À nói một chút, tôi không phải là dân chuyên Lí nên sẽ rất sai sót. Các con số về Vật Lí chỉ mang tính chất tham khảo, độ chính xác của nó là bằng không.
Chap này lúc đầu tôi viết là 4k chữ sau khi đọc qua và sửa chữa lại cốt truyện thì nó chỉ còn 2k9 chữ 🙂
____________________
Sau cuộc gặp gỡ, thì giờ xuất phát đã đến.
“Làm nhanh để còn gặp Pico nữa” Người đó là Hajika, cô không nỡ rời xa chú chim Pico của mình
Nyahwen liền phản ứng với câu nói đó, rồi lẩm bẩm.
“Không biết ở đó có động vật không nhỉ?” Run rẩy
Điều cô nói vô tình lọt vào tai của Kaba, cậu khẽ cười khẩy.
“Ặc!” Kaba kêu đau đớn một tiếng, rồi ôm đầu của mình
.
“Coi lại tác phong của bản thân đi” Amael là người đã đánh vào đầu Kaba, cô trừng mắt nhìn cậu
Còn Rimuru trước khi tập hợp đã có vào thăm tình hình sức khỏe của Emiya và Rio, họ đã ổn hơn hôm trước rất nhiều, một phần cũng nhờ thuốc hồi phục được pha loãng của cậu.
Cả nhóm 5 người gồm có: Rimuru, Amael, Kaba, Nyahwen, Hajika. Bắt đầu lên chiếc phi cơ của bản thân, nó đã được trang bị hệ thống lái tự động nên việc cần làm là ngồi đợi để đến địa điểm cần tới.
Hiệu lệnh đã đến, động cơ bắt đầu hoạt động.
“5”
.
“4”
.
“3”
.
“2”
.
“1”
.
[adrotate banner=”7″] |
“Xuất phát”
Một dải lửa xuất hiện phía sau phi cơ, nhiệt độ của nó cực kì nóng. Chiếc phi cơ này là sự kết hợp của Phong Ma Pháp và Hoả Ma Pháp, tối ưu hoá về hệ thống thông gió, làm cho lực cản không khí giảm ở mức tối thiểu.
Bây giờ nó đã cất cánh với tốc độ mắt thường chỉ nhìn thấy nó là một vệt đen, lúc này Rimuru báo cáo về tốc độ hiện tại qua bộ đàm.
“Vận tốc 612 m/s, lực cản không khí là 1350”
.
“Vận tốc 879 m/s, lực cản không khí là 978”
Tốc độ cứ tăng dần, lực cản không khí giảm dần.
Lúc này cả nhóm ngoại trừ Rimuru, cơ thể của họ đang chịu một áp lực rất lớn, đến cả việc mở miệng cũng rất khó khăn. Chịu áp lực nhiều nhất chính là Hajika, cơ thể nhỏ bé đó như thể đè ép bởi một quả tạ gấp hàng trăm lần khối lượng cơ thể của cô.
“Vận tốc 1054 m/s, lực cản không khí là 593”
Họ rất bất ngờ khi Rimuru vẫn có thể nói năng một cách lưu loát, nhưng biểu hiện đó liền biến mất bởi vì áp lực lại tăng lên thêm.
“Vận tốc tối đa 1200 m/s, lực cản không khí là 300”
…………….
Tại căn cứ đối địch là Đế Chế.
“Cái…Thưa Đội Trưởng có 5 vật thể đang lao đến đây với tốc độ rất nhanh, tốc độ đó vẫn đang tăng” Hắn hoảng hốt nói
Nghe thế tên Đội Trưởng cũng nhìn lên Radar, có 5 chấm đỏ đang di chuyển, đột nhiên chấm đỏ liền chớp tắt rồi sau đó biến mất.
*RẦM…RẦM…ĐÙNG*
Những âm thanh tần số cực lớn phát ra, khiến họ ù cả thính giác, nó ảnh hưởng đến cả đại não làm choáng váng trong giây lát.
Tên Đội Trưởng nhìn lên màn hình thì thấy một cảnh kinh hoàng, đôi đồng tử của hắn cứ lảo đảo liên tục. Đó là hình ảnh các doanh trại bị biến mất đúng hơn là bị nổ tung, cơ thể các binh sĩ bị cháy đen. Một phần nhỏ số binh sĩ còn sống sót, nhưng ảnh hưởng từ vụ nổ là không nhỏ đã để lại vô số vết thương lên họ.
“C-cái…quái….gì…đ-đang diễn ra…. thế này!?” Hắn không dám tin những điều mình vừa thấy
…………….
Trở lại với nhóm của Rimuru
Khi đến địa điểm phía trên mái của phi cơ của từng người mở ra, cùng lúc đó chiếc ghế được lò xo đẩy lên cao ra khỏi mái, bỏ lại chiếc phi cơ đang lao thẳng đến doanh trại địch.
Từng người bung dù ra.
“Ha~ Tôi…chả hiểu sao một con người như chúng ta lại có thể chịu được cái áp lực khủng khiếp đó đấy” Kaba phàn nàn với khuôn mặt xanh tái
.
“Thật….đáng sợ….Thật đáng…sợ!!!” Nyahwen sợ hãi
Hajika bây giờ thì cứng đờ, lẽ ra giờ này cô đang đoàn tụ cùng Pico.
Amael đang khởi động nhẹ một số khớp trên cơ thể, còn Rimuru thì bình thản.
Họ đáp xuống một cánh rừng cách căn cứ địch khoảng 500m, vừa đáp xuống thì hàng loạt ma pháp và đạn bắn vào họ.
Kaba ngay lập tức dùng nguyên tố Thổ của mình, tạo ra một bọng đất cao chắn lại. Nyahwen niệm Ma Pháp Hạt Nhân làm nổ tung các Robot, nhờ Amael đã bẻ cong không gian nên âm thanh vụ nổ đã không khuếch tán ra ngoài và Ma Pháp Quang của Hajika bẻ cong định luật ánh sáng để tạo ra ảo ảnh.
Rimuru lấy thiết bị liên lạc để kết nối đến trụ sở của Filtoa, cậu cũng dùng Radar bằng sóng từ, nó đã được mã hoá rất cẩn thận làm cho máy quét của Đế Chế không phát hiện.
“Kết nối thành công!”
.
“Radar định vị hoạt động ổn định”
Rimuru báo cáo.
“Moshi! Moshi!” Một giọng nói đến từ đầu dây bên kia của thiết bị liên lạc
Cả nhóm liền nhận ra đó là giọng của Nguyên Soái – Athena.
“Athena-sama!?” Rimuru kêu lên cái tên đó
Trong đầu họ trừ Amael liền hiện lên từ -sama, khi trước Amael từng nghi hoặc về mối quan hệ của Rimuru và Athena. Cô đã quan sát các cuộc trò chuyện của họ rất lâu, nhưng lại chẳng thu thập được thông tin gì.
“Bên cậu đã đến gần căn cứ địch rồi nhỉ!?” Athena nói với thái độ vui vẻ
.
“Vâng!” Rimuru trả lời
.
“Phi cơ mà ngài Nguyên Soái đưa, trong lúc bay tôi tưởng tượng rằng cơ thể như bị nghiền nát vậy” Kaba lên tiếng về thứ đã khiến tinh thần cậu bị ảnh hưởng nặng nề
.
“Hmm! Tôi nghĩ tốc độ đó đâu có ảnh hưởng gì đâu” Hiện tại Athena đang lấy tiêu chuẩn thấp nhất theo quan điểm của bản thân áp dụng lên con người
Nghe vậy họ thở dài ngao ngán.
“Thế thôi! Chúc các chiến sĩ may mắn” Athena nói xong thì ngắt liên lạc
“…….” Cả nhóm bây giờ cạn lời
.
“Ta nên tiến vào trong thôi, có vẻ chiến hạm và binh lính quân ta bắt đầu hành quân rồi” Hajika nói
.
“Rõ!…..”
.
“K-khoan đã, chẳng phải trong rừng có rất nhiều động vật sao!” Lời của Kaba khiến cho Nyahwen giật bắn người sợ sệt
Sẽ rất phiền phức nếu nỗi sợ của Nyahwen dâng cao, khiến cho cô ấy vô thức kích hoạt Ma Pháp Hạt Nhân.
Đến đây Rimuru liền nảy ra ý tưởng.
“Tại sao không bịt mắt và tai của cô ấy?”
“!!!”
“Tốt lắm Trung Sĩ” Amael liền vỗ vai Rimuru
Kaba và Hajika nhìn cậu bằng con mắt tôn thờ.
<Họ sao thế Ciel?>
.
<<Đáp! Biểu hiện của cho thấy họ đang ngưỡng mộ ngài>>
.
<Ngưỡng mộ!?>
.
<<Nói cho Master dễ hiểu thì ngài vừa làm được một điều rất tốt!>>
‘Điều rất tốt….rất tốt…rất tốt…’ Rimuru miên man suy nghĩ
Kaba tiến hành bịt mắt Nyahwen bằng một tấm vải và các nút tai để bịt tai của cô ấy lại.
“Trung Sĩ…Trung Sĩ…” Amael kêu liên tục mà Rimuru không trả lời
Ngay lập tức cô dùng tay gõ vào đầu Rimuru.
“Có chuyện gì sao Chuẩn Tướng?” Rimuru ngẩng đầu lên hỏi
.
“Trong nhiệm vụ nếu ngươi không tập trung hay lơ là cảnh giác thì sẽ mất mạng ngay đấy” Amael làm điệu bộ như là một giáo viên dạy cho học sinh của mình
.
“….Tôi sẽ chú ý—–!”
.
“Thế ta vào thôi”
Chúng tôi tiến hành đi vào sâu hơn bìa rừng, tuy là rừng nhưng lại có rất nhiều Robot canh gác và Camera cảm biến nhưng đều bị phá hủy. Trên đường đi có mìn và các loại cạm bẫy gây nổ, nhóm của tôi cũng có liên lạc và báo cáo cho trụ sở thông qua mã Morse.
“Dừng lại!” Rimuru là người đi đầu lên tiếng
Nghe Rimuru nói vậy họ cũng dừng lại, riêng Nyahwen vẫn đang di chuyển lên phía trước, nhưng Hajika đã chạm vào cô để ra hiệu thì cô cũng dừng lại.
“Cách xa ta 5m có một lều canh”
Lều canh này khá cao lên tới 20m, Rimuru quan sát được có 5 tên lính gác ở trên đó.
Sau khi Rimuru phổ biến cho họ, thì cũng vạch ra một kế hoạch đơn giản, Nyahwen trong lúc bàn kế hoạch đã gỡ nút tai và miếng vải che mắt.
“Thế tôi bắt đầu đây” Amael kích hoạt thuộc tính Không Gian của bản thân
Cả nhóm biến mất, sau đó họ xuất hiện lên trên lều gác. Từng tên lính gác bị họ đánh ngất, bọn chúng chưa kịp phản ứng gì.
“Tạm thời ta sẽ ngủ ở đây lấy sức” Amael lên tiếng
Chúng tôi xuất phát từ 15h chiều và hiện tại đã 19h tối, quân Filtoa sẽ dâng lên cao ở chiến trận và đóng quân tại đó, chiến hạm vẫn bay với vận tốc tối đa nó sẽ mất hơn nửa ngày mới đến căn cứ địch.
Trói bọn lính gác vào một góc, tôi tiếp tục công việc báo cáo của mình. Sau khi xong, tôi nhìn lại thì thấy Amael, Kaba, Hajika, Nyahwen đã cuộn người trong túi ngủ từ lúc nào tôi không hay.
“Pico….~ ….” Hajika nói mớ trong lúc ngủ
Nyahwen làm bộ mặt sợ hãi và đầy sự khó chịu, có lẽ là nằm mơ thấy động vật? Tôi nghĩ thế.
Kaba ngủ chảy cả dãi, cậu ta là người rất phóng khoáng, dễ tiếp xúc và rất vô tư.
Amael kể cả đang ngủ, biểu cảm nghiêm túc đầy sự uy nghiêm vẫn giữ trên khuôn mặt.
Đối với tôi hiện tại giấc ngủ nó như là kẻ thù của tôi, tôi chẳng thể dám đúng hơn sự sợ hãi. Thật nực cười khi lại sợ giấc mơ của chính bản thân, tôi sẽ biện minh nó bằng cách là tôi có [Kháng ngủ] hay Slime không cần ngủ.
Suy nghĩ nhiều quá sẽ khiến tôi nổ não mất, tôi lúc trước có tái tạo các cơ quan như một con người nên sẽ có não.
<<Não của Master chỉ dùng để trang trí thôi ạ, nên sẽ không thể nổ>>
.
<Vế trước cô nói sẽ khiến ta hiểu theo hai nghĩa đấy>
.
<<Em xin lỗi Master!>>
.
<Không phải lỗi của cô đâu, dù gì ta cũng là người khơi màu nó>
.
<<….>>
Cậu quyết định lên mái gác, khoảng cách từ đây đến căn cứ địch tận 100m nên mắt thường sẽ khó thấy, bộ phận cảm biến hay Robot đã được phá hủy nên sẽ không sợ bị phát hiện.
Mái tóc xanh bạch kim của cậu cứ lả lướt theo làn gió, ánh trăng phản chiếu với đôi đồng tử hổ phách. Khuôn mặt không khuyết điểm lại sở hữu làn da trắng nõn, sắc mặt u trầm vô cảm cứ như là tác phẩm của tạo hoá đã tạo ra một người với vẻ đẹp phi giới tính.
( T/g: Miêu tả hơi quá đà :> )
Những vẻ đẹp mỹ miều đó được Amael bắt trọn tầm mắt, cô nhận định rằng đây là người mà cô cho là đẹp nhất từ lúc sinh thành.
“Chuẩn Tướng?” Rimuru ngoáy nhìn lại cô
Amael đi lại ngồi kế cậu và cất tiếng.
“Sao ngươi không ngủ mà lại lên đây?”
.
“Tôi canh gác cho Chuẩn Tướng và bọn họ ngủ” Rimuru lấy một lý do để trả lời
.
“….. Ngươi nói dối phải không?” Amael nhíu mày nhìn Rimuru
EQ¹ của cô đủ cao để đọc vị được cảm xúc và suy nghĩ của Rimuru dù cho là cậu vô cảm.
<Ciel cô có cách nào giúp ta không?> Rimuru bắt đầu cầu cứu Ciel
.
<<Đáp! Câu trả lời là ……>>
.
<Là gì?> Mong chờ
.
<<Không có>>
Lời nói đó đã dồn cậu vào chân tường, cậu tự tin rằng khả năng giao tiếp của đủ thành thạo để xử lí những tình huống này. Nhưng người đối mặt lại là Chuẩn Tướng Amael, một người thành thạo giao tiếp giỏi hơn cả cậu, thứ yếu tố quyết định chính là EQ của Amael là con số dương vô cực còn Rimuru là âm vô cực.
Amael thấy Rimuru vẫn đang suy nghĩ biện minh, cô phì cười.
“Fuaha! Trông ngươi hài hước khi suy nghĩ lắm đấy”
.
“Nếu ngươi không muốn nói ta cũng chẳng ép….”
.
“…Tôi sẽ …nói” Rimuru ngập ngừng nói
Ciel rất kinh ngạc trước câu nói của Rimuru, vốn cậu chả bao giờ kể chuyện đời tư của thân cho người khác.
“Thế cho công bằng ta nói chuyện của ta cho ngươi”
Rimuru gật nhẹ đầu để thể hiện sự đồng ý, cậu thở nhẹ ra sau đó nhẹ nhàng cất lời.
“Đối với tôi giấc ngủ là thứ khiến tôi sợ, nó gợi cho tôi những kí ức không được tốt đẹp. Tuy giấc mơ này nếu tôi kể ra sẽ khiến người đời cười khinh, nhưng chính nó lại là thứ gây ám ảnh nhất”
Cậu co rút bàn chân vào lòng ngực, giọng nói ngày càng nặng trĩu và lạnh lẽo tột cùng.
“Tôi chẳng…..Uh”
.
“Đến đây được rồi và cấm ngươi nói gì tiếp theo” Amael đặt ngón tay trỏ lên môi cậu để cắt lời
.
“Tới lượt ta nhé”
Amael là sinh ra trong một gia đình bình thường ở một ngôi làng nằm tận cùng phía Bắc của Filtoa, lúc đó nơi cô sinh ra vẫn chưa được thống nhất với Filtoa. Cô sống rất hạnh phúc với gia đình cho đến khi bọn chúng đến, chính là những Tội Phạm ngầm của Đế Chế.
Chúng đến để gây bạo loạn và truy cùng giết tận người dân, gia đình cô sống sót nhờ tầng hầm dưới nhà. Khi bạo loạn kết thúc thứ bọn chúng để lại chính là biển lửa, xác chết, vùng đất héo úa. Điều kiện khi đó bắt đầu khó khăn, ngôi làng của cô bắt đầu lệ thuộc vào chúng.
Đất đai khô hạn khiến cho trồng trọt không thể phát triển, nạn thiếu lương thực trầm trọng. Đế Chế cung cấp thức ăn và nhu yếu phẩm cho làng, thay vào đó mỗi tháng họ sẽ bắt khoảng 5 đứa trẻ trong làng. Suốt 2 năm liền cô luôn sống dưới căn hầm đã cũ kĩ và bụi bẩn, nhưng đồ ăn và thức uống luôn được cha mẹ cô cung cấp đầy đủ.
“Ta lúc đó còn nhỏ nên chưa nhận thức được nhiều thứ”
Cha mẹ cô càng ngày càng gầy sơ và ốm yếu, mỗi lần đi lấy thực phẩm về là cơ thể lại có khá nhiều vết thương.
“Cha mẹ sao hai người không ăn cùng con?”
.
“Con cứ ăn đi, cha và mẹ đã ăn no rồi” Xoa đầu Amael
Thực tế rằng cha mẹ cô cứ cách 2 ngày mới ăn một lần, thông thường họ chỉ uống nước để sống qua ngày. Thực phẩm bọn Tội Phạm cung cấp rất ít, người dân trong làng xô xác để giành giật. Ví dụ như họ dùng Ma Pháp tấn công nhau chỉ để giành lấy một ổ bánh mì.
2 năm đó cô vẫn không biết chuyện gì đã xảy đến hiện giờ cô đã 5 tuổi, bỗng một hôm vào ban đêm cửa hầm được mở mạnh bạo.
“Bọn bây tìm nó cho tao!” Tên đầu gấu cầm đầu của nhóm Tội Phạm
“Mấy người là ai…Thả tôi ra” Amael hét lên cố giẫy dụa khỏi bàn tay của một tên cao to đang túm lấy cổ áo cô
.
“Hàng này được đó, sẽ bán được giá cao cho đám quý tộc”
.
“Ông là ai!?” Amael vẫn cố chống cự
.
“Mày có 2 có cha mẹ tốt lắm đó, cho nó xem đi” Tên đầu gấu
.
“Rõ!”
Tên cao to đưa Amael ra khỏi hầm thì trước mắt cô chính là xác của cha mẹ đang được các cây giáo ghim lên bức tường.
“A-….ma….e-l” Người mẹ nói giọng yếu ớt
.
“MẸ!!!” Nước mắt Amael chảy dàng dụa
.
“Hàn uyên đến đây được rồi” Tên đầu gấu nói xong thì cầm khẩu súng lục trên tay
*BẰN*
Viên đạn bắn thẳng vào đầu mẹ Amael, cô mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn nó không một cái chớp mắt.
“Sau đó bọn chúng bán ta cho một gã quý tộc của Đế Chế, rất may là ông ta chỉ bắt ta làm một người hầu cho con gái của hắn”
.
“Còn rất nhiều thứ ta muốn nói nhưng có lẽ đã hết giờ rồi” Nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay
.
“Tại sao Chuẩn Tướng lại phải kể đến mức đó!?” Rimuru hỏi
.
“Ta cũng chẳng biết nhưng khi nói ra nó lại khiến cho ta nhẹ lòng hẳn ra” Cô ngồi dậy
.
“Sắp đến giờ rồi ta nên đánh thức họ dậy thôi”
.
“V-vâng!”
Rimuru trong đầu bây giờ chỉ có một câu để so sánh về Amael ngày xưa và bây giờ là
‘Người con gái mạnh mẽ!’
_________________
Hết chap
[¹] EQ: Trí tuệ cảm xúc