Chapter 13: Sự thật

Tsunade tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Sakura đang cười cợt trước mặt bà.

“SAKURA, EM LÀ MỘT Y NHẪN” Tsunade gắt lên.

Sakura ngửa đầu, tu vào một ngụm rượu.

“Bởi vì em là y nhẫn, nên em hiểu rất rõ bản thân mình hiện tại là như thế nào” Sakura khẳng định.

Cảm nhận từng chút một thứ nước uống cay xè đang chảy qua cổ họng. Sakura thỏa mãn, thở một hơi.

“Vả lại, cô biết em cũng không hay như thế này mà ?” Nói xong câu này, ánh mắt Sakura vô định hướng về phía xa xăm.

Tsunade trầm mặc, dường như đang còn phân vân điều gì đó. Nhưng cuối cùng, bà vẫn lựa chọn tiến tới ngồi xuống cạnh Sakura, tay vớ loạn lấy một trong số những bình rượu ở gần đó, chậm rãi mở nắp nốc vào một hơi.

Bà sẽ không tò mò Sakura lấy chỗ rượu này từ đâu ra, vì bà biết Sakura sẽ không nói.

“Em biết cô có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi em, vậy nên em sẽ từ từ giải thích trong lúc chúng ta cùng nhau uống rượu” Sakura liếc nhìn biểu cảm cau có của Tsunade.

Rồi cô ngước mặt lên trời, quan sát những vì sao đang tỏa sáng, lòng đột nhiên nhớ đến một người.

“Tớ nghĩ cậu nên dựa vào đây, và khóc đi, thỏa thích” Sasuke nhiệt tình vỗ vỗ vào vai mình.

Sakura có chút buồn cười, liên tưởng đến dáng vẻ ngốc nghếch của Sasuke ở thế giới bên kia.

“Mấy ngày trước, em và Naruto ngoài ý muốn bị Madara đưa đến thế giới khác. Thế giới đó tồn tại song song với thế giới này và cũng là bản thể đảo ngược của nơi chúng ta đang sinh sống. Em có nghe Shikamaru bảo là vài ngày trước có người giống hệt em từ trên trời rơi xuống rồi cư xử rất kì quặc, em đoán đó là Sakura của thế giới bên kia” Sakura hồi tưởng lại mọi chuyện.

“…Hóa ra là như thế, lúc đó bọn ta còn tưởng là em bị mất trí nhớ. Đám nhóc kia đã tìm mọi cách để em nhớ lại, cho dù có phải thực hiện những việc ngu ngốc” Tsunade thở dài, nhớ đến câu nói của ‘Sakura’ lúc trước.

“Cái này là hàng thật ạ ?” Sakura với đôi mắt trẻ thơ nhìn chằm chằm vào ngực Tsunade, thắc mắc lên tiếng.

“Cô Tsunade… cô còn nhớ lần đầu tiên em uống rượu không ?” Sakura chống cằm, nhìn Tsunade.

“Tất nhiên là vẫn nhớ, còn rất rõ nữa là đằng khác. Khi đó, em vừa uống có ba ngụm rượu đã gục mặt xuống bàn bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh dậy thì lại bị hơi men của rượu còn sót lại làm cho khóc nấc lên. Hại cho Shizune phải khó khăn dỗ dành em cả buổi, đã vậy còn phải tự mình cõng em về nhà nữa” Tsunade phì cười, dáng vẻ của Sakura khi đó, cả đời này bà cũng không tài nào quên được.

“Sau đó, em còn mơ hồ kể ra tất cả bí mật của em. Nào là em chỉ mặc mỗi đồ lót khi đi ngủ, về đến nhà thì lại quăng giày bừa bộn khắp nơi không bao giờ để ngăn nắp. Ngoài ra, em còn nói xấu rất nhiều người nữa, trong đó có cả ta” Nghĩ đến đây, mặt Tsunade bất giác đen lại.

“Ầy, xem ra cô nhớ rất rõ mấy chuyện đen tối của em nhỉ…” Sakura bối rối nhìn đi chỗ khác trước ánh mắt mãnh liệt của Tsunade đang hướng về phía mình.

Sakura hoài niệm, những ký ức cùng Ino, những kỷ niệm về đội 7, những chuỗi ngày được bầu bạn với Tsunade và Shizune. Cả đời này, Sakura sẽ không bao giờ quên.

Ít nhất là cho đến khi cô còn sống.

“Nhưng ta không biết từ bao giờ, đứa bé đã từng rất dễ say xỉn ấy giờ lại có tửu lượng cao như thế này…” Mắt Tsunade nheo lại, có chút không rõ ràng nhìn chằm chằm Sakura ở trước mắt.

Bất giác trong lúc trò chuyện với Tsunade từ nãy đến giờ, bên cạnh Sakura đã xuất hiện ba vò rượu rỗng.

Sakura hơi cúi đầu, yên lặng không đáp lời bà.

Mình cũng không thể nói với cô Tsunade là trong ba năm nay, mình đã uống rượu nhiều đến mức có chút không còn cảm giác với rượu được…

Sakura sợ đắng, cũng sợ cay, nhưng lại sợ nhất là những giọt nước mắt của mình. Cũng sợ hãi chính con người thật của cô.

Nếu như không uống rượu, nếu như không say, Sakura sợ mình sẽ lại nhớ về những ký ức hạnh phúc khi còn bên đội 7. Cô sợ mình sẽ tự trách chính bản thân, sợ mình lại lần nữa ôm khung ảnh của đội khóc lóc cả đêm.

Hơn ai cả, Sakura ghét sự yếu đuối của chính bản thân mình.

Học sinh của nhẫn giả sao chép ? Đệ tử của tam nhẫn huyền thoại ?

Mọi người luôn ca ngợi cô bằng những câu từ hoa mỹ, nói rằng cô là một học sinh xuất sắc thế nào, là y nhẫn ưu tú ra sao. Họ ca ngợi cô nhiều đến mức cô suýt nữa thì đã tưởng đó thật sự là suy nghĩ của mọi người về bản thân mình, nhưng sự thật thì lại chẳng phải vậy…

[adrotate banner=”8″]

“Này, nghe nói Haruno Sakura đã trở thành đệ tử của ngài đệ ngũ rồi đấy”

“Thật à ? Vậy chắc là nhờ cầu nối mối quan hệ giữa Naruto và ngài Hokage rồi” Người kia cảm thán.

“Cô ta may mắn thật đấy, đầu tiên là có một người thầy danh tiếng, sau đó lại là hai người đồng đội ưu tú, một là tộc nhân Uchiha, một lại là jinchuuriki Kyuubi. Giờ thì lại có thêm một người thầy là tam nhẫn, không biết cô ta gặp phải cái vận gì mà lại may mắn như vậy nữa” Người nọ giọng điệu đầy ghen tị.

“Nhưng ở cạnh những người ưu tú như vậy, cô ta hoàn toàn trở nên mờ nhạt. Giống như được thêm vào chỉ để làm nền cho bọn họ ấy”

“Mà tôi thấy ngài đệ ngũ rõ là cũng có quan tâm cô ta đâu, suốt ngày chỉ cho cô ta mang đống tài liệu hết chạy qua rồi chạy lại, chả thấy truyền dạy cho cô ta chút gì cả”

“Còn phải nói sao ? Loại người không xuất thân từ gia tộc danh giá lại còn dựa vào mối quan hệ như cô ta làm sao có thể xứng đáng nhận được sự truyền dạy từ ngài đệ ngũ chứ ?”

Sau khi tán gẫu một hồi thì hai người kia liền rời đi. Ngay sau đấy, Sakura bước ra từ bức tường khuất góc gần đó, gương mặt không rõ là đang thể hiện biểu cảm gì.

“Này, mọi người nghe tin gì chưa ?” Một người hớt hải chạy vào.

“Chắc không phải chuyện của Setsuna với Kito đấy chứ ?” Người khác lên tiếng.

“Chính là bọn họ. Sáng nay tôi vừa nghe tin mọi người tìm thấy thi thể họ ở một con hẻm của làng, tứ chi đều chặt ra hết cả, nội tạng cũng bị lôi ra ngoài, biểu cảm lúc trước khi chết còn vô cùng thảm thiết đó”

“Dù bọn họ bình thường có hơi độc mồm độc miệng một chút, nhưng chết như thế cũng quá thảm rồi…”

“Là ai mà lại ra tay độc ác như vậy chứ ?” Người kia thở dài, có chút rùng mình.

Sakura ôm đống tài liệu, đi ngang nơi mọi người đang xì xào bàn tán, miệng nhếch lên một nụ cười không rõ.

Năm đó, Sakura 14 tuổi.

“Sakura, em thay đổi” Tsunade nhíu mày.

Từ bao giờ, bà đã không còn nhìn thấu được con người của Sakura nữa.

Sakura không phải Naruto, vậy nên cô không thể lớn lên một cách vô tư không uất hận khi mà phải sống trong cảnh hằng ngày hứng chịu những lời bàn tán, những ánh mắt khinh bỉ cùng những bộ mặt giả tạo của mọi người xung quanh.

Tâm hồn và suy nghĩ của Sakura dần trở nên méo mó theo từng năm tháng. Cho đến khi cô kịp nhận ra, thì nó đã thay đổi đến nỗi chính cô cũng cảm thấy kinh tởm bản thân mình.

“Thay đổi ? Cô nghĩ vậy sao, cô Tsunade ?” Sakura cười cười nhìn Tsunade.

“Ta đã không còn nhìn thấy vẻ kiên cường năm đó trong ánh mắt hiện tại của em nữa, Sakura. Em đã thay đổi” Tsunade thở dài, trong lòng sinh ra một chút hối hận.

Nếu như ngay từ đầu bà kịp nhận ra và ngăn cản mọi thứ, liệu Sakura có phải đi đến bước đường này ?

“Đúng vậy, em đã thay đổi. Thay đổi đến mức… chính em cũng không nhận ra bản thân mình nữa rồi…” Sakura hơi cụp mắt.

Tsunade bất lực, siết chặt tay.

“Ta xin lỗi…” Tsunade nhẹ giọng.

Vì đã không thể làm được gì cho em…

“Cô không cần tự trách chính mình, vì cô chẳng có lỗi gì cả” Sakura khẳng định.

Nhưng Tsunade lại không cho là vậy.

Ngoài Ino ra, thì Tsunade là người thứ hai biết được Sakura tồn tại hai nhân cách.

Bà đã từng chứng kiến Sakura nói chuyện một mình với hình ảnh phản chiếu của bản thân qua tấm gương trong nhà vệ sinh ở bệnh viện. Hết tự nói chuyện, rồi lại tự nở một nụ cười đáng sợ đầy khó hiểu.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, sau một hồi tự lẩm bẩm, dường như xảy ra bất mãn với chính mình, Sakura tức giận đập vỡ tấm gương, điên cuồng ôm đầu la hét dữ đội một hồi lâu, rồi mới khôi phục dáng vẻ bình thường, chậm rãi đi ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mà chuyện đó, cũng chẳng phải chỉ xảy ra một lần duy nhất.

[adrotate banner=”8″]

“Cô Tsunade, em không hiểu sao nhưng tấm gương trong nhà vệ sinh ở khu sảnh Nam đã bị nứt vỡ rất nghiêm trọng” Shizune hơi nhíu mày, báo cáo.

“Ta biết rồi, em cứ cho người mua cái mới thay vào là được” Tsunade thở dài.

“Em… đã kết thúc mối quan hệ với đội 7” Sau một hồi trầm lặng, Sakura lên tiếng.

“Em nói gì ?” Tsunade giật mình hỏi lại.

“Cô Tsunade, em mệt mỏi” Sakura nhắm mắt lại một chút, rồi lại mở mắt ra.

“Em mệt mỏi vì cứ phải đuổi theo bọn họ mãi. Trong ba năm qua, em đã luôn cố gắng bắt kịp hai người họ dù bọn họ cứ cố đẩy em ra khỏi cuộc đời của mình. Em vẫn cứ lao đầu vào như một con ngốc… Cho đến khi suýt bị Sasuke giết chết, em mới biết được, em đã đến giới hạn rồi”

“…Sakura, em có biết là mình đang làm gì không ?” Tsunade nghiêm túc.

“Em biết chứ, và em cũng sẽ không hối hận” Sakura khẳng định.

Tsunade yên lặng.

Bà biết, sau tất cả những gì mà Sakura chịu đựng, đây vốn cũng là lựa chọn tốt nhất cho con bé. Chỉ là bà vẫn không dám tin. Cô nhóc mạnh mẽ bà từng nhìn thấy năm đó, giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.

“Nghỉ ngơi một chút đi. Sẽ mất một chút thời gian để quen dần với đôi mắt Mangekyou mới. Nhân tiện, cậu có thấy đau không ?” Tobi trầm giọng.

“Không, hoàn toàn ổn. Tôi có thể cảm thấy sức mạnh của Itachi… Sức mạnh của tôi đang ngày càng tăng” Sasuke nhếch mép, cười đầy thỏa mãn.

Anh hai… em sẽ báo thù cho anh

Sakura cho tay vào túi quần, lấy ra ba viên xúc xắc không biết đã chuẩn bị từ bao giờ.

“Cô Tsunade, cô còn nhớ trò tài xỉu này không ?” Sakura tung hứng ba viên xúc xắc trên tay, tươi cười nhìn Tsunade.

“Tất nhiên là ta nhớ…” Tsunade nhẹ giọng.

Bà là người đã dạy Sakura uống rượu, cũng là người dạy cô cách chơi cờ bạc.

Chỉ là không ngờ cô bé năm nào còn cùng bà nô đùa, thoáng chốc đã cùng hùa theo Shizune giấu đi chỗ rượu ngon của bà, còn cấm túc bà không được chơi chơi cờ bạc.

“Cô có muốn cùng em chơi một ván không ?” Sakura dụ hoặc lên tiếng.

Tuy Tsunade là người dạy Sakura trò này, nhưng cũng là người thua dưới tay Sakura nhiều nhất. Vì vậy, bà có chút lưỡng lự.

“… Điều kiện của em là gì ?” Tsunade thắc mắc.

“Em muốn… cô giảm nhẹ tội cho Uzumaki Karin”

Tsunade bất ngờ, nhìn chằm chằm Sakura.

“Em quen cô ta ?”

“Có… một chút” Sakura bối rối, né tránh ánh mắt tò mò của Tsunade.

“Sakura, em hẳn phải hiểu. Sasuke hiện giờ là tội phạm đa quốc gia, mà tòng phạm của cậu ta nếu bắt được thì chắc chắn cũng sẽ bị xử phạt không nhẹ” Tsunade nghiêm mặt.

“Nhưng mà theo em biết, vai trò của cô ấy trong đội chỉ là một y nhẫn. Trong quá trình đồng hành cùng Sasuke, cô ấy cũng chưa từng tham gia vào việc giết người”

“Suy cho cùng thì tòng phạm vẫn là tòng phạm” Tsunade lắc đầu.

“Em biết là mình không nên nói điều này… Nhưng… cô có thể nể tình mấy năm qua em luôn nỗ lực cống hiến cho làng mà giảm nhẹ tội cho Karin không ?” Sakura khẩn cầu.

“…Ta sẽ không đảm bảo việc này, vì một phần của chuyện này là do Ibiki của tổ hình sự chịu trách nhiệm. Nhưng trước hết, em phải thắng được ta đã”

“Được, chúng ta bắt đầu”

Sakura mỉm cười, tung ba viên xúc xắc lên trời, rồi sau đó nhanh chóng dùng hai tay bắt lại.

Vì Sakura cũng không thể nhét vừa cái cốc và cái đĩa xốc to như thế vào túi quần, thế nên chỉ có thể dùng tay mình để thay thế mà thôi.

“Em chọn tài” Sakura chờ đợi nhìn Tsunade.

“Vậy ta sẽ chọn xỉu” Tsunade đáp chắc nịch.

Sakura chậm rãi mở tay ra.

6-6-2

“14, là tài. Cô thua rồi nhé” Sakura cười đắc ý.

“Chết tiệt…” Tsunade vuốt mặt, rủa thầm.

“Cô phải giữ lời đó” Sakura nháy mắt.

“Được rồi, sáng mai ta sẽ gửi văn kiện thông báo cho phía Ibiki. Còn kết quả thế nào thì vẫn là xem quyết định cuối cùng của ông ta” Tsunade thở dài.

“…Cám ơn cô” Sakura tiến tới, bất ngờ ôm lấy Tsunade.

“… Được rồi, về thôi” Tsunade cười hiền, nhẹ xoa đầu Sakura.

Sakura đứng ở bên ngoài khu vực thẩm vấn, vừa định gõ cửa thì đã nghe thấy âm thanh thảm thiết ở phía bên trong truyền ra.

“Và tên Orochimaru bắt tôi làm những việc thật kinh khủng. Sau đó, Sasuke đến bắt cô gái yếu ớt tội nghiệp là tôi phải đi theo anh ta. Vậy mà… vậy mà cuối cùng anh ta lại phản bội tôi” Karin nước mắt đầy mặt, giọng điệu uất ức.

Cả người Sakura cứng ngắc, bàn tay đang định gõ cửa cũng khựng lại giữa chừng. Mặt bất giác đen lại.

“Tôi cũng chỉ là nạn nhân thôi mà” Karin gục đầu xuống bàn, khóc lóc thảm thiết hơn.

Sakura hoàn toàn gục ngã.

“Tôi hiểu rồi, cô thật là đáng thương” Cậu trợ lí mới của Ibiki cũng không kiềm nổi nước mắt trước tình cảnh éo le của Karin.

“Đúng là…” Ibiki nhắm mắt, có chút bất lực.

“Tôi không có kêu cô khai thân thế của mình. Tôi đang bảo cô cung cấp thông tin về Akatsuki, Sasuke và cả Kabuto… Còn ngươi đừng có mùi mẫn như thế nữa. Tinh thần lung lạc thế thì làm cái quái gì được ?” Ibiki liếc nhìn cậu trợ lí còn đang khóc lóc thương tâm.

“E..em xin lỗi” Cậu trợ lí kia áy náy.

“Được rồi, nhưng chỉ khi ông anh chấp nhận điều kiện của tôi đã” Karin chống tay lên mặt, thâm hiểm nhìn Ibiki.

“Điều kiện của cô ?” Ibiki thắc mắc hỏi lại.

“Trước tiên, phải bồi bổ cho tôi cái đã… Một tô thịt cốc lếch chiên xù nhé” Karin hưng phấn.

“Thịt cốc lếch chiên xù cái đầu cô ấy” Ibiki bốc hỏa.

[adrotate banner=”8″]

“Tôi không nghĩ là trong làng có thịt cốc lếch chiên xù nào cho cô đâu. Cho dù có cũng chẳng ai rảnh trước tình hình bây giờ” Cậu trợ lí ngồi gần đó lên tiếng.

“Tôi có nghe quán Ichiraku bán lại ở những khu tạm trú rồi đấy”

“Quán ramen ý hả ?” Người trợ lí kia hỏi lại.

“Không được, nhất định phải là món đó cơ” Karin than vãn.

Sakura nhanh chóng lấy lại tinh thần, lịch sự gõ cửa ba cái, rồi mới mở cửa bước vào.

Karin nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy, nhìn ra phía cửa. Nhìn thấy Sakura xuất hiện liền vui mừng nhào đến, mặc kệ Ibiki đang đằm đằm sát khí ngồi ở phía đối diện.

“Akina channn, người ta nhớ cô lắm biết không hả ? Cô nhìn này, cả đám người này, người nào cũng bắt nạt tôi cả. Cô nhìn đi, nhất là cái ông chú to xác này nè, trông thật đáng sợ” Karin chỉ chỉ vào Ibiki.

Karin không nhận ra, mặt Sakura càng lúc càng đen.

“Chào thầy, thầy Ibiki” Sakura giật giật khóe miệng, cúi đầu chào người đàn ông trước mặt, rồi cũng làm tương tự với mấy người trợ lí ở trong phòng.

“Em là Sakura à ?” Ibiki có chút ấn tượng với cô gái trước mắt.

Trong 100 học sinh tham gia kì thi chuunin mà ông làm giám khảo năm đó, Haruno Sakura là thí sinh duy nhất đạt điểm tuyệt đối của bài kiểm tra mà không cần dùng bất kì phương thức gian lận nào.

Từ khi kỳ thi chuunin được thành lập đến nay, Sakura là trường hợp đầu tiên.

Và cũng chưa từng có tiền lệ nào khác trong suốt mấy chục năm qua.

“Thầy có thể cùng em nói chuyện riêng một chút không ?” Sakura đề nghị.

“… Được” Ibiki đứng dậy, ra hiệu cho Sakura đi theo mình.

“Akina chan…” Karin níu lấy tay áo Sakura, có chút không nỡ để cô rời đi.

“Tôi sẽ trở lại, nhanh thôi” Sakura tươi cười, nhẹ nhàng gỡ tay Karin ra.

“Ta đã xem văn kiện về lời đề nghị của ngài đệ ngũ vào sáng nay” Ibiki lên tiếng trước.

“Vâng. Vậy chắc thầy cũng đã có quyết định chính thức cho việc này ?” Sakura thắc mắc.

“Không, ta vẫn chưa quyết định được. Có lẽ, ta cần phải họp bàn lại với tất cả mọi người. Tòng phạm của một tội phạm quốc gia, đây là chuyện lớn” Ibiki nhíu mày.

“Vâng, vậy em sẽ đợi thầy ở bên trong” Sakura xoay người, đi vào bên trong căn phòng ban nãy.

“Akako chan…” Sakura thì thào.

“Cô rốt cuộc cũng trở lại…” Karin lại lần nữa nhào đến, ôm lấy Sakura.

Cảm nhận được cả người Karin đang run rẩy, Sakura dịu dàng vỗ về tấm lưng nhỏ gầy của cô.

“Tôi xin lỗi… khổ cho cô rồi” Sakura áy náy.

“Akina chan… Sao ba ngày trước cô lại đột ngột biến mất thế ? Cô có biết tôi đã lo lắng cho cô nhiều thế nào không ?” Karin khóc nấc lên, nhưng lần này là nước mắt thật sự.

Không một chút trách móc vì sao Sakura lại không đến tiễn mình, mà chỉ có lo lắng cùng không an tâm…

Sakura cảm thấy lòng mình có chút ấm áp.

“Đầu tiên, chúng ta cứ ngồi xuống đã” Sakura đỡ Karin đang sụt sùi nước mắt ngồi xuống ghế, rồi mới chậm rãi đi sang ghế đối diện.

“Rốt cuộc cô đã đi đâu vậy ? Đột nhiên lại biến mất không một chút tung tích như thế…” Karin lo lắng.

“Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn thôi, sau này tôi sẽ giải thích sau” Sakura cười cười.

Sakura vận chakra, tay bắt ấn.

“Băng Độn – Băng Kết”

Một lớp băng trong suốt đột ngột xuất hiện, bao quanh cả căn phòng.

Karin giật mình, nhìn ngó xung quanh. Gương mặt có chút khó hiểu nhìn Sakura.

“Đây… là cái gì vậy ?” Karin thắc mắc.

“Chỉ là một chút bảo đảm mà thôi” Sakura nháy mắt.

“Kết giới này sẽ giúp chúng ta ngăn cách âm thanh bên trong với bên ngoài. Nói cách khác, dù người ở trong này có la hét như thế nào thì mọi người bên ngoài cũng sẽ không thể nào nghe thấy được” Sakura thu tay, hài lòng nhìn căn phòng đã được bao phủ một lớp băng mỏng.

Karin đen mặt.

Nghe kiểu gì thì cô cũng thấy cái nhẫn thuật này có chỗ nào đó rất kỳ quái…

Đây là nhẫn thuật do Sakura tự sáng tạo ra. Chỉ là cô lúc trước có một chút nhàn rỗi, nên đã đi nghiên cứu sơ lược về các nhẫn thuật hệ băng, tiện thể tạo ra cái nhẫn thuật này.

Vốn ban đầu nhẫn thuật này được tạo ra chỉ để dùng vào những mục đích ‘trong sáng’. Nhưng cuối cùng vẫn là bị cô lợi dụng để làm những việc ‘đen tối’.

Ví như… việc dùng nó để ngăn cách tiếng hét của Setsuna và Kito khi cô đang tra tấn họ.

“Được rồi, giờ thì chúng ta bắt đầu đi vào vấn đề được rồi nhỉ, cô Uzumaki Karin ?” Sakura như cười như không, nhìn chằm chằm Karin.

“Cô…”Karin lấp bấp.

Hình như… Karin vừa nghe thấy hai giọng nói cùng lúc vang lên ở trong căn phòng.

Sakura đan hai tay vào nhau, chống cằm, đáy mắt xuất hiện một tia sáng không rõ.

“Băng Kết – Giải” Sakura lần nữa bắt ấn, lớp băng tan dần.

Cùng lúc đó, Ibiki cũng cùng mọi người từ bên ngoài mở cửa đi vào.

“Chúng ta đã có quyết định chính thức” Ibiki lên tiếng.

“Vậy đó là gì, thưa thầy ?” Sakura cười xã giao.

“Uzumaki Karin sẽ được giảm án. Vì hành động hỗ trợ Uchiha Sasuke gây án nhưng không trực tiếp tham gia giết người, tội trạng vẫn có thể xem xét giảm xuống thành 20 năm tù treo. Nhân tiện, trong thời gian đó Uzumaki Karin vẫn sẽ phải ở trong làng dưới sự quan sát của nhẫn giả giám sát”

“Vậy thì… em có thể xin phép được làm người giám sát của cô ấy không ?” Sakura nghiêm túc nhìn Ibiki.

“Với danh vọng và uy tín của em hiện tại trong làng thì điều này có thể hoàn toàn được chấp nhận. Vậy, Haruno Sakura. Từ nay mọi phát sinh về cô Uzumaki Karin sẽ do em chịu trách nhiệm, được chứ ?”

“Vâng, thưa thầy. Em xin thề bằng cả tính mạng và danh dự của mình, em sẽ canh giữ cô ấy thật cẩn thận” Sakura cúi đầu.

“… Em về trước đi. Cô ấy cần hoàn thành thêm một số thủ tục để có thể rời khỏi đây”

“Vâng” Sakura liếc nhìn Karin một lần cuối rồi mới chào mọi người, xoay người ra về.

Sakura định mở cửa vào nhà, nhưng lại đột ngột dừng lại.

Hình như… đã lâu rồi mình không về thăm ba mẹ

Như nghĩ đến hai bóng dáng đã lâu không gặp, môi Sakura vẽ lên một nụ cười hiếm hoi thật sự.

Rồi Sakura quay người, hướng về phía đi đến nhà của ông bà Haruno.

Sakura đứng trước cánh cửa nhà, có chút thấp thỏm. Sau một lúc hồi hộp, cô mở cửa ra. Khung cảnh quen thuộc dần thu vào ánh mắt.

“Bà nó, cơm đã xong chưa ?” Kizashi lên tiếng.

“Ông đợi một chút đi, cơm đã sắp xong rồi” Mebuki không chút tức giận, đáp lời chồng.

Nghe thấy mùi hương của những món ăn quen thuộc đã lâu không được nhìn thấy. Sakura có chút cay cay hai mắt.

Sakura nhanh chóng kéo khóa, mở đôi giày ra. Đôi chân trần chạy gấp gáp vào trong căn nhà, vô tình tạo ra tiếng động lớn làm hai ông bà bên trong không khỏi giật mình.

“Ba, mẹ. Con về rồi đây”

———————

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.