỉ hợp với high-elf đến từ hòn đảo bị nguyền rủa ấy, nhưng có vẻ như tôi đã nhầm lẫn. Người đẹp thì mặc gì cũng vẫn đẹp.

Mắt đỏ và tóc trắng. Vóc dáng tao nhã, thay vì một vẻ đẹp đầy quyến rũ, gọi là mảnh mai thì đúng hơn.

Tên đang sử dụng cung cao hơn tên dùng ma thuật một cái đầu. Xếp hai người đó lai với nhau sẽ tạo ra một khung cảnh tuyệt lắm đây.

Yaa~! Làm ơn ngừng tấn công đi~ Nghe chúng tôi nói đây này~!

“Bọn hyuman khốn nạn! Dám nhắm đến loài hoa ‘xích công’ bám rễ vùng đất này, nhận thấy sự trừng phạt đi!”

Nếu tôi chết thì phiền lắm. Nếu tiếp nhận trừng phạt chỉ có cái chết, xin miễn! Các cô làm ơn ngừng bắn có được không!? Vậy ra mấy người gọi ambrosia là ‘xích công’ hử! Hẳn rồi, vẻ ngoài của nó đúng trông giống một bông hoa sen đỏ thắm thật.

“Tỗi lỗi đó, nhận lấy với mạng sống của ngươi đi”

Ngươi có ý gì khi nói “nhận lấy” chứ hả! Có phải đó là một từ chuyên ngành không đấy!? Cô có bị điên không!?

(note: とりま)

Chẳng khác gì quỷ dữ, cô ta ném cho tôi cả một chùm phong đao và băng đạn!

“Chỉ là hiểu nhầm thôi. Nghe này, tôi và tùy tùng của mình không có liên quan đến ba người kia. Giờ làm ơn nghe chúng tôi nói đi! Đúng hơn, đừng có tấn công nữa!”

“Không phải từ nãy đến giờ ngươi đang bảo vệ ba tên đó sao!? Nếu không phải là đồng bọn của chúng thì ngươi là tên nào!? Sử dụng một ma pháp không rõ nguồn gốc như thế!” Tôi không nghĩ mình có thể giải thích 「Sakai」trong tình huống này. Thậm chí cư dân của Asoa cũng chỉ bị thuyết phục một nửa.

“Hơn nữa, ta có thể ngửi thấy mùi hoa ‘xích công’ trên người ngươi. Ngươi, kẻ ăn cắp, giờ chỉ còn nước chết hoặc sống mà thôi!”

Ngươi là chó đó hả!? Mấy điều ngươi đang nói toàn lạ lùng hết không, theo nhiều nghĩa đấy! Mụ nữ thần khốn nạn, thông dịch hẳn hoi hộ cái! Mọi người ở đây có phải đang giao tiếp không vậy!?

Nếu ngươi là chó, cư xử như một con chó và tuân lệnh đi.

“Gâu”

“Sao ngươi lại sủa!?”

“Tự nhiên ta thấy mình được khai sáng, nói rằng mình phải sủa”

“Sự khai sáng không tự thân ngươi thấy được! Dù sao, dừng lại… không, làm ơn dừng lại đi! Mọi chuyện đang ngày càng trở nên nguy hiểm rồi!”

Cái tên nâu-san này thật kì lạ. Nếu tai của cô ta dài thêm, cô ta sẽ là một dark elf hoàn hảo luôn! Mặc dù bọn họ chẳng có cái bầu không khí u ám với khi chất quý tộc của tộc elf! “Này, tên kia! Không phải ngươi toàn chạy trốn đó chứ hả? Nếu ngươi có thể đánh bại bọn chúng, làm ngay luôn đi”

“Đúng thế, vì chúng ta cuối cùng cũng đã tìm thấy được kho báu ambrosia này! Bọn ta sẽ chia cho ngươi một ít, nên tiến tới và đánh bại hai tên kia đi!”

“Lạnh quá~, chết mất thôi ~~, lần này chắc chắn tôi chết mất~!

Câm mồm lại bộ ba hyuman kia. Ngay khi các ngươi xuất hiện, rõ ràng bọn ngươi đã luôn bám theo bọn ta! Từ khi nào mà các ngươi là người phát hiện ra hả!?

Đáng lẽ tôi nên cắt đuôi lũ đeo bám kém cỏi này nếu biết chuyện này sẽ xảy rồi! Giá như bản thân tôi đừng có quá cẩn thận đến vậy chỉ để chờ xem chúng sẽ làm gì!

Tôi nghĩ bọn chúng sẽ không gây ra vấn đề gì đâu, nên tôi để mấy người này chạy lang thang, nhưng cuối cùng, mọi chuyện hoàn toàn trái với tôi mong đợi. Tôi thừa nhận mình đã quá tự tin, cho rằng mình có thể xử lý bất cứ thứ gì đến từ bộ ba ấy. Nói thêm, người phụ nữ đang oang oang nói kho báu đó, tôi nhớ cô ta ở đâu đó… Nếu tôi nhớ không sai, hình như đó là Onee-chan bán hoa. Cô ta là một mạo hiểm giả sao?

Hân tộc gọi tôi là bán nhân, bán nhân gọi tôi là quỷ nhân và quỷ nhân gọi tôi là tên hân tộc xấu xí. Tôi tồi tệ đến mức nào chứ.

“Waka-sama~ Em ăn bọn chúng được đúng không? Cái lũ đó, gϊếŧ được đúng không? Bọn chúng dù gì cũng đang lãng phí quá nhiều thời gian của Waka rồi. Em ăn nhé, được đúng không-desu ne?”

“Khôngggg! Mio, đợi đã!”

Tôi từ chối cái tiếng rêи ɾỉ Mio phát ra trong khi bị hai tay tôi với hết sức bình sinh ôm lấy! Cô ấy chắc chắn định chén sạch mọi thứ trong khu vực này rồi! Cô ấy vừa nói vừa nhìn xuống đất kìa!

Mọi lối đều bị chặn mất rồi! Tôi thực sự bị bao vây tứ phía (tính cả phía bên tôi). Tôi phải làm gì bay giờ, phải làm gì trong tình huống này!? (Waka. Nhìn trông thân mật quá nhỉ)

Ô, cô tùy tùng đầu tiên của tôi! Có phải, tình thế sắp đảo ngược rồi không? Phải không? Dù bị bao vây tứ phía, vẫn còn trên đầu mà?

(Tomoe, đúng là Tomoe rồi! Cô có thể làm gì với đống này không!?)

(… Với chủ nhân chỉ đi hẹn hò với mỗi Mio, dù cho em nhận được mệnh lệnh như vậy…)

(Không, chuyện này khác hoàn toàn-jan. Tôi chỉ đến đây nói chuyện với các tiên thôi-jan. Bỏi vì nếu tôi để Mio một mình, bọn họ sẽ chui hết vào bụng cô ấy mất!)

Tomoe, nói vậy sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt. Cô thực sự không biết nắm bắt bầu không khí gì cả.

Thật chứ, Tomoemon cứu mình với!

(Anh thậm chí còn đem đám hân tộc theo, vui lắm chứ hả)

(Bọn họ bám theo đấy chứ! Tomoe, cầu xin cô! Cô muốn đồng lúa, rèn katana hay bất cứ thử nghiệm nào cũng được! Nếu cô có kế hoạch gì, làm ơn làm luôn đi!) (!? Em đang đợi những lời đó đấy! Đúng là hình phạt hay treo thưởng rồi, liệu đây có phải chân lý của xã hội! Em sẽ lôi ba tên hân tộc kia đến Asora, nên anh làm vụ nổ gì đó vừa vừa thôi nhé. Sau đó Waka có thể thả Mio ra được rồi và nói chuyện với đám ‘forest ogres’ kia.

‘Forest ogres’!

Bọn họ là orge! Không phải tiên! Hơn nữa, tôi đã hứa một điều hết sức ngu ngốc! Tôi chắc chắn 100% bây giờ nghề rèn kiếm với ruộng lúa sẽ được sản sinh trong Asora!

Tôi đã xác nhận đây là một tộc khá dữ tợn. Không lẽ orge được xếp vào nhóm tiên trong thế giới này?

“Gϊếŧ Gϊếŧ Gϊếŧ…”

Rape eyes, rape eyes má ơi~

Mio sắp dấn thân vào con đường cực kỳ nguy hiểm mất rồi. Tomoe-san, cầu xin cô, làm ơn nhanh lên!

Forest ogres-san đang bắn đi hàng mưa những mũi tên.

“CHẾT ĐI!” “Lằm ơn làm gì đó đi!”

Từ ‘forest ogres’ đến nhóm hân tộc. Và từ nhóm hân tộc cho đến tôi. Từ ngữ bay loạn xạ.

Mưa tên đang tiến đến chỗ chúng tôi.

Tôi tạo một vòng tròn kết giới lửa bao quanh nhóm hân tộc. Vật liệu chính của những mũi tên là gỗ. Và trông như chúng không có cường hóa gia tốc nên.

Màng lửa lan ra từ mặt đất cho thấy nó nóng đến nỗi thiêu rụi tất cả. Tuy không đủ nóng có thể đốt cháy đầu mũi tên, nhưng ít nhất nó có thể triệt tiêu đi nguồn động lực, tương đương với mất đi sức tấn công.

… Xin thứ lỗi cho tôi vì những vết bỏng.

Tôi có thể nói sự hiện diện của ba người kia đã biến mất. Bức tường lửa đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ hoảng loạn, không thể mở bất kỳ lời phản đối nào với Tomoe, người đã mang bọn họ đi.

Vậy giờ chỉ còn Mio và hai cô ‘forest ogre’ hử. “Mio, này Mio!”

Không một lời đáp, có vẻ như đây chỉ còn là một cái xác~ không, cô ấy đang thì thầm điều gì đó.

“Kệ tất cả, ta sẽ làm, ăn, tan chảy mọi thứ, uống chúng không khác gì nước ép~”

Tuyệt. Đó là những gì cô định làm hử!?

Uuuu, không còn lựa chọn nào khác!

Tôi có hơi lưỡng lự nhưng, nắm lấy một viên đạn băng sắc nhọn với bàn tay của mình, tôi dùng sức.

Có rất nhiều cách khác tốt hơn, nhưng giờ đã quá muộn rồi.

Máu tôi nhỏ ra. Không có nhiều đến thế đâu, được chứ?

Tôi đưa bàn tay bị thương của mình đến gần Mio, người tôi đang ôm trong tay trái. Nếu nói một cách chính xác, tôi bịt miệng cô ấy lại.

Những lời lẩm bẩm của cô dừng lại. Không phải vì tôi bịt miệng cô, mà vì thứ chất lỏng màu đỏ chạm lấy đôi môi Mio.

Cảm giác lưỡi của Mio trong bàn tay tôi gửi một dòng điện chạy suốt cơ thể. Chậc, uống, uống đi. Sau đó làm ơn dừng mấy lời độc thoại nghe như thần chú gì đâu đi nhé. Với tình huống hiện tại, trong lúc này Mio sẽ ngừng cử động.

Vậy.

Tôi sẽ thay đổi hành động, không vừa di chuyển vừa gọi đám ‘forest ogre’ấy nữa.

Tôi nhìn chăm vào hai cô gái và dừng chân.

“Hân tộc, tự thanh trừng đó hả?”

Bọn họ chắc hẳn nghĩ rằng tôi đã thiêu rụi ba người kia. Nếu nhìn từ ngoài vào có khi cũng giống thế thật,

“Không, tôi chỉ tách biệt họ ra thôi”

“Đã ngừng di chuyển”

Ngay sau đó cô ta chỉ cậy gậy về phía tôi.

Tôi cảm nhận một sự thay đổi của môi trường xung quanh. Đây là phong ma pháp hử. Tôi không biết đây là loại ma pháp gì, nhưng phần nào đó tôi có thể nói được thông qua câu chú cô kia đang sử dụng và lượng ma lực đang tập hợp lại. Đây là một kỹ thuật khó khác hẳn với những gì cô ta dùng cho đến giờ.

“Mio, phân tán”

Một từ, chỉ với một từ tôi ra lệnh cho Mio, người đang bị tôi ôm lấy. Ma thuật bóng đêm có vô số đặc trưng mà những ma thuật khác không có. Một trong số những đặc trưng đó là sự đối nghịch với ánh sáng, vốn là nguyên tố của Nữ thần và tất cả mọi người đều ghét nó. Tiện thể, tôi thì không bận tâm đến chuyện ấy chỉ một chút.

Một trong những khía cạch đặc biệt khác đó là…

“Vâng, Waka-sama”

Cô ấy lấy lại ý thức rồi (có lẽ vậy), tôi nhìn theo dòng chảy ma thuật của Mio. Cô chắn chắn đã ‘nắm’ được tình huống chỉ với một ánh nhìn. Ngạc nhiên thật, đây hẳn phải là kỹ năng được sinh ra từ bản năng của cô ấy.

Ngay trước khi ma lực được tập trung và thuộc tính được thêm vào.

Ma pháp vốn đang được hình thành, tan biến.

“!?”

Hai cô ‘forest ogres’ trưng ra gương mặt như thể nói với tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mà, hiển nhiên đúng không. Loại kỹ thuật này nếu so sánh chắc giống nhất với trò nhào lộn trên không. Tôi đã cố thử tập luyện khi biết về nó, nhưng hiện tại vẫn chưa ở trạng thái có thể áp dụng trong thực tế. Nó ở mức độ, nếu tôi biết về kỹ năng chuẩn bị được sử dụng, tôi có thể phân tán. Nguyên tố bóng đêm ăn ma lực. Hơn nữa, trong những tình huống thông thường, nó rất hiệu quả.

Với một ma pháp đã được hình thành hoàn chỉnh, khả năng ăn của bóng đêm sẽ kém hiệu quả hơn. Nếu muốn ma pháp biến mất lượng ma lực cần sử dụng sẽ tăng lên gấp vài lần. Khi đối chọi với những người sử dụng ma cụ như gậy phép hay như những người thu thập ma lực quanh đầu ngón tay, khả năng hấp thụ khá hiệu quả.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ma lực vốn tập trung xung quanh bàn tay bị ăn mất trước khi được kích hoạt?

Câu trả lời đơn giản thôi. Ma pháp sẽ bị hủy bỏ. Hơn nữa, lượng ma lực bị ăn mất sẽ không quay trở lại vói người sử dụng, nên ma lực của người đó sẽ bị cạn kiệt.

Nói gắn gọn, một phương pháp chống lại ma pháp được hoàn thiện. Với bất cứ nguyên tố nào khác. Nhưng để làm được như vậy, cần phải nhanh hơn một bước so với người sử dụng, trong việc chuẩn bị và có thể đọc được quá trình sắp xếp câu chú, hơn nữa, cũng cần phải kích hoạt ma pháp trước đối thủ và phải rà quét ngược lại cái cốt lõi trong câu chú của kẻ địch, chính là nơi ma lực tập trung lại.

Mức độ khó cực kỳ cao. Mà, cho dù tôi có nói vậy, Mio, người vốn đã quen thuộc với nguyên tố bóng đêm từ rất lâu rồi, có thể hoàn thành quá trình này không khác gì việc thở vậy. Bản năng, đáng sợ thật.

Và tất cả những việc như nhào lộn trên không đó cần phải được thực hiện trong thực chiến. Nếu muốn đấu lại Mio, thay vì sử dụng ma pháp với câu chú dài dòng và sức tấn công lớn, hiệu quả hơn nên dùng một ma pháp đơn giản, năng lực cao, có thể phát ra liên tục. Mà có khi bản thân cũng bị ăn mất đấy. Chẹp, tôi không muốn làm việc đó đâu. “Nếu cần thiết phải thể hiện sức mạnh trước khi nói chuyện…”

“Hô~ vậy giờ ngươi nóng lòng chiến đấu rồi hử?”

“Đợi đã. Có gì đó lạ lùng”

Cô gái B cảm thấy hơi chút phiền nhiễu trước sự thật cô ta không thể kích hoạt ma pháp của mình. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi!

“Tôi sẽ chứng minh việc đấy bằng cách khiến cho hai cô phải vô lực!”

Kẻ địch đang sử dụng một cây trượng ngắn và cung tên. Tuy nhiên, nếu tôi nhắm như thế này, đòn tấn công cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể tôi.

(Mio, có thể hơi chói một chút đấy)

Tôi nói gắn ngọn cho Mio ý định của mình.

Trong tích tắc, tôi tăng cường sức mạnh cho ma pháp ánh sáng và đặt thời gian tác dụng, sau đó ném nó vào giữa hai người và khiến nó bùng nổ. Ma pháp này không có đặc tính gì cả, chỉ là muốn ngăn cản tầm nhìn của bọn họ. Hừm, vì tôi vẫn chưa bỏ mặt nạ mình đang đeo, nên tầm nhìn của tôi có hơi chút khó khăn cũng không quá ngạc nhiên. Tôi nghĩ cũng tốt nếu như họ có được chút lợi thế!

Hai người bọn họ đang cố gắng thoát ra khỏi luồng sáng, tại nơi đó, tôi bắn ra một 「Brid」lên vật thể trên tay họ.

Tôi phá hủy cây trượng và cánh cung vốn là vũ khí của hai người. Đề phòng trường hợp những vũ khí ấy bền hơn tôi nghĩ, tôi chuẩn bị sẵn câu chú tiếp theo, nhưng có vẻ như việc đó không cần thiết.

Tôi, tôi mệt lắm rồi…

Chúng tôi cuối cũng cũng có thể đàm phán. Đây vốn là một trò chơi có thể giải quyết thông qua việc ấn nút NÓI CHUYỆN mà.

ーーーーー

~ Obabobu ~

Crimson – Xích công

Forest orge

Hyuman – Hân tộc

Có ai có ý tưởng nào hay thay thế mấy từ này không : )

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.