Chương 6: Ký Ức!!!

Trong suốt một khoảng thời gian khá dài tầm 5 tiếng, bầu trời lúc này cũng đang tối dần… địch nhân cũng chẳng thấy tiếp cận một lần nào nữa, cũng có thể nói… đám đầu tiên chỉ là đi thám thính, nhưng như thế cũng đủ thấy mức độ nghiêm trọng của lần thám thính lần này.

bầu trời ngả sắc…  Rimuru và Milim vẫn nằm trên bãi cỏ ở ven hồ… chẳng ai nói với ai câu nào nữa cả… nhưng bọn họ vẫn liên tục chú ý đến cô bé đang nằm ngay ngắn ở bên cạnh mình.

chẳng biết cô bé ấy bao giờ sẽ tỉnh, nhưng ngay lúc này… bọn họ phải bảo vệ cô bé thật tốt, vì đây là nơi duy nhất mà 2 người có thể tìm ra manh mối dẫn đến đám người bắt cốc Asoka và Yumie.

Đang nhìn chăm chăm vào cô bé kia, bất ngờ cả 2 đều bật dậy khi thấy đôi hàng mi khẽ rung động, nhưng cô bé vẫn chưa tài nào tỉnh dậy nổi.

Vẫn chưa tỉnh. cô bé này tại sao vẫn chưa tỉnh, không phải là mới động đậy 2 hàng mi sao. Milim  vội vã nói.

Hừm… để tớ xem thử. Rimuru nhìn milim sau đó dùng tay của mình chạm vào chán cô bé kia.

Ciel, giúp tôi tách một mảnh linh hồn, sau đó kết nối hành lang linh hồn với cô bé này.

Đã rõ.

Nhận được lệnh, Ciel ngay lập tức tiến bào quá trình bóc tách linh hồn của Rimuru, sau đó tiến hành kết nối hành lang linh hồn với cô bé kia.

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi,  mảnh linh hồn của rimuru đã được tách ra, hành lang linh hồn cũng đã được kết nối. nhưng đến khi mảnh linh hồn của rimuru bắt đầu tiến vào bên trong hành lang linh hồn thì bất ngờ bị chặn lại.

Một lớp kết giới thần bí ngăn chặn ngay trước mảnh linh hồn của rimuru khiến cậu không tài nào có thể bước vào bên trong linh hồn của cô bé kia.

Lớp kết giới này rất kì lạ. nó có màu đỏ của máu…  xung quanh lớp kết giới còn thấp thoáng hiện lên thân ảnh của những con rồng, bọn chúng thần thần bí bí lượng vòng xung quanh kết giới giống như  thủ hộ, bảo vệ lớp kết giới này.

Rimuru dự tính, sẽ để ciel phân tích và tìm phương án thích hợp để tiến vào bên trong, nhưng lúc này giường như đã không cần. 

lớp kết giới vẫn giữ nguyên như thế, nhưng rimuru lại cảm nhận được lớp kết giới này giờ đây giống như một máy chiếu. những hình ảnh bên trong đó liên tục hiện lên, nó không nhanh  cũng không chậm… nó giống như đang chiếu lại một bộ phim vậy.

Những thước phim này, chính là ký ức của cô bé sao.  Rimuru vẫn đắm chìm vào những thước phim quý giá này.

Cô bé này tên là Mya himasu. gia đình cô bé có 3 người,  tính cả Mya và bố mẹ của cô bé.

cuộc sống bọn họ vẫn luôn tươi đẹp, ngày ngày bên cạnh nhau trò chuyện, sáng thì cùng nhau vào rừng săn bắn, chiều tối thì trở về  thị trấn, sau đó mang những con thú mà họ săn được ngày hôm đó đi bán, những ký ức này liên tục lặp đi lặp lại chẳng có gì thay đổi, cho đến một buổi chiều, khi mặt trời đang dần khuất núi, trong không gian bỗng nhiên xuất hiện một đợt dư chấn mãnh liện,  nó mãnh liệt đến nỗi chẳng ai có thể đứng vững được, toàn bộ người dân, những công trình và kiến trúc đều hoàn toàn sụp đổ.  

chỉ đến như thế, đợt chấn động hoàn toàn chấm dứt, thì mọi người mới miễn cưỡng đứng dậy được. tất cả đều ôm lấy nhau thầm cầu nguyện, vì bọn họ vừa mới thoát khỏi một bị kịch. Nhưng như thế là chưa đủ, đến lúc này… bi kịch mới thật sự diễn ra, khi mọi người còn đang cầu nguyện, trong không giân bất ngờ xuất hiện một vết nứt… nó mới đầu rất nhỏ, chỉ tầm khoảng một gang tay, nhưng sau đó vài giây, thì vết nứt ngày ngày càng lan rộng…  khi nó ngừng lại thì  lúc đó phạm vi vết nứt không gian này cũng đã lên đến hơn 200 mét.

Vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tất cả mọi người đều run rẩy và hướng mắt về chỗ vết nứt kia với vẻ mặt sợ hãi. ngay lúc đó… từ bên trong vết nứt một tiếng gầm rú vang lên, nó mạnh mẽ… mãnh liệt đến nỗi làm toàn bộ không gian chấn động, cùng với đó là một luồng uy áp mạnh mẽ khiến tất cả người dân nằm rạp xuống không thể cử động dù chỉ là một chút xíu. Khi tiếng gầm rú kia kết thúc, cũng là lúc một một ngọn lửa màu đen cũng từ trong vết nứt  vọt xuống, nó bao trùm toàn bộ thị trấn này. nó chạm đến chỗ nào… thì chỗ đó hoàn toàn bị thiêu cháy. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nhanh đến nỗi chẳng ai có thể hét lên dù chỉ một lần. Lúc này, hết thảy sự tình đã chấm dứt… hình ảnh và ký ức của cô bé này cũng đã dừng lại.

Rimuru đã thất thần khi xem thảm kịch vừa rồi, cậu không ngừng tiếc thương cho số phận của những người dân trong thị trấn này, và khi cậu định rời đi… thì bỗng nhiên những hình ảnh kia lại bắt đầu chạy tiếp.

Chuyện gì… vừa rồi xảy ra chuyện gì. Rimuru cũng thật không ngờ là những dòng ký  ức này lại tiếp tục chạy.

Rimuru thật không thể hiểu nổi tại sao lại như thế, trong một lúc cậu đã vô tình quên đi một manh mối quan trọng.

sau một hồi lâu lâm vào trầm tư, cậu bỗng nhiên nhận ra một điều gì đó.

Không, điều này… điều này sao có thể xảy ra. Nếu dựa vào những hình ảnh từ ký ức trước đó hiện ra, cô bé này chắc chắn đã chết, nhưng tại sao, tại sao cô bé này vẫn còn tiếp tục sống được… đã thế lại còn ngay bên cạnh mình lúc này.

Rốt cuộc là điều gì đã xảy ra, kỳ tích sao. điều này là không thể. Mọi người đều chết, duy nhất chỉ có cô bé này là không. 

Nhưng mà, ngọn lửa màu đen kia nó bao phủ toàn bộ thị trấn, thậm chí chẳng còn dư một chỗ trống nào, nếu như thế thì cô bé này tại sao lại có thể sống được.

rimuru đã ở trong đây rất lâu, lâu đến nỗi chính ciel ngồi quan sát cũng phải bước vào bên trong để tìm cậu.

Chủ nhân, cô bé thật sự đã chết. 

thế còn cô bé đang ở bên ngoài kia là ai. Rimuru  lên tiếng hỏi.

không thể xác định là người nào, nhưng duy nhất có một điều có thể xảy ra. 

là điều gì. rimuru cộc lốc hỏi.

thân thể của cô bé đã được kế thừa bởi một linh hồn khác. ciel giải đáp thắc mắc của rimuru.

Thân thể được kế thừa bởi một linh hồn khác.

đúng vậy thưa chủ nhân. vốn dĩ  ở thế giới này điều đó thật sự rất khó có thể xảy ra, nhưng nếu đây là một linh hồn đến thừ thế giới khác, thì điều đó có khả năng, nhưng vấn đề này chỉ chung quy ở mức độ chưa đến 1 phần trăm.

Khi mà một linh hồn đến từ thế giới khác muốn kế thừa một thân thể nào đó thì ít nhất thân thể kia phải phù hợp và có thể đồng nhất với linh hồn, nhưng cho dù là như thế khi mà linh hồn đến từ thế giới khác kia muốn kế thừa thân thể thì nó cũng nhất định phải đạt được  một trạng thái nào đó. nếu không, nó sẽ không thể nào xâm chiếm thân thể đấy được.

đây chỉ là những thông tin cơ bản khi kế thừa thân thể, nhưng theo tôi thấy… đối với sự việc này còn rất nhiều điều khó nói. tạm thời không thể giải đáp thêm thưa chủ nhân.

Ciel giải thích xong, nhưng rimuru vẫn không  có một hành động nào cả… cậu cứ thế trầm ngâm quan sát những dòng ký ức kia, những khung cảnh khổ sở  của cô bé khi toàn thị trấn bị hủy hoại… người thân đều chết, cô bé phải hoàn toàn sống cô đơn một mình cho đến khi gặp được Rimuru lần đầu khi cô bé thấy Rimuru đang tìm hiểu chỗ ở của mình, lần thứ 2 là lúc Rimuru cùng với milim đang quan sát một bức tượng được vẽ một pháp ấn và cuối cùng là cô bé ngất đi khi nhắc đến 2 tự bọn chúng.

những dòng ký ức này kết thúc cũng chính là lúc Rimuru bừng tình, sau đó cậu cùng với Ciel bước ra khỏi hành lang linh hồn này.

A, Milim… cậu làm cái gì thế. Vừa mới bước ra khỏi hành lang linh hồn, Rimuru đã giật mình khi thấy Milim đang ghé sát mặt cô vào mặt cậu sau đó nhìn chằm chằm vào mắt của cậu.

không… không có gì, tớ chỉ quan sát cậu thôi mà. Milim ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Từ lúc Rimuru bước vào hành lang linh hồn, Milim đã luôn quan sát cậu, và rồi cho đến lúc hai hàng mi của rimuru khẽ động, Milim vốn tường là Rimuru đã tỉnh, nhưng đợi một lúc thì không thấy động tĩnh gì, cũng chính vì thế mà Milim đã ghé sát mặt vào mặt rimuru sau đó nhìn vào mắt của Rimuru để xem có chuyện gì xảy ra.

Đó cũng chính là lý do mà tình cảnh ngượng ngũng lúc nãy vừa xảy ra.

Rimuru cũng chẳng chất vấn Milim làm gì cả, Rimuru cũng biết là Milim đang lo lắng cho chính mình.

À phải rồi, Từ nãy đến giờ có phát sinh chuyện gì không Milim. Rimuru phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này bằng một cậu hỏi.

Không có, cô bé vẫn luôn bất động. cũng chẳng có kẻ nào đến đây quấy rầy cả, có vẻ như bọn chúng đã từ bỏ. Milim nghe thấy rimuru hỏi thì cũng quay mặt lại để trả lời.

Từ bỏ sao, điều này thì không thể xảy ra đâu, có khi bọn chúng đang âm mưu một chuyện gì đó. Trước mắt, cô bé này vẫn chưa tỉnh lại… Vẫn chưa có thêm   manh mối về đám người kia. Rimuru trầm ngâm nói.

Thế giờ phải làm sao, tiếp tục đợi cô bé này tỉnh dậy hả. thế còn Asoka và Yumie 2 người đó liệu có gặp nguy hiểm không. Milim đưa ra một loạt câu hỏi.

Tớ không biết, nhưng có lẽ đến hiện tại tính mạng của  2 người họ vẫn được an toàn. Vừa nãy… bọn chúng xác thực đã đến tìm chúng ta một lần nhưng không đạt được kết quả, thế nên chắc chắn vẫn còn có lần thứ 2.

Nhưng tại sao bọn chúng lại bắt 2 người họ. chúng ta đâu có liên quan gì đâu. Milim tiếp tục hỏi.

từ lúc chúng ta đến đây, bọn chúng đã luôn âm thầm theo dõi, và rồi cho đến khi chúng ta chẳng may tách ra, bọn chúng mới có cơ hội bắt asoka và Yumie, nhưng lý do tại sao thì tớ không rõ.

Thực tình, bọn chúng muốn nhắm đến chúng ta, hay là nhắm đến cô bé kia… điều này trong tương lai chắc chắn sẽ có lời giải. 

Nghe thấy Rimuru nói thế, Milim cũng lâm vào trầm tư,  mặc dù cô không am hiểu cái suy suy luận luận này, nhưng vẫn cứ làm bộ làm tịch để ra vẻ với Rimuru.

cái này thì rimuru cũng thừ hiểu rồi, chẳng qua là cậu lười nói mà thôi, tính Milim mà cậu còn không rõ thì ai rõ vào đây nữa.

đi thôi Milim, chúng ta tìm một nơi an toàn để ở tạm, sau đó đợi cô bé này tỉnh dậy. Rimuru nói xong thì bế cô bé kia lên, sau đó di chuyển đến một khi rừng cách con hồ này không xa.

Rimuru bắt đầu tạo ra kết giới ngăn cách không gian để khí tức của cậu và Milim không lọt ra ngoài, như thế đám người kia cũng sẽ không tìm được đến chỗ bọn họ.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.